Chương 13.
Edit: Leia
Trong số các cơ sở khám chữa bệnh tư nhân hàng đầu Ninh Thị, phòng khám của bác sĩ tâm thần Thẩm Dụ có thể xem là số một số hai. 10 giờ sáng nay ông ta nghênh đón một vị khách hàng quen thuộc.
Người đó là ngôi sao giải trí, địa vị không phải đỉnh cấp nhưng chưa bao giờ hết đề tài bàn tán trên mạng. Thẩm Dụ cũng từng đi rạp chiếu phim xem thử phim của đối phương, diễn xuất đúng là vụng về khó lòng đồng cảm, nói đơn giản thì cậu ta chỉ là một cái bình hoa không hơn không kém.
"Chào buổi sáng cậu Kha."
Kha Dữ quen thuộc ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu xanh ô liu, Thẩm Dụ cầm sổ tay khám bệnh ngồi phía đối diện, "Tối qua tôi lại thấy cậu lên hot search."
Nội dung hot search là đoạn teaser kể về mấy lần yêu đương của Kha Dữ trong chương trình giải trí nọ. Tuy Kha Dữ không phải nghệ sĩ thần tượng, nhưng Mạch An Ngôn biết rõ giá trị thương mại của khuôn mặt này, trước kia đã đặt thiết lập cho anh chưa từng yêu đương hẹn hò —— "Thời đi học không tính!"
Kha Dữ nghiêm túc nói: "Hai mươi chín tuổi mà chưa yêu đương kết giao với ai, nghe quá thê thảm."
Mạch An Ngôn: "..."
Ngày hôm qua anh ta có việc không đi trường quay, đến tối lập tức phải đối phó với cơn hồng thủy hot search mà không hề có chuẩn bị. Giây phút nghe Kha Dữ thản nhiên nói ra "sáu lần", Mạch An Ngôn trợn trắng mắt, huyết áp tăng cao, may mà trợ lý Nancy nhanh nhẹn đẩy ghế xoay đến kịp lúc, chuẩn xác đỡ được cặp mông xụi lơ vô lực của sếp mình.
"Sếp, anh có muốn thở oxy không?"
"... Cút đi!" Mạch An Ngôn ôm ngực thở hổn hển: "Quay lại đây —— Hiện giờ bình luận trên mạng nói thế nào?"
Nancy đưa máy tính bảng cho sếp: "Ai cũng muốn hẹn hò với Kha Dữ."
Mạch An Ngôn lướt xem khu bình luận, lại lục soát từ khóa quảng trường một phen, vẻ mặt rất hoài nghi nhân sinh: "Không lẽ tôi già rồi sao?"
Mọi người luôn miệng khen Kha Dữ đáng yêu, hoặc là thế này:
[ Chắc chắn anh ý còn che giấu! Tổ chương trình mau đào ra cho mị! ]
[ Hẹn hò với Đảo Nhỏ nhất định là vui lắm huhuhu vừa biết dỗ dành vừa biết nói chuyện ]
[ Nghệ sĩ nhà người ta: Tôi đang độc thân, tôi chưa yêu ai, tôi rất ngây thơ. Kha Dữ nhà chúng tôi: Sáu lần, kinh nghiệm phong phú, kiêu ngạo ]
Nancy bình tĩnh khuyên giải: "Con lớn không nghe lời mẹ, hay là để tôi hát anh nghe bài Let it go nhé."
Mạch An Ngôn xua tay: "Thôi, nói một tiếng với mấy bên seeding đừng có khuếch tán nữa. Gần đây lên hot search nhiều quá, chưa cần nhà đối thủ ra tay thì người bình thường cũng đủ phản cảm."
"Vâng." Nancy lấy lại máy tính bảng, trước khi rời đi còn quay lại liếc Mạch An Ngôn một cái: "Sếp, anh tốt với Đảo Nhỏ quá nhỉ."
Mạch An Ngôn đỡ tay vịn bật cười tự giễu, mất kiên nhẫn phất tay: "Cút đi cút đi."
·
Kha Dữ nhận cốc nước ấm, nghe đối phương nhắc đến hot search vẫn rất bình tĩnh, chỉ nói nhàn nhạt: "Nhiệt độ thổi phồng quá mức ấy mà."
Thẩm Dụ nhạy bén nhận ra vẻ chán ghét trong ánh mắt anh.
"Nếu đã vậy thì chúng ta nói chút chuyện vui vẻ đi. Một tháng nay cậu có chuyện vui gì muốn chia sẻ không?"
Lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve miệng ly, Kha Dữ rơi vào hồi ức. Lịch trình của anh rất sát sao, lúc nào cũng trong trạng thái đang trên đường đi làm việc hoặc đi quay phim, tháng trước chính là một khoảng nghỉ nhỏ hiếm hoi mãi mới tranh thủ được. Anh cắn môi nói: "Quen được một người, cũng không tệ."
"Không tệ?"
"Một thanh niên trẻ tuổi được phú bà bao nuôi nhưng đồng thời không quên lý tưởng nghệ thuật của bản thân. Cậu ta rất có tài, là loại tài năng mà cả đời này tôi cũng không chạm tới."
"Nghe thú vị nhỉ."
"Ừ, cậu ta tưởng tôi cũng hành nghề mại dâm, nhưng vẫn đồng ý để tôi đóng vai chính trong phim của mình, còn kêu tôi trồng hoa nữa."
Thẩm Dụ nhìn Kha Dữ vô thức mím môi, cười hỏi: "Có kết bạn không?"
"Không, cậu ta chỉ viết cho tôi địa chỉ email rồi biến mất. Duyên phận giữa người với người là như vậy đấy, không thể cưỡng cầu."
"Có lẽ cậu nên chủ động viết thư cho cậu ta."
"Anh biết tính tôi mà, bác sĩ Thẩm, người ta tiến một bước tôi cũng tiến một bước, người ta lùi một bước, tôi quay đầu bỏ chạy luôn." Kha Dữ nửa đùa nửa thật, "Tuy kỹ thuật diễn của Kha Dữ tôi không ra gì, nhưng kỹ năng đánh trống bỏ dùi phải đạt đến cấp bậc nghệ nhân đấy."
Thẩm Dụ bất đắc dĩ đẩy kính mắt: "Khả năng tự vệ tinh thần của cậu cũng cố chấp y như chứng trầm cảm mức độ nhẹ của cậu nhỉ."
Kha Dữ khom người: "Quá khen."
Thịnh Quả Nhi đứng trên hành lang chờ đợi, thấy người vừa xuất hiện, cô nàng lập tức chạy tới đón: "Vẫn như cũ sao?"
Kha Dữ cụp mắt nhìn lọ Citalopram Hydrobromide trong tay, "Ừ" một tiếng.
Thuốc viên Citalopram Hydrobromide có tính gây nghiện, được kê cho bệnh nhân trầm cảm mức độ nhẹ. Anh bắt đầu dùng loại thuốc này từ ba năm trước, ở giữa từng dừng thuốc nửa năm, phản ứng vật thuốc không quá mạnh, vẫn trong phạm vi khống chế được. Thế nhưng nửa năm sau anh vẫn phải đi vào phòng khám của Thẩm Dụ lần nữa. Bệnh tình của anh rất cố định, luôn luôn là trầm cảm mức độ nhẹ, không nặng thêm nhưng dường như cũng không có ý định khỏi hẳn.
Có đôi khi Thẩm Du nghi ngờ anh đang diễn, nhưng lời trần thuật tự sự của Kha Dữ đúng là không thể bắt bẻ.
Thịnh Quả Nhi không hiểu nổi. Trong mắt cô, Kha Dữ lúc nào cũng lạc lõng với xung quanh nhưng không bi quan, cũng không sa đọa. Cô lại không dám hỏi gì, thế giới của bệnh nhân trầm cảm là không thể lý giải theo logic thông thường, cô sợ bất kỳ một hành động bất cẩn nào của mình cũng có thể phá vỡ sự bình tĩnh mà anh cố gắng duy trì.
·
Phim của Đường Trác thuộc thể loại điện ảnh kinh phí thấp, đại bộ phận cảnh quay đều quay trong khu làng đô thị Ninh Thị. Kha Dữ không muốn mình bị đối xử đặc biệt nên không ở nhà mà chuyển vào ở khách sạn cùng đoàn làm phim. Dù sao anh cũng là diễn viên có tiếng nên anh được xếp cho phòng tốt nhất, Thịnh Quả Nhi vào đoàn cùng, năm con mèo nuôi trong nhà anh đành phải để Mạch An Ngôn chăm sóc.
Đây không phải lần đầu Mạch An Ngôn tới cửa hầu hạ các hoàng thượng, nhưng chuyện đó cũng không ngăn được anh ta bị dọa cứng đờ khi hai cái bóng một đen một trắng phi thẳng vào người.
Năm con mèo này đều có tên riêng, gọi là... Thôi bỏ đi, Mạch An Ngôn tiện đà gọi bậy: "Tiểu Hắc Tiểu Bạch Tiểu Quất Tiểu Hoa Ragdoll —— ngoan nào ——"
Loảng xoảng một tiếng, giá trồng hoa chân cao kiên cường ngã xuống, đồng chí Ragdoll xinh đẹp như hoa khẽ quét đuôi, để lại mớ hỗn độn dưới đất rồi phủi đít đi thẳng.
Thứ đồng thời bị quét xuống đất còn có tập sổ tay "Hướng dẫn nuôi mèo".
Bìa ngoài in hoa văn, giấy kẽm bên trong ghi chi chít từng kiểu ăn uống, sở thích hành vi của mỗi vị hoàng thượng... Con mẹ nó, ba mươi trang! Quyển "tác phẩm" này từng được chuyền tay qua rất nhiều trợ lý và quản lý của Thần Dã, ly kỳ y hệt trò đánh trống truyền hoa. Mạch An Ngôn ngồi xổm xuống nhặt quyển sổ lên lật lật... Đệt, sắp đọc thuộc luôn rồi!
Ở thời điểm Kha Dữ gọi video về nhà, Mạch An Ngôn đang cẩn thận dùng cái xẻng xúc cây xương rồng bà vào lại chậu đất.
"Vào đoàn thuận lợi không?"
"Cũng được," Kha Dữ đáp một tiếng, sắc mặt ghét bỏ rất khoa trương: "Anh đẹp trai, tôi biết anh đẹp rồi, phiền anh quay ống kính xuống Dylan đi."
Mạch An Ngôn: "..."
Khuôn mặt tròn vo của mèo Anh lông vàng Dylan lướt ngang qua camera, Kha Dữ thuần thục nựng nó mấy tiếng, bên tai nghe Mạch An Ngôn nói: "Hôm nay sếp Thang hỏi tôi chuyện cậu đòi chấm dứt hợp đồng đấy."
Kha Dữ cười đáp qua loa: "Để anh lo lắng rồi."
"Tiền vi phạm hợp đồng là 28 triệu —— Tôi biết cậu có nhiều chỗ bất mãn với Thần Dã, nhưng là 28 triệu đấy, có đáng không? Cậu là nghệ sĩ hàng đầu Thần Dã, mọi nguồn lực tốt nhất công ty đều để lại cho cậu hết! Ký hợp đồng năm năm, có năm nào là cậu không có phim đóng? Cậu không thích lên show giải trí, nửa năm tôi chỉ kêu cậu đi có một cái, cậu không thích lộ mặt quá nhiều, không tham gia hoạt động với fan, ok, cũng không thành vấn đề —— Đảo Nhỏ à," Mạch An Ngôn dừng lại, gần như đào tim đào phổi: "Cậu nghĩ kỹ đi, rời khỏi Thần Dã, có lẽ cậu không còn nhận được dự án cấp S nào nữa đâu."
"Tôi hiểu mà." Kha Dữ xùy xùy Dylan mấy tiếng, trong tay cầm câu gậy trêu mèo trêu đùa qua camera, khiến đôi mắt tròn xoe của Dylan phải hoa lên. "Tiểu Ngôn, làm việc với anh lâu ngày, tôi rất biết ơn anh. Xin chuyển lời cho sếp Thang giúp, tôi rao bán căn nhà này rồi, 28 triệu, tôi đền nổi."
"Cậu điên rồi!" Mạch An Ngôn ôm chặt Thú Bông trong lòng, làm đối phương gào meo meo đầy bất mãn, "Đây là tài sản duy nhất của cậu ở Ninh Thị!"
Căn hộ nguyên tầng này hồi đó được mua với giá 35 triệu, quang cảnh nhìn ra sông, tính bảo mật cao, diện tích 460 mét vuông vừa đủ chứa chấp một người và năm con mèo.
Nhưng đồng thời anh cũng lười trang trí cho nó, giống như biết chắc nơi này sẽ không thuộc về mình quá lâu. Toàn bộ căn hộ bài trí sơ sài nhạt nhẽo, người giúp việc bước vào thậm chí còn không biết nên dọn dẹp từ đâu. Xe hơi cũng vậy, anh mua con Land Rover phiên bản dài chỉ vì nó có ghế sau thoải mái hơn một chút, bản thân lại không tự lái một ngày nào, chìa khóa xe ném hẳn cho Thịnh Quả Nhi. May mắn là cô nàng kia cũng cao một mét bảy, nếu không một cô gái trẻ cầm vô lăng từ ngoài nhìn vào sẽ giống như xe không có ai điều khiển.
Kha Dữ nói đơn giản: "Kiếm lại là được."
"Rời khỏi Thần Dã, cậu đi đâu kiếm tiền? Với quan hệ của sếp Thang trong cái giới này, muốn cấm sóng cậu là dễ như trở bàn tay, còn ai dám dùng cậu nữa?"
Mạch An Ngôn lo lắng rất chân thành. Kha Dữ là do một tay anh ta dìu dắt, chưa nói đến chuyện tổn thất lợi ích, chính anh ta cũng không nỡ nhìn đối phương cùng đường trong giới giải trí.
"Không sao," Ngữ khí Kha Dữ rất nhẹ nhàng, cuối cùng cũng chịu dời ánh mắt khỏi người Dylan mà chuyển sang Mạch An Ngôn. Sau một cái nhìn có thể xem là trìu mến, anh cong môi, "Để nói sau đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro