Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11.

Edit: Leia

Hiện tại đang là hơn 7 giờ, Kha Dữ còn chưa ăn cơm tối. Cửa phòng rộng mở, gió từ ngoài ban công thổi tung tóc mái trên trán. Anh vặn chốt cửa, liếc nhìn quang cảnh yên tĩnh giống hệt như ngày đầu mới bước đến căn hộ.

Cửa phòng ngủ phụ mở toang, Thương Lục chưa dọn bất cứ thứ gì đi cả, nhưng người thì không thấy đâu nữa.

Cơn bất an len lỏi từ chiều giờ phút này đã có lời đáp, Kha Dữ nhớ lại quãng đường ngày hôm nay mình đi nhanh hơn hẳn ngày thường, chỉ biết cúi đầu thấp giọng mắng một câu: "Mất mặt quá."

Anh kéo ghế chậm rãi ngồi xuống, chiếc ly sứ đặt trên bàn cơm đang chặn trên một xấp giấy dày. Kha Dữ nhận ra đó là đồ Thương Lục để lại cho mình bèn cầm lên xem thử, thời điểm trông thấy ảnh mình, anh hơi giật mình một chút nhưng cũng tiện đà cong khóe môi.

"Thầy Kha, xin thứ lỗi cho tôi không từ mà biệt. Tuy chúng ta chỉ ở chung khoảng hai mươi ngày, tuy đến giờ phút này tôi cũng không rõ rốt cuộc tên anh có phải Mộc Kha không, nghệ danh của anh là Đảo Nhỏ hay Phi Tử, nhưng tôi thật sự rất vui vì quen biết anh, hơn nữa tôi nghĩ những chuyện kia cũng không còn quan trọng lắm.

Cảm ơn anh đã chia sẻ cho tôi câu chuyện, tư liệu và toàn bộ các cảnh quay. Đây là hộp thư của tôi, nếu anh muốn xem phần phim được biên tập tiếp theo hoặc cả bộ phim hoàn chỉnh thì có thể gửi email cho tôi, để tôi biết đó là anh.

Mấy tấm ảnh này là những khoảnh khắc rung động nhất trong cả quá trình quay chụp vừa qua, anh là người sinh ra để đứng trước ống kính, hy vọng anh sẽ thích.

Tờ nhạc phổ này là cái ngày hôm qua chúng ta cùng nhau mua, dáng vẻ đánh đàn bass hợp với anh lắm, bài hát tôi cũng để lại cho anh luôn.

Lấy sắc hầu người không phải công việc lâu dài, tôi tin anh cũng không phải kiểu người hài lòng với thực tại. Nếu có một ngày anh thật sự bước chân vào giới giải trí, tôi nhất định sẽ giúp anh giữ bí mật về quãng thời gian đen tối đó. Cho dù thế nào, xin anh cũng đừng từ bỏ bản thân, Phi Tử đúng là người biết trồng hoa đấy."

Giây phút hai mắt đảo qua câu cuối cùng, Kha Dữ bất giác bật cười.

Thương Lục để lại mười mấy tấm ảnh chụp, phần lớn là cảnh ban đêm, trong đó có cảnh anh ngậm thuốc lá đọc báo, nghiêng đầu châm thuốc hoặc mỉm cười nhìn thẳng vào ống kính. Kha Dữ đoán Thương Lục là một tay cao thủ nhiếp ảnh, tác phẩm của hắn mang lại cảm giác kể chuyện rất sinh động, chất lượng có khi còn tốt hơn vài tấm ảnh bìa sách báo trôi nổi trên thị trường.

Nghĩ đến chuyện hắn vội vàng đi thăm bạn mà vẫn chừa thời gian đi rửa ảnh, trong lòng anh lập tức tha thứ cho thái độ ngạo mạn chỉ để lại mỗi hộp thư điện tử kia.

Kha Dữ mở app thư điện tử ra.

Hộp thư công việc của anh đã được Mạch An Ngôn quản lý từ lâu, bên trong nhét đầy lịch trình, kịch bản hoặc công việc thương mại, thỉnh thoảng anh mới log vào xem một cái. Kha Dữ đăng nhập vào hộp thư cá nhân, do dự một lát rồi đánh vào ô văn bản bốn chữ [ Tôi là Đảo Nhỏ ].

Bản nhạc không tính là tinh tế, bên trên còn có dấu vết sửa chữa gạch xóa, là ngày hôm qua Thương Lục bỏ tiền ra mua từ mấy tay nhạc công trong khu chợ đêm.

"Bài hát này chơi bass rất hợp, được viết ra để dành cho bass."

Mọi cảm xúc của Kha Dữ đều giấu sau lớp khẩu trang, "Làm sao cậu biết tôi có thể đánh bass?"

"Tối qua tôi gõ cửa phòng, trông thấy nó nằm cạnh mép giường."

Nhạc công guitar đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu Kha Dữ rất kỹ lưỡng, trong lòng anh hơi căng thẳng, nháy mắt sau đó chuông điện thoại vang lên, anh vừa móc di động vừa nói: "Cậu cứ trò chuyện đi, tôi nghe điện thoại."

Chỉ là cuộc gọi rác, chờ đi được đủ xa anh mới thở phào một hơi. Gần đây đi theo Thương Lục quá hăng say hứng thú nên tình huống quên mang khẩu trang diễn ra ngày một thường xuyên. Trên quảng trường Weibo đã bắt đầu có người hỏi thăm xem có phải anh xuất hiện ở nơi này thật không. Mạch An Ngôn nói đúng, chuyến trải nghiệm thực tế của anh nên kết thúc rồi.

Thương Lục dời mắt khỏi bóng lưng anh, hỏi gọn gàng dứt khoát: "Phí bản quyền là bao nhiêu? Tôi mua đứt."

Cả ban nhạc ngẩn người, "Mua mua mua mua mua đứt...?"

"Mua đứt." Thương Lục lặp lại đầy khẳng định, lại quay đầu nhìn về hướng Kha Dữ. Ba thành viên ban nhạc đưa lưng về phía hắn thì thầm thảo luận một phen, sau một lúc lâu, vocal ban nhạc bị mọi người đẩy lên trước ho khan một tiếng. Người nọ mang nét mặt non choẹt, có lẽ vẫn còn là sinh viên, cậu ta chần chừ nhìn Thương Lục rồi giơ tay ra hiệu con số ba.

"Ba mươi ngàn?"

Vocal sửng sốt, hơi chuyển mắt xấu hổ nói: "Á, không phải..."

Thương Lục nhíu mày hỏi: "Ba trăm ngàn?"

Vocal: "..."

Thương Lục bình tĩnh: "Đắt ——"

Vocal: "Thật thật thật thật ra ý chúng tôi là..."

"Nhưng mà cũng được."

Ban nhạc: "!!!"

Cái cái cái cái cái cái gì, chúng tôi chỉ định đòi mỗi người một ngàn cho dễ chia thôi...

Thời điểm Kha Dữ trở về liền nhìn thấy một màn ba người kia dùng ánh mắt phức tạp vừa sùng bái vừa biết ơn ngẩng đầu nhìn Thương Lục.

"... Cậu làm gì thế?"

"Mua bản quyền."

Vocal trào nước mắt, kéo tay cả guitar cả nhạc công bass cùng khom lưng chín mươi độ: "Chào anh hẹn gặp lại anh ạ anh đi thong thả sau này nhớ thường xuyên ghé chơi!"

Kha Dữ: "..."

Đi được một quãng xa, anh mới thì thầm hỏi: "Bao nhiêu tiền?" Tay anh lật lật bản nhạc, miện ngâm nga thử một đoạn, "Nghe cũng thú vị đấy."

Thương Lục ngẫm nghĩ, "Ba trăm."

"Ba trăm?!" Kha Dữ gấp bộp nhạc phổ lại, chất lượng thế này ít nhất cũng phải được ba mươi ngàn chứ!

Sau một lúc khiếp sợ đủ lâu, anh mới cảm thán từ tận đáy lòng: "... Làm nghệ thuật quá bi thảm."

·

Kha Dữ rút ra khỏi hồi ức mới nhận ra bản nhạc này đã được Thương Lục chỉnh sửa. Đúng là không nhìn ra được, một cậu trai lơ được phú bà bao nuôi lại vừa biết quay phim vừa có hiểu biết về nhạc lý.

Email gửi đi, cùng thời khắc đó, máy bay cũng vừa rời khỏi sân bay Tiên Lưu của Ninh Thị, mười mấy tiếng sau đáp xuống Paris.

Bùi Chi Hòa bị súng bắn vào chân, may mà không thương tổn đến xương cốt, hiện giờ vẫn đang nằm dưỡng thương trong bệnh viện. Thương Lục trực tiếp chạy từ sân bay qua chỗ cậu ta, dáng vẻ mệt mỏi phong trần làm Bùi Chi Hòa bật cười: "Đại thiếu gia, anh chạy tới thật đấy à?"

"Bác sĩ nói thế nào?"

"Mạng lớn, không ảnh hưởng đến xương cốt," Bùi Chi Hòa ra vẻ thản nhiên, còn tiện đà sai khiến Thương Lục, "Gọt táo cho em đi? Vượt hẳn đại dương qua đây chí ít cũng phải có đất dụng võ chứ?"

Thương Lục rửa tay xong liền nhặt một quả táo trong giỏ trái cây, "Bọn họ muốn cướp thì em cứ để người ta lấy, chống cự làm gì?" Nói rồi hắn ngước mắt liếc Bùi Chi Hòa, "Em cảm thấy em chống nổi sao?"

Bùi Chi Hòa là nghệ sĩ đàn violin, sở hữu khuôn mặt đẹp như họa, khí chất trời sinh nhu hòa mong manh, thời điểm cậu ta mặc lễ phục ngồi trên ghế concert master, mọi ánh đèn đều đổ dồn vào khiến khán giả bất giác phải thở nhẹ đi mấy phần.

"Cây Stradivarius đó là anh tặng, làm sao em cho phép họ cướp đi được?" Bùi Chi Hòa nhận táo gặm rôm rốp.

"May mà bị thương chân đấy, lỡ là tay thì sao?" Hắn nửa ngồi trên bậu cửa sổ, ánh sáng lướt qua vai làm Bùi Chi Hòa nhìn ra được khóe môi mím thẳng tắp. Biết hắn giận thật, cậu ta im lặng một lúc rồi mỉm cười: "Sao anh không hỏi lỡ người ta lấy mạng em thì sao?"

"Đối với anh, đôi tay em còn quan trọng hơn cả mạng sống, có đúng hay không?" Chua quá, còn chẳng bằng không ăn. Bùi Chi Hòa nhíu mày, tùy hứng ném quả táo gặm dở vào thùng rác, đoạn cất giọng châm chọc: "Bùi Chi Hòa là nghệ sĩ violin. Mạng có thể không cần nhưng tay thì vẫn phải giữ."

Thương Lục nghe ra ý hờn dỗi, thái độ cũng ôn hòa xuống: "Anh không có ý đó."

"Không sao." Bùi Chi Hòa nhanh miệng trả lời.

Nhờ có thiên phú âm nhạc này mà cậu ta mới kết bạn được với Thương Lục... Đôi tay đúng là quan trọng hơn cả tính mạng. Bùi Chi Hòa dừng một chút mới hỏi, "Lần này anh về nước thế nào? Có thu hoạch được gì không?"

Khuôn mặt Kha Dữ chợt lóe qua đầu, đêm qua anh vừa thử chơi bản nhạc kia, từng nốt nhạc vang lên từ cây bass tràn ngập thái độ thờ ơ và tùy ý.

Hình ảnh đó làm Thương Lục quyết định được ngay tựa đề cho bộ phim ngắn.

"Hỏi anh đấy, anh cười gì thế?" Bùi Chi Hòa ném gối ôm về phía hắn.

"Không có gì." Thương Lục bắt lấy bằng một tay, lại rút di động ra.

Trong hòm thư có một email chưa đọc, trên giao diện trắng xóa chỉ viết đơn giản bốn chữ "Tôi là Đảo Nhỏ".

Bùi Chi Hòa nhận ra Thương Lục bật cười một tiếng.

Quen biết nhau mười mấy năm, Thương Lục không thường xuyên cười —— không thường xuyên cười một mình trong tình huống không có người ngoài tác động, ví dụ như đột nhiên nhớ ra chuyện vui vẻ gì đó. Bùi Chi Hòa nghiêng đầu đánh giá hắn, ánh mắt dần dần lạnh đi, hai tay vô thức nắm chặt vỏ chăn màu trắng.

Viên đạn thật ra chỉ sượt qua da một tí, cậu ta cố ý khoa trương với Thương Minh Bảo, cô ngốc kia lại tự động thêm mắm dặm muối chuyển lời cho Thương Lục. Bây giờ Thương Lục đã đứng trong phòng bệnh như ý nguyện, nhưng chỉ có thân thể trở lại, còn hồn vía thì dường như vẫn còn ở đại lục không đi, mãi dừng ở khu làng đô thị có những con đường dơ bẩn và cảng cá rách nát như trong ảnh chụp.

"Bên phía Buenos Aires đã phát thư mời, em đặt lên bàn sách anh rồi đấy." Bùi Chi Hòa chọn một đề tài dễ gây hứng thú, đồng thời lẳng lặng quan sát hắn.

Thương Lục "Ừ" một tiếng, "Anh nhận được email rồi."

Ngón tay gõ gõ vào màn hình di động như đang đánh chữ.

Bùi Chi Hòa ho khan, "Bạn gái à?"

Thương Lục gửi lại một email khác, không thèm ngẩng đầu mà hài hước trả lời: "Em nghĩ sao."

Bùi Chi Hòa hơi yên tâm, "Còn mười lăm ngày nữa là đến hạn chót nộp bài, anh làm kịp không?"

Hiệp hội Đạo diễn và Phim ảnh Buenos Aires là một hiệp hội phim điện ảnh khá tiểu chúng được sáng lập ở Nam Mỹ, với sứ mệnh khai quật, cổ vũ các nhà sáng tạo độc lập, tác phẩm đoạt giải sẽ được trình chiếu trên các nền tảng hợp tác và rạp chiếu phim nghệ thuật khắp thế giới. Tuy lấy tên "Buenos Aires", nhưng trên thực tế các thành viên và giám khảo phân tán khắp mọi nơi trên thế giới, cái tên này ra đời dường như chỉ để cạnh tranh địa vị với giải thưởng "Oscar" chính thống, bảo thủ và đứng đắn tại Bắc Mỹ mà thôi.

Châm chọc hơn chính là, tuy mục đích sáng lập của nó đầy bóng dáng nổi loạn và phá cách, nhưng theo danh tiếng ngày càng mở rộng, nó dần dần được người ngoài xưng hô thân mật là "Oscar của giới điện ảnh độc lập".

"Kịp chứ."

"Nội dung kể về gì thế?"

Thương Lục ngẫm nghĩ, "Câu chuyện của một người hành nghề mại dâm."

·

Kha Dữ nhận số tiền công còm cõi từ bà chủ tiệm, lại bàn giao chìa khóa cửa cuốn và sổ sách hàng hóa, hóa đơn nhập hàng, cuối cùng kéo tủ lạnh đựng đồ uống ra, theo thói quen lấy hai lon Coca ướp lạnh.

Không ai nhận lon còn lại.

Kha Dữ cảm giác mình dẩm lắm rồi, liền bình tĩnh trả một lon về chỗ cũ.

Dì chủ tiệm hỏi: "Thằng nhóc kia đâu? Đứa nhỏ mỗi ngày tới đón cháu tan làm ấy?"

Kha Dữ quét mã trả tiền: "Đi rồi ạ."

Dì lại hỏi: "Có phải bạn trai cháu không?"

Thấy Kha Dữ sặc Coca, dì chủ tiệm bật cười xua tay: "Kìa! Đừng tưởng dì già rồi không hiểu! Dì đây thứ gì cũng hiểu hết nhé!"

"Không phải ạ." Anh bất đắc dĩ đáp, sau đó rút hai tờ khăn giấy lau nước trên áo hoodie màu đen, khuôn mặt không nâng nhưng vành tai hơi ửng hồng, "Bèo nước gặp nhau mà thôi."

Email của người bèo nước gặp nhau đang nằm gọn trong hộp thư của anh.

Chuyện ăn mặc, ở, đi lại của Kha Dữ đều được người khác sắp xếp rõ đến từng giây, đương nhiên không có thói quen lúc nào cũng check tin nhắn hay hộp thư. Nếu nhất định phải tìm một lý do —— tại sao anh lại mở hộp thư ra vào lúc này, có lẽ là vì hôm nay Ninh Thị ấm lên, tâm trạng anh rất tốt.

Đến cả gió đêm hôm nay cũng ấm áp rất vi diệu, khiến người ta bất giác chờ mong một điều gì đó.

Kha Dữ chậm chạp uống hết một lon Coca, lại đốt thêm một điếu thuốc, rít một nửa rồi để gió hút nốt nửa còn lại. Bước chân anh đi trên đường không nhanh không chậm, mang tiết tấu thong dong cố hữu. Đèn đường bật sáng đúng giờ, thực khách ra vào tấp nập các quán xá, dầu khói lượn lờ khắp nơi. Anh mở hộp thư lên, trông thấy một email chưa đọc nhấp nháy đỏ.

Ấn mở.

Đó là thư trả lời có đính kèm văn bản trước đó, bên dưới dòng "Tôi là Đảo Nhỏ" của Kha Dữ nhiều thêm một hàng chữ khác:

[ Tôi là Lục Địa. ]

---

Lời tác giả:

Đàn Stradivarius đúng là... siêu siêu siêu siêu siêu đắt.

Vấn đề kịch bản và bản quyền không nhắc tới lúc này là vì về sau sẽ còn xuất hiện và giải quyết triệt để. Nếu bạn đọc có thắc mắc về những vấn đề này thì xin chúc mừng, bạn vừa nhảy vào cái hố được thiết kế cho tình tiết tiếp theo trong truyện rồi á.

Cảm ơn đã ủng hộ, đọc truyện vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro