Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 07.

Edit: Leia

Trái tim đập lỡ hẳn một nhịp, đôi môi dừng lại cách Thương Lục chỉ khoảng vài milimet.

Một góc độ trí trá rất tuyệt diệu.

Bước chân khựng lại ngay ngoài đầu hẻm, chỉ còn lại tiếng thở dốc đầy quỷ quái. Vài giây sau, hai cô nữ sinh mới xô đẩy nhau, vừa lắp bắp "Xin lỗi xin lỗi quấy rầy rồi", vừa kéo nhau chạy thục mạng ra ngoài.

Thương Lục thả lỏng thân thể xuống, quay đầu nhìn theo bóng dáng hai cô gái mặc đồng phục, "Thầy Kha, kẻ thù của anh kia á?"

Hắn dựa vào rất gần, tông giọng trầm thấp cố ý trêu chọc, hơi thở phả nhẹ vào vành tai thơm thoang thoảng.

Vành tai anh nóng bừng, có lẽ là vì lời nói dối quá vụng về, vừa rồi lại còn không biết xấu hổ yêu cầu hắn hôn, giờ phút này Kha Dữ không dám ngẩng đầu, chỉ đành đẩy hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tránh ra."

Thương Lục lùi lại một bước, đang định chế nhạo thêm mấy câu thì chợt liếc mắt thấy bóng hai nữ sinh kia quay đầu ——

"Đừng nhúc nhích." Hắn hạ giọng, một tay chống tường, tay kia đột ngột ấn Kha Dữ vào lòng mình.

Trong lúc không kịp phòng bị, hơi thở nóng rực của đối phương nháy mắt đã ập vào mặt Kha Dữ. Anh mở to hai mắt, bên tai chỉ nghe được giọng nói lạnh lùng nhuốm màu hung dữ của Thương Lục: "Nhìn cái gì, cút mau."

Lại thêm một chuỗi bước chân xô đẩy nữa, trong gió đêm còn nghe được giọng hai cô gái oán trách nhau: "Đã nói không phải rồi mà! Làm sao Đảo Nhỏ lại có mặt ở chỗ này được!"

Lần này Thương Lục không dám buông anh ra quá nhanh, "Chờ một chút đi."

Kha Dữ cứ thế phải chịu đựng cảm giác bị giam giữ trong ngực đối phương.

"Đảo Nhỏ là gọi anh à?"

Kha Dữ căng da đầu đáp: "Nghệ danh."

Thương Lục nhướn mày: "Hai nữ sinh trung học đuổi theo anh làm gì?"

"Các, các cô ấy..." Có thể có lý do gì chính đáng được! Kha Dữ nhắm mắt bất chấp nói một hơi: "Mẹ các cô ấy là khách hàng của tôi!"

Thương Lục: "..."

Thất kính rồi.

Kha Dữ dùng sức đẩy hắn ra: "Cảm ơn, mau cút."

"Cảm ơn mồm thôi á?" Thương Lục chậm chạp đuổi theo, ngữ khí như muốn được voi đòi tiên: "Tôi vừa giúp anh trốn kẻ thù hai lần đấy nhé."

"Hai lần" nhấn cực kỳ mạnh, "kẻ thù" lại mang theo ý hài hước rõ ràng.

Phiền phức thật.

"Được được được, tôi mời cậu ăn cơm, mời ăn cơm được chưa."

Tiệm cơm cũng không dễ tìm. Thương Lục đi theo anh xuyên qua năm bảy con hẻm nhỏ, ngang qua vô số tiệm ăn, quầy quà vặt, chòi ăn khuya bán đủ món trời nam biển bắc, rốt cuộc không nhịn nổi nữa: "Này, anh vẫn chưa thấy đói bụng sao?"

Kha Dữ vứt cho hắn một điếu thuốc: "Sắp tới rồi."

Thương Lục tiếp lấy: "Tôi không biết hút thuốc."

Hắn không nói "không hút" mà là "không biết hút", Kha Dữ cảm thấy cách dùng từ này quá đáng yêu, cười như không cười nói: "Không biết à, để tôi dạy cho nhé."

Cuối cùng bọn họ dừng trước một quán ăn Triều Sán* ở gần cảng cá. Mặt tiền cửa hiệu không lớn chỉ bày năm cái bàn, ông chủ hiển nhiên đã quen mặt Kha Dữ, lập tức ló đầu ra khỏi quầy bắt chuyện: "Hôm nay đến trễ thế."

*Triều Sán: một vùng văn hoá-ngôn ngữ ở miền đông Quảng Đông, Trung Quốc. Đây là nơi hình thành tiếng Triều Sán, thuộc nhóm tiếng Mân Nam. Vùng này gồm ba thành phố Triều Châu, Yết Dương, Sán Đầu.

Kha Dữ gật đầu, tay kéo ghế nhựa: "Tôm sống ngâm muối* —— Khoan đã," Anh nhìn về phía Thương Lục, "Cậu ăn tôm sống ngâm muối bao giờ chưa?"

*Tôm ngâm muối - 生腌虾

"Chưa."

"Vậy thì thôi, tôm luộc đi, hàu nướng, sò điệp xào, rau lang, cải xoăn xào gừng. Hôm nay có cá mú đốm không?"

Ông chủ vội gật đầu: "Có, có, sáng nay mới về."

"Ừ, vậy thêm một phần đồ nguội cắt lát, một phần lòng vịt, một phần cháo cua."

"Ăn không hết đâu."

Kha Dữ nhanh nhẹn lật chén đũa: "Ăn nhiều một chút."

"Ăn nhiều để xóa hết nợ à?"

Kha Dữ cười một tiếng, "Em trai thông minh lắm."

Thương Lục bắt chước anh lóng ngóng dùng nước nóng tráng chén đũa. Kha Dữ liếc nhìn một chút, mất kiên nhẫn vẫy tay: "Đưa cho tôi." Lại nói thêm: "Cậu không phải người Ninh Thị nhỉ."

"Sao anh biết?"

"Chưa thấy gián bao giờ, còn không biết tráng chén đũa," Kha Dữ trả lại chén đũa cho hắn, "Chẳng lẽ cậu là thiếu gia nhà giàu tầng lớp thượng lưu sao?"

Thương Lục ho khan một tiếng: "Đương nhiên không phải."

"Ừ, tôi cũng tin là không có thiếu gia nào chịu nổi cái chỗ này." Ly chén đã tráng xong, anh rót cho Thương Lục một ly trà Phổ Nhị, "Tôi hỏi cậu một câu được không?"

"Hỏi đi."

Trong tiệm không có khách khác, chỉ có con trai ông chủ đang ngồi lướt video ngắn. Kha Dữ uống một ngụm nước trà mới nói: "Cậu có nhận khách nam không?"

"Phụt ——" Thương Lục suýt nữa sặc chết, "Đương nhiên —— khụ khụ —— đương nhiên không có!"

Kha Dữ suy tư ngẫm nghĩ, đoạn chu đáo rút cho hắn hai tờ giấy ăn.

"Anh hỏi thế là có ý gì?" Ánh mắt Thương Lục nhìn anh đã khác hẳn, "Tôi cảnh cáo anh —— Chuyện vừa rồi là kế sách tạm thời ứng phó tình huống khẩn cấp thôi!"

Đừng tưởng hắn sẽ vì tiền mà bán đứng cả xu hướng tính dục!

Kha Dữ không dao động, tiếp tục hỏi câu thứ hai: "Thế lần đầu tiên thì sao? Cậu có..." Anh cẩn thận tìm từ, "Cậu có đấu tranh tâm lý gì không? Ví dụ như lúc đó trong lòng đã nghĩ gì? Phải đấu tranh rất lâu hay cứ thế nhắm mắt đưa chân?"

Thương Lục cuối cùng đã phản ứng lại: "Câu hỏi trọng tâm của anh đấy hả?"

"Không phải," Kha Dữ nhếch nửa khóe môi, sau đó đứng dậy đi sang ngồi cùng phía với Thương Lục, chống tay nâng má: "Trao đổi kinh nghiệm thôi."

Thương Lục: "..."

Cởi mở quá nhỉ.

·

Bộ phim Kha Dữ mới nhận kể về một câu chuyện trượt dài xuống vực sâu.

Thanh niên Phi Tử từ quê nhà đi lên Ninh Thị dốc sức làm ăn, từ ngày đầu đầy khát khao hy vọng đến ngày cuối cùng đánh mất ngọn lửa sinh mệnh, cậu ta từng đi giao cơm hộp, đi làm chuyển phát nhanh, đi dọn gạch, thông bồn cầu. Giây phút gặp gỡ chị Phỉ ngoài hành lang, cậu ta không ngờ được rằng người phụ nữ mặc sườn xám, đùi xăm hình kia chính là điểm cuối trong số phận mình.

"Chị Phỉ ngồi trên giường, màn chống muỗi hơi buông xuống che khuất khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng. Tay chị ấy kẹp điếu thuốc, nâng chân bắt tréo, hai chiếc đùi tròn trịa quấn vào nhau lộ ra hình ảnh hổ xanh hoa hồng đã phai sắc. Chị ấy nhẹ nhàng phà khói rồi nói: "Phi Tử, lại đây chị thương nào."

Trong căn phòng nhỏ oi bức, chiếc quạt điện rung lắc không thể xua tan bầu không khí tù đọng. Phi Tử ngửi được mùi cơ thể ngai ngái trên lớp chăn đơn cùng với mùi dầu gội trên tóc chị Phỉ. Tiếng cười của chị ta rất ngả ngớn, dâm đãng hệt như chiếc giường lò xo dưới thân vậy."

Lười nhác là thứ còn dễ gây nghiện hơn cả ma túy, nhưng lại không có ai yêu thích cảm giác nằm dưới đáy hố từ giây phút đầu tiên. Kha Dữ muốn biết —— dùng hết khả năng mà chân thật cảm nhận —— Vào lúc cậu ta nhận năm trăm tệ mà chị Phỉ đưa cho, bước vào căn phòng nhỏ màu đỏ hồng oi bức đó, trong lòng rốt cuộc đang suy nghĩ những gì.

Thương Lục bị bốn chữ "Giao lưu kinh nghiệm" của anh kích động, Kha Dữ vẫn giữ tư thế nâng má, đôi mắt xinh đẹp quá đỗi chứa đầy ý cười: "Đừng ngượng mà."

Thấy Thương Lục sắp nổi khùng, anh hơi dừng một chút, lòng bàn tay cọ vào thành ly, ngữ khí thay đổi rất vi diệu: "Cậu không nói thì để tôi. Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên đi theo chị Phỉ, không hiểu sao lại cảm thấy cái cầu thang đó quá dài —— vừa dài vừa tối, còn rất ẩm ướt. Hàng hiên bên cạnh cửa tràn ngập một thứ mùi rất khó miêu tả, về sau tôi mới biết, đó là mùi vị cơ thể tích tụ lâu ngày sau rất nhiều lần làm tình."

Đây là đoạn tiểu sử nhân vật mà anh viết cho Phi Tử.

"Đệt." Yết hầu trẻ trung không ngừng nhấp nhô, trong lòng Thương Lục xẹt qua một hàng chữ: Đây không phải chuyện hắn nên nghe, nhưng miệng vẫn thành thật hỏi: "Chị Phỉ là ai?"

"Một cô gái điếm, điếm có tiền," Kha Dữ bình tĩnh nói: "Vị khách đầu tiên của tôi."

"Trong lúc bước lên cầu thang, bộ mông bị sườn xám bó chặt của chị ta cứ lắc lư ngay trước mắt, rất tròn. Nhìn hình ảnh này tự dưng trong đầu tôi chợt xuất hiện hình ảnh của bố mẹ, đặc biệt là mẹ tôi. Tôi nhủ thầm, mẹ ơi, con cùng đường rồi, chính chị ta mồi chài con. Chị ấy nói chỉ cần làm chị ấy sướng thì sẽ cho con tiền, hơn nữa chính con cũng sẽ sướng. Con cảm thấy rất có lý."

"Chị ta là gái điếm mà?" Thương Lục bất giác hỏi.

"Ừ, nhưng mà... Chị Phỉ đã qua bốn mươi rồi, giá cả không còn tốt như trước kia nữa, khách hàng cũng toàn mấy lão lớn tuổi. Chị ta muốn tìm vui với trai trẻ sung sức kia."

Mặt Thương Lục nháy mắt đỏ lên.

Thời điểm Kha Dữ nói những lời này, biểu cảm trên mặt anh vẫn bình tĩnh như đang đàm luận về một đóa hoa tàn bên vệ đường. Thương Lục cho rằng mình sẽ nhìn được một ít căm ghét, thống hận hoặc hối hận, thậm chí là một ít thương hại, thế nhưng biểu cảm trong mắt Kha Dữ quá lạnh nhạt, đôi mắt nâng lên nhìn hắn tựa như một trang giấy trắng, không có bất cứ cảm xúc gì.

"Thay vì nói là chán ghét bản thân, có lỗi với mẹ, chi bằng nói là tôi căm hận chị Phỉ nhiều hơn. Nếu không phải chị ta mồi chài tôi, cho tôi tiền, tôi đã không đi đến bước đường này rồi. Vậy mà chị ấy luôn cảm thấy là mình đã cứu giúp tôi." Nói đến đây, Kha Dữ tạm dừng một chút, dùng ngữ khí không quá xác định hỏi: "Tôi hận chị ta, loại cảm xúc này có bình thường không?"

"Bình thường."

"Hận, nhưng đồng thời cũng ——"

"Từ từ đã." Thương Lục cắt ngang.

Kha Dữ không rõ nội tình, mãi đến khi ngước mắt trông thấy ông chủ hàng bưng thịt nguội và lòng vịt ra.

"Ăn cơm trước đi." Thương Lục nói rồi giúp anh lấy chén đũa, hai người cứ thế ngồi song song, trong lúc ăn cơm cũng ăn ý không đề cập đến đề tài kia nữa.

Bữa cơm ăn mất một tiếng đồng hồ, ra khỏi quán đã là 8 giờ tối. Hàng đèn ven sông bật sáng, bên kia có hai gã đàn ông vô gia cư kéo theo bao tải, tay dùng một cây kẹp dài đi nhặt chai nhựa dọc đường. Dưới sông và trên bến tàu đều bốc lên thứ mùi hôi tanh, mấy mảnh xốp trắng ngâm mình dưới làn nước đen, trôi dập dềnh theo từng cơn sóng.

"Thầy Kha, anh vừa hận chị ta, vừa thế nào nữa?"

Kha Dữ xoay người, đối mặt với Thương Lục chầm chậm đi lùi từng bước, tay lại châm một điếu thuốc mới. Lúc anh nheo mắt thở dài, khói thuốc theo gió là là bay đến trước mặt hắn.

"Hút ít thôi."

"Thuốc lá sao?" Kha Dữ chỉ vào điếu thuốc trên tay, mỉm cười: "Tôi quen rồi, mỗi lần từ chỗ chị Phỉ đi ra đều không nhịn được." Anh dừng một chút: "Tôi hận chị ta, chán chị ta, nhưng tần suất ghé tới chỗ chị ta càng ngày càng thường xuyên hơn. Chị Phỉ rất có kinh nghiệm, kỹ thuật cũng tuyệt vời, tuy đã qua tuổi bốn mươi, hai cánh mông dưới lớp váy hơi nhão xệ rồi, nhưng phơi dưới ánh sáng vẫn có đủ sức quyến rũ mà tuổi chị ta nên có. Chị ấy ——"

Kha Dữ dừng lại, trông thấy Thương Lục đang giơ điện thoại, ống kính nhắm thẳng mặt mình.

"Tôi có đồng ý cho cậu quay đâu?"

Thương Lục nhìn anh trên màn hình, "Tí nữa xóa cũng được."

Đèn đường bao phủ lên mặt mày Kha Dữ, anh nâng khẩu trang. Thương Lục vẫn lẳng lặng chờ, ánh mắt trực tiếp đối diện không lảng tránh.

Qua hai giây, chiếc khẩu trang kín mít bị kéo xuống lần nữa, khuôn mặt Kha Dữ bại lộ trước camera.

"Giọng chị ấy không êm tai chút nào, ở thời điểm quá kịch liệt tôi thường bịt miệng lại không cho chị ta kêu to. Nếu không phải chị ta biểu hiện mình đang sung sướng thì nghe không khác gì tôi muốn giết chị ta cả. Chiếc giường lò xo của chị Phỉ từng có vô số đàn ông nằm lên, càng am hiểu vui thích hơn chị ta nữa, cho nên cũng kêu to tiếng hơn. Đôi khi thời gian quá sớm hoặc quá muộn, hàng xóm trên lầu sẽ bắt đầu dọn đồ đạc, tạo ra thứ tiếng động ầm ầm như muốn phân cao thấp với chúng tôi ý. Tôi qua nhà chị Phỉ chơi khoảng nửa năm, đôi khi còn tự tin nhận định cái bàn nào của nhà hàng xóm là tốt hay rởm nữa kìa."

Anh vừa đi lùi vừa tự nhiên tự sự. Kể xong hết anh còn bật cười tự giễu, dùng tiếng Quảng Đông bất cần đời hỏi: "Này, quay tôi có đẹp không đấy?"

Thương Lục không trả lời, Kha Dữ cũng không ôm hy vọng gì mà đi về phía hắn: "Xem xong nhớ xóa ——"

"Giọng chị ấy không êm tai chút nào..." Thương Lục giơ điện thoại, chuyển màn hình cho anh xem.

Thuật toán chống rung của điện thoại di động vốn mạnh, cho nên đoạn phim dài như thế mà vẫn được quay rất ổn định. Ngọn đèn không cố tình sắp đặt nhưng có trải qua điều chỉnh tham số ánh sáng, khiến chuyển động của Kha Dữ diễn ra giữa ánh sáng và bóng tối tương phản rất mãnh liệt.

Đèn xe lui tới quét qua khuôn mặt anh lộn xộn không quy luật, đôi mắt lúc tỏ lúc mờ. Thời điểm anh cúi đầu rít thuốc, phần sườn mặt cau có nhíu mày càng bị ánh sáng cắt mạnh hơn.

Bước chân vô thức chậm lại, cuối cùng dừng hẳn. Kha Dữ nín thở xem hết cả đoạn video hoàn chỉnh. Kết thúc kéo tới quá đột nhiên, anh nghe thấy Thương Lục nói ——

"Làm diễn viên chính của tôi đi."

---

Lời tác giả:

#Chị ta muốn tìm vui với trai trẻ sung sức#

Thầy Kha à, chỉ trong một đêm mà anh thốt ra bao nhiêu lời hổ báo rồi! Đây là những lời mà em trai tân Thương Lục có thể nghe sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro