Chương 06.
Edit: Leia
Ánh đèn tù mù bao trùm lên căn phòng trọ một thứ ánh sáng trắng bệch không hề mỹ cảm, Kha Dữ mặc áo ngủ đứng dưới ánh đèn đó, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, sắc mặt biến đổi vội vàng xoay người ——
Thương Lục giơ tay một cái là túm được ngay.
Hắn kéo cánh tay anh, từ trên cao nhìn xuống: "Anh chạy làm gì?"
Xấp giấy trong tay bị siết chặt rồi buông lỏng, Kha Dữ lạnh lùng nói: "Buông tay ra."
Thương Lục rất hứng thú nhìn khuôn mặt kìm nén tức giận của anh. Không biết vì sao mà người trước mặt hắn dường như rất căng thẳng, toàn thân cứng đờ, thậm chí đến thở cũng không dám dùng sức.
Tình cảnh này cực kỳ giống phân cảnh drama phim cổ trang thần tượng ba xu, Thương Lục bật cười, buông tay hài hước nói: "Thầy Kha ơi, anh đang cầm bản thảo của tôi đấy."
Kha Dữ bối rối rũ mắt, "Ai thèm bản thảo của cậu..." Ánh mắt anh hơi dừng, đây là —— "Kịch bản phim?"
Thương Lục rút xấp giấy ra khỏi tay anh, cũng không định giấu giếm.
"Cậu học làm phim à?"
Thương Lục đáp nửa thật nửa giả: "Không tính là học, thích thôi."
"Cho tôi xem đi."
Ánh mắt tạm thời rời khỏi xấp bản thảo, Thương Lục ngạc nhiên nhìn Kha Dữ: "Anh đọc hiểu?"
Kha Dữ nói không chớp mắt: "Không hiểu, nhưng cảm thấy hứng thú."
Anh nhanh chóng lật từng trang từng trang, lại quay về trang thứ nhất —— Lần này tốc độ xem đã chậm đi rất nhiều, mười hai bức bản thảo của cảnh đầu tiên phải xem đến hai phút. Thương Lục vẽ tranh bằng bút máy, bút pháp hào phóng không câu nệ tiểu tiết nhưng rất hiếm khi xóa hoặc sửa —— Dường như vào giây phút hạ bút là hắn đã tràn ngập tự tin.
Thương Lục ho nhẹ một tiếng: "Chỉ là bản nháp thôi."
Ánh mắt tập trung vào một khung cảnh có bố cục tầm xa rộng lớn, Kha Dữ nhận ra đó chính là một ngã ba trong làng đô thị, thản nhiên khen ngợi: "Góc máy đẹp đấy."
Thương Lục đào di động ra từ chiếc giường hỗn độn: "Trong này có storyboard chính thức, anh muốn xem không?"
Kha Dữ lúc này mới kinh ngạc hỏi: "Cậu ngủ trên nệm?"
Ngước mắt đảo qua phòng ngủ, chỉ thấy một tấm nệm cao su to rộng trải thẳng xuống sàn, bàn làm việc và ghế xoay đặt sát cửa sổ để lấy ánh sáng, trên bàn có một cái đèn bàn tùy tay mua tạm, mấy bộ quần áo đơn giản treo trên giá áo giản dị nhìn qua là đếm được hết số lượng. Kha Dữ giật mình hiểu rõ, hóa ra Thương Lục cũng giống anh, không có ý định ở lại nơi này lâu dài.
"Tôi bị lạ giường," Thương Lục trả lời, "Chuyển nhà phải mang theo nệm."
Thời còn ở Pháp hắn thường xuyên chạy về vùng nông thôn vẽ cảnh và sưu tầm phong tục, mỗi lần đi hết mấy tháng trời, chiếc nệm này đã theo chân hắn vào nam ra bắc, đôi khi còn vượt cả đại dương. Trong những trang viên hẻo lánh vùng nông thôn đó, người hướng dẫn đến đón trễ giờ sẽ luôn tìm thấy một chiếc nệm lớn được chất giữa đống rơm, sau đó mới nhìn thấy hắn nằm ngửa bắt tréo chân phơi nắng bên trên. Micro thu âm bọc lông xù cố định giữa không trung đón gió, hắn giơ tay suỵt một tiếng, nói chuyện bằng tiếng Pháp: "Xin chờ một lát, để trận gió này thổi xong đã."
Kha Dữ mỉm cười phát hiện ra Thương Lục là người có gì đáp nấy, bên trong vẻ kiệt ngạo bất cần là cảm giác ngoan ngoãn đáng ngạc nhiên.
... Đáng yêu thật.
Anh nhìn người thanh niên cao lớn ôm theo nệm chuyển nhà, cảm thán, "Tùy hứng quá nhỉ."
"Tôi không thích mấy thứ tạm bợ." Thương Lục nói rồi mở album trong điện thoại lên: "Xem không."
Nét mực màu đen biến thành từng mảng màu rực rỡ, bút pháp vẫn hào phóng như cũ, từng chuyển động đóng mở góc rộng mang đến cho bức tranh vẻ ấn tượng khó tả.
Trong nháy mắt Kha Dữ quên cả thở.
Không giống như bản thảo bút máy, những hình ảnh này không cần anh phải vận dụng trí tưởng tượng mà trực tiếp diễn giải tỉ mỉ ra ngay trước mắt.
"Tôi xem thêm mấy bức nữa được không?"
"Cứ tự nhiên."
Vuốt màn hình sang phải, một bến cảng hiện ra. Bên trên là bầu trời quang đãng sau cơn mưa, vài cột nắng từ tầng mây chiếu xuống, mặt nước biển màu xám gợn lăn tăn theo gió, thuyền đánh cá màu lam lên xuống dập dềnh. Du khách lưng đeo bọc hành lý tấp nập tràn ra khỏi thân tàu, đối diện với ống kính là một người phụ nữ tay bế con, gió lạnh thổi tung khăn trùm đầu và tấm chăn dài quấn quanh người.
"Cô gái này vừa đặt chân đến Hồng Kông, tuy không xu dính túi, con đường phía trước cũng mờ mịt nhưng cô ấy có niềm khao khát rất lớn với thế giới bên ngoài ống kính." Kha Dữ nói, "Giống đoạn mở đầu câu chuyện nhỉ."
"Làm sao anh biết chỗ đó là Hồng Kông?"
"Đoán."
Thương Lục lấy di động về, "Vậy anh cảm thấy thế giới bên ngoài ống kính có đáng để cô ấy khao khát không?"
Kha Dữ cân nhắc sắc thái trong phân cảnh của hắn, bầu trời âm trầm xám xịt, nơi được chiếu sáng lại sáng đến phản quang, khung cảnh đường phố và cảng biển trông quá nhợt nhạt, chỉ có chiếc khăn dài mà người phụ nữ quấn ở trung tâm màn ảnh là mang lại ấn tượng thị giác mạnh mẽ.
Thương Lục nhìn ánh mắt anh ủ dột dần liền biết anh xem hiểu, hắn lẳng lặng cong khóe môi, cúi người nhặt một thứ trên bàn làm việc.
"Thầy Kha ——"
Kha Dữ bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, trông thấy Thương Lục dùng một tay đeo mắt kính lên mặt, mỉm cười nói: "Xin lỗi, lần này tôi nhìn rõ mất rồi."
Kha Dữ: "..."
Đệt, bị gài rồi.
"Tuy tôi không biết lý do anh luôn đeo khẩu trang, nhưng mà —— rất đẹp."
Âm tuyến trầm thấp, ngữ khí khen ngợi cũng không quá nghiêm túc, thậm chí hơi thản nhiên như chỉ vừa thuận miệng, nhưng lại khiến người đối diện cảm giác được hắn nói rất thật lòng.
Kha Dữ đã quá quen với mấy lời nịnh nọt vuốt đuôi giả dối của giới giải trí, còn gặp qua nhiều lời khen khoa trương màu mè điên cuồng hơn thế này nhiều, nhưng trước lời khen "đẹp" của Thương Lục, không hiểu sao mặt anh vẫn nóng bừng lên.
·
Ngày hôm sau, lúc Thương Lục xuất hiện ở cửa hàng tạp hóa, Kha Dữ nghe thấy dì chủ tiệm ngồi sau quầy nghỉ ngơi dùng tiếng Quảng Đông thì thầm một câu: "Đẹp trai quá đa."
Anh đang chuẩn tan làm, nghe tiếng động ngước mắt lên thì trùng hợp nhìn thấy Thương Lục đứng dưới mái hiên màu xanh lục: "Hai lon Coca, cảm ơn."
Kha Dữ đành phải mở tủ lạnh lấy đồ uống, "Sáu tệ."
"Đắt thế." Thương Lục bật cười nhận lấy Coca mà Kha Dữ ném qua, quét mã trả tiền xong liền ném lại cho anh một chai, "Mời anh."
Kha Dữ không khách khí, tay bật nắp lon nghe tiếng bọt khí xì xì đặc trưng của thức uống có gas vang lên. Anh ngửa đầu uống một ngụm mới nói: "Cảm ơn."
Thấy anh định kéo khẩu trang, "Thầy Kha ——" Thương Lục đột nhiên lên tiếng: "Lúc gặp tôi anh có thể đừng đeo khẩu trang được không?"
"Để làm gì?" Tuy miệng hỏi vậy nhưng động tác của Kha Dữ đã dừng hẳn, anh để lộ khuôn mặt dưới ánh đèn đường bảy giờ tối, bị Thương Lục nhìn thấy, bị người đi đường liếc mắt —— Cảm giác mất tự nhiên như thể ra đường mà không mặc quần áo.
Nhưng... cũng không quá tệ.
"Anh làm thế tôi sẽ hoài nghi anh có phải minh tinh thật không đấy." Thương Lục thuận miệng nói bậy.
Trong nháy mắt nhịp tim Kha Dữ hẫng một nhịp, anh giả vờ bình tĩnh nói: "Quá khen."
Ánh mắt Thương Lục dừng lại trên đôi mắt anh, tầm mắt hai người chạm thẳng vào nhau.
Kha Dữ từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, dưới ánh đèn flash liên tục cũng không dễ gì chớp mắt lấy một cái, nhưng lần này mới hai giây đã không chịu nổi phải dời mắt đi chỗ khác, bên tai nghe Thương Lục nói: "Không có khen thưởng gì đâu."
Lon Coca uống một nửa bị thẳng tay ném vào thùng rác, Kha Dữ vừa châm thuốc vừa ra cửa quẹo trái, bình tĩnh đi trước một mình. Tốc độ của anh rất thong thả, không bị sự xuất hiện của ai làm bối rối, cũng không có ý chờ đợi, thế nhưng nếu Thương Lục muốn đuổi theo thì lại như muốn nói "Cứ tự nhiên".
Thương Lục nhìn theo bóng lưng anh, nghiền ngẫm ra tầng ý tứ kia làm ánh mắt hắn cũng vui vẻ hẳn lên.
"Thầy Kha," Hắn chậm chạp đuổi theo anh, tay cầm lon Coca trông rất bất cần đời, "Khách của anh hay thích kiểu như thế à?"
Kha Dữ hạ điếu thuốc khỏi miệng: "Kiểu nào."
"Lạt mềm buộc chặt."
Kha Dữ bật cười: "Tôi lạt mềm buộc chặt cậu bao giờ?" Sau đó nheo mắt: "Cậu nói khách nào cơ?"
"Giống vị khách buổi tối hôm đó ý."
"Ưng ——" Kha Dữ đứng khựng lại, vội sửa lời: "Cô Ưng ấy à?"
Thương Lục gật đầu,
Ưng Ẩn. Bị gọi là khách làng chơi.
Kha Dữ: "..."
Anh đỡ trán cạn lời mất mấy giây, lời nói đến bên miệng rồi lại bỏ cuộc. Bước chân một lần nữa nâng lên, Kha Dữ bất chấp đáp: "Đúng vậy."
"Câu hỏi mà hôm qua anh hỏi tôi, suy nghĩ kỹ rồi chứ?"
Tối hôm anh qua đã hỏi gì nhỉ... À, lựa chọn giữa "bán đứt" và tiếp tục tiếp khách.
Hôm nay trai bao và "đĩ đực" cùng đứng ở đây giao lưu về kinh nghiệm hành nghề cơ đấy?
Kha Dữ dừng lại lần thứ hai, khoanh cánh tay kẹp thuốc lá lại, "Nghĩ kỹ rồi, tôi cảm thấy ——" Anh hài hước nói, "Mua đứt hay tiếp khách đều không tốt như nhau."
Một người qua đường tình cờ đi ngang phải khiếp sợ quay đầu nhìn —— Con mẹ nó thói đời ngày nay, trời còn chưa tối hẳn mà "trai ngành" đã tụ tập một chỗ thảo luận về nghiệp vụ làm ăn rồi.
Thương Lục nghiêm túc chờ anh nói tiếp.
"Lấy sắc hầu người không phải công việc lâu dài," Anh thành thạo khảy khảy tàn thuốc, ánh mắt cười như không cười, "Nếu có cơ hội vẫn nên cải tà quy chính chứ, đúng không?"
Cải tà... quy chính?
Trong lòng Thương Lục thở phào một cái, quả nhiên thầy Kha này vẫn chưa ham hư vinh đến hết thuốc chữa. Một ý niệm mơ hồ hiện lên trong đầu hắn —— cuối cùng anh cũng không cô phụ gương mặt trời cho.
"Ví dụ như cậu," Kha Dữ vỗ vỗ bả vai hắn, ném đầu lọc thuốc lá đi, "Tuy bị người khác bao nuôi nhưng vẫn nỗ lực học làm phim —— bất kỳ ai có ước mơ đều là người lợi hại."
"..." Thương Lục chưa kịp vui mừng đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh: "... Bao nuôi...?"
"Tôi trông thấy rồi." Kha Dữ lười biếng dựa vào tường: "Cậu bước xuống từ Porsche của bạn gái."
"Đệt, đó là ——" Chữ "em gái" lập tức bị nuốt xuống bụng... Thôi, bao thì cho bao đi, nếu Thương Minh Bảo tìm được cậu bạn trai nào đáng tin cậy bằng một nửa hắn thôi cũng xem như mắt cô nhỏ không mù. Thương Lục nhẫn nhịn đáp: "Anh thấy rồi à."
Kha Dữ: "Rất xinh đẹp."
Thương Lục đành phải nói: "Anh cũng đẹp mà."
"Tôi đang bảo chiếc Porsche 911." Kha Dữ nhướn mày.
Thương Lục dập lại ngay: "Tôi cũng đang nói con Land Rover."
Rốt cuộc Kha Dữ nhịn không nổi phải bật cười, "Rồi rồi, cậu có thiên phú lắm, cứ kiên trì chắc chắn sẽ thành công."
Lời đã đến tận đây rồi, Thương Lục quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Tôi đang thiếu một diễn viên."
"Không được." Kha Dữ cự tuyệt cực kỳ dứt khoát, ánh mắt vừa nâng lập tức liếc thấy hai cô gái trẻ mặc đồng phục học sinh ở ngõ nhỏ đối diện.
Thương Lục nhìn theo ánh mắt anh, cảm giác hai cô gái bên kia đang hưng phấn chỉ chỉ trỏ trỏ về hướng này.
"Sao lại ——" Lời còn chưa dứt thì cánh tay đã bị kéo mạnh. Hắn ngoái đầu nhìn, thấy sắc mặt Kha Dữ lập tức thay đổi, tay nhanh chóng kéo khẩu trang —— "Chạy mau."
Tiếng gió xẹt ào ào bên tai, tiếng trò chuyện ở phía xa mơ hồ bay tới: "... Bên kia có phải Kha..."
Kha Dữ chạy trốn rất nhanh, Thương Lục bị anh kéo chạy xuyên qua khu chợ đêm vừa dọn hàng, xuyên qua khu chợ buôn sỉ, xuyên qua hàng xe máy điện ngược xuôi. Khung cảnh phố phường hỗn độn lướt qua tầm mắt, trong gió thoang thoảng vị muối biển tanh mặn hòa lẫn hương bánh mì ngọt ngào tỏa ra từ tiệm bánh. Nhịp tim Thương Lục càng lúc càng nhanh, trong lúc thở dốc chợt có một ý nghĩ lóe qua đầu —— lòng bàn tay Kha Dữ đang đổ mồ hôi.
Hai bàn tay nắm chặt rất ẩm ướt.
"Chạy làm gì?" Bọn họ chạy được mấy trăm mét thì dừng lại, Thương Lục chống tường mắng, miệng thở hồng hộc.
"Kẻ thù."
"... Đệt, kẻ thù của anh tại sao phải kéo tôi chạy cùng?"
Kha Dữ bật cười giữa cơn thở dốc, ngước mắt nhìn hắn: "Nguy hiểm lắm em trai à." Đôi mắt khuất sau hàng tóc mái ửng đỏ vì đổ mồ hôi.
Vừa dứt lời, ngoài đầu hẻm cũng truyền đến tiếng thở hổn hển kịch liệt: "Hướng này đúng không? Có thấy gì đâu? Có thật là Đảo Nhỏ không thế?"
"Con mẹ nó ——" Nữ sinh còn lại run rẩy vừa khóc vừa mắng: "Chắc chắn là anh ấy mà! Nếu không phải thì ảnh chạy làm gì?! Bên phải!"
... Ông trời, hôm nay ông phái hai quán quân marathon tới đây trừng phạt anh sao!
Con hẻm chật chội bị ánh hoàng hôn phủ bóng, ngọn đèn đường vừa thắp sáng kéo dài bóng dáng hai nữ sinh mặc đồng phục. Trong khoảnh khắc cấp bách, Kha Dữ túm chặt cổ áo Thương Lục, một tay vòng qua eo hắn kéo người về phía mình ——
"Đậu ——"
"Mau hôn tôi."
---
Lời tác giả:
Thầy Kha, là lỗi của anh đấy nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro