Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

-Năm đó nữ thần còn chưa phải là nữ thần (6)

Một đêm này, cả ký túc xá lâm vào hưng phấn, dĩ nhiên trong đó không bao gồm Lục Diêu, đối với Lục Diêu mà nói, nhà đó là nơi của mấy mươi năm trước, Lục Diêu trọng sinh lúc đang ngủ trên tàu hỏa. Vừa lúc bỏ lỡ gặp mặt bọn họ.

Lục Diêu thu thập đồ đạc của mình, trong lòng có chút không thoải mái, cười khổ, bất kể qua bao lâu, mình vẫn còn khó chịu.

Lục Diêu ở nhà đứng hàng thứ hai, có một chị gái và một em trai. Khi đang mang thai Lục Diêu mọi người đều ước là con trai, từ nhỏ Lục Diêu đều nghe người lớn trong nhà nói, chính là vì muốn có một đứa con trai mới sinh đứa thứ hai, nếu đứa thứ ba không phải con trai thì vẫn còn muốn sinh nữa. Cho nên từ nhỏ Lục Diêu ở trong nhà như người vô hình, dù thành tích học tập không tệ nhưng cũng không ai để ý đến.

"Diêu Diêu......" Sở Lăng cảm giác được Lục Diêu có chút mất mác, có chút không hiểu, người bình thường về nhà không phải rất vui vẻ sao ? Chẳng lẽ nhà của Lục Diêu cũng giống như nhà mình ?

Nghe được tiếng nói của Sở Lăng Lục Diêu mới nhớ tới một vấn đề nghiêm túc, liên quan đến nhà của Sở Lăng. Lục Diêu đã không còn tin những gì mà kiếp trước Đường Lâm đã nói, nhưng chính xác lần nghỉ này làm cho Sở Lăng thay đổi rất nhiều, nếu như trong thời gian này của kiếp trước, trong lòng Lục Diêu, Sở Lăng là một người không hiểu chuyện, điêu ngoa thất thường nhà giàu tiểu thư, nhưng sau lần nghỉ này, Sở Lăng hoàn toàn biến thành một cô gái hư hỏng thích chơi bời la cà ở mấy Hội sở (một dạng Bar dành cho nhà giàu) ! Lúc ấy, Đường Lâm nói mẹ của Sở Lăng là Tiểu tam(vợ bé), khi đó mình căn bản cũng không quan tâm tới Sở Lăng, cho nên cũng không hoài nghi gì. Nhưng sau khi quan hệ của hai người tốt hơn, Sở Lăng cũng không có nhắc đến chuyện này, mà đương nhiên Lục Diêu sẽ không đi hỏi những chuyên làm người ta cảm thấy nan kham, cho nên Lục Diêu đối với những chuyện phát sinh trên người Sở Lăng luôn không biết, chỉ biết là hai ngày nghỉ này sẽ có chuyện không tốt phát sinh.

"Lăng Lăng, cậu phải đi về nhà sao ?" Lục Diêu đang cân nhắc có muốn theo Sở Lăng về nhà hay không, hay là không để Sở Lăng trở về ? Vế sau khả năng không lớn, bởi vì Sở Lăng là lần đầu tiên rời nhà, khẳng định muốn trở về. Nhưng mình lấy lí do gì cùng Sở Lăng trở về đây ?

"Đúng vậy, cậu không đi về nhà sao ?" Sở Lăng giọng nói bình thản, hoàn toàn không như những học sinh bình thường lúc được về nhà có cảm giác hưng phấn.

Lục Diêu vừa nghe, chẳng lẽ bây giờ đã có chuyện xảy ra ? Lục Diêu bắt đầu trách cứ bản thân mình kêu bí thư tra quá ít, trung học phổ thông căn bản là không có tra. Hơn nữa, thân phận của Sở Lăng lúc đó cũng không thể tra được gia đình của cô ấy. Cho nên Lục Diêu không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để cho cô gái này hiện tại không hiểu nhân tình thế thái lại thành dáng vẻ khi đó !.

"Mình không trở về."

"Vậy cậu không phải một mình ở lại phòng ngủ sao ? Bằng không cậu theo mình về nhà mình đi ?" Sở Lăng nghĩ Lục Diêu cô đơn một mình ở lại trường học, Lục Diêu lại là người bạn duy nhất của mình, khi còn bé Sở Dung thường mang bạn bè về nhà, khi đó cha (xa cách hơn baba) đặc biệt cao hứng, mình cũng chỉ có thể nhìn mấy người đó chơi cùng nhau, thật vất vả mình cũng có một người bạn, Sở Lăng cũng muốn mang về nhà.

Lục Diêu dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, Lục Diêu muốn chính là như vậy, vì vậy vui vẻ đáp ứng.

Sở Lăng thấy mặt của Lục Diêu không còn không thoải mái nữa, cảm thấy bởi vì Lục Diêu vì đến nhà của mình mà tâm tình tốt hơn. Tâm tình của Sở Lăng cũng tốt hơn, hoàn toàn quên do phải về nhà mà không vui.

Sáng sớm hôm sau, Đường Lâm Trần Khiết rất sớm đã đi, Sở Lăng vẫn còn đang ngủ, Lục Diêu rửa mặt xong, liền đi ra ngoài, Lục Diêu cầm sổ tiết kiệm của mình, nhìn bên trong có năm số 0( thuộc hàng chục vạn), đột nhiên giống như trở về lúc mình có năng lực kinh tế, mặc dù so ra kém khi đó rất nhiều tiền, nhưng loại làm ra tiền giống như lúc đó vẫn làm cho lòng người thoải mái. Lục Diêu rút phân nửa tiền đi ra, nhìn bị thân ảnh của mình trong cửa kiếng, được rồi, có mười mấy năm từng trải khí chất, không cần lo lắng nhà của Sở Lăng xem thường mình, nhưng quan trọng hơn nên mua một chút lễ vật.

Lục Diêu ở tiệm đá quý mua một chiếc vòng cẩm thạch. Chuẩn bị đưa cho mẹ của Sở Lăng.

"Còn chưa thức dậy sao ?" Khi Lục Diêu trở về phòng ngủ, phát hiện cửa phòng còn đang đóng, không khỏi lầm bầm.

Đang lấy chìa khóa, kết quả ngược lại nghe thấy bên trong có giọng nói của một người phụ nữ xa lạ.

Lục Diêu tò mò, bên trong hẳn là chỉ có một mình Sở Lăng, Lục Diêu đến sát cửa, muốn nghe rõ ràng là ai.

"Sở Lăng, mày không nên quá đáng !" giọng nói của người phụ nữ kia càng lúc càng lớn.

Yên lặng một hồi, người phụ nữ kia nói tiếp "Tao bỏ qua cho mẹ mày lúc trước đoạt lấy chồng tao ! Còn đem mày nuôi lớn như bây giờ ! Mày đừng không biết tốt xấu !"

Lục Diêu bối rối, tình huống này là sao đây ? Vẫn không nghe được giọng của Sở Lăng, Lục Diêu không biết Sở Lăng làm sao, vội vàng gõ cửa. "Lăng Lăng, thức dậy chưa ? Mình quên mang theo chìa khóa."

Lục Diêu làm bộ không nghe được chuyện gì, cô bây giờ chỉ muốn biết Sở Lăng như thế nào.

Cửa bị mở ra, người mở cửa cũng không phải là Sở Lăng, mà là bạn thân nhất thời cấp 3 của Lục Diêu - Sở Dung ! Thấy Lục Diêu, Sở Lăng mỉm cười đầy thiện ý, nếu như địa điểm thay đổi, Lục Diêu sẽ cho là mình lại chuyển kiếp.

Lục Diêu lần đầu tiên thấy Sở Dung, phải là mấy ngày sao, bởi vì Sở Dung không có tham gia tập huấn, lúc đi học mới đến trường.

Lục Diêu không để ý đến Sở Dung, trực tiếp đi vào phòng, cảnh tượng trước mắt làm Lục Diêu lo lắng, Sở Lăng ngồi trên ghế của mình, mặc đầm ngủ trắng, tóc tai xốc xếch, hai mắt thất thần nhìn người phụ nữ còn lại trong phòng. Nước mắt không ngừng chảy ra.

Đây là lần đầu Lục Diêu thấy Sở Lăng khóc. Trước kia, cho dù gặp phải chuyện gì Sở Lăng chưa bao giờ rơi nước mắt như vậy.

"Lăng Lăng, làm sao vậy ?"

Sở Lăng hoàn toàn không có phản ứng, Lục Diêu nóng nảy "Lăng Lăng, Lăng Lăng..."

Sở Lăng có chút phản ứng, đem mặt quay lại, nhìn thấy Lục Diêu ánh mắt dần dần mới có tiêu cự.

Lục Diêu nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Sở Lăng "Lăng Lăng, đừng sợ, mình sẽ ở bên cạnh cậu."

Sở Lăng lập tức khóc lên "......Diêu Diêu......Diêu Diêu."

Lục Diêu vỗ lưng an ủi Sở Lăng. Nhìn về phía Sở Dung và người phụ nữ kia ánh mắt càng lúc càng lạnh.

"Dì này, giải thích một chút, tại sao lại tùy tiện xông vào phòng ngủ của học sinh được không ?"

"Đây là chuyện nhà của chúng tôi ! Mắc mớ gì đến cô ?" người phụ nữ cũng tức giận "Tôi đến để nói với con gái nuôi đã tròn 16 tuổi của tôi, đã nuôi phải một bạch nhãn lang (người vong ơn phụ nghĩa)."

"Diêu Diêu, đừng nói nữa... Diêu Diêu, để cho bọn họ đi đi !" Sở Lăng bên tai Lục Diêu nói không ngừng.

"Được rồi, vậy mình không xen vào, vậy mời các người đi ra ngoài !" Lục Diêu lớn tiếng nói.

Người phụ nữ kia tính nói gì đó, Sở Dung giữ bà ấy lại "Đã làm phiền, vậy tôi với mẹ tôi đi trước." nói xong rồi hướng Sở Lăng nói một câu "Chị hai, bảo trọng."

Lục Diêu rõ ràng cảm giác được, sau khi Sở Dung nói xong câu đó, thân thể của Sở Lăng chán động một chút. Lục Diêu cảm giác mình nên nhận thức lại Sở Dung một lần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro