Chương 5
-Năm đó nữ thần còn chưa phải là nữ thần (5)
Khi Lục Diêu từ Sở giao dịch đi ra, trời đã ngã về Tây, Lục Diêu đi từ từ trên lối đi bộ, nhìn những chiếc xe đang chạy, ánh mắt mê màng càng lúc càng kiên định hơn.
Kiếp trước Lục Diêu cùng sống chung với những kí ức thống khổ, cùng với mấy mươi năm tích lũy kinh nghiệm, cộng với năng lực phán đoán, con đường phía trước dẫu có mờ mịt thì có sao ? Mình vẫn là Lục Diêu, vẫn có thể đi lên ngôi cao, còn Sở Lăng, tuyệt đối sẽ không giống như kiếp trước.
Đặt ra mục đích cho bản thân, Lục Diêu đi nhanh hơn, có chút nôn nóng, bây giờ cô rất muốn gặp Sở Lăng.
Lúc trở lại phòng ngủ, Sở Lăng đang ngồi trên giường chơi điên thoại, Đường Lâm cùng Trần Khiết đang nói gì đó mà cười hi hi ha ha, cho dù là người xa lạ nhìn vào đều biết Đường Lâm cùng Trần Khiết bất hòa với Sở Lăng.
"Diêu Diêu, cậu đi đâu vậy ? Lúc nãy thầy chủ nhiệm có đến phòng chúng ta." Sở Lăng sau khi thức dậy liền phát hiện không thấy Lục Diêu, chỉ nghĩ rằng Lục Diêu ra ngoài ăn sáng, kết quả đi một ngày đều chưa trở lại, không biết tại sao, có thể là do Lục Diêu là người bạn đầu tiên, nên Sở Lăng hy vọng mình cùng Lục Diêu có thể giống như Đường Lâm và Trần Khiết như hình với bóng, Sở Lăng cũng không đem chuyện Đường Lâm cùng Trần Khiết hữu ý vô ý cô lập mình để vào mắt, nhưng khi Đường Lâm và Trần Khiết cười nói âm ĩ với nhau, Sở Lăng cảm nhận được sự cô đơn mà trước đây chưa từng có. Cho nên vừa nhìn thấy Lục Diêu, Sở Lăng liền lên tiếng.
Lục Diêu để túi của mình xuống, trong đầu nghĩ đến khuôn mặt hòa ái của chủ nhiệm cấp 3, cũng không lo lắng mình có bị mắng hay không, còn nhớ khi đó, lúc chủ nhiệm lớp đến xem xét, ngay cả cửa còn không bước qua, bởi vì trong trường này vẫn đồn một ít chuyện xấu, nên những giáo viên tương đối có tuổi sẽ không bước vào phòng của nữ sinh, cho nên hôm nay chủ nhiệm không nhất định sẽ biết mình có ở phòng ngủ hay không.
"Không cần lo lắng, mình nghe mấy tiền bối lớp trên nói, chủ nhiệm của chúng ta là người đặc biệt ôn nhu." Lục Diêu nghiêng đầu hướng về phía Sở Lăng cười nhẹ, cũng không trả lời mình đi đâu, Lục Diêu không muốn lừa dối Sở Lăng, nhưng tạm thời lại không thể trực tiếp nói cho Sở Lăng, nên dứt khoát không nói.
"......" Sở Lăng còn muốn nói gì đó, đã bị một đám người tràn vào cắt đứt.
"Phòng các bạn có muốn cùng bọn này cùng nhau đi ăn không ?" bốn cô gái ở phòng kế bên mặt rất là hưng phấn.
Lục Diêu cả ngày hôm nay đều phân tích số liệu, mệt chết đi được, cũng rất là đói, nhưng không muốn ăn cùng mấy cô nàng này, một đám đi ăn cơm, nhất định phải đi chơi thật lâu mới được ăn, mà Lục Diêu bây giờ chỉ muốn tìm đại một quán cơm ở xung quanh trường học mau chóng được ăn. Vì vậy Lục Diêu từ chối "Để lần sau đi, hôm nay tôi hơi mệt trong người, đi sợ làm các bạn mất vui."
Dĩ nhiên bốn cô gái cũng không cưỡng cầu, Sở Lăng cũng cự tuyệt. Mà Đường Lâm và Đường Khiết thu dọn một chút cũng vui vẻ theo họ đi.
Lục Diêu thu thập thành quả hôm nay của mình xong, Sở Lăng vẫn đang chơi di động, Lục Diêu hỏi "Mình đi ra ngoài ăn cơm, cậu có muốn đi cùng không ?" Đột nhiên nhớ đến chuyện gì, Lục Diêu nói tiếp "Hôm nay mình mời !"
Sở Lăng gật đầu một cái, đứng lên, lúc đứng dậy, rõ ràng khựng lại một chút, Lục Diêu biết tuy đã qua một đêm nhưng chân của Sở Lăng nhất định còn nhức, đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng. Người là một loài rất kỳ quái,khi một người mình không để tâm đến, mặc kệ người ấy thảm đến cỡ nào, nhiều nhất chỉ có đồng tình, còn khi một người mà mình đã để tâm đến, cho dù chỉ bị một chút đau đớn, mình cũng sẽ đau lòng muốn chết.
Sở Lăng giương mắt lên liền thấy ánh mắt đau lòng của Lục Diêu, trong lòng ấm áp "Không sao, tốt hơn hôm qua nhiều rồi, còn cậu ? Chân cậu còn nhức không ?".
"Không nhức, lúc mình học trung học đệ nhất (6-9), mỗi ngày phải đi qua ba ngọn núi, ngày hôm qua chỉ là chuyện nhỏ !" Lục Diêu cười nói.
Sở Lăng vừa nghe, nhớ lại thái độ của mình trong lần gặp đầu tiên, mặt đỏ lên, không biết tại sao khi đó mình cảm thấy Lục Diêu nhìn giống như người quê mùa, nhưng bây giờ nhìn Lục Diêu mặc mấy món đồ cũng không biết hiệu gì, càng nhìn càng cảm thấy thoải mái.
Lục Diêu không biết Sở Lăng đang suy nghĩ chuyện gì, tùy ý để cô ấy kéo tay mình, từ từ ra phòng ngủ xuống lầu.
Kết quả vừa xuống lầu, Sở Lăng và Lục Diêu gặp phải bọn người Đường Lâm Trần Khiết, thì ra là Đường Lâm còn rủ một người bạn nữa, đang chờ người, Lục Diêu nhìn bốn người phòng kế bên sắc mặt rõ ràng không được tốt lắm, Lục Diêu cũng không cảm thấy khác thường, dù sao ảnh hưởng cũng không lớn, bây giờ cho dù có qua chào hỏi đi chăng nữa thì cũng đã đắc tội mấy người đó.
"Các bạn ấy thoạt nhìn sao sao..." Hai người đi dưới tán cây, đèn đường không chiếu đến nơi này, Lục Diêu không thấy được sắc mặt của Sở Lăng.
"Mình không phải cự tuyệt mấy người đó lúc trong phòng sao, kết quả lại thấy chúng ta ra ngoài ăn cơm, các bạn ấy sẽ cảm thấy mình cố ý làm giá, xem thường các bạn ấy, cậu không phải như vậy cũng không hiểu chứ ?" Nói xong Lục Diêu cười, Sở Lăng trong ấn tượng của mình khi còn học trung học là do bọn Đường Lâm Trần Khiết kiến tạo nên. Khi đó mình cũng thật khờ, chủ yếu là vì mình mới từ nông thôn bước ra thành thị, cộng thêm khi đó Sở Lăng nói câu nói kia chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của mình, cho nên khi đó mình mới đi theo bọn Đường Lâm mà ghét Sở Lăng, thật ra sau khi tiếp xúc với nhau mới phát hiện Sở Lăng đối với nhân tình thế thái hoàn toàn không hiểu, Lục Diêu nghi ngờ, không lẽ cha mẹ của Sở Lăng không có dạy cho cậu ấy?
"Thì ra là như vậy, cậu thích làm gì liên quan gì đến mấy người đó ? mấy người đó cũng không phải là cậu, dựa nào cái gì mà lại không vui ?" Sở Lăng đối mấy người kia bất mãn.
Bây giờ Lục Diêu hoàn toàn hiểu, mình không có đoán sai, Sở Lăng hoàn toàn không hiểu việc xử sự giữa người với người. Nhưng mình lại biết giải thích vấn đề này như thế nào.
Lục Diêu hiếu kỳ kiếp trước làm thế nào Sở Lăng có thể trở thành đệ nhất Nữ thần quốc dân, trong giới giải trí là ngư long hỗn tạp.
Lúc Đường Lâm Trần Khiết trở lại, Lục Diêu Sở Lăng đã ngủ, Lục Diêu vì hôm nay mệt mỏi mà ngủ sớm, còn Sở Lăng vì thấy Lục Diêu đã ngủ nên cũng đi ngủ, cho nên bọn họ không nghe được Trần Khiết đã đánh một cuộc điện thoại.
Trong lúc học sinh mới cảm xúc còn chưa ổn định, quân huấn đã tới ngày cuối cùng, buổi tập cuối cùng là diễu hành, cũng giống như đi bộ, một hai một hai mà đi. Diễu hành a! trong trí nhớ cũng không có, nói cách khác, không có chuyện gì xảy ra.
Quả nhiên. Quân huấn bình an kết thúc.
Lớp mười học sinh mới nghênh đón ngày nghĩ đầu tiên, theo quy củ, học sinh mỗi cấp sau khi quân huấn xong sẽ có hai ngày nghỉ để an ủi học sinh đã khổ cực, kết quả chính là, bọn học sinh mới mừng như điên, hận không thể quân huấn thêm mấy lần, toàn bộ quá trình quân huấn đợt này chỉ có hai ngày, còn lại vì mưa to được nghỉ, quân huấn xong lại có ngày nghỉ ! Phải biết sau này một tuần chỉ được nghỉ một ngày, muốn về nhà phải đợi đến những ngày được qui định.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro