Chương 28
-Năm đó nữ thần còn không phải nữ thần (28)
Buổi tối, hai người ngủ rất say.
Hôm sau, Lục Diêu thức dậy rất sớm. Phòng của Sở Lăng kế bên Lục Diêu, khi đi qua ngang qua phòng Sở Lăng, Lục Diêu đi nhẹ chân, Sở Lăng luôn thức dậy tương đối trễ.
Đánh răng, rửa mặt, trang điểm nhẹ, mặc vào tây trang, Lục Diêu nhìn chính mình trong gương, có chút hoảng hốt, quả nhiên mình vẫn quen thuộc với hình dáng này hơn.
Khí chất của mỗi người được tạo qua sự từng trải, những người chưa tiếp xúc với Lục Diêu chỉ cảm thấy Lục Diêu là người hướng nội, trên người luôn có một sự quyến rũ không nói được bằng lời, cô rõ ràng chỉ trang điểm vài nét, lại làm cho người khác cảm thấy thành thục lão luyện.
Lục Diêu cười hài lòng.
Vừa bước ra khỏi khu chung cư đã thấy được Uông Mông đang đứng đợi.
Khi Uông Mông nhìn thấy Lục Diêu bây giờ, rất là kinh hãi, thật không dám tưởng tượng được người trước mặt là tiểu mỹ nhân hôm qua.
"Bí thư Uông, đi thôi." Lục Diêu lên tiếng, giọng nói uy nghiêm, mặc dù hôm qua toát ra khí tràng rất lớn, nhưng cũng không bằng hôm nay, làm cho người khác muốn quỳ gối dưới chân.
Uông Mông kịp phản ứng, rồi tự nói với bản thân, thân phận của mình hôm nay đúng là bí thư của đối phương.
"Vâng, Cô chủ." Uông Mông không ngốc, ngược lại, hắn rất thông minh, bằng không sẽ không làm công việc trinh thám không được người khác coi trọng thậm chí còn nhục mạ. Cho nên hắn hiểu, lấy thực lực của Lục Diêu, trong vòng mười năm, nhất định sẽ có chỗ đứng trong thương trường. Việc bây giờ hắn cần làm chính là khi Lục Diêu còn chưa thực sự phát triển, nghiêm túc giúp cô ấy, cứ như vậy, sau này chuyện tốt sẽ không thiếu mình. Từ thời khắc này, Uông Mông đã thực sự xem Lục Diêu là Cô chủ của mình.
"Cô chủ, nhiệm vụ hôm nay của chúng ta là cái gì ?" Lên taxi, Uông Mông hỏi.
"Tìm văn phòng làm việc."
"Anh có bằng lái không ?" Khi xuống xe, Lục Diêu hỏi.
"Có." Uông Mông không hiểu sao Lục Diêu lại hỏi cái này.
"Vậy chúng ta đi lấy xe trước."
Lấy xe ? Nói cách khác là đã mua xe ?
"Ừ, đây là chìa khoá, đi lấy xe đi." Lục Diêu đưa chìa khoá cho Uông Mông, cô nghĩ khi uỷ thác người ta làm chứng minh thư, tiện thể nên làm luôn một cái bằng lái.
Xe là khi còn chưa tới đã mua rồi. Người kia mặc dù không thể giúp mình trang trí nhà cửa, nhưng mua một chiếc xe hẳn là vẫn có thể đi.
Khi Uông Mông đi lấy xe, Lục Diêu gọi một cuộc điện thoại cho người kia, "Tôi tới Thủ Đô rồi."
Người kia nhận được điện thoại thiếu chút nữa nhảy lên, "Cô đã đến rồi ?! Cô tới vào lúc nào ?! Có cần tôi đi đón cô không ?! Đại Thần ! !"
"Đến từ ngày hôm qua, cậu ở chỗ nào ? Tôi tới tìm cậu." Giọng nói của Lục Diêu rất bình thản.
"Là cô nói đó ! Tôi đang đứng trước cửa đường Tài Chính*, tôi đợi cô đến." Giọng nói tràn đầy kích động của đối phương truyền tới, Lục Diêu cau mày, người này ở độ tuổi bây giờ thật rất cởi mở, cô có chút không thích ứng.
Đường Tài Chính (Kim Dung Nhai-金融街): Là con đường tài chính của Bắc Kinh (không bao gồm chứng khoán 'chứng khoán là ở Thẩm Quyến và Thượng Hải'), chiếm 60% tài chính cả quốc gia, một ngày có thể kiếm được 10 tỷ NDT. Rất nhiều trụ sở ngân hàng và doanh nghiệp được đặc ở đây.
"......." Cảm giác được đối phương còn muốn tâm sự thêm, Lục Diêu ngắt điện thoại trước.
Uông Mông mau chóng lái xe trở lại, Lục Diêu mở cửa xe ngồi lên, "Đi đường Kim Dung."
Uông Mông không hỏi tại sao nhiệm vụ hôm nay là tìm phòng làm việc mà lại đi đường Kim Dung. Hắn hiểu việc mình cần làm chính là nghe chỉ đạo.
Đi đến trước cửa đường Tài Chính, khi thấy trong đám người có một thiếu niên giơ bản tên, Lục Diêu có cảm giác rất phức tạp, đặc biệt trên bản tên còn viết hai chữ thật to bằng bút lông đỏ "Bạch Cảnh". Lần đầu tiên Lục Diêu cảm thấy câu nói "Thời gian là con dao giết heo" rất chính xác, bằng không cái người trước mắt có trí thông minh như con heo này, làm sao có thể biến thành một người khôn khéo cường đại được ?
Nhìn đối phương mặt cười ngu tay cầm bản tên, Lục Diêu điều chỉnh lại tâm tình của mình, cố gắng đừng để phát điên, Bạch Cảnh của độ tuổi này rất ngu ngốc rất ngây thơ, chuyện đó mình không phải không biết, nếu như không phải hắn rất ngu rất ngây thơ, thì mình làm sao có thể câu được hắn.
Lúc Lục Diêu bỏ qua cơ hội gặp người mà Hiệu Trưởng giúp giới thiệu - Lý Thụ, thì Lục Diêu nhớ tới người này - Bạch Cảnh, hai mươi năm sau, hắn chính là Boss ẩn hình của giới giải trí, bởi vì lúc sau Sở Lăng ký hợp đồng dưới trướng công ty của hắn, nên Lục Diêu mới nghiêm túc điều tra người này.
Bạch Cảnh cũng coi như là một truyền kỳ, khi cha của hắn ở chức vị cao. Bạch Cảnh rât là khiêm tốn, sau khi người ngoài tham gia tiệc đầy tháng của Bạch gia Tiểu thiếu gia đã không có ai thấy được Bạch gia Tiểu thiếu gia này xuất hiện ở nơi sang trọng nữa, Bạch Cảnh cũng là một kỳ tài trong giới quan chức, từ nhỏ đến lớn đều khóc nói không muốn học trường quý tộc, Bách gia cũng không có biện pháp nào, không thể làm gì khác hơn là đồng ý, cho nên từ lúc mới bắt đầu đi học Bạch Cảnh đã học một trường bình thường, tiếp xúc với người bình thường, những người hắn tiếp xúc cũng không ai biết vị này chính là Tiểu thiếu gia của Bạch gia hiển hách.
Cho nên khi Bạch gia suy bại, người ít bị ảnh hưởng nhất lại chính là vị Tiểu thiếu gia kỳ tài này, cũng không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết chỉ qua một năm, tên của Bạch Cảnh đã truyền khắp toàn bộ giới giải trí.
Lục Diêu còn nhớ rõ lúc ấy khi nhìn thấy tài liệu của Bạch Cảnh, đơn giản chính là một bộ truyền kỳ, hắn đại biểu cho những người từ hai bàn tay trắng mà làm nên sự nghiệp.
Bây giờ Bạch gia còn rất ổn, nên Bạch Cảnh mới có bộ dáng này.
"Bạch Cảnh." Lục Diêu đi tới.
Bạch Cảnh ngây ngốc nhìn một vị mỹ nữ trẻ tuổi có khí chất hướng mình đi tới, còn gọi tên của mình.
Bạch Cảnh đỏ mặt, "Cô... cô .... cô chính là.... Đại Thần sao ? Không đúng, cô là Lục Diêu phải không ?" Trong lòng Bạch Cảnh đã tưởng tượng Đại Thần phải như thế nào, cũng là bởi vì tưởng tượng quá lố cho nên mới không dám tin tưởng vị mỹ nữ trước mắt mình chính là Đại Thần.
Bạch Cảnh quen biết Đại Thần của hắn là thông qua một trò game online, đó là lần đầu Bạch Cảnh chơi game, còn là một con gà có tiếng, mà cái tên Lục Diêu đã đứng đầu toàn sever, lúc ấy nhìn đối phương trên top mình chỉ có thể vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, cho đến một ngày bị đồ sát thật nhiều lần, đột nhiên có một vị tóc đen đội kim quang xuất hiện, dùng chiêu tấn lôi huyết tẩy đối phương, sau đó rời đi, làm mình sợ ngây người, bởi vì trên đầu vị đó có cái tên làm cho mình hận rồi lại hâm mộ - Lục Diêu.
Bạch Cảnh rất muốn làm quen người này. Đối với Bạch Cảnh mà nói, biện pháp duy nhất chính là chờ trong game, thời gian không phụ người có lòng, qua ba ngày sau đã gặp được.
Hữu nghị đến rất nhanh, Bạch Cảnh rất thích người có tính hảo sảng (không chấp nhất việc nhỏ), mặc dù trong game Lục Diêu rất ít khi nói chuyện, nhưng cũng không khó chịu, mỗi lần nói chuyện đều có thể như đi guốc trong lòng Bạch Cảnh, làm cho Bạch Cảnh rất thích, mặt dày xin số điện thoại của Lục Diêu, vì vậy hai người cũng trở nên quen thuộc.
"Bạch Cảnh ?" Lục Diêu lại kêu một tiếng, nhíu mày một cái, người này bây giờ nhìn thật không làm người ta thích.
"Ây da." Bạch Cảnh lập tức lấy lại tinh thần, "Đại Thần, không phải, Lục Diêu, tôi mời cô uống cà phê !" Lúc này hắn mới nhìn thấy Uông Mông đứng sau lưng Lục Diêu, "Người này là....??"
"Uông Mông, bí thư của tôi." Lục Diêu theo Bạch Cảnh vào bên trong.
"Bí thư ? Bây giờ Lục Diêu đang làm cái gì ?" Bạch Cảnh tò mò hỏi.
"Tôi muốn xây dựng công ty giải trí." Lục Diêu nói nghe rất nhẹ nhàng, sau đó quay đầu nhìn Bạch Cảnh, "Cậu có hứng thú không ?"
Ấn tượng đầu tiên của Uông Mông về Bạch Cảnh không được tốt, cảm thấy người này giống như một đứa trẻ còn chưa lớn, cho nên khi nghe Lục Diêu hỏi, trong lòng Uông Mông cảm thấy rất kỳ quái, nhưng trên mặt cũng không có biểu lộ ra nghi ngờ gì.
Khi Bạch Cảnh nghe Lục Diêu muốn xây dựng công ty giải trí, cảm thấy đối phương như đang nói đùa, chưa nói đến bây giờ rất khó lấy được một khu đất tốt để xây dựng công ty, vấn đề khó khăn trước tiên là về nhân mạch và tiền bạc, lúc mình chuẩn bị nói không có khả năng, quay đầu liền thấy ánh mắt của Lục Diêu.
Có thể là do sự từng trải, ánh mắt của Lục Diêu rất sâu cơ hồ không thấy đáy, có thể làm cho người ta tin phục.
Bạch Cảnh nuốt xuống những lời đã đến bên miệng, đổi thành,"Tại sao muốn mở công ty giải trí ? Mở công ty môi giới cũng rất không tệ !" Lời nói của Bạch Cảnh giống như đang nói giỡn, nhưng Lục Diêu biết hắn không phải đang đùa, kiếp trước có người hỏi Bạch Cảnh tại sao không mở công ty giải trí mà mở công ty môi giới, lúc đó Bạch Cảnh trả lời cũng giống như đang nói giỡn bây giờ, "Không có biện pháp, tôi chỉ muốn hợp tác với những người tôi thích, cho nên mới mở công ty môi giới." Đại đa số mọi người đều cảm thấy Bạch Cảnh đang nói giỡn.
"Không có lý do, chẳng qua là tôi muốn mở công ty giải trí trước khi mở công ty môi giới mà thôi."
"Xây dựng một công ty giải trí cần rất nhiều tiền bạc." Bạch Cảnh cũng cảm thấy bản thân kỳ quái, sao lại nghiêm túc như vậy?
"Tôi học đại học chính là ngành công thương quản lý và tài chính." Sắc mặt của Lục Diêu không thay đổi, nhưng quả thật cô muốn học ngành công thương quản lý và tài chính, cho nên cũng không xem như nói láo.
"......." Uông Mông làm bộ dáng mình không có nghe được gì hết.
"Cậu có hứng thú không ?" Lục Diêu lại hỏi một lần, trước giờ phương châm của cô là dùng người thì không nghi, đã nghi sẽ không dùng, kiếp trước mặc dù không phải là quen thuộc với Bạch Cảnh, nhưng lại hiểu rõ nhân phẩm của hắn, năng lực cùng kiến thức có thể biến hoá, nhưng nhân phẩm là thứ không thay đổi. Lục Diêu tin tưởng mặc dù hiện tại Bạch Cảnh vẫn là người chưa có năng lực, nhưng trong những ngày nghỉ này mình vẫn có thể dạy cho hắn. Kiếp trước Lục Diêu có hai chuyện mà cô đắc ý nhất, một là dùng người, còn lại là dạy người.
Trong lòng Bạch Cảnh có chút vui sướng, không hiểu tại sao, rõ ràng đây là một chuyện không tưởng, nhưng hắn lại rất có lòng tin.
"Ý của cô là cho tôi nhập cổ ?"
Lục Diêu lắc đầu, "Không phải, cậu không cần lấy ra một đồng xu nào, cậu chỉ cần giúp tôi quản lý, nói cách khác, tôi sẽ giải quyết hết những chuyện khó khăn và những vật dụng cần cho công ty, còn việc của cậu chính là giúp tôi quản lý công ty trong vòng hai năm rưỡi."
"Bây giờ tôi chẳng qua chỉ là một sinh viên đại học năm hai, cô....." Bạch Cảnh không có hứng thú với tiền, cái hắn thích là quá trình. Cho nên nếu những lời Lục Diêu nói là thật, thì đây là một công việc rất hấp dẫn, bây giờ hắn chỉ là một tên sinh viên mới tiếp xúc với chuyên ngành của mình, đi đến đâu đều phải làm cấp thấp nhất, hắn cũng không phải kỳ thị những công việc đó, mà hắn cảm thấy đó là một loại lãng phí.
"Tôi không quan tâm tới lợi nhuận, chẳng qua là hai năm tiếp theo tôi không có thời gian để quản lý, nhưng bây giờ tôi phải trang bị cho công ty tất cả những vật dụng, cậu có cần suy nghĩ không ? còn nữa, hai năm rưỡi sau, bất kể tình huống của công ty ra sao, thì tôi vẫn sẽ là người đứng tên duy nhất."
Phản ứng đầu tiên của Bạch Cảnh không phải là cảm động, mà là kỳ quái, "Tại sao lại là tôi ?"
"Dựa vào cảm giác. Chúng ta cần nhau, không phải sao ?" Lục Diêu nhìn qua cửa sổ, dưới đường người đến người đi tấp nập, trong đó có bao nhiêu người hiểu được bản thân đang muốn cái gì?
"Như vậy thì, hợp tác vui vẻ." Bạch Cảnh nhướng mày, đây chính là điều mình cần, hơn nữa sau lưng mình có đám người kia, không lo lắng mình sẽ thua kém ai cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro