Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

Chuyện của Trần Khiết ở trường cũng không có gây nên bao nhiêu sóng gió, bởi vì gần đến kì thi cuối học kì, khóa học bắt đầu được tăng. Rất nhiều người hận không thể học được thuật phân thân, cho nên mọi người nhanh chóng quên đi chuyện này.

Trong những người đó bao gồm cả Sở Lăng, hỏi Lục Diêu về tình hình của Trần Khiết hai lần nhưng Lục Diêu vẫn không trả lời, Sở Lăng cũng không thèm hỏi nữa, bởi vì cô phải đối mặt với một vấn đề hết sức khó chọn lựa, chọn khoa Nghệ Thuật hay là khoa Tự Nhiên giống Lục Diêu ?

"Cậu chọn khoa Nghệ Thuật đi." Khi thầy Lưu đang xác định câu trả lời của mọi người, Lục Diêu quay sang nói với Sở Lăng.

"......" Ánh mắt của Sở Lăng có chút u oán, "Cậu rất muốn mình chọn khoa Nghệ Thuật."

"......" Không phải là mình muốn cậu chọn, mà là cậu chọn khoa Nghệ Thuật thì sẽ cách ước mơ của cậu gần hơn !

"Quả nhiên không ngủ cùng nữa sẽ không đáng giá....." Sở Lăng u oán nói một câu.

Nghe được câu này, hàng phòng ngự trong lòng Lục Diêu lập tức sụp mất, nếu không phải đám bạn học này còn quá ngây thơ, thì đây tuyệt đối là câu nói mang đầy tính dụ hoặc làm cho người ta miên man suy nghĩ !

"Lăng Lăng, đừng như vậy, mình nói thật, cậu nên chọn khoa Nghệ Thuật đi, đối với kỹ năng diễn xuất của cậu có lợi hơn, không phải cậu luôn muốn trải nghiệm những cuộc sống không giống nhau sao."

"Nhưng mà ....."

"Cậu xem đây là cái gì ?" Lục Diêu lấy ra một cái chìa khóa.

"Không phải chỉ là một cái chìa khóa sao ? Có......." Còn chưa nói hết, thấy ánh mắt phát sáng của Lục Diêu nhìn về phía mình, đột nhiên kịp phản ứng.

"Đây là......" Sở Lăng có chút kích động.

"Nhà mới của chúng ta." Lục Diêu đã muốn làm như vậy từ sớm, chỉ là không có cơ hội thích hợp, "Bây giờ cậu không cần lo lắng gì nữa nha."

Thật ra thì cũng rất là đơn giản, bởi vì Lục Diêu và Sở Lăng không có đến lớp học thêm, lúc ban đầu thầy Lưu còn nói một hai câu nhắc nhở, sau khi thi giữa kỳ Lục Diêu vẫn đứng nhất, hơn nữa hơn hạng hai đến hơn 100 điểm, thầy Lưu cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, huống chi Hiệu Trưởng vẫn thường gọi điện thoại, bảo thầy đừng hạn chế học sinh tự chủ phát triển, suy nghĩ một chút liền biết đang ám chỉ học sinh nào. Cho nên thầy Lưu cũng buôn lõng Lục Diêu.

"Cứ như vậy, trên căn bản là mình và cậu cũng không có tách ra, vẫn ở cùng một chỗ, vẫn đi học tan học cùng nhau, chỉ là học khác lớp, nhưng cũng không có vấn đề gì, dù sao giờ học cũng không dài." Lục Diêu giải thích, Lục Diêu biết Sở Lăng đang nghĩ gì, sau khi phân khoa sẽ phải thay đổi phòng ngủ.

"Hôm nay mình và cậu đi xem nhà của chúng ta."

Buổi trưa sau khi tan học, Lục Diêu liền kéo Sở Lăng đi xem nhà.

Lục Diêu và Sở Lăng đi đến một tiểu khu chung cư gần trường học.

"Diêu Diêu, phòng ốc ở đây đa số đều là còn mới."

"Ừ, căn chúng ta mua cũng là mới." Lục Diêu dắt tay Sở Lăng đi một vòng quanh khu chung cư, "Cậu thấy không ? Nhà của chúng ta là ở lầu 1."

"Diêu Diêu, nhà có ban công đó là nhà của chúng ta phải không ?" Mấy cây xanh ở tiểu khu này rất tốt, mặc dù đã là mùa đông rồi, nhưng bởi vì cây xanh ở đây đều là tán rộng, nên không có cảm giác đìu hiu.

Nhìn lên trực tiếp là có thể thấy trên lầu một có một ban công thật to, ngoài ban công còn có môt hàng cỏ.

"Ừ, đó nhà là của chúng ta." Nhà này Lục Diêu phải tìm rất lâu mới tìm được, ban đầu mình và Sở Lăng phải mướn một gian phòng nhỏ hẹp để có chỗ ở, Sở Lăng đã nhiều lần nói với mình cô ấy muốn có một căn nhà như thế nào.

"Đi, vào đi thôi, tối hôm nay chúng ta phải quyết định phòng cụ và cách trang trí nơi này. Chờ đến khi nghỉ đông, chúng mình có chuyện phải đi thủ đô, sau đó nơi này sẽ giao cho thiết kế phòng ở bày trí." Lục Diêu lấy chìa khóa ra, mở cửa.

Toàn bộ ngôi nhà đều chưa có gì ngoài bốn bức tường, bởi vì không có người ở.

Lúc vào cửa thì chỉ thấy vách tường trắng, ngay cả sàn nhà cũng chưa lót gạch.

Bố cục là ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh còn có một ban công lớn hình cung.

Chuyện thứ nhất khi Sở Lăng vào cửa là chạy đến ban công, "Nơi này để mình thiết kế !" Sở Lăng hào hứng nhìn về phía Lục Diêu.

"Đây là nhà của chúng ta, cậu muốn làm sao thì làm !"

Vừa nói "nhà của chúng ta", Lục Diêu cảm thấy tâm tình của mình rất phức tạp, kiếp trước, khi Sở Lăng nhắc đến cái phòng nhỏ hẹp chỗ ở của hai người đều gọi là nhà, nhưng mà sau đó, Sở Lăng trở thành ảnh hậu cát sê lên đến mấy ngàn vạn, mà mình thì bước vào thương trường cũng tạo được một mảnh trời riêng. Hai người cũng có mấy cái biệt thự, nhưng là giống như không có nhắc đến chữ "nhà" này, mình đã từng xem Sở Lăng trả lời phỏng vấn và tham gia tiết mục trên ti vi, chú ý tới một chi tiết, Sở Lăng chỉ nói chỗ của mình là phòng ở, cho tới bây giờ vẫn chưa nói qua một chữ "nhà" này.

"Diêu Diêu, câu thích phong cách gì ?" Giọng nói của Sở Lăng cắt đứt suy nghĩ của Lục Diêu.

Đúng, bây giờ hết thảy mình đều nắm trong tay.

"Cậu muốn thiết kế thành dạng gì ? Có muốn lên mạng xem thiết kế của các nhà khác không ?" Lục Diêu đi ra, thấy Sở Lăng đang hưng phấn quan sát ban công, chạy qua chạy lại như con bướm, "Nơi này để hai cái ghê nằm lớn, đến mùa hè, chúng ta có thể cùng nhau nằm ngắm sao."

"Còn để một bàn gỗ, như vậy thì có thể để đồ ăn."

"Đủng rồi, trên hàng rào này có thể trồng Tường Vi, đến lúc đó, khi mùa xuân đến, hoa Tường Vi nở, chúng ta có thể vừa ngửi mùi hương Tường Vi vừa uống trà, vừa phơi nắng."

Lời của Sở Lăng làm Lục Diêu nhớ lại kiếp trước xa xôi.

Khi đó, hai người vừa kiếm được một khoản tiền. Lục Diêu liền nói dọn ra đi, mướn một chỗ lớn hơn, cái loại có phòng bếp ít nhất có thể làm cơm ăn. Bởi vì khi đó, Sở Lăng có bệnh đau dạ dày, dù không phải là đặc biệt nặng, nhưng mỗi lần đau lên cũng sẽ rất dọa người.

Lúc ấy khi Lục Diêu mang Sở Lăng đi xem phòng, Sở Lăng nói dù sao cũng phải xem, vậy thì xem lâu chút, kiếm phòng khá hơn. Khi đó còn là mùa hè, Sở Lăng vẫn kích động như vậy, tình yêu đối với ban công cũng không có thay đổi, ngay cả trồng Tường Vi cũng không đổi. Đáng tiếc hai người không có thức hiện những lời khi đó nói.

Sau đó, khi nhà của Sở Lăng bị phát hiện cũng không có một căn có ban công thiết kế như lúc đó nói.

"Diêu Diêu, ban công giao cho mình, cậu thiết kế bên trong đi !" Sở Lăng bắt đầu viết yêu cầu của mình.

Lục Diêu có chút không yên lòng gật đầu.

Sở Lăng cảm giác được Lục Diêu có tâm sự, "Cậu sao vậy ?"

Lục Diêu thấy trong mắt Sở Lăng có nghi ngờ, bước đến, nhẹ nhàng ôm Sở Lăng vào ngực, "Lăng Lăng, thật xin lỗi." Thật xin lỗi, mình đã không biết khi đó cậu rốt cuộc muốn cái gì, thật xin lỗi, lúc cậu sợ hãi nhất mình đã không ở cạnh cậu.

"Diêu Diêu......Cậu không có làm chuyện có lỗi với mình......" Sở Lăng vưa nói nước mắt vừa chảy xuống.

"Cậu khóc ?" Lục Diêu cảm thấy bả vai của mình ướt, buông Sở Lăng ra, quả nhiên Sở Lăng rơi lệ đầy mặt.

"Mình cũng không biết chuyện gì xảy ra, nước mắt không hiểu sao lại chảy ra, cảm thấy trong lòng rất là nhức nhối." Sở Lăng vừa luống cuống lấy tay lau nước mắt, vừa giải thích.

Lục Diêu lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt của Sở Lăng.

"Được rồi, chúng ta chia nhau làm việc đi ! Một hồi trở về phòng còn phải học từ đơn tiếng Anh đó !" Lục Diêu lau khô nước mắt của Sở Lăng, sau đó nói.

Kiếp trước, Lục Diêu vẫn cảm thấy một người sẽ theo thời gian trôi qua mà biến hóa, cũng chính vì nguyên nhân này, từ trước đến nay Lục Diêu vẫn không bao giờ kỳ thị một người thoạt nhìn không có bao nhiêu năng lực, bởi vì bạn sẽ không biết hắn sau này sẽ biến thành dạng gì, lúc ấy mình đối với Sở Lăng cũng là như vậy, mình đem Sở Lăng của kiếp trước và Sở Lăng của kiếp này tách ra để xem, Lục Diêu mới phát hiện Sở Lăng của kiếp trước lúc học Trung Học Đệ Nhị cấp, hay sau đó những ngày mình và cô ấy đồng cam cộng khổ, cùng với Sở Lăng của kiếp này đều là một người, bản chất là giống nhau, thứ đó trước giờ mình vẫn luôn không có, đó là sự thật. Cũng chính bởi vì cái này, cho nên kiếp trước rõ ràng mình và Sở Lăng đóng phim cùng một lúc, nhưng mà khi mình đóng, vừa nhìn đã biết là diễn, nhưng Sở Lăng thì không phải vậy, hầu như mỗi đạo diễn đều khen diễn xuất của Sở Lăng, đều nói cô ấy không phải đang diễn, mà đang sống, bất luận là dạng vai gì, cô ấy đều có thể khiến vai đó trở nên có máu có thịt.

Rất nhanh hai người đã đem yêu cầy của mình viết ra.

"Chúng ta đi về trước, buổi tối trời trở lạnh." Lục Diêu nắm tay Sở Lăng cùng nhau nhét vào túi áo khoát của mình.

"Ưm đúng rồi, Diêu Diêu, cậu nói nghĩ đông này chúng ta có việc, là có việc gì ?" Sở Lăng vẫn luôn muốn hỏi cái vấn đề này, nhưng nhìn đến ban công thì đã quên mất.

"Đi thủ đô, lúc đo cậu sẽ biết." Lục Diêu bán một cai gút. (làm người khác tò mò)

Khi trở về ký túc xá, các bạn học khác vẫn chưa tan học, mới vừa trở lại phòng ngủ đã nhận được cuộc gọi của Hiệu Trưởng.

"Bạn Lục Diêu, trong khoảng thời gian này cô có khỏe không ?" Giọng nói của Hiệu Trưởng truyền tới.

"Chưa chết được, có chuyện gì không ?"

"Thứ sáu tuần trước, cô giống như gặp phiền toái, cho nên tôi giúp cô hẹn lại Lý Thụ, là sau khi thi xong, lúc đó khi nào cô rãnh thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt." Dừng một chút, Hiệu Trưởng vẫn là quyết định hỏi, "Cái đó... chuyện của Trần Khiết là do cô làm sao ?" Trần Dũng hôm nay tới văn phòng cầu xin mình tha cho con gái của hắn một lần. Mặc dù Trần Dũng luôn cảm thấy mình là người ra tay, nhưng mà mình không có làm cái gì, vậy chỉ có thể là cô gái mình không thể hiểu thấu kia làm mà thôi.

"Đúng vậy, ông cũng thấy được tôi rất nhân từ với cô ấy rồi, phải không ?" Lục Diêu cười rất có thâm ý, đáng tiếc bên đầu dây kia không có thấy được.

"........" Hiệu Trưởng hết nói nổi, vậy còn gọi là nhân từ. Hiệu Trưởng rốt cuộc hiểu được, có chút thời điểm tử vong mới là nhân từ lớn nhất.

Nhưng mà hắn thích, nếu như bị khi dễ tới nơi như vậy mà không phản kháng, vậy sống còn ý nghĩa gì.

"Vậy chừng nào cô để cho cô ấy đi ra ?"

"Một khoảng thời gian nữa, nhanh thôi." Lục Diêu hời hợt nói, "Cứ như vậy đi."

Lục Diêu biết Hiệu Trưởng sẽ không giúp đối phương, nhưng mà Lục Diêu vẫn không muốn mạo hiểm, nên liền trực tiếp nói, cứ như vậy. Hiệu Trưởng coi như động tâm muốn giúp, hắn cũng sẽ vì mấy chữ này mà kiêng kỵ.

Lục Diêu suy nghĩ thay đổi kế hoạch buôn bán của mình, bây giờ Lục Diêu muốn đi đến thủ đô xem trước, dù sao hai người vẫn là sẽ định cư ở đó, cho nên Lục Diêu cũng không đặc biệt muốn gặp Lý Thụ, bởi vì Lý Thu bây giờ còn quá non, ứng biến không được thế cục phức tạp ở thủ đô, nơi đó chỉ có thể tư mình đi, ý tưởng của Lục Diêu vốn là không ra mặt, bởi vì vấn đề tuổi tác, nhưng bây giờ Lục Diêu đã nghĩ thông suốt, không cần phức tạp như vậy, chỉ là tuổi tác mà thôi. Hơn nữa hai năm sau thủ đô sẽ có nhiều biến đổi, Lục Diêu quyết định phải đi thử một lần thủ đô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro