Chương 20
-Năm đó nữ thần còn không phải nữ thần (20)
Cuối tuần, Lục Diêu cũng không có đi tụ họp, bởi vì buổi sáng gần 7 giờ cô ấy bị đau đến thức dậy. Đường Lâm và Trần Khiết đã đi đến thư viện tự học từ sớm, chỉ còn Lục Diêu và Sở Lăng ở lại phòng ngủ.
Sở Lăng rất dễ dàng tỉnh ngủ, cho nên lúc Lục Diêu đau rên lên, cô ấy cũng thức dậy.
"Diêu Diêu, làm sao vậy ?" Sở Lăng bò tới, dụi dụi hai mắt của mình, ý thức của cô còn hơi mơ hồ.
"Đau bụng......"
Lục Diêu che bụng, sắc mặt tái nhợt.
"Chúng ta đến bệnh viện......." Lần đầu tiên Sở Lăng gặp phải tình huống như thế này, nên phản ứng đầu tiên là phải đi bệnh viện. Nhìn thấy Lục Diêu cắn chặt môi dưới, "Chờ một tý, mình rót cho cậu ly nước."
Sở Lăng rót một ly nước trở lại, dùng sức thổi cho nguội bớt, giọng nói ôn nhu, sợ mình nói lớn sẽ làm Lục Diêu đau hơn. (cái lý thuyết gì thế này)
"Từ từ, lập tức có thể uống rồi." Sở Lăng lại thổi thổi, sau đó dùng môi chạm nhẹ vào nước một chút, cảm thấy đã có thể uống được liền đưa tới bên mép của Lục Diêu.
Lục Diêu từ từ mở miệng uống được hai ngụm, "Đủ rồi."
"Mình dẫn cậu đi bệnh viện." Sở Lăng ngồi vào bên cạnh Lục Diêu, lấy tay xóa bóp trên bụng Lục Diêu.
"Cậu đi rửa mặt trước đi." Lục Diêu hữu khí vô lực(giọng nói yếu ớt không có lực) nói, cô cùng không biết tại sao dạ dày (bao tử) của mình lại đau như vậy, sáng hôm nay lúc tỉnh dậy đã cảm thấy dạ dày quặn thắt.
"Vậy cậu đợi mình, mình rất nhanh sẽ xong." Sở Lăng nhanh chóng xuống giường.
Chỉ chốc lát sau Sở Lăng lại đi tới bên giường, "Mình lau mặt cho cậu." Sở Lăng cầm một cái khăn đã thấm nước lau mặt cho Lục Diêu.
Sở Lăng lau mặt cho Lục Diêu xong, nhìn Lục Diêu vẫn còn mặc đồ ngủ màu trắng, "Cậu hôm nay muốn mặc cái gì ? Mình đi lấy cho cậu."
Lục Diêu đau đến đổ mồ hôi hột, nhưng thấy dáng vẻ lo lắng của Sở Lăng lại không nhịn được cảm thấy đau lòng, "Đừng lo, mình không sao." giọng nói của Lục Diêu vốn thuộc về loại tinh tế ôn nhu, hơn nữa dạ dày đau đến không còn sức lực, nên giọng nói càng thêm hư nhược.(yếu đuối)
"Cậu đừng nói nữa, mình đi lấy quần áo cho cậu."
Sở Lăng tùy tiện cầm đại một bộ. Giúp Lục Diêu mặc vào.
"Tự mình có thể đi." Cơ thể Sở Lăng quá ốm yếu, Lục Diêu sợ cô ấy sẽ làm đau Sở Lăng.
Nhưng Sở Lăng vẫn kiên trì đỡ Lục Diêu ra khỏi phòng ngủ, đi xuống cầu thang.
"Cậu ngồi đây đợi chút, mình đi kêu xe." Sở Lăng chạy ra ngoài.
Lúc kêu taxi chạy đến, Lục Diêu đã đau đến toát mồ hôi lạnh.
"Diêu Diêu......Diêu Diêu......" Thấy Lục Diêu như vậy, Sở Lăng không kiềm được nước mắt.
Lúc Lục Diêu tỉnh lại, thấy người gục bên mép giường mình, trong lòng Lục Diêu cảm thấy ấm áp, "Lăng Lăng......"
"Diêu Diêu ! Cậu đã tỉnh ?" Sở Lăng lập tức thức tỉnh. Nhào đến ôm lấy Lục Diêu, nước mắt chảy ra.
"Đừng khóc, ngoan, Lăng Lăng......" Lục Diêu dùng tay không bị truyền dịch sờ tóc Sở Lăng.
"Cậu làm mình sợ muốn chết, bác sĩ nói nếu như chậm trễ một chút sẽ có nguy hiểm tới tính mạng !" Sở Lăng vẫn còn rất sợ hãi.
"Mình không phải đã không có chuyện gì sao ? Cậu đừng lo lắng."
Nghe được câu này, Sở Lăng trợn mắt nhìn Lục Diêu, kết quả bởi vì đôi mắt đang đẫm lệ, nên căn bản không tạo ra được hiệu quả gì.
"Cậu còn dám nói ?! Nếu như lúc đó mình không ở phòng thì cậu phải làm sao bây giờ ?"
"Ừ, ừ , đều là nhờ Lăng Lăng, bằng không để mình lấy thân báo đáp Lăng Lăng có được hay không ?" Lục Diêu cười trêu.
"....." Khi Sở Lăng nghe được câu này, trong mắt thoáng có một ánh sáng không biết tên., "Đây chính là do cậu nói ! Sau này cậu là của mình !"
"Được, từ nay mình chính là của Sở đại nữ vương ! Bây giờ Sở đại nữ vương, tiểu nhân khát nước có thể ban thưởng ly nước không ?" Lục Diêu diễn động tác cung kính.
"......" Sở Lăng nhanh chóng rót ly nước trở lại, "Cẩn thận nóng."
Lục Diêu từ từ uống, "Bây giờ mấy giờ rồi ?"
"Còn sớm, mới 11 giờ, cậu ngủ một chút nữa đi."
"Cậu cũng lên đây ngủ đi, buổi sáng mệt nhọc lại còn thức sớm." Lục Diêu chừa một nữa giường ra.
Sở Lăng có khiết phích, mặc dù chăn của bệnh viện đều là màu trắng, trong lòng Sở Lăng vẫn rất chán ghét, nhưng mà khi nhìn người kia nằm trên giường, cái gì cũng không sao cả.
Bất kể Lục Diêu như thế nào, Sở Lăng đều có cảm giác rất sạch sẽ khoan khoái, ở trong lòng cô, Lục Diêu vĩnh viễn là sạch sẽ nhất.
Sở Lăng nằm lên, Lục Diêu thuận tay đem Sở lăng ôm vào lòng.
"Ngoan, ngủ đi !"
"......." Sở Lăng nhắm mắt lại, giả vờ không nghe được Lục Diêu dụ dỗ mình như tiểu hài tử (con nít). Chỉ một lát sau, Sở Lăng đã chìm vào giấc ngủ.
Sau khi cảm thấy Sở Lăng đã ngủ say, Lục Diêu rón rén rời giường.
"Bác sĩ, xin chào, tôi là Lục Diêu bệnh nhân giường số 26, tôi muốn hiểu rõ hơn về bệnh của mình." Lục Diêu kéo giá treo bình nước biển, đi tới phòng làm việc của bác sĩ, hỏi.
"Lục Diêu, xin chào, mời ngồi." Bác sĩ ôn hòa cười, "Đưa đến bệnh viện tương đối kịp thời, dạ dày cũng chưa xuất hiện vấn đề lớn, có thể là do ăn phải cái gì, còn về việc ăn phải cái gì, chúng tôi còn đang kiểm tra."
"Cảm ơn bác sĩ, tôi đã biết." Lục Diêu đi ra khỏi phòng.
Lục Diêu đi từ từ trên hành lang, trong lòng đang suy nghĩ mấy câu nói của bác sĩ.
"Sở Lăng...... Đệ đệ (em trai)...." Khi Lục Diêu đi ngang qua một phòng bệnh, trong phòng truyền ra giọng nói đứt quãng.
Lục Diêu phản xạ có điều kiện ngừng lại.
"Mẹ, con đi rửa táo rồi gọt cho mẹ ăn." Một giọng quen thuộc truyền tới, Lục Diêu hiểu được mình không có nghe nhầm.
Lục Diêu nghe được giọng nói này, trong lòng sinh ra sát ý (muốn giết người). Nghe được tiếng bước chân dần dần rõ ràng, Lục Diêu nghiên đầu ra.
Lục Diêu cũng không có lập tức trở lại phòng bệnh, mà đi vào cửa thoát hiểm.
Nếu như không nghe phải giọng nói này, thiếu chút nữa đã quên chuyện giao cho Sở Trinh Thám.
"Alo, tôi là Lục Diêu."
"Lục lão bản(ông/bà chủ), xin chào, thứ cô muốn chúng tôi đã tìm được."
"Ừ ?"
"Trọng điện thoại cũng không thể nói rõ ràng, như vậy đi, tôi gửi những thứ đó qua mail cho cô, có thời gian cô lên xem."
"Được rồi." Lục Diêu đem mail nói cho đối phương.
Khi trở lại phòng bệnh, Sở Lăng còn chưa tỉnh, xem ra thật sự là mệt chết đi.
Nước biển đã truyền xong, Lục Diêu đem châm rút ra, sau đó ấn tay.
Một lát sau không còn chảy máu mới buông tay ra.
Lục Diêu chui vào chăn, đem Sở Lăng đang co rút người lại ôm vào lòng từ sau lưng, sau đó nhắm mắt lại.
Xế chiều, Lục Diêu làm thủ tục xuất viện. Cùng Sở Lăng trở lại trường học.
Trở lại phòng ngủ, chuyện đầu tiên Sở Lăng làm là nấu nước đi tắm.
Lục Diêu mở máy vi tính lên, đợi Sở Lăng đi vào phòng tắm, mới mở mail ra xem.
Nhìn nội dung phía trên, trong lòng Lục Diêu bốc hỏa !
"Từ lúc nào......" Lục Diêu bị dọa giật mình, quay đầu lại thấy Sở Lăng sắc mặt tái nhợt.
"Lăng Lăng......" Tim của Lục Diêu lạc mất một nhịp.
"Mình đi lấy ca nước...." bởi vì vòi sen của phòng tắm bị hư, cho nên khi tắm phải dùng tới ca.
Ánh mắt của Sở Lăng có chút đỏ, Lục Diêu rất đau lòng, vốn đã suy nghĩ chờ đến khi qua hết lớp 12 mới nói cho Sở Lăng biết, kết quả không nghĩ tới nhanh như vậy.
Lục Diêu không biết nên nói cái gì, vì bây giờ nói cái gì cũng là vô ích, Lục Diêu tiến lên đem Sở Lăng ôm vào lòng.
"Diêu Diêu....."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro