Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

-Năm đó nữ thần còn không phải nữ thần (17)

Khi Lục Diêu phát hiện Trần Khiết thấy được đề thi mình cho Sở Lăng làm, Lục Diêu đã có chủ ý,còn có thể tìm được người cùng hợp tác sau này.

Ngày hôm sau, Đài phát thanh của trường đã phát một tin tức làm cho toàn trường hưng phấn, mấy ngày nay Lục Diêu ở trong trường chịu nhiều phong nhọn lãng miệng (xỉ nhục) muốn chứng minh bản thân trong sạch, cùng Tổ trưởng tổ ra đề giáo viên Trần Dũng đánh cược, yêu cầu cùng nhau ra đề thi, nếu độ tương đồng giống nhau đến 90%, như vậy Lục Diêu lần trước chỉ là đoán trúng đề.

Ở nơi không có giải trí như trường học, tin tức này không thể nghi ngờ làm cho học sinh toàn trường sôi trào, mặc dù mọi người không thể đi xem trực tiếp, nhưng mà tất cả mọi người sẽ biết được kết quả không phải sao ?

Tại buổi chiều tiết thứ nhất, Lục Diêu đi đến chỗ hẹn - Văn phòng Hiệu Trưởng.

*Cốc cốc cốc* 

"Vào đi." Một giọng nói trung niên nam nhân truyền ra.

Lục Diêu đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt để cho Lục Diêu có loại cảm giác trở lại kiếp trước. 

Hiệu Trưởng ngồi ở phía sau bàn làm việc, Trần Dũng kiếp trước mình gặp mặt được hai lần đang ngồi trên ghế salon.

"Hiểu Trưởng xin chào, em là Lục Diêu."

"Ngồi đi." Hiệu Trưởng cười ôn hòa.

"Bắt đầu đi." Lục Diêu muốn làm sớm xong sớm. Cô vẫn nhớ trước khi đi, Sở Lăng vẫn nhíu chặt mày lo lắng cho mình.

"Cũng được, Hiệu Trưởng cho mỗi người mười tờ A4 và ba quyển sách giáo khoa Vật Lý học. Vậy bắt đầu đi."

"Buổi tối hôm qua Lục Diêu đã nhìn ba quyển sách này mấy lần, xác định trọng tâm. Sau đó nhớ lại một chút, kiếp trước mình làm đề mà Trần Dũng ra, cho nên cũng không lo lắng."

Lục Diêu trực tiếp cầm lấy giấy A4, bắt đầu viết.

Hai tiếng sau, Lục Diêu dừng bút.

Sau đó nhìn về phía Trần Dũng, Trần Dũng cũng không để ý đến cô, hắn cũng không tin, mình sẽ thua trong tay một tiểu nhà đầu lớp 10 miệng còn hôi sữa !

Qua mười phút, Trần Dũng cũng kết thúc.

Hai người đem bài thi đưa cho Hiệu Trưởng, Hiệu Trưởng cũng không phải chuyên khoa, cho nên thông báo cho hai người khác của tổ ra đề.

Tổ ra đề có mười người, trừ Trần Dũng ra thì còn chín, trong chín người chỉ có hai người này ra đề cho môn Khoa học toàn diện.

Hai người mỗi người cần một bản, vì vấn đề công chính, cũng không nói cho bọn họ biết bản nào là của Trần Dũng.

Hai người nghiêm túc xem đề thi trong tay mình. Sau đó trao đổi với nhau.

Khi nhìn đến câu thứ nhất, hai người sắc mặt cũng thay đổi, điều này sao có thể xảy ra ? Chẳng lẽ bản này là của lão Trần ?

Vốn hai người đã thương lượng trước không cần biết kết quả như thế nào, đều sẽ nhất trí nói hai bản độ tương tự không cao, thứ nhất vì giữ mặt mũi cho Tổ ra đề của trường, thứ hai là cho Trần Dũng một cái nhân tình, kết quả không nghĩ tới hai bản độ tương tự lại cao như thế.

Vốn là khi nghe được mọi người truyền tai nhau có nữ sinh khiêu chiến với Trần Dũng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, phải biết Trần Dũng nổi danh là không theo lẽ thường ra bài, mỗi lần đến phiên Trần Dũng ra đề, bọn học sinh sẽ khóc không ra nước mắt. Trần Dũng là điển hình cho sự chi tiết, ý tưởng mới.

Nhưng không nghĩ đến cư nhiên có thể giống nhau như thế.

"Khó phán đoán như vậy sao ?" Lục Diêu thiêu mi.

"Kết quả như thế nào ?" Hiệu Trưởng liếc mắt nhìn biểu lộ của hai vị giáo viên, trong lòng cảm thấy cô nữ sinh này sẽ thắng.

"Như vậy đi, nếu như khó phán đoán như vậy, thì lấy hai bài thi này in ra, phát cho mỗi học sinh, để cho bọn họ kiểm chứng."

Hai vị giáo đã đã cảm thấy được Hiệu Trưởng là nghiêng về phía học sinh này, hơn nữa đúng là độ tương tự quá cao, khi phát ra để cho học sinh vừa nhìn thấy cũng liền biết thắng bại, còn không bằng tự nói thẳng ra.

"Các người ấp a ấp úng như vậy, là có ý gì ?" Trần Dũng nóng nảy, không thể nào giống nhau ! Trần Dũng trong đầu có thể nhìn ra Hiệu Trưởng là nghiên về phía cô nữ sinh tên là Lục Diêu này, cho nên hai vị giáo viên này là đang kiêng kỵ ?

"Để tôi xem !" Trần Dũng đoạt lấy bài thi trong tay vị giáo viên cách mình gần nhất, liếc mắt nhìn, sau đó trả lại cho hắn, đây là đề hắn viết.

Lại cầm bài thi trong tay vị giáo viên còn lại, sau đó sợ ngây người ! Phần này cũng là của mình ?

Trần Dũng nhìn kỹ một chút, phần này thật là của mình, vậy còn phần trước ? Trần Dũng có chút choáng váng, lại lần nữa cầm lấy phần bài thi trước nhìn.

Đây không phải là của mình...... bởi vì số liệu không giống nhau, dàn bài cơ hồ là giống nhau như đúc.

Trần Dũng kinh ngạc nhìn Lục Diêu, sao cô ấy có thể làm được ?

"Thế nào ? Chênh lệch rất lớn sao ?" Lục Diêu cười.

Trần Dũng cứng họng, bây giờ hắn không biết nên nói cái gì, hắn sợ Hiệu Trưởng thật sự đem hai phần đề thi này công khai. Nếu quả thật như vậy, danh dự của hắn ở cái trường này coi như quét rác (vứt bỏ).

"Tôi... tôi thua...."

Ngày hôm sau, có hai tin tức lớn trong trường học, một là Lục Diêu, trải qua chứng thực, lúc trước ở trong trường các bạn học truyền tay nhau bài đoán đề thi, là Lục Diêu tự mình làm. Hai là Lục Diêu cùng Khoa học toàn diện Quỷ Kiến Sầu đánh cược, Lục Diêu thắng, Khoa học toàn diện Quỷ Kiến Sầu sau này sẽ không ra đề cho môn Khoa học toàn diện.

Không thể không nói, đối với kết cục như vậy, các bạn học sinh rất là thích nghe.

Trần Dũng cũng không có ở trước mặt mọi người nói ai là người tố cáo, nhưng các bạn học sinh trong lòng đều có đáp án, dù sao loại đồ vật như vậy nhất định phải là người ở gần mới có thể lấy được.

"Diêu Diêu, cậu thật sự cảm thấy là Đường Lâm cầm đề thi cậu cho mình đi mật báo sao ?" Sở Lăng nghe được đại đa số mọi người đều nghĩ là do Đường Lâm tố cáo, vì vậy hỏi Lục Diêu.

Lục Diêu liếc mắt nhìn về phía Đường Lâm đang ngồi ở bàn thứ hai, Đường Lâm đang nằm trên bàn, Trần Khiết bên cạnh đang nói cái gì, Đường Lâm không biết nghe được cái gì, chuyển đầu lại nhìn.

Lục Diêu lắc đầu một cái, "Không biết, cũng không cần thiết phải biết, chúng ta cũng không có tổn thất cái gì, mình ra bài thi cho cậu, cậu đã làm xong chưa ?"

Sở Lăng vừa nghe đã cảm thấy nhức đầu, không thể không nói Lục Diêu rất lợi hại, nhưng mà mấy cái bài thi đó rất khó làm.

"Mình cũng rất phải muốn cậu phải tự mình làm, cậu có thể hỏi mình mà !"

"......" Sở Lăng vừa định nói cái gì, thì có người kêu tên của Lục Diêu, "Có người tìm."

Lục Diêu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy được một gương mặt hơi quen, hướng mình cười rất ...... nói như thế nào đây ? Ngượng ngùng đi.

"Mình đi ra ngoài một chút, cậu ngoan ngoãn ngồi đây đọc sách cho mình ! Một hồi trở lại mình hỏi kết cấu của tế bào." Lục Diêu trước khi đi cùng Sở Lăng nói.

Lục Diêu có thể đoán được đề thi trung học, cũng có thể đảm bảo Sở Lăng sẽ thi tốt đại học, nhưng Lục Diêu càng hi vọng Sở Lăng có thể học được như thế nào là học tập, cũng không nhất định là những kiến thức trên bài thi, càng nhiều hơn chính là những kiến thức trên đường đời, phải biết muốn làm một diễn viên chuyên nghiệp, cô ấy phải có tâm hồn phong phú, chỉ có như vậy cô ấy mới có thể diễn thật đặc sắc cuộc sống của nhân vật. Kiếp trước, Sở Lăng trải qua mưa gió, cả đời này, những chuyện đó sẽ không thể xảy ra, nhưng Lục Diêu không hy vọng nữ thần màn bạc làm cho toàn dân điên cuồng bị biến mất.

Khi Lục Diêu đi ra phòng học thấy cô gái này từ trên xuống dưới, mới nhớ tới người trước mắt này là ai.

Đây là cô gái cùng thôn của mình, ban đầu trường Trung học đệ nhất cấp của mình chỉ có hai người được cử đi học tại trường này, một là mình, còn lại chính là cô gái mặc quần áo mộc mạc đứng trước mặt mình.

Mặc dù là cùng một trường học, nhưng lúc đó hai người không có chung một lớp, nên chỉ có thể coi như điểm đầu chi giao (quen biết qua loa sơ sài).

"Lục Diêu, bạn còn nhớ mình không ?" ánh mắt cô gái trôi đi.

Lục Diêu gật đầu một cái, trí nhớ của cô rất tốt, đã qua nhiều năm như vậy, cô đối với rất nhiều chuyện vẫn còn ấn tượng.

"Mình chính là ... chính là nghe mọi người nói......" Cô gái bắt đầu đỏ mặt, lắp bắp, "Ban đầu còn tưởng rằng trùng tên trùng họ, không nghĩ tới thật đúng là bạn...."

Cô gái cúi đầu nhìn đôi giày vải của mình. Cô không nghĩ tới chẳng qua là mới có ba tháng không gặp mặt, Lục Diêu lại có biến hóa lớn như vậy, mặc dù nhìn không ra quần áo Lục Diêu mặc trên người là nhãn hiệu gì, nhưng mà một thân khí chất kia lại làm cho người khác cảm thấy thoải mái.

Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, nhưng lại làm cho mình không dám nhìn thẳng.

"Mình muốn hỏi cậu một chút, học sinh của trường Trung học đệ nhất cấp của chúng mình có mở hội tụ họp bạn có muốn tới không ?" Câu hỏi của Lục Diêu nhắc nhở cô gái, cô gái vội vàng nói ra mục đích của mình, vốn là cũng không cần phải là cô tới thông báo, nhưng là nghe được chuyện này, cô ma xui quỷ khiến nhận nhiệm vụ này.

"Không...." Vốn muốn nói là không đi, nhưng mà đột nhiên nhớ tới một người, vì vậy sửa lại miệng, "Khi nào ?"

Khi nghe được từ không, cô gái cảm thấy rất mất mác, không nghĩ đến phong hồi lộ chuyển (chuyển hướng), vội vàng đáp, "Cuối tuần này 5 giờ chiều, tập họp ở cửa hướng Bắc."

"Tôi biết. Còn chuyện gì nữa không ?"

"Không có. Đến lúc đó chúng mình chờ bạn." Cô gái nói xong thì cũng đi.

"Diêu Diêu, là ai vậy ?" Sở Lăng cầm sách Sinh Vật trong tay, vừa học, vừa thấy Lục Diêu đi vào, liền hỏi.

"Là bạn học hồi Trung học đệ nhất cấp. Kêu mình chủ nhật tuần này đi bạn học tụ họp." Lục Diêu đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro