Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 002: Diện thánh

Editor: Mận

Gạch xanh ngói đen, hành lang sâu thẳm như cầu thang lên trời, dường như đi thế nào cũng không tới cuối. Trên đường trong cung vắng vẻ mà hun hút, chỉ nghe tiếng bánh xe nện trên nền đá xanh và hơi thở nặng nề của ngựa. Đây là cấm địa của Đại Sở, là nơi có hoàng quyền cao nhất trên mảnh đất này.

"Hầu gia, đến rồi ạ."

Xe ngựa bỗng dừng lại, cùng lúc giọng nói phu xe vang lên. Triệu Cẩn lặng lẽ mở mắt, điềm tĩnh nói: "Ừ."

Nàng nửa nâng triều phục rộng với tay áo lớn lên, ngẩng cao cằm bước xuống từ xe ngựa, nhàn nhạt phân phó: "Ngươi về trước đi."

Nói xong, nàng chỉnh lại cổ áo và tay áo, một chân bước qua cửa cung cao sừng sững, bước đi chậm rãi về phía điện Hải Yến, nơi đế vương cư ngụ. Khi đến dưới chân tường cửa Hải Yến, nàng nói với một trong những thái giám giữ cửa: "Thỉnh cầu công công truyền lời, thần Triệu Cẩn xin vấn an Thánh thượng."

Thái giám đáp ứng, vội vàng mà đi. Khi trở về lại thêm một vị thái giám đã có tuổi. Năm năm trước Triệu Cẩn vào kinh đã gặp qua ông ta một lần, đang định nói chuyện thì đối phương đã nói trước: "Thánh thượng mời Hầu gia vào trong."

"Đa tạ Tống tổng quản."

Triệu Cẩn cười cười, nhìn sau gáy người này rồi chầm chậm đuổi theo.

Tống Trọng Hiếu, tổng quản hoạn quan, thái giám Sở Đế dựa vào nhiều nhất.

"Thần, Triệu Cẩn, khấu kiến Thánh thượng, Thánh thượng vạn an."

Triệu Cẩn vào điện, mặc kệ không nhìn rõ người ngồi trên bệ rồng là ai đã quỳ xuống vấn an. Cho đến khi có tiếng người trên đỉnh đầu gọi nàng đứng dậy, nàng mới đứng lên ngay ngắn quy củ, tầm mắt nhìn xuống phía dưới.

Có tiếng động sột soạt một lát, Sở Đế đứng dậy, Triệu Cẩn hơi khom người, lại hạ thấp đầu thêm một chút.

Tiếp đó, nàng nhìn thấy bóng dáng chậm rãi lắc lư trên gạch vàng, tiếng Sở Đế đã cách bàn trà không xa.

"Ngồi đi." Trong điện không có người thứ ba, Sở Đế tự ngồi xuống, khẽ vẫy tay chỉ chỉ vị trí bên kia, ra hiệu nàng cũng ngồi xuống, mặt khác lại hỏi: "Ngươi đến tuổi đội mũ rồi, đã có tên tự chưa?"

Triệu Cẩn vốn còn hơi do dự, đã thấy hắn bắt đầu sắp xếp trà cụ, nàng bèn tuân chỉ ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Bẩm Thánh thượng, năm ngoái thần mới đội mũ, tên tự Hoài Ngọc."

"Hoài Ngọc, Hoài Ngọc." Sở Đế nhắc lại vài lần, đột nhiên cười một tiếng: "Lại là Ngọc Nhi."

Triệu Cẩn đoán tâm trạng hắn không tệ, bèn hỏi: "Ngọc Nhi?"

Sở Đế không nói tiếp, chỉ khen: "Tên hay. Là do ông nội ngươi đặt sẵn cho hay sao?"

Triệu Cẩn lắc đầu, sau khi châm chước nhanh chóng, nói: "Thần nghe tiên sinh bảo, tên này do tiên phụ đặt, chính vì có cái tên này mà ông nội mới đặt cho thần cái tên hiện tại."

Sở Đế nghe nàng nói hai chữ "tiên sinh", động tác trên tay ngừng lại, ngước mắt nhìn nàng: "Phạm Khải?"

Triệu Cẩn ước chừng biết một ít về chuyện đời trước, gật đầu nói: "Vâng."

Trên lò than nhỏ đã đặt sẵn ấm nước, Sở Đế xoa xoa tay, mở bình lá trà: "Có uống Quân Sơn Ngân Châm hay không?"

"Thần theo Thánh thượng." Nàng tự coi mình là một người lính, từ trước đến nay uống nước là nốc ừng ực, không thưởng thức được hương vị trà, uống gì cũng cảm thấy như nhau.

Nói xong, nàng lại hỏi: "Thánh thượng đây là muốn pha trà... ạ?" Ba chữ "cho thần uống" ở phía sau nàng không dám nói ra.

Sở Đế "ừ" một tiếng: "Ngày xưa, trẫm và ông nội ngươi cũng từng thưởng trà. Có mấy lần, tiên sinh với phụ thân ngươi cũng ở đó."

Lá trà đã chuẩn bị xong, trong lúc chờ nước sôi, Sở Đế lại nói: "Hôm nay không có vua tôi, ngươi không cần quá câu nệ." Hắn nói rồi nhìn nàng hồi lâu, mãi đến khi Triệu Cẩn bị nhìn chằm chằm tới hơi chột dạ, nàng cảm thấy mình giống như một con thỏ bị sói nhìn trúng, mới hỏi: "Thánh thượng, người... nhìn thần như vậy là có ý gì ạ?"

Sở Đế thu hồi tầm mắt, trong mắt thoáng qua nét hoài niệm, thở dài một tiếng: "Giống Linh Tuấn."

Triệu Linh Tuấn, đó là tên của người cha tuổi trẻ chết trận sa trường của Triệu Cẩn.

Đây là đang nhắc lại chuyện xưa.

Triệu Cẩn cười nhạt nhẽo: "Thần chưa từng thấy qua diện mạo phụ thân."

Sở Đế bỏ qua lời này của nàng, lẩm bẩm nói: "Lúc trẫm đăng cơ vẫn chỉ là đứa trẻ con. Hồi đó, ông nội ngươi còn là thầy của trẫm. Ông vừa có văn vừa có võ, đúng là toàn tài."

Triệu Cẩn chỉ có thể kiên nhẫn nghe hắn lải nhải: "Tiên đế coi trọng ông ấy, lệnh ông làm Thái phó của trẫm. Người phụ trách dạy chính đều là ông, mãi cho đến khi trẫm tự mình chấp chính. Năm ấy, Phạm Khải cùng đọc sách với trẫm, cũng là học trò của ông ấy. Về sau họ Phạm xảy ra chuyện, ông muốn bảo vệ tính mạng cho Phạm Khải mà xin từ hết chức quan, lại theo Phạm Khải một mạch đi Lương Châu xa xôi. Vào lúc Xa Uyển xâm nhập, cũng là ông nội ngươi ra kế hiểm mới giữ được ba châu Kiếm Tây."

Trận chiến này có công, thế là được phong hầu bái tướng, từ đó họ Triệu bắt đầu đóng giữ Lương Châu, vùng biên giới phía Tây Kiếm Tây.

Đây đều là những chuyện xưa mà Triệu Cẩn nghe nhiều nên thuộc.

"Trẫm muốn kết thân với họ Triệu nhà ngươi, năm đó suýt nữa đã để cha ngươi lấy Trưởng công chúa Khang Lạc rồi." Sở Đế cười ha hả, nhìn nàng một lúc lâu, rồi nói: "Có điều Linh Tuấn khôi ngô hơn ngươi, ngươi thì trông nho nhã hơn cha ngươi nhiều, cứ như một văn thần vai không thể gánh, tay không thể nâng ấy."

Vì câu nói này, lưng Triệu Cẩn ướt đẫm mồ hôi, nhưng nàng duy trì vẻ mặt điềm tĩnh, gặp nguy không loạn, cười như gió xuân, biểu hiện rất đúng mực: "Chắc là do mặt mày thần giống với gia mẫu."

Miệng ấm đã bốc lên làn hơi trắng nghi ngút, Sở Đế nhấc tay, cầm lấy tay cầm ấm cách nhiệt, rót nước sôi vào trà cụ, rồi pha trà.

"Uống thử xem." Sở Đế đặt chén trà trước mặt nàng: "Ngươi xem có thích không, nếu thích thì trẫm ban thưởng một ít cho."

Tim Triệu Cẩn đập nhanh, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng nụ cười trên mặt không dám phai: "Thần có tài đức gì mà lại có thể được uống một ngụm trà tiến cống do chính tay Thánh thượng pha."

Sở Đế từ từ buông chén trà, sứ Thanh Hoa chạm mặt bàn phát ra tiếng vang trong trẻo, trong đại điện tĩnh mịch này nghe vô cùng rõ ràng, như thể chiếc bình bạc bỗng vỡ toang, nước văng đầy đất.

Triệu Cẩn lập tức uống trà, giả vờ giả vịt khoác lác khen ngợi: "Nước trà này sáng ngời, hương thơm ngào ngạt đậm đà, vào miệng là thấy tươi mát ngọt ngào, thấm vào cả phổi, để lại hương thơm nơi khoang miệng..."

Sở Đế ngoài cười nhưng trong không cười, không chút lưu tình ngắt lời nàng: "Cái ngươi nói là Long Tỉnh."

Triệu Cẩn lúng túng cười một tiếng, nghe hắn tiếp: "Ông nội ngươi thích nhất chính là Quân Sơn Ngân Châm, ngươi ngược lại hay rồi, uống nước như trâu, rõ là phung phí của trời."

"Thôi." Sở Đế hết cách, lắc đầu, sai người mang bàn cờ ra: "Ngươi không thưởng trà được, vậy chơi ván tiếp theo với trẫm đi."

Triệu Cẩn vội đồng ý không ngừng, sau đó ngạc nhiên phát hiện, hôm nay tâm trạng Thánh thượng dường như cực kỳ tốt?

Sau khi ước đoán, Sở Đế cầm quân cờ trắng đi trước. Thánh thượng không chút do dự, quân cờ đầu tiên rơi ngay vào vị trí Thiên nguyên (1) ở trung tâm.

(1) Thiên nguyên: Điểm chính giữa bàn cờ Liên Châu.

"Thánh thượng, người..." Triệu Cẩn cầm quân đen, tức khắc trợn mắt há hốc mồm.

Nào có ai đánh cờ như thế chứ? (2)

(2) Trong chơi cờ Liên Châu, quân đen đi trước, trắng sau. Quân đen đi nước thứ nhất ở điểm Thiên nguyên. Quân trắng đi nước thứ hai, đặt kề sát cạnh quân đen đầu tiên, thẳng hay xiên đều được. Quân đen đi nước thứ ba phải đặt tại giao điểm thuộc phạm vi 25 giao điểm tính từ Thiên nguyên. Từ nước thứ tư có thể tùy ý đặt cờ vào các vị trí khác.

Sở Đế nhấp một hớp trà, lời lẽ ngắn gọn mà giục nàng: "Hạ cờ đi."

Triệu Cẩn vội vàng đáp vâng, theo thứ tự chiếm vị trí ở góc trên bên phải.

Mười mấy bước đi đầu tiên đánh khá nhanh, càng về sau, tốc độ của hai người đều chậm lại.

Triệu Cẩn tự nhận mình chơi cờ coi như cũng được, lúc này đi một bước trông ba bước, nàng không thể không do dự nên hạ quân cờ chỗ nào.

Sở Đế cũng không hối nàng, mặc nàng từ từ mà nghĩ.

Trên bàn cờ, các quân đen trắng đan xen, đã chiếm gần hai phần ba các ô lưới. Ngoài Thiên nguyên, dù ít dù nhiều đều trộn lẫn một số quân đen. Dưới thế tiến công từng bước của Triệu Cẩn, quân đen dần dần vây bốn phía Thiên nguyên, còn quân trắng của Sở Đế thì bị cô lập ở chính giữa, chỉ còn tương liên chặt chẽ với một đường cờ trắng.

Còn lại một phần ba chỗ trống, Triệu Cẩn vuốt ve quân đen trong tay, thình lình sửng sốt, bỗng nhiên thấy rõ thế cuộc.

Sở Đế nhấp trà, nhìn đầu ngón tay nàng hạ quân đen, trong mắt cười như không cười.

Khuất Thập Cửu xong việc, đẩy nhanh tốc độ chạy đến Nội chư ti.

"Con trai tham kiến cha nuôi." Hắn nở nụ cười nịnh nọt với người ngồi đó.

Người ngồi tên gọi Hoắc Khả, là Tổng quản Nội chư ti. Hắn rảnh rang dùng chén trà gạt đi lớp bọt trà nổi trên mặt, chậm rãi hỏi: "Thế nào?"

Khuất Thập Cửu nói: "Cái tên Triệu Cẩn này đúng là một đứa nhà quê chưa từng thấy việc đời, há miệng ngậm miệng đều là kỹ viện. Cha nuôi, theo con thấy, chúng ta không cần tốn quá nhiều công sức trên người hắn đâu. Có thời gian nhàn rỗi như vậy, còn không bằng đi xem thử Chu Mính."

Hoắc Khả nói: "Cho dù hắn là đồ bất tài vô lại thì cũng có phong hào Lương Uyên Hầu. Ngay cả Thái tử còn lôi kéo, chúng ta đương nhiên không thể tụt lại quá xa."

Tuy rằng Khuất Thập Cửu hơi khinh thường nhưng vẫn thành thật thuận theo mà đáp một tiếng.

Hoắc Khả nói: "Ta nghe là hắn đã vào cung thỉnh an Thánh thượng, ngươi về trước đi, để ta suy nghĩ thêm đã."

Khi Triệu Cẩn ra khỏi cung thì mặt trời đã lặn xuống một nửa sau núi đàng Tây.

Xe ngựa "kẽo kẹt" chạy, bỗng dưng dừng lại, có một giọng nói từ bên ngoài hỏi: "Dám hỏi có phải xe của Lương Uyên Hầu không?"

Triệu Cẩn tự vén màn xe ló đầu ra, hỏi người đến: "Các hạ là?"

Người đến tuổi cũng không lớn, cùng lắm mới hai bảy hai tám tuổi, nói: "Tại hạ là môn đệ Gián nghị Đoạn Thu Quyền."

Trước khi vào kinh thành, Triệu Cẩn đã ghi nhớ các thần tử trung tâm của triều đình Đại Sở mấy lần, nhưng chức quan này quá nhỏ, nàng chưa nghe nói qua cái tên này.

Triệu Cẩn nghĩ không bằng trước tiên thăm dò đôi chút xem sao, thế là ổn định tâm tư, "Ồ-" một tiếng thật dài, rồi nhảy xuống xe, làm ra vẻ nghe danh đã lâu, cười nói: "Hóa ra là Đoạn Tư gián."

Hôm nay Lương Uyên Hầu mới tới Ấp Kinh, hơn nữa chân trước mới ra khỏi cửa cung, chân sau đã bị người chặn lại. Triệu Cẩn thật sự muốn nhìn xem, đường đường tại cửa cung dưới chân thiên tử, rốt cuộc là kẻ nào chán sống, dám chủ động kết giao trò chuyện với nàng, một bề tôi biên ải.

Vẻ mặt Đoạn Thu Quyền khiêm tốn, nói: "Hôm nay tại hạ bày một bàn rượu ở Lãm Phương lâu, vừa khéo gặp Hầu gia ở đây. Không biết Hầu gia có nể mặt đi uống mấy chén với tại hạ không?"

Triệu Cẩn không quen biết hắn, hiển nhiên không tin hai chữ "vừa khéo" này, nàng không để lại dấu vết mà lướt qua hắn từ đầu đến chân một lần, càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.

Chỉ là không biết vị Đoạn Tư gián này là người của ai.

Lần này vào kinh, không tránh khỏi phải ở thêm mấy ngày, tất nhiên cũng không thể thiếu những buổi xã giao với đám ăn chơi nhà quyền quý. Nếu đã có người chủ động bày tỏ thiện chí thì cũng không thể cứ thế từ chối được. Nghĩ vậy, nàng gật đầu cười: "Đa tạ Đoạn Tư gián cất nhắc. Tư gián vừa mới nói là Lãm Phương lâu phải không?"

Đoạn Thu Quyền gật đầu lia lịa: "Đúng vậy. Lãm Phương lâu này mở ở phố Bách Hoa ba năm trước. Ta nghe nói lần trước Hầu gia vào kinh đã là chuyện năm năm trước, chắc hẳn chưa từng đến Lãm Phương lâu."

Khéo làm sao.

Chốn này thật ra rất quan trọng đối với nàng, ngay lúc Đoạn Thu Quyền mời như thế, nàng được dịp mượn dốc xuống lừa, cười nói: "Vậy thì bèn làm phiền Tư gián rồi. Hay là thế này, Tư gián đi trước, để bản hầu quay về thay quần áo nhé."

Đoạn Thu Quyền gật đầu nói được, đưa mắt nhìn nàng lên xe ngựa.

Lời editor:

Tác giả phân chia khu vực Đại Sở như sau:

Kiếm Tây đạo (ba châu hai quận): Lương Châu, Hà Châu, Tư Châu, Nguyên Trung, Đôn Đình

Lĩnh An đạo (ba châu ba quận): Chử Châu, Tượng Châu, Hứa Châu, Lĩnh Nam, Miêu Tây, Tuyền An

Hoài An đạo (hai châu năm quận): Hoài Châu, Tế Châu, Trường Khánh, Hà Dương, Tuy Quan, Phủ Thuận, Quảng Bình

Sóc Bắc đạo (bốn châu ba quận): U Châu, Lạc Châu, Cam Châu, Yến Châu, Sóc Phương, Ninh Viễn, Ô Mông

Trung Châu đạo (năm quận): Hội Dương, Vĩnh Hạ, Kỳ An, Cửu Hoa, Hòe Lĩnh

Kinh Kỳ đạo (một đô năm châu): Ấp Kinh, Thương Châu, Hiệp Châu, Tuyên Châu, Định Châu, Nghi Châu

Dận Đông đạo (sáu châu): Tề Châu, Vu Châu, Dận Châu, Tân Châu, Vân Châu, Tang Châu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro