Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Một người ăn cơm quá cô quạnh, hai người có thể sẽ tốt hơn phải không

Chương 9: Một người ăn cơm quá cô quạnh, hai người có thể sẽ tốt hơn phảikhông

Sau khi về đến nhà, Ninh Hi Nhi trước tiên dựa theo sách viết đem những thực phẩm tươi sống, từng cái từng cái nghiêm túc đặt ở tủ lạnh, trước kia tủ lạnh cực lớn chỉ để có nước khoáng mà thôi, đúng là quá lãng phí! Dời bước đến nhà bếp, đầu tiên kiểm tra thiết bị, dụng cụ làm bếp cái nào cũng có, nhưng nhìn thế nào cũng giống như là mới vậy, căn bản không có dấu vết đã qua sử dụng, chủ nghĩa tư bản độc ác....

"Tử Mạch, cần ăn táo không? Trước bữa cơm ăn táo giúp cho tiêu hóa đấy~" Ninh Hi Nhi thò đầu ra, nhìn xem Tử Mạch đứng ở phòng khách gọi điện thoại, gọi điện thoại đều là một vẻ mặt nghiêm túc. Đối phương vung vung tay, ra hiệu không ăn. Không ăn a, nhưng nàng đã gọt xong, cho tới bây giờ nàng vẫn không nhìn thấy Tử Mạch ăn trái cây, vẫn là ăn một cái tốt hơn, trong lòng suy nghĩ trên tay đã cắt quả táo thành hình dáng con thỏ trắng nhỏ, trong tay cầm một quyển tên «Phương pháp dụ dỗ bé con không nghe lời ăn uống»

Quan Tử Mạch tắt điện thoại đi tới cửa phòng bếp, nhìn Ninh Hi Nhi cột tóc, vén tay áo lên, trên eo buộc tạp dề hình thỏ ăn dâu tây, thỉnh thoảng trong miệng khẽ hát, tay trái cầm dao hơi vụng về chặt rau, thỉnh thoảng dùng sức quá mạnh, cắt cà rót lăn trên đất rất buồn cười, trong lòng tình cảm không biết tên bay nhanh lên não, bao lâu, chưa thấy cảnh tượng như vậy, tựa hồ trong ký ức chỉ có khi còn bé, thiết kế nhà bếp lớn như vậy, chính mình nhưng chưa một lần đụng đến....

"Này, đừng đờ ra ngay cửa, rãnh rỗi, có muốn lại đây giúp không?" Ninh Hi Nhi cầm dao phất tay với Tử Mạch.

"....." Mặt Quan Tử Mạch tối lại mà nhìn người có hơi ngốc bẩm sinh này, đi lên lấy dao trong tay nàng, ra hiệu đối phương tránh ra một chút, nhanh chóng mà hoàn mỹ gọt vỏ cà rốt, nhánh hoa, hạt lựu, đao pháp tinh xảo khiến Ninh Hi Nhi choáng váng.

"Chị biết làm cơm!" Quả thực khó mà tin nổi.

"Ừ." Chỉ có điều đã lâu không làm rồi.

"Vậy mỗi lần chị đều gọi thức ăn bên ngoài làm gì? Cảm giác nhà bếp trong nhà như là dùng trang trí vậy...." Ninh Hi Nhi hơi nghi ngờ nhìn đối phương.

"Nếu là một người thì không cần thiết." Tay hơi dừng lại.

"Thế à, đã là như vậy, chị ở bên cạnh dạy em một chút đi, ngày hôm nay em chuẩn bị làm bữa cơm với cá và mực." Ninh Hi Nhi nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng đối phương, kỳ thực vừa nãy nàng nhận thấy lúc Tử Mạch nói chuyện có gì đó không đúng, thế nhưng nàng không muốn đối phương lộ ra vẻ mặt khiến người ta đau lòng ― "Sư phụ, sư phụ tốt của em có nguyện ý dạy dỗ đồ nhi không~"

"........." Cách gọi ngấy như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe được, tay vừa lấy bột mì của đối phương lúc này khoát lên cánh tay cô, thật bất ngờ, không có hất ra. "Dùng nước nóng nấu gạo một lúc, khoảng chừng mười phút, đến khi tay nghiền được thì tắt."

"Tuân mệnh, sư phụ đại nhân." Gật đầu hơi kinh ngạc, trước kia nàng cho rằng Tử Mạch là người đứng đầu, mười ngón không dính nước, nhưng tựa hồ những thứ thường thức này cái gì cô cũng biết, so với cô, bản thân có vẻ hơi vụng về ~

Ninh Hi Nhi làm tới một nửa tựa hồ nhớ lại cái gì, lại chạy ra phòng khách.

"......" Tên này không thể yên tĩnh chút sao, làm gì đều cũng điên như vậy? Nghĩ như thế, một đôi tay đột nhiên vây quanh eo.

"Quên mang tạp dề, cái này cũng mua ở siêu thị, đúng lúc mua hai cái." Ninh Hi Nhi nhón chân lên, ra hiệu đối phương thấp đầu một ít, cho nàng tròng lên.

Kinh ngạc mà nhìn hình vẽ gấu trúc đáng yêu ăn trúc, trong lòng dường như bị lông chim nhẹ nhàng chạm đến một lát, có chút ngạc nhiên, "Cảm ơn."

"Hừ hừ, lúc nãy có phải cảm thấy em chạy tới chạy lui rất điên?"

"....." Quan Tử Mạch không lên tiếng, nhưng vẻ mặt lại viết "làm sao cô biết?"

"Haiz~, người khác cười ta quá điên, ta cười người khác nhìn không thấu, gào gào gào." Ninh Hi Nhi tay chống nạnh ngửa mặt lên trời cười dài, không có hình tượng nào đáng nói.

"....... Đang mở nước."

"A a ― sao chị không nói cho em!"

"Tôi ra hiệu mấy lần, cô không thấy." Đáng đời.

Nghiêm sư xuất cao đồ* quả nhiên không giả, Ninh Hi Nhi xắt rau từ xiêu vẹo đến lúc này có thể cắt miếng nhỏ như Tử Mạch, đương nhiên tốc độ là không dám khen. Ninh Hi Nhi dùng tay trái cắt rau, nói là thuận tay, hình như nàng quét dọn cũng là dùng tay trái, chẳng lẽ mình thuận tay trái?

"Sau đó lấy nấm hương, măng, thịt ba rọi cắt lớn như vậy, đúng không?" Ninh Hi Nhi một nói một bên làm, Quan Tử Mạch hai tay khoanh lại, đứng bên cạnh Ninh Hi Nhi đang cong người nhọc nhằn cùng cái thớt đấu tranh, "Eo thẳng lên, như cô vậy, làm mấy lần liền còng lưng rồi."

"Dạ dạ."

Ngoài miệng nói vậy, cắt mấy lần, Ninh Hi Nhi lại cúi lưng xuống. Quan Tử Mạch không nhìn được, từ phía sau, vặn lưng nàng thẳng lại. "Oa ơ ― đừng đừng ―" Ninh Hi Nhi hoảng loạn suýt nữa ném luôn dao.

"Cô giật mạnh như vậy làm gì?" Tên này sao giống cá trạch vậy.

"Chị đụng nách em rồi!" Ninh Hi Nhi kìm nén đỏ mặt, sư phụ này quá nghiêm. Dĩ nhiên, sau đó, nàng lại không có khom lưng nữa rồi.

Dây dưa tới vài giờ, bữa cơm cá mực rốt cuộc cũng xong, Ninh Hi Nhi tắt bếp, mở nắp nồi, hương thơm tươi mới của hải sản nồng nặc nức mũi, cắt từng miếng đặt ở trên bàn sứ, Ninh Hi Nhi còn thả một ít rau làm trang trí. Tuy rằng trong này có sư phụ Tử Mạch chỉ điểm không ít, thế nhưng phần lớn vẫn là mình tự cầm dao, vẻ ngoài.... hơi không đẹp như sách viết, song mùi vị còn phải chờ sư phụ bình luận ―

"Tử Mạch, thử xem, vừa nãy ở bếp em ăn vụng một miếng, cảm thấy vô cùng ngon!"

Cô chẳng qua rời bếp một lát thôi, tại sao cuối cùng lại biến thành bộ dáng đen thùi lùi này.... Nhìn dáng vẻ chờ mong của Ninh Hi Nhi, Quan Tử Mạch không thể làm gì khác hơn là gắp lên một miếng, cho vào miệng ― ngon ngoài dự liệu.

"Như thế nào như thế nào, ăn có ngon không, thật sự khó ăn như vậy??" Nhìn lông mày Tử Mạch dính chặt vào, tâm Ninh Hi Nhi liền lạnh, quả nhiên còn chưa đủ tốt.

"Ăn cũng được." Lại gắp một miếng. Khẩu vị của cô rất kén chọn, không nghĩ tới lần đầu tiên đối phương nấu ăn lại có thể khiến nàng cảm thấy ngon miệng, thật hiếm thấy.

"Vậy là quá tốt rồi!" Được đối phương tán thành, Ninh Hi Nhi rất vui vẻ, đứng dậy trở về bếp xới vài miếng ăn ở đó.

"Sao cô không lại đây ngồi ăn?" Quan Tử Mạch thấy Ninh HI Nhi ăn ở phòng bếp, trong lòng hơi khó chịu.

"Không, em ở đây ăn là được rồi." Ninh Hi Nhi lắc lắc tay.

"Lại đây."

"Nhưng mà...."

Ánh mắt lạnh buốt bắn về phía mình.

"Ưm... được rồi." Chậm rì rì ngồi lại, kỳ thực ở chung hơn ba tuần, xác thực các nàng không có ăn chung, bàn rất dài có vẻ cực kỳ nghiêm trang, nàng cảm thấy hơi ngột ngạt, nàng không biết Tử Mạch có nguyện ý dùng cơm chung với nàng hay không, đồng thời nàng sợ mình quấy rầy đối phương.

Sau khi chiếm được sự đồng ý, Ninh Hi Nhi lại quay lại nhà bếp rót một ít nước trà, đều đến giờ này, nếu không liền làm bữa trưa luôn, nghĩ như vậy, liền mở nước vo gạo, nàng biết nấu cơm, dựa theo sách xào khoai và nấm mèo, lại trộn bắp cải với đường giấm, thở hổn hển bận việc đến 20 phút, rón rén bưng ra. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tử Mạch, Ninh Hi Nhi giải thích, "Nếu không thì, em hủy bữa ăn đặt trước ở tiệm cơm, vừa làm hai món."

Quan Tử Mạch gắp một món ăn, gật đầu. Tâm trạng Ninh Hi Nhi vui sướng, trùng hợp nghĩ đến chuyện trước đây ngồi một mình ăn mì ở ngoài, hì hì bật cười, "Em nói với chị, thật ra một mình ăn cơm rất tủi thân, chị biết không, một lần em ăn mì ở ngoài, bị sặc sa tế đến mắt, đi phòng rửa tay rửa một hồi ra phát hiện không còn. Vì thế sau đó lúc em ăn cơm một mình, dù sa tế bắn đến trong mắt, vì sợ nhân viên phục vụ lấy đi, chỉ có thể yên lặng chảy nước mắt mà ăn hết, có phải cảm thấy rất đáng thương không?" Ninh Hi Nhi tự giễu cười khanh khách.

"Sau đó cùng nhau ăn." Một lúc lâu, Quan Tử Mạch mở miệng.

"Ôi?..... Được."

Một người ăn cơm quá cô quạnh, hai người có thể sẽ tốt hơn phải không.

-------------------------

*nghiêm sư xuất cao đồ: thầy nghiêm dạy ra học trò giỏi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro