Chương 26: Tình yêu, không hẹn mà đến
Chương 26: Tình yêu, không hẹn mà đến
Trên các nhánh cây ngoài cửa sổ, những con ve tràn ngập sức sống kết bạn đang cố gắng tuyên bố với bên ngoài mùa hè đã tới. Với ngọn gió thổi lướt qua tai, cô gái trẻ mang theo tình cảm mơ mộng, nhỏ giọng nói ra từng cái bí mật nhỏ làm lòng người dập dờn.
Ninh Hi Nhi chống cằm, nhìn bên ngoài cửa sổ, thật sâu thở dài một hơi. Bây giờ tâm tình của nàng đã không thể dùng trầm thấp để hình dung, liên tục năm ngày nếm mùi thất bại, đặt ở ai ai cũng chịu không nổi, huống chi, là người mình để ý nhất......
"Làm sao vậy?" Mễ Hiểu đi tới, có chút nghi hoặc mà nhìn đối phương.
"Dạ...... Nếu chị làm hỏng đồ vật mà người quan trọng coi như trân bảo, chị sẽ làm như thế nào?"
"À, chủ động thừa nhận sai lầm với đối phương, nếu có thể, tặng lại người ta đồ vật giống cái cũ, chị nghĩ đối phương sẽ hiểu." Mễ Hiểu suy nghĩ nói ra quan điểm của mình.
"Nếu chị đã làm như vậy, nhưng đối phương vẫn thờ ơ?" Ninh Hi Nhi phiền muộn mà nói tiếp, "Hình như không thể lấy hình thức tư duy của người bình thường để đối đãi......"
"Em sẽ không nói đó là...... chủ nhà kia của em?" Mễ Hiểu nhìn đối phương không khẳng định cũng không phản đối, trong lòng đoán mười phần không hơn mười. "Em...... Nén bi thương, chuyện như vậy không thể kéo dài."
"Chị cho rằng em muốn sao? Hôm nay chuẩn bị đi qua chỗ cô ấy chịu đòn nhận tội."
"Chắc chắn là em thực thích cô ấy đây."
"Cái gì?" Ninh Hi Nhi yên lặng ở suy nghĩ của mình không nghe rõ.
"Đồ ngốc." Mễ Hiểu giúp đối phương cởi quần áo nhân viên, "Đi thôi, tinh thần mấy ngày nay vẫn luôn không yên, khuôn mặt đầy u sầu như vậy không phù hợp nơi này nha."
"Chủ quán...... Cám ơn."
Mễ Hiểu nhìn bóng lưng đối phương luống cuống tay chân mà lộn xộn, ngẩng đầu nhìn xem con ve trên đầu kêu không ngừng, không khỏi cảm thán một câu: Mùa hè, thật là tràn ngập sức sống.
》》
Rõ ràng đã đến mùa hè chói chang, nhưng cao ốc trung tâm tập đoàn Quan Đạc gần đây lại tràn ngập một tầng áp suất thấp kinh khủng. Tựa hồ tất cả mọi người mang theo cảnh giác hoàn toàn làm việc, mỗi cái đều làm cho lòng người hoảng sợ. Đặc biệt là các vị quản lý nội bộ cao tầng cùng với trợ lý thân tín bên cạnh chủ tịch, muốn hỏi nguyên nhân, bởi vì tâm tình của chủ tịch bọn họ hình như gần đây không được tốt.
Tuy rằng ngày thường chủ tịch cũng là ít khi nói cười, làm người đáng sợ, lạnh băng bất cận nhân tình, ngươi làm tốt lắm, mặt cô vô biểu tình; ngươi làm không tốt, ánh mắt của cô sẽ giống như tên ngầm xuyên thủng ngươi, trực tiếp cho ngươi đi nhận tiền lương rồi nghỉ việc. Thế nhưng hiện giờ, mỗi một người tiến vào văn phòng chủ tịch báo cáo tổng kết hiệu quả công việc, đều là sắc mặt xám xịt mà đi ra. Mặc kệ bọn họ làm có được không, biểu đạt có lời ít mà ý nhiều hay không, đều có thời gian im lặng dài dòng, khi hơi ngẩng đầu ngươi sẽ cảm giác trái tim chậm nửa nhịp, khóe miệng chủ tịch vỡ ra một cái "Mỉm cười", loại cười gằn này mang theo kinh hãi, hơn nữa giọng nói thói quen mang theo lạnh lẽo, cùng với thời gian thẩm phán gian nan đến tra tấn người sẽ làm ngươi trải qua một lần luân hồi địa ngục.
Tâm cảnh lúc này của Quan Tử Mạch thực hỗn loạn, hội nghị mấy ngày nay luôn khiến cô cảm thấy bực bội mỏi mệt. Mấy ngày trước hành động nhiệt tình của người chung nhà kia làm cô có chút âm thầm vui sướng, không nghĩ tới tất cả đều có nguyên nhân, khi cô tìm đến cái ly mất tích đã lâu, kết quả phát hiện ly nước nhìn như hoàn hảo không tổn hao gì, tay cầm dĩ nhiên cứ rớt xuống dưới như vậy. Có thể nghĩ là ai làm, hơn nữa người kia còn làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh với ý đồ có thể lừa dối qua ải. Quan Tử Mạch quyết định khiến nàng phải tự kiểm điểm, nhưng mà dường như đối phương cũng thờ ơ. Thực ra càng làm cô rối rắm lại là lòng của mình, trước sau chênh lệch thật lớn khiến cô cảm giác mất mác, cô cho rằng người kia nhiệt tình với mình là phát ra từ nội tâm, cô lại càng hy vọng đối phương chỉ đối với mình như vậy, đúng, không vì bất luận chuyện gì, đáng chết...... Càng ngày càng thường xuyên...... Nhớ tới nàng.
Cao ốc trung tâm tập đoàn Quan Đạc——
Bởi vì cuống cuồng lại đây, tóc chỉ sửa soạn lung tung một chút. Đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn xem cao ốc cao cấp hiên ngang đứng sừng sững, trong lòng Ninh Hi Nhi không chắc, yên lặng mà cổ vũ chính mình, rốt cuộc mấy ngày nay cô đều không thích phản ứng nàng, thậm chí đều bắt đầu "cười gằn", bị khối băng khổng lồ siêu cấp khó chịu này khắp nơi làm khó dễ, trong lòng Ninh Hi Nhi khổ não cực kỳ.
Mới bước vào cửa, không biết nguyên nhân gì, chuông báo động vang lên giống như làm việc bất hợp pháp, nhân viên công tác trong đại sảnh đều nhìn về phía phát ra thanh âm, Ninh Hi Nhi có chút chân tay luống cuống mà đứng ở tại chỗ.
"Thưa cô, mời đưa ra thẻ công tác." Một vị bảo vệ dáng người cường tráng đã đi tới.
"Tôi...... Tôi không có thẻ công tác." Ninh Hi Nhi không nghĩ tới tập đoàn Quan Đạc đề phòng nghiêm ngặt như vậy, lắp bắp giải thích.
"Vậy thì thật xin lỗi, chỗ này yêu cầu mang theo thẻ công tác mới có thể tiến vào." Bảo an nói đúng quy củ, từ tầng giữa tòa nhà lớn này trở lên là khu cho nhân viên quản lý trung tâm của Quan Đạc, cho nên mặc kệ là bảo hành cơ sở hay là phần cứng thiết bị đều cực kỳ nghiêm mật, bất quá giống nàng đi nhầm như vậy vẫn là người đầu tiên. "Mời đi bên này, đừng làm chúng tôi khó xử."
"Tôi tôi tới tìm người, tôi tìm Quan Tử Mạch, à, tôi tên Ninh Hi Nhi." Ninh Hi Nhi có chút nôn nóng mà giải thích, sờ sờ di động trong túi, do dự muốn gọi điện thoại cho Tử Mạch không, nhưng mà vừa nhớ đến thái độ gần đây của đối phương cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, vẫn là từ bỏ.
Bảo vệ nghe xong cả kinh trong lòng, từ từ đánh giá một chút người trẻ tuổi này, xem ánh mắt nàng lo lắng ửng hồng, vì thế bảo vệ mang nàng đi đến trước quầy tiếp tân.
"Cô ấy tìm đổng sự của chúng ta." Bảo an nhỏ giọng nói một tiếng với nhân viên tiếp tân.
Nhân viên tiếp tân nghe xong trong lòng kinh ngạc, có điều ngoài mặt nhưng thật ra cực kỳ trấn định, lễ phép mà mỉm cười, "Xin hỏi ngài có hẹn trước sao?"
Hẹn trước? Ninh Hi Nhi có chút xấu hổ mà cắn môi, giọng điệu thành khẩn, "Hẹn trước...... Chẳng qua, cô có thể xác nhận với cô Đới Thư, tôi thật sự không phải người khả nghi." Nàng nhớ rõ, Tử Mạch trước kia đã nói qua với nàng, nếu phát sinh chuyện gì tìm không thấy cô, có thể hỏi thăm Đới Thư.
"Được, mời cô chờ lát." Nhân viên tiếp tân nghe xong bấm điện thoại.
Ninh Hi Nhi trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu nhìn xem bối cảnh đại sảnh, màu sắc thâm trầm lạnh băng, được làm bằng chất liệu cao cấp, điệu thấp lại đại khí, phong cách tối giản lại biểu hiện khí phách cường hãn của tòa nhà này. Thật sự rất có khí chất của cô...... Nội tâm yên lặng mà suy nghĩ một chút.
"Cô Ninh, khiến ngài đợi lâu. Mời ngài qua bên thang máy VIP tốc hành, thẳng tới văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất." Nhận được khẳng định trợ lý đặc biệt của chủ tịch, nhân viên lễ tân có điểm giật mình mà nhìn cô gái trẻ có tướng mạo xinh đẹp ngọt ngào này, phải biết rằng, chủ tịch trừ bỏ một ít những người quản lý cao tầng có hợp tác chặt chẽ, rất ít tiếp đãi ngoại nhân. Chủ tịch thích yên tĩnh, việc nhỏ là sẽ không muốn thấy, trừ bỏ khách quý VIP đặc biệt hẹn trước để khiến thủ hạ tiếp đãi, cô gái mặt mày mỉm cười này đến tột cùng là người nào?
"À, được, cám ơn." Ninh Hi Nhi đáp ứng có chút ngây ngơ, văn phòng chủ tịch? Tử Mạch không phải giám đốc bộ ngành sao? Mang theo nghi ngờ cùng thấp thỏm đi vào thang máy.
Nhìn con số thang máy một tầng một tầng mà hướng lên trên, Ninh Hi Nhi nghĩ thầm, địa phương mỗi lần Tử Mạch làm việc đều là loại chỗ cao cực kỳ lạnh lẽo này, có lẽ liền dần dần hình thành loại khí chất lạnh băng của cô.
Cửa thang máy mở, đứng ở đó là một người con gái mang mắt kính khí chất dịu dàng.
"Xin chào, cô Ninh, tôi là Đới Thư, mời đi bên này." Đối phương lễ phép chào hỏi.
"Chào cô, tôi là Ninh Hi Nhi." Ninh Hi Nhi nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau đối phương, tới cửa, nhỏ giọng mà dò hỏi trong lòng nghi ngờ, "Cô Đới Thư, Tử Mạch không phải giám đốc bộ ngành sao? Bây giờ cô ấy ở văn phòng chủ tịch?"
Đới Thư cổ quái mà nhìn đối phương liếc mắt một cái, suy nghĩ mình vẫn là không cần giải thích tốt hơn, nếu chủ tịch không có nói rõ, hết thảy còn từ chủ tịch giải quyết tương đối thỏa đáng. Rốt cuộc gần đây tính tình của chủ tịch ...... Không cho phép cô lắm miệng. Đới Thư nhỏ giọng mà nói một câu với đối phương, yên tâm, đang ở bên trong, hiện tại có thể đi vào. Sau đó hướng đối phương gật đầu, về văn phòng của mình.
Ninh Hi Nhi hít sâu một hơi, đẩy cửa ra, tức khắc mắt choáng váng ——
Nàng thấy trong phòng làm việc to như vậy, Quan Tử Mạch ngồi trên ghế da trước bàn công tác, mà trước mặt cô người đàn ông tây trang chỉnh tề, tư thế đứng thẳng tắp, trong tay đối phương cầm một chồng tư liệu, tựa hồ đang báo cáo công việc. Bởi vì nàng bỗng nhiên tiến vào, hai đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm nàng, trong đó một đôi ánh mắt lạnh.
Cư nhiên là đang báo cáo, như thế nào không nói cho nàng có người khác ở đây, nàng có thể chờ ở bên ngoài. Trong lòng Ninh Hi Nhi khóc không ra nước mắt. "A...... Tôi...... Ngượng ngùng, tôi đi ra ngoài trước, chị...... Hai người tiếp tục." Nói xong, vừa muốn đóng cửa lại, một thanh âm lành lạnh truyền đến.
"Đi vào."
Quan Tử Mạch ngẩng đầu lạnh nhạt mà nhìn nàng một cái, chỉ nói một câu. Sau đó vẻ mặt không vui, âm thanh âm lãnh mang theo thúc giục, "Ngươi tiếp tục."
Giám đốc cao tầng báo cáo công tác lập tức choáng váng, anh ta không biết lúc này sẽ có người tiến vào, hơn nữa chủ tịch của bọn họ không phải luôn luôn chán ghét có người quấy rầy công việc của cô sao? Khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt chủ tịch âm trầm lạnh lẽo chặt chẽ nhìn chằm chằm, giám đốc run run rẩy rẩy mà tiếp tục báo cáo ngắn gọn lại nhìn như phi thường dài dòng này .
Ninh Hi Nhi xấu hổ mà đứng ở cửa, thấy hai vị đều làm lơ tồn tại của nàng, nội tâm kêu rên một tiếng, thật cẩn thận mà đi vào, xoay người đóng cửa, nhón mũi chân dời bước đến trước cửa sổ cách đối phương xa một chút, có lẽ là cảm thấy cả người không được tự nhiên, vòng đi vòng lại, cuối cùng thẳng tắp mà ngồi trên sô pha góc nghiêng đối diện. Đương nhiên, một loạt hành động nhỏ này đều không trốn qua hai mắt người ngồi trước bàn làm việc.
Ninh Hi Nhi ngồi ở trên sô pha nghe cấp dưới Tử Mạch báo cáo, nàng nghe cũng không hiểu, ngẩng đầu nhìn xem quang cảnh xung quanh, sáng sủa sạch sẽ, nhưng lộ ra mùi vị lành lạnh, chỉ có một chậu cây vạn tuế ở một góc trong phòng làm việc to như vậy tô điểm cho căn phòng tràn ngập cảm xúc lạnh lẽo này.
Ánh mắt tan rã, khắp nơi phiêu vọng. Trong lúc lơ đãng, thế nhưng đối mắt với cặp con ngươi ủ dột tựa biển lạnh băng kia, cái loại như suy nghĩ gì đó trực tiếp nhìn chăm chú mình, chậm rãi, từ trên xuống dưới. Bị ánh mắt này thẳng tắp nhìn chằm chằm, Ninh Hi Nhi cảm giác cả người run rẩy. Chớp chớp mắt, ánh mắt tựa hồ bị ma lực khống chế dời không ra, loại cảm giác run rẩy lệnh người hít thở không thông này cũng không giống giám đốc cảm thấy áp bách mà sợ hãi, mà trái lại là một tia khốn khổ cùng bất an khi bị nhìn thấu.
Ninh Hi Nhi cố sức mà dời đi tầm mắt, không nghĩ tới, trên mặt trắng nõn sớm đã đỏ ửng một mảnh. Cô đang làm gì vậy, chơi chiến thuật tâm lý sao? Ninh Hi Nhi, ngươi phải bình tĩnh, ngươi có thể, trừng mắt ai cũng biết, đôi mắt của ngươi so với Ma Vương càng xinh đẹp! Nội tâm cổ vũ cho bản thân, vì thế trợn to hai mắt, trừng mắt nhìn lại, có điều, hình như nàng quên mất dự tính ban đầu khi tới nơi này.
Quan Tử Mạch cố ý hoặc vô tình mà đánh giá người giờ phút này ngồi trên sô pha bất an, tay nhỏ run rẩy khi căng thẳng, bộ dáng nhỏ tàn nhẫn lúc trừng lại cô, tựa hồ tất cả tất cả của nàng đều có thể làm tâm tình cô sung sướng. Khóe miệng giương lên, tại lúc đối phương rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà vẻ mặt dẫn dắt oan ức trừng nàng một cái về sau, thực không để bụng mà kết thúc trận giao lưu ánh mắt này.
Sau khi giám đốc kinh doanh nơm nớp lo sợ mà báo cáo xong, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cúi đầu chờ đợi chủ tịch phê duyệt. Trong văn phòng giờ phút này chính tràn ngập trầm lặng kỳ lạ, chủ tịch không lên tiếng, giám đốc không dám hỏi, mà một người khác còn lại là nhìn xung quanh.
"Out."
Chờ đợi phê duyệt giám đốc hoàn toàn không có phản ứng lại đây, ánh mắt có chút dại ra mà nhìn về phía chủ tịch.
"Không muốn nói lần thứ hai." Quan Tử Mạch dùng ánh mắt ý bảo đối phương rời đi. Giám đốc lúc này mới liên tục gật đầu, sắc mặt trắng bệch, vô cùng lo lắng mà chạy chậm ra văn phòng.
Ninh Hi Nhi nhìn cảnh tượng này, nhịn không được tiến lên dò hỏi, "Sao chị đối xử với cấp dưới như vậy? Chị không sợ bọn họ đều bị chị hù chết?"
"Có sao." Quan Tử Mạch mí mắt cũng không nâng, ngữ khí nhàn nhạt, tựa hồ không sao cả.
"Khẳng định có. Chị không biết sắc mặt anh kia trắng như tờ giấy mà đi ra ngoài, có cần hung dữ với người ta như vậy không?" Ninh Hi Nhi nói xong nhìn đối phương nhíu lại mi nhìn nàng một cái, cũng không nói chuyện, vì thế tiếp tục hỏi, "Nơi này là văn phòng chủ tịch, sao chị lại ở đây? Thay ca(?) sao?"
"...... Cô tới đây là muốn hỏi tôi mấy vấn đề này?" Giọng điệu lạnh lẽo.
"Ý, không phải, cái này cho chị." Nói xong móc ra từ bao một cái album ảnh hơi cũ cùng mấy viên kẹo đặt ở trên bàn công tác của đối phương.
Nàng đang dỗ trẻ con sao? Quan Tử Mạch không nói, nhướng mày nhìn nàng.
"Cái này là album ảnh em mang tới, chị có thể nhìn xem có hợp mắt không, em thật sự nghĩ không ra cấp lễ vật gì để bồi thường, ông cụ nói cái chén kia là độc nhất vô nhị, không dễ sửa. Đây là kẹo......" Khuôn mặt tươi cười của Ninh Hi Nhi nhăn nhó than khóc, đem kẹo đẩy cho đối phương.
"Cô muốn biểu đạt cái gì?"
"Chúng ta làm lành đi." Ngữ khí mang theo một tia cầu xin.
"Vì cái gì?" Quan Tử Mạch buông xuống mắt không xem nàng.
"Chị không nói chuyện với em làm em khó chịu." Thành thật mà trả lời, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
"Khó chịu?"
Quan Tử Mạch ánh mắt lạnh lùng, lên giọng âm cuối, hỏi ngược lại như vậy làm Ninh Hi Nhi rất khó chịu, nhìn đối phương vẻ mặt mờ mịt, trong lòng nén giận, đầu óc nóng lên, "Đúng vậy, khó chịu đều mau điên mất rồi, em sẽ cảm thấy tim đập không thôi, nôn nóng bất an, nổi trận lôi đình chị biết không!?"
"Vì cái gì?" Quan Tử Mạch cố chấp mà tiếp tục hỏi đi xuống, tiềm thức bảo cô đáp án này rất quan trọng.
Vẫn là câu hỏi như vậy, vì cái gì vì cái gì vì cái gì...... cái quái vì cái gì, chị mười vạn cái vì cái gì a?!!
Ninh Hi Nhi hít sâu một hơi, ngữ khí quyết đoán thêm khiêu khích, "Chị cứ muốn biết đáp án như vậy sao? Được rồi, em nói cho chị, em thích Chị, em yêu chị, được chưa, vừa lòng chưa, dễ chịu chưa?!"
Nói xong quay lưng qua, cố chấp trấn định, bình sinh lần đầu tiên tỏ tình cư nhiên là đối với một cô gái, lại còn có cái tủ lạnh hàng năm phát ra khí lạnh thiên nhiên. Nàng nên khóc chết đi, dù sao nói đều nói, đều là vừa chết, Ninh Hi Nhi ôm tâm tình vô cùng âm u chờ đối phương phản ứng.
"Hi Nhi......"
"Chi còn muốn......" Như thế nào nữa, còn chưa nói ra, thanh âm bị khóa lại, một bàn tay gắt gao ràng buộc vòng eo của nàng, một cái tay khác lại là xuyên qua tóc nàng vuốt ve nàng, Ninh Hi Nhi cảm thấy sống lưng lướt qua một trận run rẩy. Xúc cảm lạnh lẽo trên môi mang theo thanh hương bạc hà, Ninh Hi Nhi cảm thấy đối phương đang hung hăng mà đè nặng miệng mình, đại não một mảnh hỗn loạn, cũng quên cự tuyệt.
Quá một lát, đối phương dính sát miệng mình rời đi, đầu gác ở trên vai Ninh Hi Nhi, cố ý hoặc vô tình thở dòng khí, "Không phải em nói yêu tôi sao?"
"Hửm?" Tựa hồ còn không phản ứng lại từ tình huống vừa rồi, chất phác mà "Ừ" một cái.
"Như vậy......" Dừng một chút, tiếng như quỷ mị, ngữ khí mang theo ngạo mạn, "Theo đuổi tôi."
-------
Lời của editor: cám ơn các bạn đã chờ đợi và theo dõi bộ truyện bất chấp tốc độ edit rùa bò của nó. Vì lịch học và bài tập dày đặc, mình sẽ tranh thủ edit những lúc rảnh để đẩy nhanh tiến độ, mà cố định vẫn chỉ là 1 tháng/1 chương, mong mọi người thông cảm vì sự chậm trễ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro