Chương 23: Nơi an lòng này là quê hương của em
Chương 23: Nơi an lòng này là quê hương của em
Nhìn màn hình video theo dõi của khách sạn St.Enoch franais, môi đỏ dưới khăn che mặt màu đen, bao tay trắng chất liệu nhung tơ, phương pháp cắt thịt ưu nhã thông thạo, khóe miệng Quan Tử Mạch gợi lên một tia nghiền ngẫm, cặp con ngươi màu xám kia tựa hồ nghĩ thông qua máy quay tìm đến mình.
"Ông chủ, hiện tại cô Ninh đang ở cửa khách sạn, cùng một người đàn ông phát sinh tranh chấp, yêu cầu tham gia sao?" Trong xe, bảo tiêu thời khắc chú ý tình huống ở cửa.
"Đợi an toàn rồi trở về, chuyện khác tự mình suy xét."
"Vâng."
Cúp điện thoại, nhìn báo cáo kiểm tra y tế trong tay, trong sổ báo cáo là lúc mười hai tuổi Ninh Hi Nhi một lần lâm vào trạng thái chiều sâu chết giả, nguyên nhân dị ứng: PNK (hạt thông), gây ra cơn sốc dị ứng.
"Ngài Lôi Sĩ thân ái, tính toán ông cũng đã làm đầu bếp Pháp mười mấy năm cho ông nội." Thanh âm thấp thấp nghe không ra cảm xúc.
"Ông chủ, lúc này thật là sai lầm, tôi không biết nguyên nhân cô Bùi đặc biệt cường điệu hai món canh kia......" Trong điện thoại, thanh âm ông Lôi Sĩ già run rẩy, lòng bàn tay nắm điện thoại mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Nào có người không phạm sai lầm," trong điện thoại truyền đến thanh âm âm lãnh đặc thù của Quan Tử Mạch, "Tôi nghĩ ông cần tĩnh dưỡng một thời gian, à không, hoặc là vĩnh viễn."
------------------------------------
Khi con người còn sống luôn có một chữ, là lạnh, lạnh thấu xương. Cho nên khi nhìn ngoài cửa sổ xe thấy tốp năm tốp ba người đi đường hạnh phúc mà rúc vào cùng nhau trong ngày mưa, tay Ninh Hi Nhi bị nước mưa ướt nhẹp bám vào cửa sổ xe, bắt đầu suy nghĩ miên man, bọn họ đều cười đến hạnh phúc như vậy, vì cái gì hạnh phúc của nàng luôn kém như vậy, khuôn mặt cô đơn phản chiếu cảm xúc bi thương. Không nghĩ tới tụ hội đêm nay sẽ này có kết cuộc như vậy, tự giễu mà cười cười. Vào giờ phút này, trong đầu lại là đôi mắt băng xanh nhạt của Tử Mạch, trong lòng có một thanh âm đang kêu gào, muốn gặp cô......
"Xin lỗi bác tài, không nói cho chú tôi muốn đi đâu, đi Sophie Boll." Cảm xúc lúc nãy có hơi kích động, hiện tại tỉnh lại mới ý thức được mình ngồi trên xe cũng chưa nói cho tài xế đi đâu, Ninh Hi Nhi nói xong quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đèn đường mờ nhạt theo xe chạy nhanh chóng biến hóa, hình thành một đường vòng cung kỳ lạ.
Tài xế nghe xong gật đầu một cái, tiếp tục chạy về phía trước.
Chở đi gần hai mươi phút, xe ngừng ở ven đường, thiết bị bảo vệ của chung cư không cho phép xe lạ tiến vào làn xe. Mưa nhỏ còn đang tí tách tí tách không ngừng, nhấn nút giám định, Ninh Hi Nhi máy móc mà đi ở hành lang, một vị nhân viên bảo vệ thấy, vừa muốn đưa dù lại đây, Ninh Hi Nhi lắc lắc đầu, "Không cần phiền toái, tôi gần về đến nhà rồi." Mỉm cười mà khéo léo từ chối, đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn xem tầng cao nhất, ánh đèn sáng trong phòng dịu dàng, còn chưa ngủ à, là đang đợi nàng sao? Cẩn thận mà nghĩ vậy, lại ngây ngô cười mà lắc lắc đầu. Như thế nào sẽ, cái tên xấu tính kia như thế nào sẽ chờ mình......
Đứng ở cửa, do dự mà muốn hay không mở cửa, do dự nửa ngày vẫn là bất động tại chỗ. Nàng còn không có điều chỉnh tốt tâm tình, không nghĩ làm Tử Mạch lo lắng cho mình......
Quan Tử Mạch xuyên thấu qua màn hình thấy Ninh Hi Nhi trước sau đứng ở cửa, do do dự dự mà bất động tại chỗ. Tóc bị nước mưa xối, quần áo dán ở trên người có vẻ thảm hại như vậy, không vui mà cau mày, tên này đến tột cùng suy nghĩ cái gì mà còn không tiến vào!
"Ping ——" cô mở cửa, nàng đang chuẩn bị ấn mật mã, không cẩn thận mà đụng đầu.
"A tê ——" Ninh Hi Nhi đau che lại đầu lui về phía sau vài bước, ngẩng đầu vừa thấy, phát hiện người mặt lạnh đang dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn mình. "Em...... Em đã trở về ~"
Nhìn nàng trong chốc lát, quay đầu về phòng, "Vào đi."
"Dạ." Nhỏ giọng đáp ứng, đi rồi vài bước, chậm chạp không vào.
Quan Tử Mạch quay đầu lại nhìn đối phương không đi tới, nhìn nàng, dùng ánh mắt hỏi nàng làm sao vậy.
"Cả người em ướt đẫm, đi qua, sàn nhà sẽ dơ." Nàng thảm hại cúi thấp cái trán, thấy không rõ biểu tình, làm sao bây giờ, vì cái gì thấy Tử Mạch, trong lòng không thoải mái rất muốn cùng cô nói hết, thật muốn cho cô an ủi mình một lát.
Cái tên này là không nghĩ cho cô thêm phiền toái sao? Quan Tử Mạch trong lòng có chút bực mình, "So với làm dơ sàn nhà, cảm mạo mới có thể càng làm cho tôi cảm thấy phiền phức." E là thanh âm lạnh lẽo có chút cất cao, làm cho Ninh Hi Nhi nghe xong oan ức mà đỏ hốc mắt, đôi mắt mờ mịt.
"Thực xin lỗi." Âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở.
Tôi không có trách cô...... Trong lòng bất đắc dĩ, có đôi khi tự thể nghiệm mới là biện pháp giải quyết nhanh nhất, tại người nào đó không hề chuẩn bị mà ôm ngang.
"A —— Tử Mạch chị...... Chị làm gì thế?" Ninh Hi Nhi bị ôm lên sợ hãi mà ôm đầu Quan Tử Mạch.
Có tinh thần mà. Quan Tử Mạch có chút ác thú vị mà xoay vòng.
"Ngừng ngừng ngừng, Tử Mạch, chính em đi!" Ninh Hi Nhi vẻ mặt đưa đám liên tục cầu xin tha thứ. Rốt cuộc bị thả xuống dưới, chậm hồi sức, "Em vẫn luôn suy nghĩ sức lực của chị đâu ra mà lớn như vậy?"
"Cô quá nhẹ." Người nào đó qua loa mà cho qua.
"Sao có thể, em hơn một trăm cân* đấy." Hình như vì chứng minh trọng lượng của mình, nhấc lên cái áo vỗ vỗ bụng mình, "Chị xem, gần đây em đều có bụng nhỏ." (* 1 cân = ½ kg)
Đối với loại hành vi buồn cười của Ninh Hi Nhi, Quan Tử Mạch chỉ nghĩ quay đầu không thấy, chính là trong lúc vô ý vọng đến da thịt trắng tinh như ngọc, hơi đơ người.
"Cô đi tắm rửa." Khóe mắt hơi đỏ.
"Ồ, được rồi, bằng không cảm mạo liền phiền toái." Ninh Hi Nhi nhìn đối phương đột nhiên phiết mặt không xem nàng, lúc này mới ý thức được hành vi của mình ngốc bao nhiêu, ngượng ngùng mà sửa sang lại váy, "Em đi tắm rửa đây ~"
Ninh Hi Nhi vào phòng tắm thình lình phát hiện con vẹt bự Ferri bất tri bất giác mà đi từng bước nhỏ theo vào, mặt đầy bất đắc dĩ. "Ferri, mau đi ra, mau đi ra." Ninh Hi Nhi bọc khăn tắm đuổi Ferri đi ra ngoài, đại gia hỏa này bay đến ngăn tủ, nhìn kia áo ngực hồng nhạt in đầy hoa nhỏ, vẫn không nhúc nhích, bất đắc dĩ bị phát hiện đành phải êm lặng mà mà cút đi......
Vặn mở vòi sen, nước lạnh kích thích nàng run run một cái, may mắn, vừa nãy không làm Tử Mạch phát hiện cái gì không thoải mái. Điều chỉnh độ ấm, Ninh Hi Nhi ngơ ngác đứng dưới vòi sen, điểm thất bại nho nhỏ này hẳn là tự mình giải quyết, không thể cho Tử Mạch thêm phiền toái. Trong lòng nghĩ như vậy, chính là vì cái gì vẫn là muốn buông thả một chút, haiz, khi nào mình trở nên đa cảm sầu lo như vậy, thật là...... đáng chết.
Từ từ, lúc nãy khi Tử Mạch ôm nàng, nước bùn trên người không phải dính vào người đối phương sao? Ninh Hi Nhi nghĩ đến đây, vẻ mặt hoảng sợ mà bọc khăn tắm đi ra, nàng suy đoán Tử Mạch hiện tại hẳn là đang sinh hờn dỗi. Quả nhiên, vô cùng lo lắng mà đi ra, thấy lông mày của đối phương đang nhăn lại mà nhìn vết nhơ trên chiếc áo sơ mi trắng của mình, ách, cái tên này cần thiết rối rắm đến bây giờ sao.
"Cái kia, muốn tắm cùng nhau không?"
Nghe được câu hỏi của Ninh Hi Nhi, Quan Tử Mạch quay đầu lại thấy đối phương một nửa sữa tắm còn dính trên người, vẻ mặt kinh hoàng. "Không cần." Nói xong liền giơ lên quyển sách trong tay, chuẩn bị đứng dậy muốn đi.
"...... Cái kia không có gì cảm thấy ngượng ngùng." Ninh Hi Nhi vẻ mặt ngớ ra mà nhìn bóng dáng đối phương lẩm bẩm tự nói, tuy rằng này trong đó có ý cố tình lấy lòng. (??)
Một cái ánh mắt lạnh lẽo giống như dao găm sợ tới mức Ninh Hi Nhi rụt tay về, đối phương luôn là nghiêm trang như vậy, thật đúng là hao tổn tâm trí.
Vòi sen trút xuống giọt nước giọi tỉnh thần kinh giờ phút này dị thường rõ ràng, nàng không rõ vì cái gì Thiên Bình nói những lời tối nghĩa khó hiểu với nàng cùng giới thiệu anh ta, Thiên Bình hẳn không biết nàng biết anh ta, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi, nghĩ như vậy, ngược lại chính nàng cảm thấy tội lỗi, thật vất vả thấy mặt lại có kết thúc thảm hại như vậy, tất cả đều làm nàng cảm thấy thất bại. Cọ tới cọ lui mà tắm rửa xong, phát hiện trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, nếu không phải quen cấu tạo phòng, thật cho rằng mình đi vào ngôi nhà ma không có khí người. Nhìn đồng hồ trên tường, đã gần 12 giờ, ngẩng đầu nhìn xem phòng của Tử Mạch, phát hiện đèn cũng không sáng, là ngủ rồi sao? Cũng là Tử Mạch vẫn luôn là người ngủ có quy luật, nhẹ bước lên lầu, sợ đánh thức đối phương.
Nằm ở trên giường, nghĩ chuyện hôm nay, êm đẹp gặp mặt bạn bè đã bị nàng làm hỏng, Ninh Hi Nhi thống khổ mà lăn qua lộn lại, loại tình cảm lo sợ bất an trong lòng ép nàng hít thở không thông.
Giờ phút này Ninh Hi Nhi đứng trước cửa phòng của Tử Mạch, trong lòng loạn lung tùng phèo, đây là nàng đang làm gì? Không biết đại ma vương rời giường khí* có nặng không? (* rời giường khí: tính khí bực bội khi thức dậy)
Lấy hết can đảm, do do dự dự mà ngập ngừng một tiếng, "Tử Mạch, ngủ rồi sao?" Thanh âm cực nhỏ, tựa như muỗi kêu.
Ninh Hi Nhi nhìn cửa phòng vẫn đóng chặt như cũ, đợi trong chốc lát không có trả lời, vì mình ttùy hứng* nhỏ lên án một chút, đôi tay ôm đầu gối ngồi xổm trước cửa đờ ra. (*tùy hứng: thích làm gì thì làm)
Bỗng chốc, cửa mở ra, Quan Tử Mạch cúi đầu thấy cái người nửa đêm khoác áo ngủ ngồi xổm trước cửa phòng mình, "Cô đang làm gì." Tiếng như ma quỷ.
"Tử Mạch......" Ninh Hi Nhi vùi đầu vào đầu gối, thanh âm rầu rĩ. Không nghĩ tới cô còn chưa ngủ, "Em làm phiền chị à?" Không nghe được hồi đáp, đứng lên ngẩng đầu nhìn xem đối phương, trong bóng đêm không thấy rõ mặt đối phương, chỉ cảm giác đến ánh mắt lạnh nhạt của đối phương hơi mang oán giận nhìn nàng, giống như đang nói "Cô nói đi".
Quan Tử Mạch không nói, chờ câu sau của đối phương, phải biết, cô vừa nghe nàng nói chuyện liền tỉnh, giấc ngủ của cô thực cạn, hơi có động tĩnh đều sẽ tỉnh, đương nhiên cô càng không thích người khác quấy rầy, bất quá nhìn bộ dáng nhăn nhó hơi mang đáng thương của đối phương, cảm xúc khó chịu dần dần tiêu tán.
"Em......ngủ không được, em có thể ngủ cùng chị được không, trò chuyện cũng được." Hồi hộp mà lôi kéo góc áo, chờ đợi nhìn đối phương, hy vọng cô có thể đáp ứng.
Hiển nhiên không nghĩ tới đối phương cư nhiên sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, cơn ngươi chuyển đi chỗ khác, khóe mắt buông xuống, nhàn nhạt, "Cô ngủ không được đều sẽ tìm người khác?"
"Sao có thể!?" Mắt hạnh trợn lên, phản bác cơ hồ là buột miệng thốt ra, Ninh Hi Nhi hơi sốt ruột, sợ đối phương hiểu lầm, "Em chỉ muốn cùng chị mà thôi."
"Vì cái gì?" Trái tim bị bóp chặt, ngẩng đầu, gắt gao mà nhìn chằm chằm nàng.
Ninh Hi Nhi bị ánh mắt gấp gáp của đối phương cùng với câu hỏi ngược trắng ra trở tay không kịp, vì cái gì? Bởi vì Tử Mạch ở bên người nàng? Bởi vì nàng cùng Tử Mạch là bằng hữu? Giống như trừ bỏ những cái đó hình như còn có thứ gì muốn sẵn sàng lao ra, lại bởi vì ánh mắt thẳng tắp của đối phương mà khẩn trương nghĩ không ra bất cứ manh mối gì, Ninh Hi Nhi sốt ruột đến đỏ hốc mắt, trong lòng bối rối ——
"Bởi vì ở bên cạnh chị an lòng."
Em nghĩ đứng ở bên cạnh chị, chẳng sợ trong chốc lát, để em ở bên chị.
Chớp mắt nói ra khỏi miệng, hai người đồng thời ngây ngẩn cả người, ngơ ngẩn mà nhìn đối phương, thật lâu sau ——
"Vào đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Ma Vương vẫn luôn ở nơi tối tăm yên lặng mà nhìn nàng.
Hai bé đều là đứa nhỏ ngốc __(:3" ∠)_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro