Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Sơn cùng thủy tận phá sản tiểu thư

Chương 1: Tiểu thư đã phá sản, sơn cùng thủy tận* 

(* lâm vào tuyệt vọng, không lối thoát)

Buổi sáng đầu xuân thật sáng sủa, ánh mặt trời dịu dàng chiếu vào lối đi bộ, vừa được thần lộ(1) rửa xong, đám mây đẹp như những đóa hoa vẫn cứ treo ở giữa bầu trời, chậm chạp không chịu rời đi. Sáng sớm ở A thị có vẻ tất cả đều đặc biệt an lành, lại tốt đẹp.

"Cạch----cạch--- "

Xa xa truyền đến âm thanh lanh lảnh rất có quy luật của giày cao gót đi trên đất, có vẻ đặc biệt rõ ràng vào buổi sáng. Một cô gái trẻ tuổi mặc áo gió màu quất(2) có giá trị không nhỏ kéo một cái vali hình Hello Kitty nhỏ nhắn, bộ tóc đẹp màu nâu rất là tùy tiện cuộn trước ngực, trên khuôn mặt đẹp đẻ mang theo nụ cười nhè nhẹ, nếu như không phải xuất hiện tại hẻm nhỏ như ruột dê này, thật sự tưởng lầm rằng nàng là người mẫu từ sân khấu T bước xuống, hào quang đoạt người(3). Nhưng là một giây sau, khí chất nữ thần hoàn mỹ không còn tiếp tục tồn tại.

"Ôi Thượng Đế, tôi thật sự là muốn điên rồi, muốn điên rồi, cái địa phương quái lạ!" Giày cao gót rơi vào một hố nhỏ, không rút ra được, giờ khắc này trên mặt nữ tử đã hiện ra nét giậnkhông quá rõ ràng, đây là lần hỏi thăm thượng đế thứ một trăm lẻ chín tính từ hôm qua tới nay.

Cô gái dừng bước lại, ngồi xổm xuống, xoa xoa mắt cá chân đã có chút sưng đỏ, nàng đã mang đôi giày cao mười centimet này đi hai ngày rồi, mệt muốn chết còn không nói, ngón chân nhưng sợ là cũng đã ma sát đến độ chảy máu. Đương nhiên, cho dù đau đớn đến nổi khiến nàng đều phải sắp khóc, nàng cũng không muốn bỏ tự tôn để chân trần đi ở lối đi. Nàng nổi giận, hai tay ôm đầu gối ngồi xổm ở hẻm nhỏ, nghĩ lại hiện tại mới năm, sáu giờ, trên đường không có mấy người, sẽ không có ai nhìn thấy dáng vẻ chán nản đến mức tận của nàng hiện tại. Nghĩ đi nghĩ lại mũi đau xót, nước mắt lại rơi.

Đã từng là thiên kim của Ninh gia, Ninh thị dược sản nghiệp, nhưng bởi vì nguy cơ tín dụng mà công ty của cha trong một đêm bị thẩm định là phá sản, gia cảnh xuống dốc, hết thảy đều thay đổi. Cha cũng bởi vì nợ nần bị điều tra điều tra và giám thị, nàng sinh sống 23 năm áo cơm không lo, không hề nghĩ tới sẽ có một ngày như thế. Vì mẹ mất sớm, cha đối với nàng đặc biệt thương yêu, bất cứ chuyện gì của công ty cũng không cần nàng lo nghĩ, huống hồ nàng đối với những sự vụ của giới kinh doanh và xã giao các giới hoàn toàn không có hứng thú, có thể là nàng quá vụng về. Khi nàng biết tất cả tài sản cũng phải dùng cho trả nợ, nàng chỉ có thể duy nhất mang đi áo quất màu quất phiên bản giới hạn của Chanel nàng mặc lúc đó, cùng với đôi giày cao gót mười centimet dưới chân, thật ra trong vali màu hồng nhạt của nàng chỉ có vài bức ảnh cùng với một ít áo lót thôi. Hiện tại cả người cũng chỉ có mười khối tám mao(4) chút ít tiền, ăn một túi Tử Đô(?) cũng cảm thấy xa xỉ.

Ninh Hi Nhi yên lặng mà nhìn chằm chằm bức ảnh cũ cha cùng nàng trong ví tiền.

Sơn cùng thủy tận, cha, đúng là sơn cùng thủy tận rồi....

Suy nghĩ trong chốc lát, nhét một viên kẹo vị dâu tây vào trong miệng, tại thời điểm chán nản như vậy, cũng chỉ có độ ngọt ngán chết người như vậy mới chấn chỉnh tinh thần nàng một chút, nàng mới không còn tuyệt vọng muốn nhảy lầu. Nhớ tới thời trẻ con, mỗi khi nàng buồn, cha sẽ cho nàng một viên kẹo, "Khi càng gian khổ, kẹo càng ngọt." Cha đã từng nói với nàng như vậy. Nhìn trong tay giấy gói kẹo, trong lòng không khỏi có chút buồn phiền.

"Khóc cái gì mà khóc, ngươi thế nhưng là đại tiểu thư xinh đẹp nhất... vô địch nhất thế giới, khóc cái gì! Ư... đau quá ô ô ngươi kiên cường lên cho ta, không cho khóc nhè, không phải không có tiền sao, đại trượng phu co được dãn được(5), ngươi cũng không phải không tay không chân, không có tiền thì chính mình đi kiếm, hết thảy đều sẽ tốt lên, phải cố gắng sống, chờ cha đi ra!"

Một bên lau nước mắt một bên chỉ vào tường nổi giận mắng.

Một cái mẹ mẹ nâng váy đi qua hẻm nhó, bị cô gái ngồi xổm ở trong góc một bên khóc thét một bên vừa hướng vách tường khoa tay múa chân lẩm bẩm sợ hết hồn, may là cụ ông đi ở phía sau tới giúp đỡ.

(ông nó, ông......... Ông xem cô gái kia, có phải đầu óc không bình thường......)

(được rồi được rồi, đừng để ý, người ta kêu đây là hành vi nghệ thuật, bà không hiểu đâu, đi mau đi mau......)

Ninh Hi Nhi nhìn thấy người đi đường càng ngày càng nhiều, đại đa số là người lớn tuổi tập thể dục buổi sáng, có điều bị những ánh mắt phức tạp kia nhìn chằm chằm lại không thể tiếp thụ, lúng túng ho nhẹ vài tiếng, ráng sức đem giày cao gót cởi ra, vừa muốn chuẩn bị đứng lên rời đi, điện thoại di động rung một chút.

"Leng keng ―"

Một tiếng tin nhắn lanh lảnh nhắc nhở vang lên, kích động cầm điện thoại di động lên kiểm tra, chẳng lẽ chỗ ờ nhờ trước nàng hỏi thăm Quý Nghiên giờ có rồi?

(khách hàng tôn kính, chào ngài, tiền điện thoại của ngài đã không đủ 10 nguyên(6), xin mau sớm nạp phí.)

Nhìn chằm chằm điện thoại đi động nửa phút, đem tin nhắn coi lại nhiều lần mới xác định, đúng là không có thông tin, thông điệp khác. Có chút thất vọng, có chút chán nản. Thời gian dài như vậy cũng không có tin tức, xem ra bên Quý Nghiên cũng không có biện pháp......

Nhìn di động hiện thật dài số điện thoại, nhưng lại không biết gọi người nào. Nàng đều bị trong vòng tiểu thư, công tử ca danh tiếng nói là "Bánh pút đinh được cha lo lắng ngậm ở trong miệng", "Chim hoàng yến chưa dứt sữa" đủ loại, cho dù là nàng không quen biết các nàng. Thật ra nàng không sao cả, bởi vì những người kia ở trước mặt nàng đều là rất gần gũi, tôn kính nàng, như vậy là được rồi.

Nhưng mà, nàng không có bằng hữu. Có lẽ là nàng nghe không hiểu lời nói của những người khác, không nhận rõ mặt phải mặt trái của chỗ xã giao, đều không hòa vào được vòng tròn kia. Lúc người khác đang đàm luận hàng hiệu hàng xa xỉ, nàng không hiểu, nàng sẽ trở về bổ sung, sau đó biến trang phục của mình thành một món hàng xa xỉ; lúc người khác đang tổ chức sinh nhật, nàng sẽ tỉ mỉ đặt mua quà tặng sớm một tuần, nhận được cũng chỉ là một câu cảm tạ hời hợt mà thôi. Dần dần, nàng không xuất hiện ở bất kỳ trường hợp xã giao nào nữa, thành ra trong vòng bằng hữu cũng đồn đại nàng kiêu ngạo, quái dị. Cũng may, còn có Quý Nghiên cùng Thiên Bình nguyện ý gần gũi nàng, đồng ý kết bạn với nàng, bởi vậy nàng đối với các nàng quý trọng, nếu không phải cực chẳng đã nàng cũng không muốn phiền phức các nàng, nhưng là các nàng đều giống như rất bận ―

Nay gọi thử cho Quý Nghiên, đường dây bận sau, nhìn chằm chằm màn hình yên lặng cầu khẩn, xin nhờ nhất định phải nhận điện thoại a....

"A lô, ai vậy?" Nàng chỉ có thể gọi cho một người bạn khác.

"Thiên Bình, là tớ, tớ là Hi Nhi đây."

"Hi Nhi? Ừ, Hi Nhi, chuyện gì?" Thanh âm của đối phương giương cao một chút.

"Chính là cái kia, nếu như thuận tiện, tớ có thể tạm thời ở nhờ nhà cậu không? Cho dù là mấy ngày cũng được rồi, chờ tớ tìm tới công....."

"Hi Nhi, là như vậy. Tớ hiểu tình trạng bây giờ của cậu, thế nhưng bây giờ tớ không ở nhà, tớ hiện tại đang ở Milan, nếu không cậu gọi điện thoại cho Quý Nghiên thử xem?" Giọng điệu mang theo xin lỗi của Thiên Bình truyền tới, âm thâm đã rời xa micro một chút, tựa hồ lại nói chuyện cùng những người khác, "Này này, mấy người các cậu chú ý một chút cho tớ, bảo bối này trị giá mấy trăm ngàn đấy, rớt bể các cậu đền nổi sao.... A, Hi nhi, thật không tiện, hiện tại phía bên này của tớ khá bận....."

"A, không có gì, tớ chỉ hỏi một chút, không tiện, không sao......" Ninh Hi Nhi nghe xong khó tránh khỏi trong lòng có chút thất vọng, có điều suy nghĩ một chút, đối phương vốn là rất bận, bản thân là làm khó người ta rồi. "Đúng rồi, Thiên Bình, hiện tại bệnh đau đầu tốt hơn rồi sao, rất xin lỗi vì trước không tham dự tiệc rượu mừng sinh nhật của cậu, có điều gói thuốc kia thực sự đối với đầu bị đau rất có lợi, phải nhớ kiên trì."

"Gói thuốc? Ừ, tớ uống một lần, cảm giác quá đắng." Thanh âm đầu bên kia có chút vội vàng, "Hi Nhi, tớ hiện tại phải đến xem quán rượu, lần sau nói chuyện tiếp, bye bye."

"Ừ, tốt."

Mới vừa nói xong, đối phương liền cúp điện thoại.

Các nàng đều thật bận rộn.

Mệt mỏi cúi đầu xuống, nhìn thông tin ghi chép trên điện thoại di động, mấy ngày ngắn ngủi nhóm bằng hữu chợt giảm, thân thích cùng họ càng là không thể gọi điện, gọi tới cũng làm bộ không quen không biết, thậm chí càng châm biếm ngươi vài câu, các thân thích tránh nàng như tránh muỗi, chỉ lo liên lụy tới bọn hắn. Thỉnh thoảng nàng còn thu được một ít tin nhắn xa lạ như "Tiểu dê con đáng thương, muốn phải dứt sữa", "Hiện tại đã lưu lạc đầu đường à", " 'Xuống biển'(?) kinh doanh đi". Nàng bình thường xưa nay biết điều trong một đêm bị đẩy lên miệng sóng lớn, nhiều người đều như vậy chờ nhìn nàng cười nhạo, tường đổ mọi người đẩy là cảm giác của chính mình bây giờ?

Cười tự giễu một cái, Ninh Hi Nhi dùng sức vỗ vỗ gò má, kéo vali biến mất ở hẻm nhỏ đang nhiều người dần dần.

Đúng, ba ngày trước nàng vẫn là thiên kim tiểu thư không cần buồn lo, hiện tại thế nhưng là người nghèo đang chán nản với mười khối tám mao trên người. Nàng dùng thời gian hai ngày để tiếp thu hiện thực, hiện tại nàng phải cắn chặt hàm răng để có thể sinh tồn, tối thiểu không thể để cho mình chết đói, không thể để cho những tên nổi tiếng kia nhìn nàng cười nhạo. Nàng cuối cùng hiểu những người cùng khổ nói đói bụng trước ngực dán sau lưng là có ý gì, cái bụng ùng ục ùng ục kêu, nhớ lại trước đây lão quản gia thường thường đều thở dài giảng kinh vì hành vi chừa cơm thừa của nàng, chính mình khi đó thực sự là đang ở trong phúc mà không biết phúc.

Vừa đi vừa hối hận, Ninh Hi Nhi đi tới cánh cửa của thủy cung rộng lớn, nước xung quanh được tập trung lại chảy không lọt, nguyên lai ngày hôm nay mới khai trương, nghe nói nơi đây được một kiến trúc sư Trung Quốc tuổi trẻ liền đạt được giải thưởng Priztker(7)  thiết kế nên, chi phí khá đắt, đồng thời có nhiều thiết bị số một thế giới, có thể ước chừng được người bình thường có lẽ là chịu không nổi giá vé vào cửa. Hơn nữa hôm nay là ngày khai trương, giống như chỉ có khách quý được mời trước mới có thể đi vào. Nhón chân lên muốn tìm hiểu một hồi phong thái kiến trúc của quán, ngóng trông nhìn tạo hình đặc biệt của quán nước xa xa kia, tiếc rằng phía trước quá nhiều người, chỉ có thể nhìn thấy một ít đường viền, suy nghĩ một chút, vẫn là từ bỏ, tuy nói nàng hơi hiếu kỳ, thế nhưng mấu chốt nhất của hiện tại chính là: tìm được công việc cùng chỗ ở mới quan trọng.

"Ai, cậu đi làm gì, cậu lại không có thiệp mời."

"Ngốc, nghe nói hiện tại bên kia số người không đủ, giống như muốn chiêu mộ vài người! Tiền lương ưu đãi, quan trọng là vào xin việc là có thể vào nhìn trong nhìn rồi."

"Có thật không? Chờ tớ...."

Hai ba học sinh nữ cột tóc đuôi ngựa từ bên người Ninh Hi Nhi bước qua, các nàng làm Ninh Hi Nhi tạm thời dừng bước. Tiền lương? Xin việc? Đây chẳng phải là điều hiện tại nàng cần nhất sao. Lặng lẽ đi theo các nàng phía sau, quả nhiên nhìn thấy vòng qua một cửa hông, nhiều người đang đứng đầy phía trước, công nhân viên tựa hồ đang nói cái gì với các nàng. Ngay lúc nàng ngẩn người, đã có vài cô gái xông tới trước mặt nàng, Ninh Hi Nhi thấy tình cảnh này, bất chấp tất cả, trực tiếp chen vào, tựa hồ còn dẫm lên chân những người khác, tuy rằng cảm thấy có chút xin lỗi, thế nhưng nàng hiện tại thực sự rất cần công việc này!

..........................................

(1) thần lộ: từ này tui không hiểu, nhưng có lẽ tác giả muốn chỉ đến cơn mưa

(2) quất: cây nhỡ thuộc họ cam quýt, quả tròn và nhỏ hơn quả quýt, vị chua, vỏ khi chín có màu vàng đỏ, thường được trồng làm cảnh và lấy quả

(3) hào quang đoạt người: trên người như tỏa ánh sáng quá rực rỡ, lấn át người xung quanh

(4) 10 khối 8 mao = 10 Nhân dân tệ 8 giác = 35 450 VNĐ

(5) co được dãn được: dù ở hoàn cảnh nào đều phải thích ứng được

(6) nguyên = khối

(7) Pritzker: đây là giải thưởng cao quý nhất trên thế giới về kiến trúc. Giải thưởng được xem như giải Nobel của kiến trúc. Người nhận giải thưởng sẽ được nhận 100.000 đô la Mỹ, nhưng quan trọng hơn, người đó sẽ nhận được sự công nhận trên toàn thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro