CHƯƠNG 578: Ma chủng trời sinh (43)
Editor: Meiyi
Xích Vũ giết chóc một đường đi qua như vậy, thậm chí còn hơi muốn cười.
Hắn muốn cười Thiên Đạo, đúng là có mắt không tròng!
Đây chính là Nhân tộc mà Thiên Đạo quan tâm đặc biệt nhất sao?
Đây chính là Nhân tộc khi sinh ra đã cao thượng hạng nhất sao?
Xích Vũ hơi hơi ngửa đầu, chế giễu xuyên thấu qua tầng mây vô tận, muốn thấy Thiên Đạo chí cao vô thượng, ở khắp mọi nơi, mà không ai từng nhìn thấy kia...
Ngươi xem, thứ ngươi che chở nhất.
Đúng là làm người cảm thấy nực cười!
Nhóm đệ tử tông môn này, bị giết toàn bộ.
Phẫn uất trong lòng Xích Vũ mới thoáng giảm bớt một chút, nhưng khi nhìn thấy thi thể lẫn vết máu đầy khắp đất, có Nhân tộc, cũng có Ma tộc. Đột nhiên, tất cả uy nghiêm lãnh khốc biến mất hầu như không còn.
Cúi đầu, chùng vai, giống như một người đàn ông già tuổi trung niên gặp chuyện không như ý.
Kéo chân đi từng bước nặng nề tới chỗ Thất hộ pháp, rồi sau đó, đặt đầu lên vai Thất hộ pháp.
Trầm mặc không nói rất lâu.
Thất hộ pháp đưa bàn tay lớn chạm nhẹ vuốt vuốt đầu hắn, không chỉ hiền lành, còn hòa ái, còn dễ gần.
"Phu quân, chàng làm rất tốt, đừng khó chịu nhé." Thất hộ pháp tuy rằng bộ dáng có hơi thô kệch, nhưng tâm tư nàng rất tinh tế tỉ mỉ.
Qua nhiều năm ở chung như thế, có lẽ ngay lúc ban đầu, khi thành thân Xích Vũ không phải cam tâm tình nguyện. Nhưng theo thời gian dần trôi, tình cảm với Thất hộ pháp, lại chậm rãi nước chảy thành sông.
Nếu không phải thật sự yêu thích ỷ lại, làm sao có thể ở trước mặt Thất hộ pháp, biểu hiện ra mặt yếu ớt của mình đây?
"Ta thân là Ma chủ, không có chăm sóc tốt cho con dân Ma tộc..." Giọng nói Xích Vũ khàn khàn.
Thất hộ pháp thoáng ngừng: "... Không sao, ta biết chàng đã tận lực rồi." Cha nàng là Ma chủ tiền nhiệm, trước khi lâm chung, cũng kéo tay nàng nói, ông thân là Ma chủ, lại không chăm sóc bảo vệ tốt cho con dân Ma tộc, có hổ thẹn với lòng.
Phương pháp của a cha nàng cùng phu quân hoàn toàn khác biệt, a cha tính khí bạo lực, không thể chịu được việc Nhân tộc hùng hổ ép người quá đáng, thế nên đối chọi gay gắt với Nhân tộc, ăn miếng trả miếng.
*Nguyên văn: động một chút bùng nổ xung đột.
Kết quả thế nào?
Kết quả Nhân tộc càng viện cớ nhiều hơn, lấy danh nghĩa thay trời hành đạo, tăng cường giết chóc Ma tộc.
Phu quân có thể nhẫn nhịn, ít cọ xát với Nhân tộc.
Kết quả thế nào?
Kết quả vẫn là giẫm lên vết xe đổ...
Không phải lỗi của bọn họ sai, không phải bọn họ không chăm sóc tốt cho con dân Ma tộc.
Mà là, vốn không thể nào chăm sóc bảo vệ, mặc dù đã cố gắng hết sức có thể, cũng rất khó bảo toàn cho tất cả con dân Ma tộc.
"A Cô, có nàng thật tốt."
Tuy rằng bộ dáng có hơi cay mắt chút, trên giường bá đạo chút, ngẫu nhiên hung mãnh chút, cái khác đều rất tốt. Ít nhất, có thể ở lúc hắn yếu ớt, cung cấp cho hắn một bả vai cực kỳ rắn chắc, để hắn dựa vào một chút.
Ai nói nam nhân nhất định phải kiên cường?
Ai lại không có lúc yếu ớt chứ? Hắn đôi lúc cũng cần được người sủng, chẳng lẽ không được sao?
Mấy vị hộ pháp: ... Ừm, à, ngài vui vẻ là được.
Giờ phút này thậm chí còn có chút hoài nghi, lúc trước lão Thất mơ màng hồ đồ ngủ Ma chủ đại nhân, có thể là Ma chủ tự mình thiết lập cạm bẫy? Chính là muốn... Thỉnh thoảng cần được người sủng?
Ách, lòng Ma khó dò!
"Ừ. Ta sẽ đời đời kiếp kiếp ở bên phu quân." Thất hộ pháp âu yếm sờ sờ cái đầu chó của Xích Vũ.
*
Ban đêm.
Đợi tới sau khi Thất hộ pháp ngủ say, Xích Vũ mới triệu mấy vị hộ pháp khác tới.
Những lời nói của đám đệ tử tông môn trước khi chết kia, hắn cũng không xem nhẹ.
Nếu nhớ không lầm, người trong miệng bọn họ đề cập tới, hình như là tiểu con lừa trọc của Hộ Quốc tự...
"Điều tra rõ ràng, trong việc Hộ Quốc tự bao vây giết hại Ma tộc này, kích phát ra tác dụng gì."
Lúc cha vợ hắn làm Ma chủ, không thiếu kẻ tung tăng nhảy nhót tới lui gây phiền phức. Tông môn Nhân tộc nhiều lần muốn một lưới bắt hết Ma tộc, nhưng bởi vì tông môn nuôi cái kế hoạch nham hiểm trong lòng, cứ như năm bè bảy mảng, cho nên chưa thể thành hàng.
Lúc này đây, đồng lòng như vậy, chắc chắn là có kẻ cầm đầu.
"Vâng, Ma chủ."
Xích Vũ vững vàng ngồi trên vương tọa đầu lâu cao cao, tiện tay moi một cái đầu lâu khô quắt, cầm trong tay ngắm nghía.
Ánh mắt âm u, tựa hồ ở tự hỏi gì đó...
Thân là Ma chủ, lúc này lấy đại cục làm trọng.
Ma chủng trời sinh, vạn ác chi nguyên. Nếu như chuyện sống chết của Ma tộc đúng thật đến trước mắt, giao ma chủng trời sinh ra, đổi lấy cơ hội kéo dài hơi tàn cho con dân Ma tộc, Nhân tộc sẽ đáp ứng.
*Vạn ác chi nguyên: khởi đầu của mọi tội ác
Dẫu sao tu sĩ tu luyện, cái dựa vào chỉ là Ma đan với Yêu đan.
Nhổ lông cừu cũng không thể nhổ chết cừu, nếu không phải dè chừng ma chủng trời sinh, Nhân tộc sẽ không làm chuyện mổ gà lấy trứng.
Nhưng vấn đề là...
Đó là oắt con mà hắn nuôi lớn, hắn là cha ruột. Làm cha ruột mà lại ném văng khuê nữ ra, đổi lấy an ổn cho con dân, hắn thật sự có thể làm được sao?
Xích Vũ suốt mấy đêm liền đều trằn trọc trăn trở, căn bản không ngủ được.
Hai ngày sau, mấy vị hộ pháp đem tin tức đã điều tra ra, bày trên án cho Xích Vũ.
"Hộ Quốc tự nói, Tu Tề cấu kết với Ma tộc ta, mê hoặc vị thánh tăng tương lai này hoàn tục, quả thật là phản đồ của Nhân tộc. Chuyện bọn họ làm lần này, không vì cái gì khác, chỉ vì thu phản đồ Nhân tộc trở về, thanh lý môn hộ."
Không phải ngụy trang thành thay trời hành đạo, mà là giong cờ hiệu thanh lý môn hộ.
Nói rõ với bên ngoài, chỉ vì thanh lý môn hộ, cho nên mới đặt chân vào Ma tộc. Chỉ cần giao phản đồ của môn phái bọn họ ra đây, liền lập tức thu tay lại.
"Đây là đang... Ép chúng ta giao ra một con tiểu con lừa trọc đi?" Xích Vũ nghi hoặc.
Mấy vị hộ pháp cũng cùng nghi ngờ: "Nhìn từ bên ngoài xem ra, đúng vậy." Chính là hướng về phía tiểu con lừa trọc yêu đương với Đại công chúa kia.
"Ra quân ồ ạt như thế, làm sao có thể chỉ vì một đệ tử hoàn tục được?"
Mấy vị hộ pháp: "..."
Đây cũng chính là chỗ bọn họ nghĩ không mà không hiểu được.
Hộ Quốc tự gióng trống khua chiêng như thế, sau lưng chắc chắn có âm mưu, nhưng rốt cuộc là âm mưu gì?
"Bằng không... Ném thẳng tên nhóc con kia cho Hộ Quốc tự, xem bước tiếp theo Hộ Quốc tự định làm cái gì?" Đại hộ pháp đề nghị.
Nếu Hộ Quốc tự luôn miệng chỉ vì tiểu con lừa trọc kia, vậy đưa người cho họ đi!
Dù sao bọn nó là Nhân tộc, cũng không phải Ma tộc ta.
Thanh lý môn hộ cũng tốt, thiên đao vạn quả cũng vậy, đều không liên quan tới Ma tộc!
Mặc dù là chết trong tay Nhân tộc, vậy kia cũng chỉ có thể trách những đồng môn kia của hắn vô tình!
Xích Vũ suy tư một lát.
Không thể không nói, cái đề nghị này của Đại hộ pháp vô cùng tốt.
Chỉ tiếc, hắn đi, dường như không làm được trò không từ thủ đoạn...
Tông môn thế trận rào rạt, người sáng suốt đều biết, mục đích sau lưng này không đơn giản, cái gọi là thanh lý môn hộ chỉ là bè mảng. Ném thằng nhóc con kia cho Nhân tộc, đồng nghĩa với việc hắn mất đi giá trị lợi dụng, đến lúc ấy còn không phải sẽ bị Nhân tộc xé thành mảnh nhỏ à?
Hắn mấy đêm nay vẫn luôn suy nghĩ, thật sự bị ép buộc tới ranh giới kia, có thể ném văng đứa oắt con nhà mình ra không.
Câu trả lời là không thể.
Đương nhiên cũng thế, hắn cũng rất khó ném văng nhóc con nhà người khác ra tránh họa.
"Được rồi, nếu đều đã biết mục đích của Hộ Quốc tự không đơn thuần. Đồng nghĩa, e rằng giao ra tiểu con lừa trọc kia, tông môn Nhân tộc cũng không chắc chắn sẽ tuân thủ hứa hẹn."
"Ma tộc ta, đâu dễ bắt nạt như vậy, muốn chiến liền chiến!"
Cứ lui một bước lại lui thêm nữa, lùi đến mức đánh mất hết sạch tôn nghiêm.
Còn không bằng, tử chiến đến cùng, cược một trận liều chết!
Lời này của Xích Vũ, giải quyết dứt khoát, coi như quyết định rằng, không giao Tu Tề ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro