CHƯƠNG 555: Ma chủng trời sinh (20)
Editor: Meiyi
Mà hắn, lo chuyện bao đồng, ý tốt nhắc nhở vậy!
Vạn Thế bực mình.
Hắn là Nhân tộc, theo lý mà nói, không nên làm loại chuyện ăn cây táo, rào cây sung mới đúng.
Thôi, xem duyên phận nhận thức nhiều năm như vậy đi.
"À, ý của ngươi là, Nhân tộc các ngươi có rất nhiều người, muốn giết ta?"
Vạn Thế không nói chuyện, tỏ vẻ cam chịu.
"Tiểu trọc đầu, ngươi rất quan tâm ta nha?" Phồn Tinh hướng trước mặt Vạn Thế nhìn thấu, giống y người xấu xa.
"Ta không có." Vạn Thế không được tự nhiên phủ nhận.
Như thế nào mà là quan tâm?
Hắn bất quá là lòng dạ từ bi, cho nên thuận miệng nhắc nhở một câu mà thôi.
"Tiểu đầu trọc khẩu thị tâm phi." Phồn Tinh ngạo kiều hơi ngẩng đầu.
Vạn Thế phủ nhận, hoàn toàn chính là không nghe không nghe vương bát niệm kinh.
Tiểu Tinh Tinh nàng, chỉ nghe lời mình thích.
"Ngươi có đem lời ta mới nói đi vào không?" Một lát sau, Vạn Thế hỏi.
Phồn Tinh nghiêng đầu hỏi lại: "Còn nói không quan tâm Tiểu Tinh Tinh ta?"
Vạn Thế: "..."
Lật bàn (╯‵□′)╯︵┻━┻
Hắn cho là cái vấn đề này đã qua rồi chứ!!!
*
Chuyện Ma tộc thêm một Địa Ma, theo sự kiện Phồn Tinh sinh nhật mười lăm tuổi sinh nhật trôi qua, mà Nhân tộc tựa như cũng dần dần bình ổn xuống.
Ngay từ đầu, nhóm tu sĩ kia đều hướng ma chủng trời sinh kêu đánh kêu giết.
Thỉnh thoảng liền nghĩ tới chuyện soán đoạt Đức Chân thánh tăng tìm cách gây hấn, nhưng Đức Chân thánh tăng mỗi lần đều nói, thời cơ chưa tới.
Lời này nghe thế nào, đều vẻ như có lệ.
Số lần càng nhiều thêm, nhiệt tình của các vị trưởng lão tông môn tự nhiên bắt đầu biến mất.
Vốn dĩ Vạn Thế còn lo lắng đề phòng, còn e ngại rằng Phồn Tinh khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.
Sau lại phát hiện Nhân tộc cũng không định làm chút chuyện gì, tảng đá lớn đè nặng trên ngực rốt cuộc dần dần buông xuống.
Qua được khoảng hơn nửa năm.
Đức Chân thánh tăng mang Vạn Thế gọi đến trước mặt.
Giờ là vì chuyện Vạn Thế ra ngoài rèn luyện...
"Người tu đạo, rèn luyện là con đường nhất định phải đi qua. Nay ngươi cũng tới tuổi xuống núi lịch luyện, vi sư liền cho ngươi xuống núi ba năm, làm lần đầu tiên lịch luyện, được không?"
"Nhưng sư phụ, nhóm sư điệt khác lần đầu tiên ra ngoài rèn luyện, không đều là ba tháng sao?"
Ra ngoài rèn luyện ba năm, chắc chắn là không phải giống với sư điệt khác, chẳng lẽ, hắn một mình đi?
Nhắc tới chuyện xuống núi rèn luyện, phản ứng đầu tiên của tiểu thánh tăng, không phải là ra ngoài rèn luyện có thể tăng trưởng bao nhiêu tu vi. Mà là...
Nếu chuyện ra ngoài lịch luyện, bị tiểu ma đầu kia biết, chắc chắn là muốn tìm cơ hội tới gặp hắn đi?
Tiểu ma đầu kia mấy năm gần đây, cứ nhắc mãi, nói muốn cho hắn biết, Tiểu Tinh Tinh nàng, lớn lên đẹp mắt bao nhiêu.
Tiểu thánh tăng trong lòng liền...
???
Làm một con lừa trọc đối với kiến thức về nữ tử là rất ít, đột nhiên sinh ra hoài nghi thật lớn với nữ tử.
Tất cả nữ tử kia, có phải đều giống tiểu ma đầu, có thể mặt không đổi sắc, khen chính mình đẹp ư?
-- "Tiểu Tinh Tinh ta, siêu đẹp!"
-- "Trừ mẫu thân ta ra, không ai có thể đẹp mắt hơn Tiểu Tinh Tinh ta!"
Vạn Thế là một hòa thượng quá thảm.
Qua từng ấy năm, đã bị Phồn Tinh tẩy não, bản năng liền cảm thấy tiểu ma đầu là một mỹ nữ tuyệt thế.
Mà mẫu thân nàng, so với nàng còn đẹp hơn, đẹp đến không nghĩ ra nổi!
Cho nên sau này, khó khăn lắm mới có cơ hội nhìn thấy Thất hộ pháp, tiểu thánh tăng trong nháy mắt kia, chỉ cảm thấy thế giới quan của mình sơn băng địa liệt, suýt nữa cho rằng mắt mình mù dở!
"Ngươi là quan môn đệ tử của sư phụ, tự nhiên là khác với những người khác. Nói về đám sư điệt, ngươi lần này ra ngoài rèn luyện, sư phụ an bài cho ngươi Tu Tề sư điệt của ngươi, cùng nhau đồng hành. Hắn cùng ngươi từ nhỏ lớn lên, bên ngoài có thể chiếu cố ngươi."
"Đồ nhi cảm tạ sư phụ."
Tu Tề sư điệt này, Vạn Thế rất quen thuộc.
Tuổi tác của Tu Tề sư điệt với hắn tuổi tác không chênh nhau nhiều lắm, vừa vặn, nhưng lại so với hắn bi thảm rất nhiều.
Nghe nói vốn hắn là sống ở một thôn núi nhỏ, thôn kia nằm lân cận với vùng vực sâu Ma tộc, một đêm, toàn bộ sơn thôn đều bị ma giết hại, chỉ có Tu Tề sư điệt mạng lớn, tránh được một kiếp.
Có lẽ là bởi vì tuổi nhỏ đã gặp đại nạn, cho nên Tu Tề sư điệt làm người ổn trọng, trầm mặc ít nói.
Hộ Quốc tự rất nhiều hậu bối, thiên phú của Tu Tề là trong đám xuất sắc.
Cho nên Vạn Thế đã cùng hắn luận bàn qua nhiều lần.
Ngày xuống núi kế tiếp.
Vạn Thế cùng Tu Tề sóng vai rời đi, hai tiểu con lừa trọc... A phi, hai thiếu niên lang nhẹ nhàng bay bổng, bước lên con đường ra ngoài lịch luyện.
Tông môn đệ tử ra ngoài rèn luyện, kỳ thật là săn ma sát yêu, thuận tiện tìm kiếm hiểm cảnh, xem có cơ duyên nào hay không. Dù gì tu sĩ Nhân tộc, vừa xem thiên phú, cũng xem cả vận khí.
Vận khí tốt, được đại cơ duyên, nói không chừng tu vi có thể thăng tiến thẳng tới trời xanh!
Nhưng Vạn Thế với Tu Tề lại là một đôi sư thúc sư điệt hoàn toàn là khác lạ, hai người đều là lần đầu tiên lịch luyện, hoàn toàn trong trạng thái hoang mang mơ hồ.
Đức Chân thánh tăng thấy Tu Tề ổn trọng, hơn nữa lại là người nổi bật nhất trong đám người mới, nên mới cho Tu Tề theo Vạn Thế lên đường, sư thúc sư điệt có thể chiếu ứng tốt cho nhau.
Nhưng sự thật chứng minh, Tu Tề ổn trọng đều là gạt người!!!
Xuống núi ngày thứ bảy, đêm.
Thúc điệt hai người ngồi bên đống lửa.
Vạn Thế cơ hồ tức giận đến mức da mặt trắng nõn đỏ ửng lên.
Dùng ánh mắt cực kỳ khiển trách nhìn Tu Tề, phảng phất như muốn nói: Ngươi như thế nào là cái dạng này sư điệt?
Tu Tề có chút chột dạ mà dời mắt.
Cúi thấp đầu, khảy khảy đám tro lửa tàn, lắp bắp nói: "Tiểu sư thúc, đối... Đối... Không dậy nổi."
Vạn Thế vừa nghe thấy tiếng lắp bắp của hắn, trong lòng liền cứng lại...
Ở Hộ Quốc tự, ai cũng nói, Tu Tề sư điệt ông cụ non, ổn trọng bình tĩnh. Ít khi nói cười, trầm mặc ít lời, rất ít khi cùng người trò chuyện.
Nhưng hôm nay, hắn mới biết được, thì ra, vị sư điệt này nói lắp!
Nói lắp thì nói lắp, hắn cũng không cảm thấy nói lắp có vấn đề gì.
Nhưng vấn đề lớn nhất là...
Hắn nói lắp, hắn còn hố!
Bọn họ vì sao tối nay lại phải ăn gió ngủ sương ngoài trời chứ?
Vì sao đã chật vật lại mệt mỏi, còn phải lo lắng đề phòng?
Đều vì Tu Tề hố!
Hai người bọn họ tu vi khá cao, vừa nhìn qua liền thấy tuổi trẻ tài cao, hơn nữa lại có một bộ túi da tốt, cho nên dọc đường đi...
Dọc đường đi...
Vạn Thế vừa nhớ tới chuyện này, thẹn lại bực.
Nữ tử quả thực đáng sợ, so với tiểu ma đầu còn đáng sợ hơn kia!
Rõ ràng hai người bọn họ đầu đều trần trụi, nhìn là biết hòa thượng. Các nàng... Các nàng lại vẫn...
Mở miệng đùa giỡn!
Tự tiến chẩm tịch!
*Hầu hạ chăn gối
Lúc đó có một nữ tu sĩ, xem qua lớn hơn bọn họ vài tuổi, đôi mắt hình như cứ chớp chớp hoài, nhìn chằm chằm Tu Tề không ngừng, cười tủm tỉm hỏi: "Tiểu sư phụ, tương phùng tức là có duyên, không bằng ta hai người làm một đôi chồng hờ vợ tạm thì sao?"
Tu Tề mặt đỏ tai hồng nói: "Hảo..."
*Tốt/được/thật sự là/...
Lúc đó, Vạn Thế đứng sững người.
Hắn trăm triệu không nghĩ tới, sư điệt này của mình, lúc trước ở Hộ Quốc tự vẻ thành thật. Ra ngoài rèn luyện còn chưa tới 10 ngày, liền đã hiện rõ nguyên hình, bại lộ bản tính!
Một chữ hảo, dẫn tới Vạn Thế khinh thường.
Nhưng là kia nữ tu sĩ chính là cực kỳ cao hứng!
Dù gì với tu sĩ mà nói, trừ chuyện trảm yêu trừ ma ra, song tu cũng là phương thức tăng trưởng tu vi. Hơn nữa các tông môn ngày thường luôn là cá lớn nuốt cá bé, nếu có thể tìm được người tu vi khá cao làm chỗ dựa, đối với con đường tu luyện sau này, có trăm lợi mà không một hại!
Nữ tu sĩ lập tức liền bay thẳng đến Tu Tề mà quấn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro