CHƯƠNG 550: Ma chủng trời sinh (15)
Editor: Meiyi
Tuy Vạn Thế là tiểu hòa thượng, nhưng rốt cuộc hắn cũng chỉ là đứa nhỏ mà thôi.
Được thánh tăng thu làm đệ tử quan môn, sư huynh sư đệ xung quanh, tất cả đều là lão lừa trọc, có thể làm gia gia của hắn. Bọn sư điệt, hầu hết đều có tuổi có thể sánh với phụ thân của hắn, số ít mới có tuổi tác chênh lệch hắn không nhiều, thì cũng ngại với bối phận, vốn không dám ở trước mặt hắn lỗ mãng.
Điều này cũng khiến cho, trong lòng Vạn Thế trong lòng...
Kỳ thật rất hy vọng có bằng hữu.
Lúc tiểu ma đầu làm ầm ĩ nháo loạn, làm hắn hận không thể nhượng bộ lui binh.
Nhưng nàng làm nũng một lần, Vạn Thế lại cảm thấy mình cơ bản là không chống đỡ được.
Lúc nàng gọi người, nũng nịu ngọt ngào.
Thân mình lắc trái lắc phải, cực kỳ giống vật nhỏ rung đùi đắc ý.
Rõ ràng là chiếm cứ chính thể xác của hắn, nhưng sao linh hồn đổi thành nàng, thể xác hắn liền trở nên đáng yêu như vậy?
"Tiểu đầu trọc ca ca..."
Vạn Thế hơi mím môi, rốt cuộc cũng hơi khó chịu nói: "Ngươi... Ngươi đừng gọi ta như vậy."
Hắn thấy "tiểu trọc đầu" khó nghe, nhưng bị gọi thành "tiểu đầu trọc ca ca", lại không hiểu sao cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Phồn Tinh tiến đến trước mặt Vạn Thế, mềm mềm nhũn nhũn nói, "Tiểu trọc đầu, ngươi cùng ta làm bằng hữu, được không nha?"
Vạn Thế trong lòng thầm giận mình.
Sớm biết, liền kiên quyết không đáp lời tiểu ma đầu này, cho nàng cơ hội phóng ra vấn đề khó khăn!
Hắn mới không muốn cùng nàng làm bằng hữu!
"Ta là Nhân tộc, ngươi là Ma tộc. Người với ma, là thế bất lưỡng lập." Vạn Thế nghiêm nghị nói.
*không thể sánh đôi
Sư phụ cùng mọi huynh đệ, đều là dạy hắn như thế, hắn cũng nghe như vậy.
Nhưng, trong lòng Vạn Thế tiểu thánh tăng lúc này, đối với giới hạn người ma, vẫn còn là tỉnh tỉnh mê mê. Chỉ là lấy những lời này, thuận miệng qua loa lấy lệ cản Phồn Tinh lại mà thôi.
Thật lâu sau, hắn mới có thể cực kỳ tinh tường nhận hiểu được rằng --
Thứ gọi là giữa Nhân Ma bất lưỡng lập, tột cùng có bao nhiêu tàn nhẫn!
Tàn nhẫn đến mức...
Đủ khiến người mất đi tất cả!
Gương mặt nhỏ của Phồn Tinh trầm xuống, không nói tiếng nào.
Leo lên giường, quay lưng về phía Vạn Thế, đúng là móng heo lớn lười phản ứng lại.
Tiểu Tinh Tinh nàng làm nũng đáng yêu như vậy, thế nhưng nhẫn tâm cự tuyệt nàng.
Nàng muốn tỉnh táo chút.
Tính tình mà lên, đóa tiểu hoa dại này sẽ chết mất.
Vạn Thế cũng là một tiểu hòa thượng thực thê thảm.
Thành thật cực kỳ.
Rõ ràng mình cự tuyệt có lý do có căn cứ xác đáng, lại phát hiện tiểu cô nương vừa rồi còn làm nũng, bắt đầu giận dỗi, lập tức cả người lại bắt đầu chột dạ.
Có phải hắn làm sai chuyện gì rồi không?
Hình như lời vừa nói ra, quả thực hơi quá mức.
Coi như Nhân Ma bất lưỡng lập, nhưng kỳ thật nàng cũng không làm chuyện gì xấu.
Người ta chủ động tới tìm hắn kết giao bằng hữu, kết quả hắn cự tuyệt dứt khoát như thế...
Có lẽ là quá đáng quá rồi!
Nhưng đợi hắn mở miệng muốn nói gì, lại phát hiện Phồn Tinh sớm đã lăn đến giữa giường mà ngủ rồi.
Tiểu thánh tăng lời muốn nói đầy cả mình đều ứ trong họng, nghẹn tới hoảng.
Kết quả đến ngày hôm sau, Phồn Tinh lại giống như trước, biến mất không thấy tung tích, bóng ảnh cũng chẳng còn, điều này liền khiến cho, hắn muốn cùng Phồn Tinh hòa hoãn một chút không khí, đều không được.
*
Lại qua nửa tháng.
Trong nửa tháng này, Vạn Thế quả thực sống một ngày bằng một năm.
Tiểu hòa thượng là phải theo đúng khuôn phép, cho dù là đối với bất cứ chuyện gì, tính tình đều phải đến nơi đến chốn.
Chuyện đêm đó không giải quyết, liền khiến hắn bối rối cả nửa tháng.
Đây chính là chứng cưỡng bách điển hình của tiểu hòa thượng.
*Ép buộc
Phồn Tinh thì đã sớm quăng chuyện này vứt ra sau gáy rồi.
Tựu chung lại...
Có làm bạn bè hay không, là Tiểu Tinh Tinh nàng quyết định.
Nàng chỉ hỏi một câu cho có lệ mà thôi.
Tiểu Tinh Tinh cho phép ngươi cự tuyệt, nhưng ngươi cự tuyệt, cũng đâu chắc chắn sẽ có ích đây.
Ngày mười lăm trăng tròn.
Vạn Thế nhận thấy lần thứ hai mình thoát ly thể xác, sau đó liền lập tức hơi chút chờ mong nhìn "mình" trên giường.
Tới khi xác định được Phồn Tinh đã "tới", liền hơi do dự, thấp giọng nói: "Chuyện ngươi nói lần trước, ta đồng ý."
Lão đại trí nhớ kém: ???
Meo meo meo?
Lần trước nói chuyện gì ấy nhỉ?
Sưu Thần Hào nhanh chân nhắc nhở: [ba ba, chính là lần trước, chuyện cô nói muốn cùng hắn làm bằng hữu đấy.]
"Nhưng lúc trước hắn, cự tuyệt nha."
[hắn biểu hiện cho có đấy, từ chối chút thôi. Nói thật, làm sao lại có người có thể cự tuyệt được ba ba cô chứ?]
Phồn Tinh: Ừm, Nhị Cẩu nói cũng có lý.
"Nói khác đi, hắn ngoài miệng nói không, nhưng trong lòng rất muốn."
Sưu Thần Hào suýt nữa đã khóc lớn.
Cái câu chốt tổng tài bá đạo đáng chết này, khiến nó về sau không còn cách nào nhìn thẳng vào Chiến Thần đại nhân của nó.
Trong đầu luôn không tự chủ được mà nhảy ra chuyện --
Tiểu yêu tinh yếu liễu, ngoài miệng nói không muốn nhưng thân thể lại rất thành thật...
Không thể nhìn thẳng!
Thực sự không có cách nào nhìn thẳng!
"Tiểu Tinh Tinh, tiếp nhận thỉnh cầu kết giao bằng hữu của ngươi nha." Phồn Tinh đường hoàng nói.
"Tuy, ngươi là tiểu trọc đầu, tóc không có lấy một sợi."
"Tuy, ngươi trước đó, tàn nhẫn, cự tuyệt Tiểu Tinh Tinh ta."
"Nhưng, ta vẫn quyết định, không so đo. Nhận ngươi làm bằng hữu."
Nói liền một hơi xong, gấu con thật sự là đem Vạn Thế quăng lên lửa lớn mà nướng.
Nói đến Vạn Thế thậm chí có chút áy náy...
Hoang mang cảm thấy, mình cùng này tiểu ma đầu làm bạn bè, là làm ấm ức nàng.
Xấu hổ một lúc lâu sau, mới cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng...
Không đúng á.
Rõ ràng, là nàng chủ động đưa ra ý muốn hắn làm bạn bè.
Hắn nghĩ rồi lại suy, chẳng lẽ không phải chuyện rất bình thường à?
Hơn nữa lúc nàng đưa ra ý, muốn cùng hắn làm bạn, đầu hắn cũng đã trọc rồi.
Một khi đã vậy, dựa vào đâu, mà nàng lại nói tuy rằng hắn là tiểu trọc đầu, ngay đến tóc cũng không có?
Cái này rõ ràng chính là...
Đang ghét bỏ hắn nha!
Vạn Thế cảm thấy... Mình giống như rơi xuống hố.
Không, không phải giống như.
Vạn Thế tiểu thánh tăng rõ ràng là rơi vào hố!
Cuối cùng Phồn Tinh xong chuyện, còn cùng Sưu Thần Hào bùng nổ cười nhạo hắn --
"Đóa tiểu hoa dại này, ngu ngơ, quá đáng yêu rồi!"
Sưu Thần Hào tự động phiên dịch thành: Ha ha ha ha, đứa ngốc nghếch kia, thật ngu xuẩn đáng yêu.
Đúng là so sánh sẽ khiến người ta chết vì tức.
Những người khác = thằng ngốc.
Tới chỗ Vạn Thế = ngu ngơ, thật đáng yêu.
Nếu không phải bởi vì xem quá nhiều sách truyện không đứng đắn, đều sẽ cảm thấy ba chữ "Người thành thật" có gì đó quái quái sai sai, nó kiểu gì cũng phải phát cho Chiến Thần đại nhân của nó một cái thẻ "Người thành thật"!
*
Trải qua rất nhiều lần bị chiếm lấy thể xác, Vạn Thế tổng kết ra ít kinh nghiệm.
Trước mắt, mỗi lúc tới mùng một mười lăm, Phồn Tinh liền sẽ vào đêm chiếm lấy thể xác của hắn.
Nguyên nhân cụ thể, vẫn chưa biết.
Sư phụ nói, vạn sự vạn vật trên thế gian này, đều là duyên phận.
Rất nhiều chuyện tưởng nghĩ không ra, hầu hết đều có thể đổ lỗi lên duyên phận. Hắn với Phồn Tinh sinh ra cùng ngày, đoán sơ, chính là vì duyên phận vừa tới nayg, khiến cho giữa hai người họ, xảy ra chuyện như vậy.
Ngay ban đầu, Vạn Thế còn thấy không quen.
Càng về sau, hắn dần dần bắt đầu chờ mong ngày mùng một mười lăm mỗi tháng.
Biết Phồn Tinh thèm ăn, mỗi lần đều vụng trộm chuẩn bị trước chút thức ăn, giả vờ đặt trong phòng, không nhớ rõ lấy ra ngoài. Chờ Phồn Tinh "tới", bị nàng phát hiện, mặt cũng không đổi mà nhìn nàng ăn luôn.
Nhưng lại vì đây là thể xác của hắn, nên mỗi lần vào sáng sớm ngày hôm sau, hắn đều căng tức khó chịu.
Vạn Thế suýt nữa bị chính sự xuẩn ngốc của mình mà khóc.
Hắn vì sao lại phải làm chuyện ngu xuẩn không chịu nổi như thế?
Mà nàng ngược lại ăn uống thỏa thích.
Nhưng cuối cùng nhận lại tất cả, là hắn!
Hắn quá khó khăn!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro