Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Cuộc họp diễn ra nhanh hơn dự kiến, Châu Kha Vũ nhìn đồ uống có ga vẫn còn sủi bọt trên bàn, không ngừng suy nghĩ tại sao bản thân lại nghe lời Lưu Vũ như thế, hắn dựa vào ghế suy tư, tiếng người nói chuyện ngoài cửa sổ bỗng lọt vào tai

"Nhanh, nhanh, mau dẫn tớ tới sân, Lưu Vũ và Phùng Nghị Luân đều ra sân đó"

" Wow, mỹ nhân và hoàng tử nhỏ, hai nhân vật làm mưa làm gió nhất trường cấp ba, thực sự đã gặp nhau trên sân bóng rổ"

" Đúng thế, tớ nghe nói chỗ ngồi trên sân không còn đâu, chúng ta mau đi thôi"

Châu Kha Vũ định thần lại, lòng bàn tay có chút đỏ lên vì đầu ngón tay đâm vào, hắn vội vàng buông ra, một chút vết đỏ liền biến mất, hắn nhanh chóng lắc đầu để bản thân tỉnh táo hơn. Văn phòng cách sân bóng không xa, tấm kính cửa dù đóng chặt vẫn không thể ngăn tiếng hò hét. Châu Kha Vũ nhìn ra cửa sổ, dù ngoài sân đều là học sinh, nhưng hắn vẫn nhìn thấy được hình bóng người đó đang chạy trên sân.

" Lớp trưởng, truyền cho tớ"

Lâm Mặc cao giọng hét lên một tiếng, bóng rổ nhanh chóng rơi vào trong tay cậu, người của lớp 3 nhanh chóng chặn phía trước lại, khiến Lâm Mặc không có cách nào tiến lên được. Lúc này Lưu Vũ chạy ngang qua, Lâm Mặc vội ném bóng về phía cậu, Lưu Vũ thực hiện ba bước đẹp mắt, hai điểm nắm chắc trong tay

Không khí ở sân bóng nhanh chóng nóng lên, không biết có phải do thiếu may mắn không mà lớp 3 để thủng lưới liên tiếp 4 bàn, cộng với những sai lầm trong những trận đầu tiên đã kém lớp 1 trọn vẹn 12 điểm. Các tuyển thủ lớp 3 đều cao to khỏe mạnh, đứng với lớp 1 có phần cao hơn, nhưng việc liên tiếp bị mất điểm khiến Phùng Nghị Luân có chút lo lắng, anh ta dùng vai va vào vai người kiểm soát bóng của mình và nháy mắt 

Trận đấu đang diễn ra sôi nổi. Khi trận đấu bắt đầu, một cảm giác nhận thức đột ngột xuất hiện, thúc đẩy Lưu Vũ nhìn vào đám đông. Cậu nhìn thấy chính xác bóng hình của Châu Kha Vũ trong đám người đông đúc đó. Những chiếc lá phong đầy màu sắc rơi xuống trước mặt, xuyên vào trái tim, khiến tâm trạng cậu không khỏi vui lên, khát khao chiến thắng chiếm lấy tâm trí

Lưu Vũ vững vàng nhận bóng từ Lâm Mặc, cậu sải bước chạy về phía rổ, ngay lúc Lưu Vũ chuẩn bị ném bóng tạo thành một đường parabol hoàn hảo, Phùng Nghị Luân từ góc dưới đâm sầm vào khiến Lưu Vũ không thể đứng vững, cậu bị hất văng ra 2-3m

Trọng tài thổi còi, đám đông đang xem trận đấu không hẹn mà cùng thở phào một hơi, Lâm Mặc thấy cảnh này liền đùng đùng tức giận, tiến về phía trước đẩy vai Phùng Nghị Luân

" Mày mù à? Không thấy người ta đang ném bóng hả?"

Phùng Nghị Luân dang hai tay tỏ vẻ vô tội: "Mày biết chơi bóng không? Đây là khu vực va chạm hợp lý, chơi bóng rổ không phải chính là như vậy à, không chơi được thì đừng chơi"

Lâm Mặc vung tay định đi đánh anh ta, Phùng Nghị Luân cũng không phải loại dễ bị bắt nạt, thẳng lưng đi tới đón. Bầu không khí đột nhiên lạnh xuống, tuyển thủ hai bên vội vàng tiến lên ngăn cản hai người.

Lưu Vũ cuộn mình trên mặt đất ôm đầu gối, bên tai chỉ nghe được tiếng còi sắc bén của trọng tài, cảm giác đau đớn lan từ đầu gối ra sau, máu chảy ra từ đầu gối và khuỷu tay bầm tím, giống như vô số con sâu đang liếm vào vết thương, Lưu Vũ thở hổn hển muốn giảm bớt đau đớn.

Khi Lưu Vũ ngã xuống, theo phản xạ Châu Kha Vũ vội duỗi tay ra, tim đập dữ dội, hắn hít một hơi, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Tiếng bíp xung quanh giống như một chiếc đài già nua, chỉ còn lại âm thanh chờ xuyên thủng, cùng tiếng thở hổn hển cách hắn mấy mét khuếch đại vô hạn, thậm chí còn bao trùm cả cuộc cãi vã trên sân. Châu Kha Vũ nhanh chóng kéo đám người đông đúc ra, bước đến  trước mặt cậu, chỉ thấy Lưu Vũ đang co quắp đau đớn trên mặt đất, hắn muốn lau mồ hôi trên trán cho cậu nhóc.

" Lưu Vũ, không sao chứ?"

Không ngờ bóng người bên cạnh còn nhanh hơn hắn một bước, có mấy nam sinh ngồi xổm trên mặt đất vây quanh Lưu Vũ, kiểm tra thương tích của cậu. Một chàng trai cau mày, quay người quỳ một chân xuống, đặt Lưu Vũ nằm ngửa. Châu Kha Vũ chỉ cách Lưu Vũ một bước, rõ ràng là trong tầm tay, nhưng dường như cách xa vạn dặm, không thể chạm vào được

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa bên cạnh Châu Kha Vũ nói đùa với bạn bè

" Không hổ là Lưu Vũ, câu ai cũng trúng"

" Nhưng không phải sao? Người đầu tiên lo lắng lao vào là Hàn Tri Lễ lớp thể dục, bạn trai cũ của Lưu Vũ"

" Trời ạ, đẹp trai thế"

" Lưu Vũ có người bạn trai nào không đẹp sao? Đoán xem người tiếp theo là ai đây?"

" Phùng Nghị Luân hahaha"

Hai cô gái thảo luận đùa giỡn, những lời bàn luận đều rơi vào tai Châu Kha Vũ theo đúng nghĩa đen. Châu Kha Vũ nhíu mày, môi mím chặt, mạch máu trên tay cầm đồ uống cũng hiện lên. Tất cả những gì hắn cảm thấy là một ngọn lửa trong lồng ngực sắp bùng cháy khắp cơ thể. Hắn liếc nhìn bóng lưng xa xăm, nhưng chỉ có thể dừng lại ở đó

Châu Kha Vũ ngồi trong văn phòng,  tiến độ soạn giáo án trên tay vẫn còn 0%, hắn muốn nhanh chóng hoàn thành, nhưng vừa nhắm mắt lại là hình bóng hai người bên nhau kia hiện lên, trong lòng xuất hiện cảm giác khó chịu không thể nói ra

" Thầy Châu, thầy vẫn còn ở đây a~"

Giọng nói nhẹ nhàng khiến trái tim Châu Kha Vũ run lên, ngước mắt lên liền thấy hai đầu gối đầu gối của Lưu Vũ đều quấn băng gạc, dựa vào khung cửa cười cười nhìn mình. Giống như một thiên sứ đã rơi vào thế gian phàm trần, đứng trước mặt hắn tuyên bố án tử

" Chân còn đau không?"

Thanh âm của Châu Kha Vũ trước nay chưa từng có sự dịu dàng, giống như đang ngủ quên trên mây, hắn tiến lên một bước, nhưng lại dừng lại tại chỗ, Lưu Vũ nhướng mày nở nụ cười:

" Thầy đi xem em chơi bóng à?"

Đây không phải là một câu hỏi, mà là một câu khẳng định.  Châu Kha Vũ bị sặc nước, vội vàng ho vài tiếng, mất tự nhiên đáp lại.

" Không, tôi vẫn luôn ở trong văn phòng viết giáo án"

" Không đúng a~" Khóe môi Lưu Vũ cong lên thành một nụ cười, " Em thấy trong đám đông có một người rất giống thầy, dáng người tầm 1m9, chẳng lẽ em nhìn sai à"

Điều đáp lại cậu là một sự im lặng ngượng ngùng,  lâu đến mức Lưu Vũ nghĩ rằng mình sắp đi ngủ rồi, lúc này Châu Kha Vũ mới chậm rãi mở lời

" Em nhìn sai rồi, tôi thấy trong lớp thể dục hình như cũng nhiều bạn tầm 1m9"

Lưu Vũ giữ chặt khóe miệng, kiềm chế không cười, giọng nói bắt đầu run rẩy: "Thì ra là vậy"

Ngón tay cậu lướt qua bàn của Châu Kha Vũ và đặt lên chai nước giải khát trên bàn, đôi mắt vô hại nhìn hắn chằm chằm, như muốn bới tung những bí mật trong lòng của hắn

" Vậy cái nước uống trên bàn thầy em có thể uống không nhỉ"

Sai lầm rồi...

" Cảm ơn a~ thầy Châu". Lưu Vũ dường như đang cười, giọng mũi ngọt ngào như nằm giữa ngàn hoa, lá mềm lướt qua mặt, hơi thở tràn đầy mùi hương tươi mát, không khí trong phòng làm việc cũng nhuốm một chút màu sắc ngọt ngào hơn.

Thật ngọt ngào, không khí thật ngọt ngào..

Tâm trạng cô đơn vừa nãy đã tan thành mây khói, Châu Kha Vũ nhìn yết hầu đang chuyển động của Lưu Vũ, trong mắt hiện lên một tầng cảm xúc phức tạp

Thật kì lạ, đầu óc thật kì lạ, trái tim thật kì lạ, bản thân mình cũng thật kì lạ

Có những câu hỏi hiếm hoi mà Châu Kha Vũ không thể hiểu được, điều duy nhất hắn có thể chắc chắn là trái tim của mình dường như thực sự bị ảnh hưởng bởi đứa trẻ này, đến nỗi hắn không thể tìm ra câu trả lời, có chút khó xử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro