Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3


Đối với Lâm Mặc,  dấu hiệu của ngày tận thế không phải là núi lửa phun trào hay động đất, mà là Lưu Vũ đến tiết tiếng Anh không những không ngủ mà còn chạy đến văn phòng sau khi tan học. Nếu không phải không biết về mục tiêu mới của Lưu Vũ, Lâm Mặc nhất định sẽ đến các ngôi chùa lớn để thành tâm cúng bái, hy vọng con quỷ trong cơ thể người bạn thân của mình có thể rời đi càng sớm càng tốt và trả lại một linh hồn tự do.

Lưu Vũ hiển nhiên không biết về nội tâm phong phú của Lâm Mặc

Mỗi lần đến tiết tiếng Anh Lưu Vũ đều ngồi ở hàng cuối cùng của lớp, luôn thẳng lưng và chăm chú nhìn người trên bục giảng.

Châu Kha Vũ là giáo viên mới nhận chức, nhưng chưa bao giờ mang dáng vẻ của một giáo viên,  mặc dù đang dạy lớp tốt nghiệp nhưng hắn luôn muốn làm cho học sinh hiểu một cách sinh động và thú vị hơn. So với cô Cát, người chỉ trả lời các câu hỏi của các học sinh thì Châu Kha Vũ sẽ đề cập đến các điểm kiến ​​thức của mỗi câu hỏi, đảm bảo rằng mọi người có thể theo kịp tốc độ và tư duy của mình.

Lưu Vũ rất thích nghe hắn giảng tiếng Anh, giọng Mỹ trôi chảy và không phô trương, luôn luôn có thể đọc được một loạt các từ nhàm chán. Lưu Vũ ngồi trong lớp không khỏi thoát khỏi suy nghĩ rằng nếu Châu Kha Vũ nói vài lời tục tĩu bằng giọng trầm ấm và lãng mạn của hắn trên giường thì chắc chắn sẽ nghe hay hơn.

Châu Kha Vũ xắn tay áo lên cầm phấn, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ khóa thấp, đường nét xương uyển chuyển mạnh mẽ dường như được vẽ theo tỷ lệ vàng. Lưu Vũ nghĩ nếu mình trở thành một tên sát nhân biến thái, cậu nhất định sẽ chặt đôi tay xinh đẹp này ngâm trong formalin để có thể thưởng thức dài lâu

" Lưu Vũ..." Lâm Mặc bên cạnh nhỏ giọng gọi, cắt đứt suy nghĩ miên man của cậu

Hình ảnh đẹp đẽ trong đầu Lưu Vũ bị cắt ngang, một mặt biểu tình không vui :" Cái gì?"

Lâm Mặc :" Thầy Châu gọi mày kìa"

" Có em". Lưu Vũ đột ngột đứng dậy, chiếc ghế phía sau bị đẩy ra xa một mét, tiếng va chạm cọ xát vào sàn được khuếch đại vô tận trong phòng học yên tĩnh khác.

Châu Kha Vũ cười cười, cúi đầu đẩy kính của mình, tuy rằng chỉ trong chốc lát, nhưng đã bị Lưu Vũ tinh ý nhìn thấy

" Lên đây đi"

Bàn tay vừa rồi được Lưu Vũ cảm thán giờ đây đang ngoắc cậu lên, Lưu Vũ một mặt khó hiểu, nghiêng đầu nhìn Lâm Mặc 

" Tao lên đó làm gì?"

Lâm Mặc :" Lên bảng nghe viết"

Lưu Vũ :"....."

Lâm Mặc lắc đầu với vẻ mặt tiếc thương như tiễn đưa anh hùng ra chiến trường 

Đoạn đường chỉ có vài mét nhưng Lưu Vũ cảm thấy như thể mình đã bước ra khỏi Vạn Lý Trường Thành, cả một tiết học chỉ nhìn chăm chú Châu Kha Vũ, phân tích hắn từ trong ra ngoài, chữ vịt chữ gà trên sách một chữ cậu cũng không nhớ

Lưu Vũ  nhìn chằm chằm vào tấm bảng đen sạch hơn cả đầu mình với vẻ mặt buồn bã, nếu thời gian có thể quay ngược lại, cậu chắc chắn sẽ ngừng nhìn chằm chằm vào Kha Vũ -  à không, gương mặt này mà không nhìn kĩ thì thật quá lãng phí

" Đóng sách lại, bắt đầu nghe viết"

Châu Kha Vũ đảo mắt nhìn cậu, Lưu Vũ chỉ cảm thấy như có một con dao ẩn hiện trong nụ cười đó

Châu Kha Vũ dùng giọng tiêu chuẩn đọc các từ trong sách : Focus ( tập trung )

Cái đầu nhỏ từ từ cúi xuống, bắt đầu viết chữ lên bảng

" Em lên lớp có vẻ rất thích nhìn tôi nhỉ?" Châu Kha Vũ giả vờ vô ý đi đến bên cạnh Lưu Vũ, cuốn sách che ngay khuôn miệng đóng mở của hắn, những người bên dưới không thể thấy động tác nhỏ của bọn họ

" Đúng thế, em đang theo đuổi thầy mà".  Lưu Vũ viết chữ F dưới bảng đen, đôi mắt ngấn nước nhìn thẳng vào Châu Kha Vũ, đôi mắt màu cà phê giống như một vũng nước suối, phản chiếu khuôn mặt của hắn trong đó.

" Burning ( nóng bóng )". 

" Không phải là em nên chăm chỉ học tập sao bạn nhỏ?" Châu Kha Vũ nhẹ giọng nói

" Vậy em sẽ nghiêm túc nghe giảng".

Lưu Vũ bất lực nhún vai, quay đầu đi chỗ khác, nhưng trên bảng đen vẫn không viết được chữ nào.

" Undisguised ( không che đậy ) ". 

" Đôi mắt của em xuyên thẳng qua người tôi đấy"

Nghe vậy, Lưu Vũ học theo dáng vẻ của Kha Vũ, ranh mãnh đảo mắt.

" Thầy à, những chuyện này nói trên lớp có ổn không~ Nhưng em không ngại thầy nói riêng với em đâu"

Châu Kha Vũ dừng lại phía sau Lưu Vũ, người sau nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trên bảng đen, một bóng đen cực lớn bao phủ lấy cậu, hai bóng người dường như hòa làm một. Cậu chỉ cần ngả người ra phía sau liền có thể cảm nhận được nhịp tim đập của Châu Kha Vũ, ngay cả mùi hương cây phật thủ sắc như dao chỉ có ở Châu Kha Vũ cũng tràn vào lỗ mũi của Lưu Vũ một cách mạnh mẽ. Chỉ cần Lưu Vũ hơi nghiêng đầu là có thể hôn lên má hắn.

" Bạn nhỏ, em tìm sai người rồi, tôi không phải là con mồi của em". Hơi thở ấm áp phả lên khuôn mặt, điều này khiến gương mặt Lưu Vũ, người mặc dù có nhiều kinh nghiệm cũng trở nên ửng hồng, " Prey ( con mồi )" 

Lưu Vũ vẫn chưa hoàn hồn, ngay cả những từ vừa rồi bên tai cũng không nghe rõ

"Ima professional hunter ( Tôi là một thợ săn chuyên nghiệp )"

Tâm trí của Lưu Vũ cứ phát lại mấy câu mà Châu Kha Vũ vừa nói. Hắn muốn thuần phục những con thú dữ,  muốn con hổ tàn bạo ngoan ngoãn ngủ thiếp đi như một con mèo trên đùi hắn vào ban đêm

" Lưu Vũ, em ngay cả một từ cũng không viết ra được à?"

Châu Kha Vũ cau mày và lắc đầu giả vờ thất vọng. 

" Xem ra tiết thể dục tiếp theo em không cần phải học, hãy đến văn phòng học thuộc các từ này"

Lưu Vũ lúc này vui vẻ đến mức nào, buổi chiều cũng không muốn cùng một đám ngốc ở sân chơi rồi bị mặt trời đốt thành than nướng thịt heo, so với điều hòa nhiệt độ mát lạnh trong văn phòng, được ve vãn những người mình thích là một niềm vui lớn trong cuộc sống.

Điều mà Châu Kha Vũ không ngờ là Lưu Vũ không những không ngủ quên trong lớp suốt một tháng mà còn đến văn phòng để làm bài tập và hỏi bài sau giờ học. Ngay cả chủ nhiệm khoa, người đã quen với dáng vẻ cợt nhả của Lưu Vũ cũng thở dài xúc động, có một khuôn mặt đẹp trai thật dễ sử dụng. Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là thành tích kiểm tra hàng tháng của Lưu Vũ đã giảm tới 30 điểm so với tháng trước.

Lưu Vũ nhìn Châu Kha Vũ đang được chủ nhiệm khoa dạy bảo bên trong văn phòng, cậu nghiêng đầu lè lưỡi với hắn

Nếu như có thể làm những cây héo nở hoa thì thật sự quá giỏi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro