Chương 23
Học kỳ cuối cùng của năm thứ ba cấp ba nhanh như châm ngòi nổ máy, ôn tập, 100 ngày trước khi xuất quân, tất cả giáo viên và học sinh đều bước vào trạng thái chuẩn bị.
Đối với Lưu Vũ mà nói, điều khác biệt duy nhất là ngày nghỉ phép hàng tháng đều đến nhà thầy Châu, dính nhau cả ngày rồi lại trở về tiếp tục học tập, còn có trên bàn học ngày nào cũng có một viên kẹo đủ màu sắc. Lưu Vũ còn đang mong chờ kì nghỉ hôm nay về nhà sẽ xem bộ phim nào với Châu Kha Vũ
Lâm Mặc nhìn cậu bạn thân đang nhìn viên kẹo cười ngơ ngác, không nhịn được hỏi:" Thật sự dừng lại rồi hả?"
Lưu Vũ quay đầu lại, chớp chớp mắt giả ngốc: " Cái gì?"
Lâm Mặc trợn mắt nói :" Đừng có giả ngốc với tao, tao nói mày với thầy Châu đấy, mày quyết định là thầy ấy rồi sao?"
Lưu Vũ nhún vai cười.
Lâm Mặc nhìn xung quanh, hạ thấp âm lượng: "Lần trước không phải mày nhìn thấy thầy ấy với người khác sao?"
Lưu Vũ :" Nhưng lần trước tao cũng thế mà"
Lâm Mặc thản nhiên nói :" Xem ra là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lấy độc trị độc"
Lưu Vũ nhún vai, không phản bác.
" Lưu Vũ, có người tìm". Lưu Vũ và Lâm Mặc nhìn theo tiếng nói, giống như cảnh tượng đã từng thấy, Hàn Tri Lễ đứng ở cửa lớp vẫy tay với cậu.
Lâm Mặc nhìn về phía Lưu Vũ, đôi môi thiếu niên khẽ mấp máy, trên mặt hiện lên những cảm xúc chưa từng xuất hiện. Lâm Mặc đương nhiên hiểu, là hổ thẹn và bất an, hổ thẹn về những việc đã làm với Hàn Tri Lễ trước đây, và cũng lo lắng rằng Hàn Tri Lễ sẽ làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của cậu với Châu Kha Vũ. Có vẻ như từ khi gặp Châu Kha Vũ, Lưu Vũ đã xuất hiện rất nhiều yếu tố bất an, nói cho cùng, Lưu Vũ cực kì trân trọng mối quan hệ này, đến nỗi cậu luôn lo sợ những yếu tố đó sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ này.
Có lẽ cũng đã có đáp án cho câu hỏi của bản thân
Lưu Vũ đi theo Hàn Tri Lễ đến sân vận động, cả hai người đều không nói gì. Hàn Tri Lễ nhìn cậu rồi chậm rãi mở miệng nói rằng mình đến đây để nói lời từ biệt
Mối quan hệ giữa hai người giống như một bộ phim tình cảm nhàm chán, tuy rằng khởi đầu tương đối gấp gáp và diễn biến không mấy tốt đẹp, nhưng ít nhất cũng có thể có một kết cục khá giống HE
" Một yêu cầu cuối cùng", Hàn Tri Lễ mỉm cười, Lưu Vũ dường như nhìn thấy thiếu niên lần đầu tiên gặp nhau, Hàn Tri Lễ dang tay ra, " Ôm anh một cái, chúng ta làm bạn"
Lưu Vũ cũng nhếch lên khóe miệng, cho câu chuyện của bọn họ một kết thúc yên bình.
Đôi mắt sắc bén như kiếm trên lầu không ai chú ý tới, Châu Kha Vũ chỉ muốn mở cửa sổ ra hít thở, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn kìm nén cơn tức giận, ngoài mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng tay đã nắm chặt, đường gân trên cánh tay khẽ giật
" Châu thiếu, cái tai nghe mày bỏ ở quán bar của tao hồi mấy tháng trước, mày không lấy là mất đó". Trương Gia Nguyên được một người bạn ủy thác gửi đồ, thoải mái đến trường học, thấy trong văn phòng chỉ có mình hắn, vội đẩy cửa vào
Châu Kha Vũ quay lại, vẻ mặt lạnh lùng, cầm lấy tai nghe, hất cằm nhìn anh không lên tiếng.
" Mày làm gì mà mặt mày giống như ăn phải shit thế?" Trương Gia Nguyên không đợi hắn trả lời, đi đến bên cửa sổ nơi Châu Kha Vũ vừa đứng, nhìn xuống, lập tức hiểu ra lý do sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng
Trương Gia Nguyên cười lớn, lần đầu tiên anh cảm thấy có thể dùng từ ấu trĩ để miêu tả Châu Kha Vũ, không chút để ý đến đôi mắt sát khí kia, Trương Gia Nguyên nhướng mày
" Châu Kha Vũ, mày ghen tị với đứa nhóc đứng cùng cậu bé kia à"
Châu Kha Vũ lạnh nhạt nói :" ghen tị là thứ không thể xuất hiện trên người tao, mà đứa nhóc kia xứng đáng để tao ghen tị sao?"
Trương Gia Nguyên chỉ tay xuống :" Trẻ tuổi? Quen biết sớm hơn mày? Từng yêu đương một thời gian với em trai kia?"
Trương Gia Nguyên nhanh chóng đỡ lấy chiếc gối do Châu Kha Vũ ném đến, anh cười đùa nghịch chìa khóa xe trên tay, nhưng ánh mắt lại như một tấm thấu kính, nhìn thẳng vào Châu Kha Vũ
" Được rồi, không chọc mày nữa. Ghen tị là trạng thái bình thường của động vật, và con người cũng là động vật. Vì vậy, không có gì phải xấu hổ khi mày ghen tị, mày quan tâm đến đứa trẻ đó, vậy nên mày ghen tuông thôi"
Châu Kha Vũ sững sờ vài giây, hắn quả thật hận không thể viết tên mình lên cổ áo của hồ ly nhỏ đó, để người khác tránh xa cậu ra. Có thể giữ cậu mãi ở bên cạnh bản thân là được rồi
Bị anh nhìn thấu tâm tư, Châu Kha Vũ có chút xấu hổ, hắn đẩy Trương Gia Nguyên ra rồi vội vàng chạy ra ngoài
" Được rồi, mày mau cút đi"
Trương Gia Nguyên cũng không tiện ở lại, ngắt lời hắn
" Được rồi, chuyện thành nhớ mời tao ăn cơm"
" Cút"
Châu Kha Vũ không kìm chế được mà đuổi Trương Gia Nguyên đi. Hắn đứng đó một lúc, lấy hết can đảm bước đến bên cửa sổ, hai người phía dưới đã đi khuất từ lâu.
Sau khi tan học, xung quanh trở nên ồn ào, Lưu Vũ chậm rãi thu dọn cặp sách, đợi tất cả các bạn cùng lớp đi hết rồi mới đi tìm Châu Kha Vũ
Cuối cùng cũng đợi được người cuối cùng rời đi, Lưu Vũ đi đến văn phòng với cặp sách trên lưng.
Văn phòng đã trống không, chỉ còn Châu Kha Vũ vẫn đang ngồi bên bàn để sửa bài tập về nhà.
" Thầy Châu, em đến rồi". Lưu Vũ hoạt bát nhảy đến bên cạnh Châu Kha Vũ
Châu Kha Vũ không ngẩng đầu lên, chỉ đáp " ừm " một cách miễn cưỡng
Lưu Vũ cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề, cậu đặt cặp sách xuống và đi tới sau lưng Châu Kha Vũ, một mùi thuốc lá thoang thoảng lướt qua khiến Lưu Vũ cảm thấy hoảng loạn
Lưu Vũ từ phía sau ôm lấy Châu Kha Vũ, nằm trên tấm lưng rộng rãi của hắn, lắng nghe nhịp tim nặng nề xuyên qua lớp quần áo.
" Sao đấy, thầy Châu của em?"
Châu Kha Vũ :"...."
Châu Kha Vũ dừng bút lại , hai người tiếp tục duy trì khoảng cách gần bằng không. Thật lâu sau, hắn xoay người ôm chặt lấy Lưu Vũ, như muốn đem cậu hòa tan vào trong cơ thể hắn, phải một lúc sau mới nghe thấy giọng nói uể oải của hắn.
" Em với Hàn Tri Lễ... ôm nhau"
Rõ ràng là đang nói chuyện ghen tuông, nhưng trong lòng Lưu Vũ rất vui vẻ, thuận thế ngồi vào lòng Châu Kha Vũ, ôm mặt hôn lên má hắn, giọng điệu ngọt ngào như kẹo hương dâu vào buổi sáng:
" Hóa ra là thầy Châu của em ghen sao"
Cảm giác mất mặt muộn màng quét qua toàn thân, Châu Kha Vũ đỏ bừng cả cổ, Lưu Vũ ôm mặt hắn, để hắn nhìn vào mặt mình
" Thật ra hôm nay anh ấy đến là tạm biệt em, em cũng nói với anh ấy rằng em đã một người mà em rất rất rất yêu rồi"
Lưu Vũ cẩn thận nhìn con ngươi đang phản chiếu hình ảnh mình của Châu Kha Vũ, vuốt ve hắn như mèo con
" Vậy nên, trước mặt người mà em rất rất rất yêu, có phải là nên chịu trách nhiệm không?"
Hơi thở dồn vào tai, Châu Kha Vũ bất giác nuốt nước bọt, nhịp tim đập mạnh hơn tất cả mọi thứ
" Được thôi, Tiểu Vũ của tôi"
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, chiếu vào hai người đang ôm chặt lấy nhau
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro