Chương 15
Lưu Vũ đang đi trong ngõ, tuy rằng đèn đường yếu ớt nhưng vẫn có thể nhìn thấy con đường trước mặt, đột nhiê tiếng ồn chói tai của động cơ đầu máy vang lên. Lưu Vũ nghe thấy tiếng bước chân đi về phía mình, bản năng khiến cậu lùi lại mấy bước, khó khăn mở mắt ra, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng đen cao lớn càng ngày càng gần mình.
" Lưu Vũ?" Người đó chậm rãi gọi, sau khi nhìn thấy khuôn mặt cậu liền cười nhạo, " Thật sự là cậu, không ngờ lại gặp cậu ở nơi này, sao nào, làm đêm sao?"
Lời nói khó nghe và đầy ẩn ý khiến Lưu Vũ cảm thấy buồn nôn, tâm trạng vừa mới tranh cãi với Châu Kha Vũ thì sao mà tốt nỗi, đương nhiên sẽ không nhìn người qua đường bằng một cái nhìn thiện cảm nào. Cậu nheo mắt lại, giọng điệu khinh thường
" Làm mẹ mày đấy Phùng Nghị Luân"
Phùng Nghị Luân sau khi nghe lời này giật mình, sắc mặt lập tức đỏ bừng, rõ ràng là bị khiêu khích, cậu ta hung hăng tiến lên cầm lấy cổ áo Lưu Vũ, tròng mắt tràn đầy máu đỏ:
" Miệng hôi như thế sao, mấy người lớp mày, ngoại trừ Lâm Mặc ra miệng mày ghê tởm nhất đấy"
Lưu Vũ nhìn kẻ mất trí trước mặt đầy mỉa mai, khoa trương quạt không khí xung quanh vài cái, dùng hai ngón tay véo mũi Phùng Nghị Luân
" Sao hôi bằng mày nhỉ, tốt hơn mày nên đi ăn một miếng kẹo cao su rồi nói chuyện với tao"
" Mày!!"
Phùng Nghị Luân giơ tay trái nổi đầy gân xanh lên cao, Lưu Vũ nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta mà không có ý định né tránh.
Phùng Nghị Luân bị khiêu khích, khi bắt đầu động thủ định tát cậu, cậu ta cảm thấy bụng của mình đột nhiên bị một lực đá văng ra xa hai ba mét, tương tự như Lưu Vũ trên sân ngày hôm đó.
" A"
Nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Phùng Nghị Luân, cuối cùng Lưu Vũ cũng nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông dưới ánh đèn, giống như một con sói đói bị người khác chiếm giữ.
Cơn đau lan ra toàn thân, ngực Phùng Nghị Luân co quắp lại, chưa kịp tỉnh lại vì cơn đau dữ dội thì lại nhận thêm một đòn nữa vào bắp chân. Phùng Nghị Luân đau đớn kêu lên một tiếng, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Châu Kha Vũ, sắc mặt lạnh lùng, con ngươi đen kịt như đáy biển sâu tối tăm, khiến người ta nhìn thấy dựng cả tóc gáy. Hắn nhìn xuống chiếc giày da bóng loáng của mình bị bùn ẩm làm ố vàng, bất mãn hừ một tiếng, sau đó đem mũi giày bẩn lên lau lên quần Phùng Nghị Luân
Phùng Nghị Luân nhìn nam nhân trước mặt, cậu ta biết, là giáo viên chủ nhiệm mới đến của lớp 1
Châu Kha Vũ vốn dĩ hiền lành và nhã nhặn, nhưng giờ đây đôi mắt hắn trở nên sắc bén như một con sói hoang đang săn mồi vào ban đêm, ánh mắt Phùng Nghị Luân bắt đầu né tránh một cách vô thức, như thể cậu ta có thể cảm nhận được khí chất giết người và sự tàn nhẫn của Châu Kha Vũ
Châu Kha Vũ ngồi xổm xuống vỗ nhẹ vào má anh hai cái, tiếng tát chói tai đặc biệt chói tai vào ban đêm, đèn cảnh báo nguy hiểm chuyển sang màu đỏ
" Không muốn gặp rắc rối thì bây giờ bò cho tôi coi"
Lời nói của Châu Kha Vũ được đẩy ra từ khoảng trống duy nhất còn sót lại trong cổ họng, mặc dù âm lượng rất nhỏ nhưng vẫn có một khí thế bức người
Trong con hẻm cực kỳ yên tĩnh, Phùng Nghị Luân chậm rãi nuốt nước miếng, người trước mặt khiến cậu ta cảm giác sợ hãi vô cùng, hai chân mềm nhũn, vừa bò vừa lết, nhanh chóng cầm đuôi chạy trốn.
Lưu Vũ chỉ nhìn thấy bóng lưng Châu Kha Vũ, thô bạo, hung ác, là một mặt hoàn toàn khác của hắn. Vốn dĩ cậu cho rằng hắn là một bông hồng trong nhà kính được cắt tỉa hoàn hảo, nhưng đêm nay, cậu đã nhìn thấy cái gai của một người đàn ông, một cái gai nhọn được dựng lên với vai trò của một người bảo vệ
Chỉ ở trước mặt cậu
Mặt này của Châu Kha Vũ chỉ thuộc về Lưu Vũ
Chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro