Chương 14
Khóe miệng Châu Kha Vũ cong lên một nụ cười, đứa nhỏ bên dưới tưởng rằng mình che giấu ánh mắt rất tốt, nhưng lại không hề nghĩ tới trong mắt Châu Kha Vũ cậu dường như đang cầm một tấm biển tiếp ứng mà hét lên " Châu Kha Vũ mau nhìn em", " Châu Kha Vũ mau để ý đến em"
Trong thế giới phức tạp như kính vạn hoa này, Châu Kha Vũ từ lâu đã quen với cuộc sống lừa dối lẫn nhau, dù sống ở Trung Quốc hay du học, việc cân nhắc về dáng vẻ và chất lượng trước khi kết bạn là chuyện bình thường.
Đối với câu nói " Thích hay không thích" dường như chỉ xuất hiện trong đề thi của học sinh cấp 3, còn đối với bảng khảo sát của người lớn chỉ có những câu hỏi đại loại như" có lợi ích gì cho tôi", hiếm khi có cơ hội được chơi một trò chơi trốn tìm đơn giản, thậm chí có chút trẻ con với một con hồ ly nhỏ tự cao tự đại.
Sự xuất hiện của một người đặc biệt như vậy trong cuộc đời khiến Châu Kha Vũ, một người từng trải, từng lăn lộn trong nhiều cuộc tình có chút trở tay không kịp, cũng không biết là tâm trạng của bản thân có phải là tò mò hay không, Châu Kha Vũ luôn dũng cảm chấp nhận thử thách, hắn đã ở dưới đáy vực quá lâu, có người mang đến cho mình ánh sáng, hắn khát khao nhìn thấy ánh sáng ấy, hắn muốn tìm hiểu xem đó là ánh sáng thật hay một cái bẫy bằng đèn huỳnh quang.
Vì vậy, Châu Kha Vũ muốn dành thời gian để suy nghĩ rõ ràng về tính chất của mối quan hệ này.
Không khí tràn ngập mùi thuốc lá và rượu. Châu Kha Vũ thích cảm giác ngột ngạt được bao bọc bởi những lớp mùi này. Chính nicotine và rượu đã lấp đầy tâm hồn cô đơn của hắn, người đã tận hưởng sự nguy hiểm khi nhảy múa trên mép một vách đá đổ.
Ánh đèn mờ ảo, khói thuốc bay khắp nơi, Lưu Vũ tuy thích chơi bời nhưng đây là lần đầu tiên đến quán bar, chưa kể lần này không phải là bản thân chủ động tìm trò chơi mà là theo đuôi Châu Kha Vũ
Sàn nhảy ở giữa quán đông nghịt người, mặc dù trời đã sang thu nhưng những người bên trong dường như không biết đến cái nóng và cái lạnh, đôi chân và cánh tay dài trắng nõn của họ lộ ra không chút che giấu trước mắt người khác. Lưu Vũ không quen với tiếng nhạc chói tai, cậu bịt tai và tìm kiếm bóng dáng của Châu Kha Vũ khắp nơi, không hiểu lại có cảm giác giống vở kịch được bày ra để bắt người yêu đang ngoại tình
Trong nháy mắt, cậu nhìn thấy bên cạnh quầy bar một bóng dáng quen thuộc, bàn tay cầm phấn thường ngày nay lại điêu luyện châm điếu thuốc nói chuyện phiếm cùng người đàn ông đối diện.. Còn có một cô em tóc ngắn ngồi trên đùi hắn, bám vào cổ Châu Kha Vũ nói gì đó bên tai hắn, Châu Kha Vũ đặt tay lên eo cô ta, một vùng mơ hồ màu hồng bao trùm lấy họ.
Lưu Vũ tức giận đứng đó, ngọn lửa không tên bùng cháy, cậu sải bước về phía hắn
Châu Kha Vũ nhấp một ngụm rượu, bỗng nhiên không khí xung quanh lạnh đi một chút, hắn luôn cảm giác được xung quanh có một cỗ sát khí. Rượu cay còn chưa kịp nuốt xuống thì đã thấy Lưu Vũ tức giận đi về phía mình, Châu Kha Vũ trợn tròn mắt, cho rằng mình uống quá nhiều, nhất thời không thể tin được
Lưu Vũ dừng ở trước mặt bọn họ, nở ra một nụ cười làm cho người ta nhìn thấy dựng cả tóc gáy, tuy rằng trong mắt tràn đầy tức giận, nhưng khóe miệng lại nhếch lên cao. Cậu ngồi lên đùi Trương Gia Nguyên, hôn lên vai anh và nháy mắt đầy khiếu khích với Châu Kha Vũ
" Hi thầy Châu, thật trùng hợp a~"
Trương Gia Nguyên :"?"
Châu Kha Vũ phun ra một ngụm rượu, ướt toàn thân mỹ nhân tóc ngắn, cô ta tức giận đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, hắn lúng túng lấy mu bàn tay lau rượu đổ, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Trương Gia Nguyên ngượng ngùng muốn cùng đứa bé trong vườn bước vào thế giới trong mơ, anh nhìn Châu Kha Vũ cầu cứu, nhưng sắc mặt của người đàn ông này đen đến mức có thể so sánh với Bao Thanh Thiên, Trương Gia Nguyên biết điều ngoan ngoãn ngậm miệng
Châu Kha Vũ :" Giờ này em nên ở kí túc xá ngủ, sao lại đến đây?"
Lưu Vũ:" Giờ này thầy cũng nên ở nhà soạn bài, sao lại đến đây?"
Trương Gia Nguyên :"...."
Trương Gia Nguyên nhìn tình thế căng thẳng, ngập ngừng hỏi
" Châu Kha Vũ, tao muốn hỏi chút, bạn nhỏ này là ai vậy?"
Lưu Vũ :" Học trò của thầy ấy"
Châu Kha Vũ :" Em tao"
Cả hai đồng thanh trả lời
Lưu Vũ nhíu mày nhìn Châu Kha Vũ, sau đó lập tức cười nhạo đáp
" Sao đấy thầy Châu, bây giờ ngay cả học trò của thầy em cũng không xứng sao"
Bầu không khí căng thẳng, Trương Gia Nguyên thật sự sợ bọn họ đánh nhau trong quán bar của mình sẽ khiến quán càng thêm tồi tệ, anh còn hít một hơi rồi nhìn sắc mặt của hai người, huống chi còn muốn động đậy đôi chân cứng ngắc. Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ khoác tay trên vai người khác, sau đó nhanh chóng lạnh lùng liếc nhìn Trương Gia Nguyên
" Mày không cần đi kiểm tra quán sao?"
Trương Gia Nguyên hai mắt sáng lên, như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng đứng dậy lịch gật đầu với Lưu Vũ.
" Đúng đúng đúng, tao phải đi kiểm tra, lần sau gặp lại nhé em trai"
Thái độ của Lưu Vũ đối với Trương Gia Nguyên hoàn toàn trái ngược, giọng điệu ngọt ngào như muốn rót mật, liền vẫy tay ra hiệu cho người đàn ông đó một cách ngoan ngoãn.
" Tạm biệt, lần sau gặp lại nhé anh"
Châu Kha Vũ hít thở mấy hơi, nhịn cơn tức giận, nắm lấy cổ tay Lưu Vũ bước ra ngoài, không quên nhếch mép.
" Lần sau cái mông, không có lần sau, mà còn nữa, em vẫn còn là trẻ vị thành niên, sao lại đến nơi này?"
Lưu Vũ thoát khỏi xiềng xích của Châu Kha Vũ, trên cổ tay lưu lại một vết trắng không dễ nhìn thấy, giọng điệu tràn đầy bất mãn:
" Theo tuổi ta thì sau giao thừa em đủ tuổi rồi. Mà thầy đến được sao em không đến được? Thầy có thể ôm gái thì sao em không thể làm quen với anh trai mới? Còn nữa, em không phải em thầy, quản em nhiều vậy làm gì?"
Nói xong, Lưu Vũ bước đi, đi được mấy mét liền dừng bước quay lại. Châu Kha Vũ không biết nói gì, còn đang không biết mình làm cái gì nữa, Lưu Vũ bỗng cầm điếu thuốc trên tay Châu Kha Vũ ném xuống đất, giậm chân tại chỗ, làm xong mới quay lưng đi, hắn sửng sốt nhìn bóng lưng cậu rời đi
" Thật là một người tuyệt tình"
Vừa dứt lời, Lưu Vũ đã sửng sốt vì chính lời nói của mình, một người tuyệt tình thực chất là đang khinh bỉ một người tuyệt tình khác.
Không có ai là ngồi cùng một hòn đảo, khi Châu Kha Vũ xuất hiện, cuộc sống của Lưu Vũ như bị đảo lộn. Mới đầu chỉ là một hành động vì đẹp mà nổi ý, nhưng về sau cậu lại thể hiện mặt mình luôn muốn giấu nhất, mặt tổn thương nhất, điều bản thân khó chấp nhận nhất trước mặt hắn, nhưng Châu Kha Vũ không hề bỏ chạy
Trong màn đêm đen tối, Lưu Vũ từng có lần cảm thấy được bầu bạn. Cậu bắt đầu chú ý đặc biệt đến Châu Kha Vũ, sẽ vì hành động của Châu Kha Vũ mà buồn, tức giận, thậm chí là ghen tuông. Tính chiếm hữu của cậu đã được che giấu, bản chất xấu của cậu đã bộc lộ ra trước mặt hắn, cậu chỉ đợi quyết định của người con trai đó. Không giống cảm xúc nhất thời trước đây, nó không phải là một ngọn lửa nhỏ và yếu có thể đốt cháy ngọn núi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Suy cho cùng thì rốt cuộc vì sao lại như thế? Từ nhỏ đã chỉ có một mình, cha mẹ trên danh nghĩa của cậu sẽ có nhiều lý do để vắng mặt trong mỗi ngày quan trọng trong cuộc đời cậu, lâu ngày rồi cũng thành quen
Bố mẹ Lưu Vũ từng sợ cậu khi trưởng thành sẽ trở thành một người lầm lì, nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại, cậu là một người hướng ngoại, thích náo nhiệt, đây là điều mà bọn họ biết
Chỉ có mình Lưu Vũ biết, cậu sợ tối, sợ những lúc chỉ có một mình. Vì vậy, cậu vô cùng khao khát được bầu bạn, nhưng liệu họ có hoàn toàn chấp nhận những thói hư tật xấu và không rời bỏ cậu hay không? Lưu Vũ không muốn cược cũng không dám cược, vậy nên cậu chọn làm đèn kéo quân, chỉ cần cậu không dừng lại thì không ai có thể lại bỏ rơi cậu, Lưu Vũ đã chọn làm người bỏ rơi người khác.
Lưu Vũ ở trong góc tối nhìn ngọn lửa vô tận trước mặt, cậu khao khát hơi ấm, muốn chạm vào, muốn lại gần, nhưng lại sợ bị chính mình thiêu đốt. Cậu cẩn thận tiến lại gần, định lý Murphy cho rằng càng sợ hãi điều gì đó thì điều đó càng xảy ra, ngay từ lúc bắt đầu đã bị bản thân làm rối tung, ai có thể biết được bên đó rốt cuộc là ốc đảo, hay là vực thẳm mới
Cậu không ngừng hoài nghi bản thân, liệu có ai thật sự nguyện ý vì cậu mà dừng lại?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro