⛩️ Chương 39. Hay lắm anh trai
Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Cố Thời còn ước gì Tạ Cửu Tư có thể đi cùng cậu, không cần phải bắt xe, còn tiết kiệm công sức khuân vác đồ.
Tâm trạng Tạ Cửu Tư cực tốt, ăn luôn bánh bao trên tay rồi đi rửa tay, im lặng nhìn Cố Thời vừa ăn sáng vừa cau mày tính sổ, miệng lẩm bẩm gì đó.
Cố Thời mù tịt về thị trường vật liệu xây dựng và giá cả, tính thử số tài sản trong túi mình, không biết số tiền đó có thể mua được bao nhiêu vật liệu xây dựng và sẽ sửa chữa được đến mức độ nào.
Còn phải cân nhắc việc tìm một đội thi công đáng tin sau khi đã mua vật liệu xây dựng...
Lông mày Cố Thời nhíu chặt lại.
Cứ cảm thấy mấy việc vặt vãnh này khó hơn kiếm tiền nhiều.
Thấy bánh bao trong tay Cố Thời sắp nguội, Tạ Cửu Tư giơ tay gõ nhẹ lên bàn: "Ăn đi."
Cố Thời mơ hồ đáp lại, nhanh chóng ăn xong bánh bao rồi rửa chén.
Cậu lau tay, ra hiệu cho Tạ Cửu Tư đang chuẩn bị đứng dậy: "Sếp Tạ, anh chờ tôi một chút, tôi đi hỏi ông già chút chuyện!"
Tạ Cửu Tư lại ngồi xuống lần nữa, gật đầu: "Được, sếp Cố."
Cố Thời trượt chân, quay đầu nhìn Tạ Cửu Tư một cái, cảm thấy mình lại bị xưng hô này trêu ghẹo.
Tạ Cửu Tư ngước mắt đối diện với ánh mắt của Cố Thời, vẻ mặt có chút bối rối.
Cố Thời cong khóe môi mỉm cười: "Anh khách sáo rồi."
Nói xong, không đợi Tạ Cửu Tư trả lời, cậu nhanh chóng rời khỏi nhà ăn.
Xem ra sau này phải kiềm chế cái miệng chuyên nói bậy nói bạ này mới được, quá hại người, nhìn kiểu người chính trực như Tạ Cửu Tư xem, sau khi tin mấy lời bậy bạ của cậu thì làm gì cũng đầy vẻ quái gở.
Cố Thời giơ tay xoa mặt mình, vỗ "bộp bộp" hai cái, trong lòng nhỏ giọng xin lỗi sếp Tạ mấy lần, sau đó xắn tay áo lên gõ cửa phòng Cố Tu Minh.
Đúng như Cố Thời đã nói trước đó, Cố Tu Minh đang chăm sóc bộ râu bị sát hại dã man của mình.
Ông nhìn vào gương, nhìn bộ râu bạc phơ của mình rơi trên bồn rửa tay, đau lòng đến muốn rớt nước mắt.
Đồ đệ bất hiếu!
Cố Tu Minh nhịn không được mắng trong lòng, ông vẫn còn nghĩ tới Sao Hồng Loan của nhóc thúi Cố Thời, người sắp đến có thể sẽ là vợ tương lai của đồ đệ nhà ông, ông muốn dùng hình ảnh tốt nhất để chào đón Sao Hồng Loan của Cố Thời, để lại ấn tượng tốt cho người ta.
Thậm chí ông còn thử vài tạo hình cho bộ râu của mình, ví dụ tết bím và thắt nơ nhỏ như Albus Dumbledore trong 《 Harry Potter 》, vừa hoạt bát vừa đáng yêu, trông rất thời trang!
Kết quả thì sao?!
Cố Tu Minh "hừ" một tiếng nặng nề.
Ông vừa hừ xong thì cửa phòng vang lên tiếng đập cửa bùm bùm.
Cố Tu Minh giận sôi máu: "Mày đốt pháo hả?!"
Cố Thời ở bên ngoài gõ cửa đến mức tay có cả dư ảnh: "Con gõ cửa mà!"
Cố Tu Minh không mở cửa cho cậu: "Có rắm thả nhanh!"
Cố Thời phồng má: "Poóc."*
*Mẻ thả rắm đó :)))
Lông mày Cố Tu Minh giật giật mấy cái, cảm giác như huyết áp tăng đột ngột khiến động mạch muốn nổ tung.
Ông đấm lên bàn cái "rầm": "Nói!"
Cố Thời thấy chuyển biến tốt thì dừng lại, nói nhanh: "Chỗ con có mười mấy vạn, chúng ta có thể sửa chữa Điện Sơn Môn một chút, ông có đề xuất gì không?"
Nghe xong, cuối cùng Cố Tu Minh vẫn đứng dậy mở cửa: "Đã nói không cần sửa, dư tiền còn không bằng đi quyên góp công ích."
Cố Thời không nghe mấy lời bậy bạ của ông: "Ông có ý kiến gì về kết cấu và vật liệu không?"
Cố Tu Minh tức giận nói: "Mười vạn cũng không đủ sửa tấm biển hiệu nhà chúng ta."
Cố Thời kinh ngạc mở to mắt.
Đương nhiên cậu biết tấm biển hiệu mà ông nói không phải là tấm biển hiệu đang treo bên ngoài, cái đang treo hiện giờ là do chính Cố Tu Minh viết, cũng không thể gọi nó là tấm biển hiệu được, nó chỉ là một tấm ván gỗ có hình dáng tương đối đều nhau mà thôi.
Biển hiệu mà Cố Tu Minh nói chắc là biển hiệu được ông bọc mấy lớp giấy dầu và vải chống bụi không thấm nước, đặt ở chỗ sâu nhất trong nhà kho. Cố Thời không nhớ rõ lắm, nhưng trong trí nhớ mơ hồ của cậu, khi Cố Tu Minh dẫn cậu về Thương Ngô Quan, lúc đó trước Điện Sơn Môn đang treo tấm biển đó.
"Tấm biển kia của nhà chúng ta là được hoàng đế ban tặng vào những năm đầu, gỗ nam tơ vàng hoa văn sông núi chim bay cùng với chữ viết của hoàng đế."
Đây là báu vật vô giá, thậm chí có thể nói là văn vật.
Cố Tu Minh rất ít khi nhắc đến chuyện của Thương Ngô Quan với Cố Thời, hiểu biết của Cố Thời về Thương Ngô Quan cũng chỉ giới hạn ấn tượng rằng nó từng hương khói thịnh vượng, còn bây giờ thì xuống dốc, nhưng không ngờ nó từng huy hoàng đến vậy.
Bảo sao ông già lại áy náy vì những khoảng sân hoang đó như vậy.
"... Loại bảo bối đó ông tự giữ đi thì hơn." Cố Thời nói, "Không bằng làm một cái khác để kiếm sống."
Cố Tu Minh nghe Cố Thời tự sắp xếp, cao giọng nói: "Sao không tự tiêu tiền cho bản thân hoặc những đứa trẻ ở viện phúc lợi kia, mấy vật chết thì sao quan trọng bằng người sống được?"
"..." Cố Thời nhìn Cố Tu Minh, vẻ mặt vô cảm, "Ông đánh rắm nhiều thế làm gì, có đề nghị gì không, không có đúng không."
Cậu nói xong thì không định nghe Cố Tu Minh trả lời, quay đầu đi ra ngoài sân.
Cố Tu Minh nhìn bóng lưng Cố Thời, đương nhiên ông biết Cố Thời đang tức giận.
Nhưng ông không đuổi theo, chỉ đứng đó nhìn, mãi đến khi không còn thấy bóng lưng của Cố Thời mới đóng cửa lại, thở dài thườn thượt.
Cố Thời nổi giận đùng đùng xông vào nhà ăn: "Sếp Tạ, chúng ta đi!"
Tạ Cửu Tư thấy Cố Thời đang rất tức giận, vừa đưa tay về phía cậu vừa hỏi: "Lại cãi nhau à?"
"Tiết mục truyền thống thôi." Cố Thời nói, đặt tay lên tay Tạ Cửu Tư, chỉ trong chốc lát hai người đã đến một con hẻm nhỏ ở trung tâm thành phố. Cậu nắm chặt tay Tạ Cửu Tư, vừa đi đến chợ hàng hóa nhỏ vừa oán giận: "Mỗi lần nhắc đến chủ đề này là lại tan rã trong không vui, tôi quen rồi."
Tạ Cửu Tư nhìn tay Cố Thời đang nắm cổ tay mình, ngước mắt hỏi: "Chủ đề gì?"
"Về vấn đề chi tiêu tài chính của nhà chúng tôi, ông ấy thực sự quá phiền!" Cố Thời chưa từng nói với ai về chủ đề này, bắt đầu rồi là không thể dừng lại được.
"Oa, nết của ông già thật sự rất xấu, rõ ràng nhìn thấy đạo quán đổ nát thì áy náy muốn chết, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc sửa chữa nó, mỗi lần có tiền là luôn đem đi cho người khác, thậm chí còn không nghĩ đến chuyện tiết kiệm tiền để sửa nhà, lại còn rảnh rỗi đi quan tâm người khác!"
Thời tiết rất lạnh, nhưng Cố Thời lại tức đến muốn bốc khói.
Cậu đã oán hận hành vi của Cố Tu Minh từ lâu, dọc đường đi liên tục phàn nàn không yên: "Còn nói gì mà "mấy vật chết sao quan trọng bằng người sống", sao ổng không nghĩ, ổng và người khác ai mới quan trọng với tôi hơn..."
Cố Thời nói tới đây thì chợt im lặng, méo miệng, vẫn tức giận, đá cái lon ở ven đường, sau đó buông tay Tạ Cửu Tư, chạy theo nhặt lon lên quăng vào thùng rác, hung dữ nói: "Ông già thúi không sống được mấy năm, tôi phải sửa chữa Thương Ngô Quan cho ổng tức chết."
Tạ Cửu Tư vuốt ve cổ tay vẫn còn ấm của mình, đáp lại một câu: "Ừm, cho ổng tức chết."
Cố Thời được Tạ Cửu Tư hùa theo thì hơi sửng sốt, ngược lại cảm thấy mình cực kỳ ấu trĩ.
Cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy chợ bán hàng hóa nhỏ, vội đổi chủ đề: "Không nói đến ổng nữa, đi mua đồ trước."
Chợ hàng hóa nhỏ bán rất nhiều thứ.
Khác với Cố Thời có tính mục đích cực mạnh, sau khi vào chợ không được bao lâu, Tạ Cửu Tư đã bị các sản phẩm khác nhau làm choáng ngợp, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Cố Thời: "..."
Thôi, một con rồng lớn như vậy, sẽ không bị lạc đâu.
Cố Thời dứt khoát từ bỏ suy nghĩ đi tìm Tạ Cửu Tư, chọn một bộ đồ dùng vệ sinh nhà bếp, thảm lông, đệm và các đồ gia dụng, sau đó rẽ vào một cửa hàng khác, ngẩng đầu hỏi chủ cửa hàng: "Có ly sứ không?"
Chủ cửa hàng cười tủm tỉm: "Có, chỗ chúng tôi còn cung cấp dịch vụ khắc chữ ký và vẽ theo yêu cầu."
"Mất bao nhiêu thế?"
"Ly thì 15 tệ 3 ly, vẽ một bức tranh được thiết kế đặc biệt có giá 20 tệ một cái."
Cố Thời nhếch môi nhìn chủ cửa hàng, ngoài cười nhưng trong không cười.
Trông cậu giống coi tiền như rác lắm à?
Cố Thời đặt đống đồ trong lòng xuống, bắt đầu tìm ly thành phẩm.
Cuối cùng Cố Thời chọn ba ly có cùng kiểu dáng, thanh toán và đi đến cửa hàng văn phòng phẩm kế bên mua một cây bút giá 2 tệ, viết tên lên mỗi cái ly ngay trước mặt chủ cửa hàng, cuối cùng mỉm cười với người ta, đè vành nón mũ lưỡi trai trên đầu xuống, ôm một đống đồ nhảy nhót rời đi.
Chủ cửa hàng: "..."
Cố Thời đã vứt chuyện Cố Tu Minh khiến cậu khó chịu ra sau đầu, vui vẻ gửi tin nhắn cho Tạ Cửu Tư, đứng chờ anh ở cửa chợ hàng hóa nhỏ.
Tạ Cửu Tư cũng ôm một đống đồ lộn xộn đi ra.
Cố Thời nhìn sơ qua.
Dây tiền xu, ngọc đổi vận, khóa trường mệnh, vòng tay gốm, bùa bình an, rất nhiều đồ lừa đảo đều vào tay Tạ Cửu Tư không sót cái nào.
Hay lắm anh trai.
Cố Thời không nhịn nổi: "... Anh mua mấy thứ này để làm gì?"
"Những con người đó nói mấy thứ này có thể phù hộ bình an." Tạ Cửu Tư lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như nhà nghiên cứu khoa học, "rõ ràng tôi không cảm nhận được bất kỳ sức mạnh phúc lành nào, nhưng con người lại có thể bán một lượng lớn như thế, hóa ra con người đã có thể làm được đến mức này, cậu và Bạch Trạch nói đúng, quả nhiên không thể khinh thường con người."
Cố Thời: "... Không phải vậy đâu."
Tạ Cửu Tư: "?"
Cố Thời thở dài: "Tạ Cửu Tư, bọn họ lừa anh."
Tạ Cửu Tư nhất thời ngơ ngác, sau đó cau chặt mày, nhìn về phía chợ hàng hóa nhỏ, hiếm khi lộ ra hơi thở khó chịu.
Cố Thời thầm nghĩ không ổn, nhanh chóng nhét đồ Tạ Cửu Tư đang ôm vào trong thảm lông của mình, lại nhét đồ trong tay mình vào lòng Tạ Cửu Tư, miệng bắt đầu nói nhanh như đoàn tàu xe lửa chạy: "Thật ra bọn họ cũng không có ác ý gì, chỉ là hy vọng sản phẩm của mình có thể tượng trưng cho dấu hiệu điềm lành, người mua cũng thích dấu hiệu này, không phải cố ý lừa anh."
Tạ Cửu Tư nhận đồ Cố Thời nhét cho anh, trong lòng đầy ắp đồ, đóng đồ bọn họ mua được gói trong thảm lông lớn, phát ra tiếng leng keng leng keng.
Cố Thời chắp tay trước ngực: "Sơn Thần Chung Sơn vạn năng Tạ Cửu Tư ơi, xin anh hãy đem mấy thứ này về giúp tôi!"
Tạ Cửu Tư thấy hơi buồn cười.
Anh gật đầu: "Được."
Anh cúi đầu nhìn mấy món đồ trong lòng, nhìn thấy ba ly sứ màu trắng, bên trên còn có tên anh được viết xiêu xiêu vẹo vẹo bằng bút sơn màu vàng.
Tạ Cửu Tư: "Tên của tôi?"
"Ah?" Cố Thời nhìn qua, "Ồ, mới mua đại, anh, tôi, ông già, mỗi người một cái."
Tạ Cửu Tư nhìn chằm chằm cái ly ba giây rồi gật đầu, tìm một ngã rẽ không có người, biến mất trong nháy mắt.
Tạ Cửu Tư đặt thảm lông trong lòng lên bàn của Cố Thời, lấy ly sứ viết tên anh ra nhìn, phát hiện hoa văn trên ly sứ là một con rồng đang giương nanh múa vuốt.
Đầu ngón tay Tạ Cửu Tư khẽ chạm vào con rồng kia, lại nhìn về phía hai cái ly khác.
Một cái viết tên "Cố Tu Minh", hoa văn là một ông già đang khom lưng, một cái khác viết tên "Cố Thời", hoa văn là một thanh niên bất lương cười kiêu ngạo.
Tạ Cửu Tư đặt 3 ly sứ này lại với nhau.
Cùng một kiểu nhưng hoa văn khác nhau.
Anh búng nhẹ vào thành ly, phát ra tiếng "keng" nhẹ nhàng.
Lấy đại?
°°°°°°°°°°
Đăng: 14/1/2025
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro