⛩️ Chương 35. Người tốt cả đời bình an nha
Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Từ cổ chí kim, Tạ Cửu Tư đã không tiếp xúc với người khác.
Mặc dù anh đã sống rất lâu, nhưng cũng chỉ nghe nói đến hầu hết các thần ma, chứ chưa từng nhìn thấy trạng thái của bọn họ.
Cả vẻ ngoài và hơi thở đều không rõ lắm.
Tạ Cửu Tư không thể biết được nguyên hình của Cố Thời chỉ với một ít cuộn lông này, cuộn lông màu vàng sáng này quá bình thường, không có gì đặc biệt.
Chỉ có một điều duy nhất Tạ Cửu Tư có thể kết luận từ cuộn lông này là -- Cố Thời còn rất nhỏ, thậm chí có thể chưa hoàn toàn thoát khỏi thời kỳ ấu niên.
Cuộn lông mềm mại này mang đến xúc cảm rất đặc biệt, là thứ mà động vật trưởng thành không thể nào mang lại, đương nhiên yêu quái cũng vậy.
Tạ Cửu Tư không khỏi nhào nặn hai cuộn lông mềm mại, suy nghĩ một lát, lấy một Cầm Cố Châu lớn bằng ngón tay cái trong giới tử ra, nhét cuộn lông nhỏ vào.
Cuộn lông nhỏ bị đè chặt trải ra trong hạt châu trong suốt, Tạ Cửu Tư nhìn cuộn lông màu vàng sáng bồng bềnh trong Cầm Cố Châu trông hơi giống hoa nhung tuyết mà anh thấy trong cửa hàng hoa.
Chỉ là đóa nhung tuyết vàng kim của anh đẹp và quý hơn nhiều.
Ít nhất như vậy đã đủ để làm tín vật.
Tạ Cửu Tư nghĩ đến Cố Thời đã đeo vảy rồng của anh lên cổ, anh suy nghĩ rồi nối Cầm Cố Châu thành một vòng nhỏ, lấy sợi dây xỏ vào, đeo lên.
Vậy là anh cũng giống Cố Thời rồi.
......
Ngày hôm sau là thứ hai.
Cố Thời dậy sớm, nhìn vào gương một lúc lâu, càng nhìn càng tức.
Mẹ nó!
Từ giờ trở đi sẽ tuyệt giao với Tạ Cửu Tư!
Tuyệt giao đến khi tóc trở lại bình thường mới thôi!
Cố Thời siết chặt nắm tay, nổi giận đùng đùng bước ra khỏi phòng, đi gõ chuông giờ Mão.
Lúc trở lại, Cố Tu Minh vừa mới đánh răng xong, đang chỉnh lại bộ râu dài của mình.
Thấy Cố Thời trở về, Cố Tu Minh "ồ wow" một tiếng: "Hôm nay dậy sớm vậy? Không ngủ nướng hả?"
"Không ngủ!" Cố Thời lớn tiếng trả lời, thoáng nhìn đầu mình thông qua cửa kính phòng, càng lúc càng không vui, xoay người chui vào bếp.
Cố Tu Minh hơi ngạc nhiên.
Trên thực tế, kể từ khi Tạ Cửu Tư bằng lòng đưa đón Cố Thời đi làm, đã rất lâu rồi Cố Thời không dậy sớm như vậy.
Ngoại trừ lúc gõ chuông giờ Mão, cậu thậm chí còn không ăn sáng ở nhà.
Muốn con người học thói xấu thật sự rất đơn giản, trong hơn nửa tháng, chỉ có Cố Tu Minh duy trì thói quen làm việc và nghỉ ngơi như một người máy, ngày nào cũng thức dậy gõ chuông vào giờ Mão.
Hơn nữa, Cố Thời không chỉ sa đọa một mình, cậu còn muốn kéo Cố Tu Minh sa đọa chung -- cậu sẽ đến nhà ăn ở viện điều dưỡng, lấy bữa sáng về cho Cố Tu Minh.
Nếu không phải Cố Tu Minh đã sống như vậy mấy chục năm, e là sẽ không thể cưỡng lại được sức cám dỗ của việc trở thành sâu gạo.
Cố Tu Minh nhìn Cố Thời bắt đầu rửa nồi nhóm lửa trong bếp, trong lòng thầm nghĩ, chính vì Thương Ngô Quan không chú trọng những quy định giới luật, mọi chuyện đều tùy tâm tùy tính, nếu không thì thằng nhóc thúi này đã bị đá khỏi đạo quán từ lâu rồi.
Cố Tu Minh không quan tâm đến chuyện gõ chuông giờ Mão đến vậy.
Khi ông còn trẻ cũng không thích dậy sớm vào giờ Mão, thường xuyên ném nồi cho các sư huynh.
Cố Tu Minh dựa vào cửa nhà bếp: "Con cũng ăn sáng ở nhà?"
Cố Thời không trả lời, nhìn chằm chằm vào nồi đến khi nó sôi cạn rồi cho dầu vào, xào lên.
Cố Tu Minh nhìn động tác vung sạn múa nồi kia, giống như đang đánh nhau với kẻ thù giết cha vậy.
Cố Tu Minh từ từ nhìn lên đầu Cố Thời, ánh mắt vô tình nhìn cái lỗ trên đầu Cố Thời.
Cố Thời cực kỳ nhạy bén, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của Cố Tu Minh, cậu trừng mắt: "Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn cái gì mà nhìn!"
Cố Tu Minh nghiêm túc nói: "Nhìn kiểu tóc tự do phóng khoáng của con, đi đầu xu hướng thời trang luôn."
Sạn trong tay Cố Thời phát ra tiếng "lạch cạch", Cố Tu Minh hiếm khi cảm nhận lại cảm giác mỏ hỗn như trong quá khứ.
Muốn biến thành cá mập, muốn khi sư diệt tổ.
Cố Tu Minh giơ tay, vuốt bộ râu dài, rung đùi đắc ý: "Thật ra ông thấy Tạ Cửu Tư đã rất nhân từ rồi, con xem, cậu ta cũng đâu có biến cái lỗ trên đầu con thành Địa Trung Hải, lúc nhìn nghiêng, con vẫn còn cứu được."
"Ồ." Cố Thời ngoài cười nhưng trong không cười, cậu nấu xong bữa sáng trong lúc bị Cố Tu Minh đâm chọc không góc chết, khi ăn mì, cậu nhìn chằm chằm bộ râu dài trắng bóng của Cố Tu Minh, nổi lên ý xấu.
Cậu quyết định nửa đêm hôm nay sẽ đi cắt bỏ bộ râu bảo bối của ông già.
Động tác cầm đũa của Cố Tu Minh khựng lại, cảm giác sau lưng có gì đó lành lạnh.
Ông cau mày, cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Lát nữa ông sẽ bói một quẻ, nhìn xem nhóc khờ này muốn hại gì ông.
Hai thầy trò cợt nhả mang ý xấu ăn xong bữa sáng, Cố Thời đội mũ lưỡi trai lên, thong thả đi đến cửa núi, đi bộ xuống núi rồi nhảy lên chiếc xe buýt vừa mới tới.
Cố Tu Minh rửa chén xong thì bói một quẻ cho mình, sau khi phát hiện không nguy hiểm đến tính mạng thì lập tức đổ lỗi về cảm giác lạnh lẽo lên đầu Cố Thời.
Ông thu quẻ lại, ném ra một lần nữa, sau đó nhìn quẻ tượng, quyết định nửa đêm hôm nay sẽ cắt một cái lỗ khác ở nửa bên đầu còn lại của Cố Thời, đối xứng với cái lỗ của Tạ Cửu Tư.
Khi Cố Thời lên xe buýt thì hắt hơi một cái, cậu đưa tay xoa mũi, không quan tâm lắm, chỉ là cậu phát hiện chỗ ngồi chuyên dụng của cậu đã có người ngồi.
Lá phong đỏ núi Chung Sơn.
Sáng sớm tinh mơ, trên xe buýt đã chật kín người.
Chị gái soát vé đang kiêm chức hướng dẫn viên du lịch, sẵn tiện giới thiệu Cố Thời vừa mới lên xe.
Những người dậy sớm lên núi ngắm lá phong, nếu không phải là rất nghị lực thì là bị ép bất đắc dĩ.
Bây giờ hơn phân nửa người bị ép bất đắc dĩ đang ngủ say, những người còn lại đều tràn đầy sức lực, vừa nghe giới thiệu thì trò chuyện rôm rả.
Tâm trạng Cố Thời không tốt, nhưng cậu không phải kiểu giận chó đánh mèo.
Cậu cũng không phải là người ngại ngùng, dứt khoát đặt mông ngồi lên tấm ván gỗ trước cửa xe buýt, bắt đầu thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người.
Mọi người đều có những tò mò giống nhau đối với đạo sĩ hoặc hòa thượng, hầu hết đều đặt câu hỏi liệu đạo sĩ có kết hôn không, có ăn thịt không, có đặc biệt chú ý đến cái gì không, còn lấy một ít nội dung huyền học trong mấy tin vỉa hè ra để hỏi.
Cực kỳ giống trường hợp trong lớp học có một bạn học ở Nội Mông chuyển đến, mọi người đều tò mò bạn học đó có học cưỡi ngựa hay không.
Cố Thời đã quen với chuyện này, cậu dứt khoát phủ nhận những tin đồn huyền học không đáng tin.
Một đôi thanh niên ngồi sau xe, cô gái tò mò hỏi: "Tiểu Cố đạo trưởng, trên đời thật sự tồn tại mấy thứ kia hả?"
Cố Thời rất thành thật về loại chuyện này, cậu gật đầu: "Đúng vậy."
Trên xe bắt đầu thảo luận.
"Hưởng ứng lời kêu gọi, chúng ta không tuyên truyền phong kiến mê tín, nói một cách khoa học, con người là một dạng tồn tại khác của sinh mệnh, không khác gì chó mèo, không ăn thịt người, thậm chí có 70% là sợ người, miễn là chính bản thân bạn hoặc từ ba thế hệ gần đây trở lên không có người gian ác nào thì sẽ không gọi mấy thứ đó tới."
Cố Thời nhân cơ hội kéo kinh doanh cho nhà mình: "Nếu thật sự không thể giải quyết được gì, có thể đến Thương Ngô Quan tìm tôi, mặc dù đạo quán của tôi rất nghèo nàn, nhưng vẫn có năng lực, hơn nữa tôi nấu ăn khá giỏi, không đến thắp hương thì cũng có thể chơi Nông Gia Nhạc*."
*Nông Gia Nhạc: du lịch nông thôn tập trung vào việc tích cực tham gia vào một lối sống nông thôn, có thể là một biến thể của du lịch sinh thái.
Những người trong xe bật cười, nói rằng chưa từng thấy đạo sĩ nào có mùi pháo hoa* như vậy.
*Mùi pháo hoa (烟火气): ám chỉ là một người hoặc một nơi bình dân.
Cố Thời nói, đó là do mọi người ít gặp.
"Vì sao Tiểu Cố đạo trưởng lại đội mũ?"
Cố Thời khựng lại, đè vành nón xuống: "Bởi vì đầu bị lạnh."
"Vậy sao anh không mặc đạo bào?"
"Bởi vì tôi phải đi làm." Cố Thời chỉ vào viện điều dưỡng hơi lộ ra một chút ngoài xe, "Nghề đạo sĩ đang suy thoái nên đành ra ngoài tìm đường mới để nuôi gia đình."
Các du khách lại cười.
Cố Thời không ngại lấy bản thân mình ra để khiến người ta vui vẻ một chút, khi đến trạm, cậu lại quảng cáo cho đạo quán nhà mình một chuyến rồi mới nhảy nhót xuống xe.
Cố Thời chấm công trên thang máy, vừa bước ra khỏi thang máy đã bị một đống người ngồi xổm trước văn phòng của mình làm cho hết hồn.
Đêm qua đám thần ma này không lấy được tin tức từ Tạ Cửu Tư, trong lòng lại lo lắng cho đồ của mình, trời còn chưa sáng đã chạy đến chờ trước cửa văn phòng của Cố Thời.
Chờ không thì chán quá, vì vậy lại bắt đầu tụ tập chơi bời.
Cố Thời không biết đám lão yêu quái này học hút thuốc từ đâu, khi cậu đến, toàn bộ hành lang tối tăm không tiếng động, sương khói lượn lờ.
Cố Thời dừng chân, phản ứng đầu tiên của cậu là chất lượng của thiết bị báo cháy ở hành lang không đạt tiêu chuẩn.
Sau đó cậu nhìn đám lão yêu quái, do dự: "Các anh đây là..."
Nghe thấy giọng của cậu, đám người đồng loạt nhìn quá.
Bọn họ không ồn ào, thậm chí là vô cùng yên tĩnh, ngay cả đèn cảm ứng ở hành lang cũng không bật, chỉ có ánh nắng đầu đông từ ngoài cửa sổ cuối hành lang chiếu vào, ánh sáng rất mỏng manh.
Tuy Cố Thời gan lớn, nhưng cũng không khỏi bị hình ảnh âm trì này dọa lùi lại ba bước.
Cậu không nhịn được sờ vào tay mình, xác nhận là vẫn còn nhiệt độ.
Hù chết cha, Cố Thời giơ tay đè vành nón xuống.
Còn tưởng là sự kiện siêu nhiên nào đó khiến hồn cậu rời khỏi cơ thể, thậm chí là đi thẳng xuống âm phủ, suýt nữa ngoác mồm gọi Tạ Cửu Tư rồi.
May mà gan lớn, không gọi, nếu không sẽ rất mất mặt.
Cậu còn đang chiến tranh lạnh với Tạ Cửu Tư mà -- mặc dù 80% là từ một phía!
Nhưng đó cũng là chiến tranh lạnh.
Một người đàn ông đích thực sẽ không bao giờ cúi đầu trước!
Đế Thính ngồi ở mép tường, nghe thấy tiếng động trong lòng Cố Thời, ngửi được mùi dưa, nhưng hắn còn chưa kịp hỏi đã bị Lý Bế Chủy nhảy ra.
Lý Bế Chủy đi đến chỗ Cố Thời: "Cố Thời tới rồi, buổi sáng tốt lành nha!"
"Chào buổi sáng, các anh đang làm gì vậy?"
Cố Thời vừa hỏi vừa mở cửa văn phòng để mọi người đi vào.
Đám thần ma đợi đã lâu nối đuôi nhau đi vào, cũng may văn phòng lớn, nếu không đã không chứa nổi đám người tiến vào.
Một đám thần ma chen chúc tiến vào văn phòng, người thì cướp sofa, người thì ngồi dưới đất, sau khi vào văn phòng thì náo nhiệt hơn ngồi ngoài trước nhiều, bắt đầu bàn tán lần này Cố Thời sẽ mang đến bất ngờ gì cho bọn họ.
-- Trong suy nghĩ của bọn họ, Cố Thời là người giúp đỡ mà Bạch Trạch tìm đến. Nếu Bạch Trạch đã chỉ đích danh, vậy chắc chắn là không tầm thường.
Vì vậy người giúp đỡ không tầm thường này tất nhiên lần này cũng sẽ mang đến bất ngờ không tầm thường cho bọn họ!
Cố Thời hoàn toàn không biết gì về sự ưu ái của cái đảng này đối với mình.
Cậu đi ở cuối cùng, đi đến cuối hành lang mở cửa sổ thông gió ra, khử mùi khói thuốc.
Sau đó hít sâu một hơi rồi đi vào văn phòng, nhìn đám người chen chúc trong phòng, gõ gõ cửa: "Mới sáng sớm tinh mơ đã đến đây, nói mục đích của các anh xem?"
"Ờm, chúng tôi muốn đến xem thử thu hoạch lần này của cậu và Tạ Cửu Tư." Đế Thính đáp.
"?" Cố Thời mờ mịt, "Thu hoạch gì? Chẳng phải anh ta đã đưa Đế Lưu Tương cho các anh rồi sao?"
Đế Thính sửng sốt: "Ngoài Đế Lưu Tương ra thì còn gì khác không?"
Cố Thời cũng sửng sốt: "Lần này ra ngoài không phải là vì Đế Lưu Tương sao? Các anh còn muốn cái gì nữa?"
Trong văn phòng, từng lão yêu quái mắt to trừng mắt nhỏ: "Không nên như vậy chứ?"
Cố Thời:???
Sao lại không nên như vậy??
Lý Bế Chủy kéo tay áo Cố Thời: "Ngoài Đế Lưu Tương thì vẫn còn cái khác phải không? Cậu xem, chẳng hạn như..." Hắn chỉ vào Thao Thiết đang ngồi trên sofa, "Chẳng hạn như giới tử của A Chiêu?"
Cố Thời: "Cái này thật sự không có."
Lý Bế Chủy lộ ra vẻ mặt thất vọng, buông tay áo của Cố Thời ra, chạy đến sofa an ủi Thao Thiết.
Mặc dù trông Thao Thiết dường như không cần sự an ủi.
Xung quanh vang lên tiếng thở dài hết đợt này đến đợt khác.
Tiếng thở dài của Lý Bế Chủy đặc biệt lớn.
"..." Cố Thời thấy phản ứng của bọn họ, nghi ngờ có phải mình thật sự bỏ sót chi tiết nhỏ nào đó hay không.
"Các anh chờ chút, để tôi nhớ lại xem."
Đám lão yêu quái tức khắc lên tinh thần, lại chờ mong một lần nữa.
Cố Thời bắt đầu suy nghĩ kỹ lại.
Nửa tháng này, ngày nào cậu cũng ăn nhậu chơi bời bên ngoài với Tạ Cửu Tư, chuyện chính thì không làm được gì nhiều nhưng cân nặng lại tăng tận 2 cân.
Cứ thế này thì chuyện gì có thể xảy ra với cậu đây? Cậu có thể để lại 2 cân thịt của cậu được không?
Cậu chỉ tăng có 2 cân là nhờ cậu đã khắc chế bản thân, mỗi ngày trước khi đi ngủ phải ra ngoài đi bộ hai vạn bước, nếu không, chỉ với việc Tạ Cửu Tư liên tục ăn hoặc tìm kiếm thức ăn không gián đoạn trên đường, 2 cân thịt này của cậu chỉ sợ sẽ tăng lên thành 10 cân.
Cố Thời bắt đầu nhớ lại.
Cố Thời nhớ lại những món đặc sản kỳ lạ mà cậu đã ăn trên đường.
Cố Thời: Bla bla bla.
Đế Thính: "... Cậu đừng có đọc tên các món ăn trong đầu nữa, nghĩ cái gì có ý nghĩa hơn đi!"
"..." Cố Thời quay đầu nhìn Đế Thính bằng ánh mắt sâu kín, "Không có việc gì thì đừng nhìn suy nghĩ của tôi."
Đế Thính nói: "Người anh em à, đây là bản năng."
"Nếu anh còn nhìn, sau này ngày nào tôi cũng sẽ nghĩ đến truyện cấm trong đầu."
Đế Thính nghĩ thầm, còn có chuyện tốt cỡ này à?
Vậy tôi chả xem nó mỗi ngày.
Đế Thính hơi dừng lại, nói: "Sao lại không biết xấu hổ như vậy được? Anh em tốt, cậu thật sự khách sáo quá."
Cố Thời:?
Đế Thính cực kỳ hài lòng: "Người tốt cả đời bình an nha."
Cố Thời:?
Đệt?
Người anh em này, hình như anh có gì đó không ổn!
Đế Thính cảm thấy sau này mình không cần phải trèo tường tìm tài nguyên nữa, thật sự quá tuyệt vời.
Hắn vui vẻ rạo rực, nhắc nhở Cố Thời: "Cậu nghĩ lại những chuyện trong nửa tháng ra ngoài xem, những chuyện không liên quan đến con người ấy."
Cố Thời suy tư một chút, vỗ trán!
Tôi học cưỡi ngựa, một con ngựa hoang trên thảo nguyên mênh mông!
Tạ Cửu Tư dạy.
Mặc dù là ngựa hoang, nhưng ở trước mặt Tạ Cửu Tư lại ngoan ngoãn giống như một con chim cút nhỏ.
Đế Thính: "......"
"Không kêu cậu nghĩ cái này!"
"Cái này không liên quan đến con người đó!" Cố Thời nhỏ giọng oán giận, "Gấp cái gì, để tôi nghĩ lại."
Đế Thính nghe trong đầu Cố Thời một câu Tạ Cửu Tư hai câu Tạ Cửu Tư, bắt đầu hối hận vì đã đưa ra lời khuyên cho Cố Thời.
Mặc dù nói đến chuyện không liên quan đến con người thì ngay lập tức nghĩ đến Tạ Cửu Tư cũng không có gì sai, nhưng cái này còn không bằng đọc tên đồ ăn nữa.
Đế Thính nhìn về phía cổ Cố Thời bằng ánh mắt phức tạp.
Cố Thời đang mặc áo khoác, nhưng Đế Thính đọc không sót suy nghĩ nào của Cố Thời nên biết, trên cổ Cố Thời là vòng cổ vảy rồng do Tạ Cửu Tư tặng.
Đế Thính thật sự không có chút hứng thú nào với việc hai người trao đổi tín vật.
Hắn nhìn Cố Thời, trong lúc mơ màng, hắn như nhìn thấy Lý Bế Chủy miệng trong và miệng ngoài đều bô bô A Chiêu A Chiêu A Chiêu.
Đế Thính nhịn không được thoáng quay đầu nhìn Lý Bế Chủy.
Lý Bế Chủy đang ngồi xổm cùng Thao Thiết, nhận ra tầm mắt của Đế Thính, trên đầu chậm rãi xuất hiện một dấu chấm hỏi.
Đế Thính nhanh chóng thu hồi tầm mắt trước khi Lý Bế Chủy kịp phát ra âm tiết đầu tiên, lại nhìn về phía Cố Thời, hắn lộ ra biểu cảm ê răng.
Lúc này ngoài miệng Cố Thời không nói gì, nhưng trong lòng toàn là Tạ Cửu Tư, cũng tám lạng nửa cân với Lý Bế Chủy.
Cố Thời không biết Đế Thính đã nghe gì nghĩ gì.
Cậu còn đang suy nghĩ trong tuyến thời gian này có xảy ra sự kiện đặc biệt gì không.
Mua vé số chắc là không tính.
Vậy ngoài mua vé số...
"Ố!! Tôi biết rồi!" Cố Thời vỗ đùi.
Một đám thần ma lập tức ngẩng đầu lên, vươn dài cổ ra như chình cỏ đốm, hưng phấn muốn chết, ánh mắt ngập tràn hy vọng nhìn vào Cố Thời, như thể cậu có thể hô biến lấy đồ bị mất trộm ra, trả lại cho bọn họ.
Nhưng bọn họ thất vọng rồi.
"Trước đó có một bạn học của tôi tìm tôi, nói là cháu gái của cô ấy đụng phải tà ma, Tạ Cửu Tư nói là đúng lúc các anh đang tìm Hỗn Độn."
Cố Thời cảm thấy thật ra chuyện này cũng coi như là có liên quan đến con người, nhưng có một nửa không phải.
Cậu không chắc nó có hữu ích hay không, tóm lại vẫn nói ra.
Cố Thời hỏi: "Chuyện này có tính không? Nếu không thì tôi thật sự không nghĩ ra được gì khác!"
Đám thần ma hít một hơi, toàn bộ văn phòng lặng ngắt như tờ, ngay cả Lý Bế Chủy cũng sốc đến mức quên mất chuyện muốn nói.
Đế Thính nghe xong thì choáng váng.
Tuy nhiên, đầu óc Cố Thời nhanh hơn lời nói, hắn là người đầu tiên nghe thấy, Cố Thời vừa dứt lời là hắn nhanh chóng khôi phục tinh thần: "Tính! Là chuyện lớn! Chuyện lớn cực cực kỳ quan trọng! K ở đâu? Trạng thái gì? Tình huống cụ thể là thế nào?"
"Anh quan tâm người ta đến vậy sao?" Cố Thời hơi ngạc nhiên nhìn Đế Thính, "Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, nghe Tạ Cửu Tư nói là điên rồi, cứ mắng Bàn Cổ Thần mãi, nói là muốn giết hắn báo thù gì đó?"
Tim Đế Thính đập thình thịch.
Nghe đi nghe đi!
Đường đường là hỗn độn mà lại điên rồi, còn cứ nói muốn báo thù mãi, sát tâm quá nặng!
Nếu đây không phải là diệt thế, Đế Thính hắn chặt đầu xuống làm bóng đá!
Các thần ma khác cũng bồn chồn bất an, lúc này bọn họ đều do dự không thể quyết định được.
Trước mắt Đế Thính biến thành màu đen, bắt đầu nghĩ xem nên chết thế nào để sáng khoái hơn chút.
Hắn chỉ là thần thú khoa văn hèn mọn, khác với đám khoa võ hung hãn, hắn sẽ không phản kháng, nếu vậy có lẽ đại thần Hỗn Độn sẽ không làm khó hắn, trực tiếp dùng bốn móng vuốt dẫm lên để hắn ngỏm củ tỏi tại chỗ, không cần phải chịu đựng sự đau đớn không cần thiết, quá hoàn hảo.
Đế Thính quay đầu nhìn thoáng qua đám khoa võ, là thần thú duy nhất có đầu óc khá linh hoạt, thể xác và tinh thần hắn lập tức kiệt quệ, cảm thấy mình đã già đi 10 vạn tuổi.
Vào những lúc thế này, vì sao Bạch Trạch lại không ở đây?
Nếu Bạch Trạch ở đây, hắn không cần phải chịu đựng chuyện này một mình.
Thậm chí cũng có thể không làm gì cả, cùng là một món trang sức bla bla, khác với đám trứng ngu ngốc chỉ biết đánh nhau.
Đế Thính hỏi Cố Thời: "Bây giờ K đang ở đâu?"
Cố Thời nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của Đế Thính, hiểu được lý do khiến đám thần ma bồn chồn bất an -- lần trước khi bọn họ như vậy là vì phát hiện có khả năng Kim Ô đang gặp nguy hiểm!
Chỉ là lần này, phản ứng của bọn họ mãnh liệt hơn nhiều so với lúc suy đoán khả năng Kim Ô xảy ra chuyện.
Xem ra nhân duyên của Hỗn Độn vô cùng tốt, nếu không sẽ không đến mức như vậy.
Cố Thời cảm thấy đám lão yêu quái này cũng rất có tình người.
Cậu mở miệng an ủi: "Các anh đừng quá lo lắng, nếu không có gì bất ngờ thì ngày mốt là có thể gặp được rồi."
Trước mắt Đế Thính tối sầm lại, qua đời tại chỗ.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Người ta sợ chết bà mà anh bé còn hù 🤣
Đăng: 10/1/2025
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro