Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

⛩️ Chương 31. Tôi đi ăn trưa, Cố Thời đang đợi tôi

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nha

Nghe xong lời của Tất Phương, phản ứng đầu tiên của Tạ Cửu Tư chính là không thể nào.

Anh ngước mắt nhìn những người khác cũng đang ở đây, phát hiện sắc mặt của bọn họ đều là “tuyệt đối không có khả năng này”.

Tất Phương đóng cửa phòng Họa Đấu đang nghỉ ngơi, thiết lập cấm chế cách âm, nghe thấy tiếng bàn luận ở bên ngoài, hắn cũng ngồi xuống.

“Họa Đấu sẽ không nói dối.” Tất Phương nói, “Huống chi chuyện này còn liên quan đến Trọng Lê.”

Họa Đấu là thuộc hạ của Hỏa Thần Trọng Lê, còn thuộc họ nhà chó, lòng trung thành thì khỏi phải bàn cãi, Tất Phương dám đảm bảo điều này.

Lý Bế Chủy lầu bầu: “Không phải Họa Đấu được Trọng Lê nhặt vào thời đại hậu thần sao? Nó làm sao có thể từng nhìn thấy Hỗn Độn?”

“Họa Đấu chưa từng thấy, nhưng Trọng Lê cũng như chúng ta, ra đời từ trong hỗn độn*.” Tất Phương trợn trắng mắt, “Nếu không phải chuyện quan trọng, nào đến nỗi cố ý hạ cấm chế chứ.”

*Hỗn độn ở đây có 2 ý, một ý là chỉ thời kỳ hỗn độn nên mình sẽ không viết hoa, còn một ý là chỉ thứ/người tên Hỗn Độn, không viết hoa sợ m.n tưởng Hỗn Độn có thai đám lão quái vật 😂

Nói vậy cũng có lý.

Tạ Cửu Tư nhìn về phía Đế Thính, Đế Thính lắc đầu, chuyện này hắn thật sự có lòng mà không có lực, có lẽ Bạch Trạch có thể có chút linh cảm từ tin tức này, nhưng dù sao Đế Thính cũng không phải là Bạch Trạch.

“Sao Hỗn Độn có thể xuất hiện lại được?” Lý Bế Chủy vẫn không tin, “Lẽ ra K đã tan biến từ lâu mới đúng, cho dù không tan biến cũng không có khả năng xuất hiện trở lại.”

Lời của Lý Bế Chủy hoàn toàn chính xác.

Trước khi Bàn Cổ Thần xuất hiện, thế giới bị Hỗn Độn chiếm cứ, nhìn khắp nơi toàn là một mảng tối tăm.

Sau đó, Bàn Cổ Thần và Hỗn Độn chiến đấu không ngừng nghỉ, cuối cùng đánh bại và đẩy Hỗn Độn đi, tạo ra thiên địa, Hỗn Độn không cam lòng kéo vị thần khai thiên lập địa kia đi cùng, có vô số sinh linh ra đời trong cơn thủy triều dâng trào này.

Những sinh linh đó cũng chính là bọn họ — nhóm thiên thần và yêu quái đầu tiên được thiên địa thật sự nuôi dưỡng, trở thành chúa tể đầu tiên của thế giới mới này.

Thiên địa ra đời thì có thiên cương*, khi thiên địa ra đời, dù là Bàn Cổ Thần hay Hỗn Độn cũng đều bị thiên cương loại trừ khỏi lục đạo tam giới của thiên địa.

*Thiên cương (天纲): mình tra baidu thì từ này có nhiều nghĩa, một là kỉ cương của trời, hai là hệ thống ngai vàng, dòng dõi triều đại, ba là các quy định của triều đình, bốn là tên của một ngôi sao.

Bởi vì thực lực của K quá mạnh, mạnh đến mức có thể dễ dàng đảo lộn thiên địa, khiến tam giới sụp đổ, thiên cương tất nhiên không cho phép hai người này xuất hiện lại lần nữa.

Về cơ bản, mọi người có mặt ở đây đều được sinh ra dưới sự dẫn dắt của thiên cương, vì vậy bọn họ biết rõ bí mật trong đó.

Nếu không phải hỗn độn đã qua đi, thế hệ sau sẽ không xuất hiện hung thú dám can đảm tự xưng là Hỗn Độn.

Lý Bế Chủy ngồi tựa lưng vào ghế, bấu lưng ghế: “Người khác không rõ, chẳng lẽ chúng ta còn không rõ sao? Hỗn Độn sao có thể xuất hiện lại được, lục đạo tam giới đã không còn sự tồn tại của K từ lâu, Hỗn Độn xuất hiện là trái với thiên cương, thiên cương sẽ bị tổn hại, lục đạo tam giới tất hỗn loạn.”

Hắn còn chưa dứt lời, tất cả mọi người đều vô thức nhìn về phía Tạ Cửu Tư.

Lục đạo tam giới tất hỗn loạn?

Hình như quả thật đã bắt đầu hỗn loạn, chẳng hạn như cục luân hồi Cửu U.

Tạ Cửu Tư cũng khựng lại, nhưng điều anh nghĩ lại khác với tất cả mọi người.

Trong khi những người khác nghĩ đến sự hỗn loạn ở cục luân hồi, Tạ Cửu Tư lại nghĩ đến Cố Thời —— nói chính xác hơn là những gì Cố Thời từng nói.

Mọi người đều biết, kể từ khi ra đời, Bạch Trạch đã không gì không biết.

Vì vậy khi đám Tạ Cửu Tư phát hiện Bạch Trạch cũng không hề biết chuyện gì đang xảy ra, diễn biến của vụ việc lập tức trở nên khó đoán.

Tạ Cửu Tư nhớ rõ lúc đó Cố Thời đã nói: Vậy vì sao không thể là những người bên ngoài lục đạo tam giới? Thế nên Bạch Trạch mới không nhìn ra.

Khi đó Tạ Cửu Tư đã cảm thấy có lý, nhưng anh bị những bí mật mà anh biết gây hạn chế, không hề nghĩ đến Hỗn Độn.

Bây giờ Tạ Cửu Tư càng lúc càng cảm thấy suy nghĩ của Cố Thời có lý.

Đúng vậy.

Nếu là ở bên ngoài lục đạo tam giới thì sao?

Hỗn Độn bị thiên cương từ chối, nếu hiểu ngược lại, Hỗn Độn cũng từ chối vùng thiên địa này.

Vì vậy Hỗn Độn nằm trong phạm vi bên ngoài lục đạo tam giới.

Hiểu theo hướng này hoàn toàn không có vấn đề gì.

Tạ Cửu Tư suy tư: “Có lẽ Hỗn Độn thật sự trở về.”

Thiên địa được dựng dục bên trong hỗn độn, nơi này vốn nên là địa bàn của Hỗn Độn. K bị Bàn Cổ Thần đánh bị thương nặng và đuổi đi, còn bị chính nhà của mình từ chối, nếu thật sự muốn trở về, dùng đầu ngón chân cũng biết là cái gì tới.

Đế Thính đọc được suy nghĩ của Tạ Cửu Tư, khẽ hít một tiếng: “Anh cho rằng, K muốn nhiễu loạn thiên cương trước, quấy đục tam giới, sau đó để Hỗn Độn quay về?”

Tạ Cửu Tư gật đầu.

Đế Thính hỏi: “Vậy nó lấy đồ của chúng ta đi để làm gì?”

“Không biết.” Tạ Cửu Tư thẳng thắn thừa nhận, “Có lẽ hậu quả vẫn chưa xuất hiện mà thôi.”

Đây cũng là một loại khả năng.

Nhóm yêu quỷ đang ngồi đây đều cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.

Toàn bộ sảnh chìm vào bầu không khí nặng nề, im ắng như sắp có bão.

Bọn họ vốn cho rằng, bọn họ bị đánh thức vào lúc này chỉ là một trải nghiệm kỳ lạ với một số hậu quả nghiêm trọng, mặc dù luôn oán giận, nhưng cũng không có cảm giác cấp bách phải nhanh chóng giải quyết.

Nhưng liên quan đến Hỗn Độn, vậy nó không còn là một sự kiện tầm cỡ nữa.

Có lẽ thiên địa này sẽ bị xóa sổ.

Tạ Cửu Tư nhìn bọn họ một cái, nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Lý Bế Chủy tinh mắt, ỷ có nhiều người ở đây nên to gan đập bàn một cái: “Tạ Cửu Tư, anh muốn đi đâu? Hay là muốn lén chạy trốn?!”

Bước chân Tạ Cửu Tư khựng lại: “Tôi đi ăn trưa, Cố Thời đang đợi tôi.”

“?” Lý Bế Chủy khiếp sợ, “Đã lúc nào rồi mà anh vẫn còn nghĩ đến ăn trưa? Đưa Cố Thời về đây luôn đi! Chúng ta phải cùng nghĩ cách chứ đúng không?!”

“Tôi không nghĩ ra được.” Tạ Cửu Tư thành thật.

Lý Bế Chủy nghẹn họng.

Tạ Cửu Tư thong thả nói: “Cơm trưa vẫn phải ăn, ăn bàn gà lớn, Cố Thời nói rất ngon.”

Đâu có ai hỏi anh ăn cái gì đâu!

Lý Bế Chủy thấy ê răng; “Anh thảnh thơi vậy sao? Trong chúng ta có hơn một nửa là bị thương rồi, nếu hỗn độn thật sự đang đến, tất cả mọi người đều sẽ tiêu tùng!”

“Cậu nói đúng.” Tạ Cửu Tư gật đầu, “Vậy nên các cậu phải cố gắng nghĩ cách đấy.”

Vừa dứt lời, bóng dáng anh đột nhiên biến mất, chỉ trong một hơi thở đã trở nên xa xôi không thể với tới.

Lý Bế Chủy đập bàn cái “rầm”, quay đầu nhìn các thần ma khác: “Các anh nhìn anh ta kìa! Sao anh ta lại như vậy chứ?!”

Đế Thính cười nhạo một tiếng: “Có phải anh đã quên Tạ Cửu Tư sống ở đâu không?”

“Ah?”

“Anh ta là người chưởng quản Cửu U minh thổ, đối với luân hồi sinh tử rất thờ ơ, anh nói với anh ta là mọi người sắp tiêu tùng, anh nghĩ anh ta sẽ quan tâm?”

Hắn nghe được tâm tư của Chúc Âm.

Tạ Cửu Tư có cái nhìn rất thờ ơ đối với sinh tử, bao gồm cả sinh tử của anh, không quan tâm như các thần ma khác.

Bởi vì Chúc Âm hiếm khi có thể tự do đi lại trên dương gian, hơn nữa cục luân hồi hỗn loạn khiến anh bối rối, nên anh mới tham gia hỗ trợ bọn họ.

Anh chỉ đang cố gắng thử tìm về hàm hỏa của anh vì tinh thần trách nhiệm, giúp luân hồi trở lại bình thường, không tìm được thì không tìm được thôi, nếu thật sự xảy ra chuyện, vậy trong mắt Tạ Cửu Tư cũng chỉ được coi là một loại luân hồi mà thôi.

Vì vậy đối với Tạ Cửu Tư, thế giới quay về hỗn độn, mọi người ngỏm củ tỏi tập thể đúng là không quan trọng bằng ăn uống học tập và tiếp xúc với những chuyện mới mẻ.

Khi Tạ Cửu Tư quay về lấy chứng minh nhân dân và trở lại, Cố Thời đang nín thở nhìn menu.

Trên menu có rất nhiều món, gì mà thịt lạc đà, thịt ba chỉ, thịt cương cương*...

*Nguyên văn là “缸缸肉”, mình tra mà không biết là thịt gì nữa.

Ngoài thịt ra thì vẫn là thịt, Cố Thời sắp không biết mặt chữ thịt nữa rồi.

Hơn nữa còn có rất nhiều món chưa từng nghe nói đến.

Khi Tạ Cửu Tư ngồi xuống đối diện Cố Thời, nhìn mặt bàn trống không: “Cậu chưa gọi món à?”

Cố Thời thở dài: “Có rất nhiều món tôi chưa từng nghe nói đến.”

“Gọi hết.” Tạ Cửu Tư nói một cách dứt khoát.

Cố Thời: Điêu.

Tạ Cửu Tư trả tiền, anh nói cái gì thì là cái đó.

Khi Cố Thời gọi món xong, màn hình điện thoại trên bàn của cậu sáng lên.

Cố Tu Minh gửi tin nhắn.

Khi đối tượng bói toán của ông già là một người bình thường, hiệu suất của ông vẫn rất cao.

Cố Thời mở khóa điện thoại, nhìn thoáng qua rồi share lịch sử trò chuyện cho Dư Tịnh.

Cố Tu Minh nói mấy ngày này cháu gái của Dư Tịnh không có tử kiếp, sẽ không sao hết, hơn nữa mệnh của cô bé này là làm được việc lớn, sẽ không có vụ chết sớm.

Về phần bị quỷ bám vào người, dựa theo bói toán của ông già, đặt một chậu nước dưới tủ nơi cháu gái mắc chứng tự bế đang trốn bên trong, cho thêm chút muối vào trong nước là có thể ổn định được.

Dư Tịnh ngàn lần biết ơn làm theo.

Cố Thời vừa định đặt điện thoại xuống thì bên Cố Tu Minh lại gửi tin nhắn đến.

【 Cố Tu Minh: Quá không ổn, cháu gái của bạn học của con, mệnh của con bé không hề gặp phải kiếp nạn như hiện tại, là bị một thế lực bên ngoài đột nhiên xen vào. 】

Cố Thời cắn đũa, gửi lại một dấu chấm hỏi rồi đánh chữ.

【 Cố Thời: Vậy ông có xem được là ai xen vào không? 】

【 Cố Tu Minh: Ông định bắt đầu bói quẻ ngay bây giờ. 】

Cố Thời đáp được rồi đặt điện thoại xuống.

Kết quả là đợi tận nửa tháng.

Cố Thời và Tạ Cửu Tư lang thang ở bên ngoài suốt 2 tuần, cả chặng đường đều ăn uống và dễ dàng tìm thấy 66 điểm kia, sau đó khi đến thời hạn thì gửi địa chỉ cho đám lão yêu quái Viện Tam Giới.

Tạ Cửu Tư dùng quyền lực để trục lợi cho mình, anh tự quyết định nơi mình phụ trách là ở ngoại ô thành phố Cẩm Quan, lúc này anh và Cố Thời đang vùi đầu ăn uống một gia đình ếch cá.

Cố Thời gần như quên mất chuyện Cố Tu Minh bói toán, mãi đến khi cậu tranh giành thất bại miếng chân ếch cuối cùng với Tạ Cửu Tư, hồi phục tinh thần từ mùi hương nóng hổi, chạm vào điện thoại và nhìn thấy tin nhắn của Cố Tu Minh đã là nửa tiếng sau.

【 Cố Tu Minh: Ông không nhìn ra được gì cả, quá không ổn. 】

【 Cố Thời: Không sao đâu, đừng quá sức, tuổi già mắt mờ là chuyện rất bình thường! 】

Cố Thời gửi tin nhắn này xong thì phớt lờ lời chửi bới của Cố Tu Minh, đặt điện thoại xuống, cau mày.

Điều này không nên xảy ra.

Cố Tu Minh nên biết hết mọi chuyện mới đúng.

Đối với một người đã đạt được truyền thừa thực sự của dòng dõi Thương Ngô, dù là bói một chuyện gì đó thì đều được quyết định bởi việc có đủ sức lực và thời gian hay không, tuyệt đối không thể nào tồn tại khả năng bói không ra.

Cũng không thể nào là vì ông già lớn tuổi, năng lực suy giảm được.

Cố Thời gặm đũa, thở dài.

Tạ Cửu Tư ngước mắt nhìn cậu: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cháu gái của một bạn học của tôi…”

Cố Thời nói được một nửa thì khựng lại, đột nhiên nhớ ra vị trước mắt này chính là người chưởng quản Cửu U minh thổ?

Cậu ảo não vỗ trán một cái: “Tạ Cửu Tư, tôi hỏi anh chuyện này một chút.”

Tạ Cửu Tư gật đầu.

Cố Thời kể lại chuyện cháu gái của Dư Tịnh.

Từ nhỏ trí nhớ của cậu đã rất tốt, học thuộc lòng bài học là nhanh nhất, chuyện lúc trước Dư Tịnh nói với cậu, cậu thuật lại với Tạ Cửu Tư không thiếu một chữ.

Khi Tạ Cửu Tư nghe Cố Thời nói cháu gái của Dư Tịnh nói một loại ngôn ngữ khác, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Cô ấy có ghi âm không?”

Cố Thời lập tức hỏi Dư Tịnh, Dư Tịnh nhanh chóng gửi đoạn ghi âm qua.

Tạ Cửu Tư nghe tiếng gào chói tai phát ra từ đoạn ghi âm, hơi khựng lại, chậm rãi lấy một tờ khăn giấy lau miệng.

Cố Thời hỏi: “Anh nghe hiểu không?”

Tạ Cửu Tư gật đầu: “Hiểu.”

Cố Thời lập tức lên tinh thần: “Con bé đang nói gì vậy?”

“K đang mắng người.” Tạ Cửu Tư đáp.

“?” Cố Thời sửng sốt, “Mắng ai?”

Tạ Cửu Tư: “Bàn Cổ Thần.”

Cố Thời:???

Tạ Cửu Tư hỏi: “Cậu nói bạn học của cậu sẽ sớm dẫn đứa nhỏ này tới đây?”

“Đúng vậy.” Cố Thời gật đầu, lén lút hỏi, “Vậy đây không phải là lệ quỷ bình thường đúng không? Có chuyện gì xảy ra à?”

“Đó không phải là lệ quỷ, là Hỗn Độn.” Tạ Cửu Tư đáp, “Là thứ bị Bàn Cổ Thần chém làm đôi.”

Cố Thời mờ mịt gãi đầu: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó đúng lúc chúng tôi muốn tìm K.”

Còn gì thoải mái bằng việc đang buồn ngủ thì có người đưa gối đầu?

Không có chuyện gì thoải mái bằng.

Tạ Cửu Tư hiểu rõ vận may của mình, anh đương nhiên không thể nào may mắn bậc này được.

Không phải anh, vậy đó là…

Tạ Cửu Tư đảo mắt, cẩn thận nhìn Cố Thời từ trên xuống dưới, mang theo chút tìm tòi nghiên cứu và suy tư.

Anh suy nghĩ rồi hỏi Cố Thời: “Cậu đã bao giờ mua vé số chưa?”

“?” Cố Thời dại ra, “Vì sao tôi phải đưa tiền free cho người ta?”

Nghe vậy, Tạ Cửu Tư lập tức lấy ví của mình ra.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Não anh 94 nhảy số nhanh thật, nghĩ ngay đến mua vé số 😂

Vậy là cháu gái của Dư Tịnh là K nên mới nằm mơ thấy có người (Bàn Cổ Thần) chém mình làm đôi.

Đăng: 5/1/2025

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro