⛩️ Chương 19. Những lúc như vừa rồi không cần cổ vũ đâu
Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Thành phố B là một đô thị quốc tế, trong đó, khu vực trung tâm là khu phức hợp thương nghiệp quy mô lớn, với quy mô vượt trội và lượng khách du lịch khổng lồ.
Quán cà phê nơi Cố Thời và Tạ Cửu Tư đang ở cách khu ẩm thực không xa, không cần phải đi xe. Chỉ cần đi qua vài tòa office building rồi băng qua đường cái được làm thành phố đi bộ là có thể đến phố chợ đêm ồn ào náo nhiệt.
Tạ Cửu Tư đi theo Cố Thời, đi qua phố đi bộ, lại đi qua một con hẻm nhỏ yên tĩnh, khung cảnh hiện ra trước mắt.
Cố Thời nhảy đến phía trước, nhảy ra ngoài hẻm nhỏ: "Đến rồi!"
Sắc mặt Tạ Cửu Tư nghiêm túc, cẩn thận quan sát đường phố xuất hiện trước mắt.
Con đường này được xây dựng riêng cho chợ đêm.
Nó hoàn toàn khác với phố đi bộ thương mại hiện đại bên kia, nó được xây theo phong cách truyền thống.
Tường gỗ đỏ ngói lưu ly, trên mái hiên treo đèn lồng giấy.
Ánh sáng rực rỡ chiếu ra từ các cửa hàng hai bên đường, chiếu vào tấm biển cửa hàng, khiến những tấm biển dát vàng không có đèn noel trở nên sống động.
Ngoài những tòa nhà kiểu nhà hàng, ở lối vào còn có đầy những quầy hàng nhỏ và người bán hàng rong, bên kia sông còn có một quán bar vang lên điệu dân ca được chơi bằng guitar.
Hơi nóng của đồ ăn thấm đẫm cái lạnh của đêm thu, gió thổi vào mặt tràn ngập mùi khói lửa sôi động.
Người đến người đi tay cầm đồ ăn và đồ uống, còn có người cầm chai rượu chưa uống xong, vui vẻ cười to.
Nếu là ở nơi khác, mức đề-xi-ben này sẽ rất chói tai, nhưng ở đây lại chỉ tạo thêm sự phấn khích.
Chen chúc ầm ĩ, nhưng lại có trật tự một cách vi diệu.
Cố Thời nhìn dáng vẻ tò mò tìm hiểu của Tạ Cửu Tư, muốn nói lại thôi, cuối cùng quyết định để tự Tạ Cửu Tư đi quan sát thủ đoạn đáng sợ này của con người.
Cố Thời hỏi: "Anh muốn ăn gì không?"
Tạ Cửu Tư vô cùng cẩn thận: "Nghe theo cậu."
Cố Thời nhìn thoáng qua quầy trái cây bên cạnh, ỷ bản thân vừa kiếm được một khoản tiền khổng lồ, quyết định mua tất.
Cậu đến quét mã đơn hàng.
Tạ Cửu Tư nhìn bóng lưng Cố Thời.
Trang phục hôm nay của Cố Thời không phù hợp với xã hội hiện đại.
Trên ống quần dính bùn, lưng đeo sọt tre, quần áo trên người trông rất cũ, cúc áo kiểu xưa, ngay cả giày cũng là giày vải có vết khâu.
Trông như người từ vài chục năm trước xuyên đến đây.
Nhưng bất ngờ là dáng vẻ đó lại rất hợp với phong cách cổ xưa của con phố này.
Tạ Cửu Tư nhìn bóng dáng Cố Thời sắp bị đám đông bao phủ, thế là đi theo sau hơi thở của cậu.
Tạ Cửu Tư nhận ra đám đông xung quanh như có như không né tránh mình, anh dứt khoát theo sát bên cạnh Cố Thời, miễn cho cậu bị dòng người đẩy đi, anh rất tập trung quan sát xung quanh.
-- Con người nơi này có vẻ rất hạnh phúc.
Tạ Cửu Tư dễ dàng đưa ra kết luận này, còn về thứ khác, anh tạm thời không nhìn ra có gì đặc biệt.
Cố Thời nhớ Tạ Cửu Tư nói anh khá thích ăn cay, lập tức đến thẳng sạp nướng BBQ và đồ chiên.
Tạ Cửu Tư chú ý thấy Cố Thời rời đi rồi trở về, ngay sau đó anh ngửi thấy mùi ớt cay nồng.
"Anh cầm đi." Cố Thời đưa cây lạp xưởng lớn cho Tạ Cửu Tư, "Nếm thử xem!"
Tạ Cửu Tư nhìn cây lạp xưởng lớn trong tay, lớp vỏ bên ngoài được cắt và chiên giòn, được phủ một lớp dầu đỏ, mùi thơm và vị cay lập tức chiếm cứ khứu giác của anh, khiến ngón trỏ anh giật giật.
Cố Thời cắn một miếng lạp xưởng của mình, cố ý phát ra tiếng nhai giòn vang để sếp biết độ giòn của nó.
Tạ Cửu Tư cũng cắn theo.
Cố Thời nhai lạp xưởng, hỏi với vẻ mong đợi: "Ngon không?"
Tạ Cửu Tư gật đầu: "Không tệ."
Cố Thời cảm thấy không còn gì để nói, sau đó nghe Tạ Cửu Tư nói: "Tôi thích cái này."
Cố Thời tức khắc hưng phấn: "Không chỉ có cái này thôi đâu, con người rất giỏi hưởng thụ đồ ăn ngon, anh đi với tôi!"
Nghe vậy, Tạ Cửu Tư gật đầu.
Cố Thời kéo Tạ Cửu Tư đến một quán ăn xiên que Tứ Xuyên, quán ăn vốn vô cùng náo nhiệt lập tức giảm đi sau khi Tạ Cửu Tư bước vào, Cố Thời thấy vậy thì bao hẳn một phòng.
Cố Thời cầm menu, hỏi Tạ Cửu Tư: "Sức ăn của anh lớn không?"
Tạ Cửu Tư không chắc lắm, dù sao trước giờ anh chưa từng thấy no.
Vì thế anh gật đầu: "Lớn."
Cố Thời lập tức vung tay, gọi toàn bộ menu.
Người phục vụ phòng sửng sốt, nhìn thoáng qua bộ đồ của Cố Thời, không nhịn được xác nhận với Cố Thời thêm lần nữa: "Lát nữa anh có bạn bè đến không?"
"Không có, chỉ có hai chúng tôi." Cố Thời xua tay, "Không sao đâu, nếu ăn không hết thì chúng tôi có thể đóng gói, trong nhà đông người."
Người phục vụ do dự chốc lát, khó xử nói: "Chỗ chúng tôi phải trả tiền trước rồi mới lên đồ ăn."
Cố Thời nghe vậy thì khựng lại, sao cậu còn có thể không rõ người ta đang lo lắng bọn họ ăn xong không có tiền trả.
Cậu cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, nghĩ cũng thấy bình thường: "Được, tính tiền ở đâu?"
Người phục vụ thở phào nhẹ nhõm: "Ở quầy lễ tân."
Trùng hợp lúc này Cố Thời nhận được thông báo nhắc đã nhận được tiền, cậu đeo sọt lên, nói với Tạ Cửu Tư: "Tạ Cửu Tư, tôi đi thanh toán hóa đơn trước, sẵn lấy chút trà sữa và mua đồ ở các quầy hàng nhỏ, anh chờ tôi chút nhé!"
Tạ Cửu Tư gật đầu với Cố Thời.
Anh không hiểu gì về con người, dĩ nhiên Cố Thời nói cái gì thì là cái đó.
Phòng riêng của bọn họ ở tầng 3.
Không lâu sau, Tạ Cửu Tư nhìn qua cửa sổ, thấy Cố Thời đeo sọt nhảy nhót rời khỏi quán, chỉ trong chốc lát đã hòa vào trong đám người, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cố Thời bỏ trà sữa vào sọt, trong lòng nghĩ nên mua thêm chút gì đó về.
Không phải là cậu có nhiều tiền, chỉ là số tiền dùng để mua đồ ăn vặt dù mua từ đầu đường đến cuối đường cũng tiêu không hết.
Hơn nữa người có công lớn nhất trong số tiền này là Tạ Cửu Tư, tiêu cho Tạ Cửu Tư cũng rất xứng đáng. Cố Thời nghĩ dù cậu có nhặt đồ thừa thì cũng kiếm được một khoản lớn.
Nghĩ vậy, Cố Thời nhanh chóng bắt đầu càn quét đường phố.
Tạ Cửu Tư thích ăn cay khẩu vị nặng, vậy thì mục tiêu rất rõ ràng.
Cố Thời mua từ đầu đường đến cuối đường, mua một sọt đồ ăn vặt, ngoại trừ những món cậu nghĩ sẽ hợp với khẩu vị của Tạ Cửu Tư, còn có những món cậu đã từng ăn và cảm thấy mùi vị không tệ.
Tâm trạng Cố Thời đang rất vui vẻ, bỏ một phần đậu hũ thúi vừa mua được vào sọt, ngân nga trở về.
Kết quả cậu đụng phải một đám đông trước quán.
Cố Thời nghĩ đến đống súp và nước trong sọt thì dừng chân, để đám đông này vào trước.
Cậu vừa mới dừng chân đã nghe thấy trong đám đông có người gọi tên cậu: "Cố Thời?"
Cố Thời sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua, lúc này mới phát hiện đám đông kia toàn là bạn học của cậu.
Cố Thời đếm số người, phát hiện có 28 người trong số 40 người của lớp cậu, trên cơ bản đều là những người sau khi tốt nghiệp thì chọn ở thành phố B này.
Cố Thời cười cười: "Đang mở tiệc à?"
Cậu lười hỏi vì sao bọn họ không kêu cậu.
Bản thân Cố Thời cũng không rõ tại sao, nhưng dù sao trước giờ duyên bạn bè của cậu chẳng ra sao, lúc học đại học gần như là bị cô lập.
Trong đám đông có vài người lộ vẻ xấu hổ.
Lớp trưởng dẫn đầu mặt không đổi sắc, cười chào đón: "Cậu cũng đến đây ăn sao?"
Cố Thời gật đầu: "Ừm, vào trong đi, đứng ở cửa chặn việc làm ăn của người ta."
Đám đông vào cửa.
Mấy người đi cuối cùng nhìn Cố Thời, lớn tiếng hỏi: "Tiểu Cố đạo trưởng, hôm nay cậu ăn mặc kiểu gì vậy?"
Giọng nói này thật sự rất lớn, lớn đến mức khiến toàn bộ sảnh quán đều nhìn về phía Cố Thời, lớp trưởng đang đi đằng trước nghe thấy tiếng thì quay đầu lại nhìn Cố Thời, như thể đến bây giờ mới phát hiện ra cách ăn mặc của Cố Thời.
Người nói chuyện to tiếng như được cổ vũ, như con công phe phẩy bộ lông trên người.
Sao Cố Thời có thể không cảm nhận được ác ý như đập vào mặt của người này.
Cậu cúi đầu nhìn bộ đồ trên người, bắt chước dáng vẻ không hiểu gì của Tạ Cửu Tư, lộ vẻ khó hiểu, chậm rãi nói: "Mặc kiểu nhân dân lao động bình thường á."
"..." Cố Thời đáp lời quá trôi chảy, khiến người nọ nhất thời không biết nên tiếp tục như thế nào.
Vì vậy lại có người nói: "Hôm nay Tiểu Cố đạo trưởng đến quán ăn, không tiết kiệm tiền nữa à? Phát tài rồi?"
"Cậu cứ đùa." Cố Thời làm ra vẻ ngại ngùng, mắt không thèm chớp nói lung tung, "Tôi chỉ kiếm được một số tiền nho nhỏ khoảng mười mấy vạn thôi."
Người nọ lập tức cứng đờ.
Nhưng lớp trưởng đã đặt phòng riêng lại cao giọng nói: "Tôi có đặt sẵn phòng riêng, Cố Thời, hay là cậu vẫn nên tiết kiệm tiền đi, đừng nên kiếm được chút tiền đã tiêu xài lung tung, đến ăn cùng chúng tôi đi, tôi mời khách."
Gia đình của lớp trưởng cũng coi như có chút quyền lực ở thành phố B, lúc học đại học tiêu không ít tiền mời các bạn học đi ăn, đừng nói là trong lớp bọn họ, cả khoa cũng có không ít người hâm mộ hắn.
Cố Thời tỏ ra tiếc nuối: "Cảm ơn cậu đã cất nhắc, nhưng con người tôi không thích ăn chung với chó liếm á."
Sắc mặt đám đông thay đổi, nhưng không ai muốn lên tiếng nhận xưng hô chó liếm này.
Cố Thời cười hì hì, tâm trạng vui vẻ, ngân nga đi lên tầng.
Chê cười rồi.
Trước mặt thần ma thượng cổ gia còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ đám con người hèn mọn mấy người sao?
Bàn về cãi nhau, ngay cả Cố Tu Minh, gia cũng chưa từng thua!
Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời vui vẻ đi vào.
"Gặp được chuyện tốt hả?"
"Không tốt lắm, nhưng tôi vui." Cố Thời nói, lần lượt đặt đồ trong sọt lên bàn.
Cậu vừa dứt lời, phòng riêng bên cạnh vốn không có ai bỗng truyền đến tiếng cãi cọ của đám người.
Cố Thời dỏng tai lên nghe, phát hiện là đám bạn học kia của cậu.
Hiệu quả cách âm của phòng riêng không ra gì, nhưng Cố Thời và Tạ Cửu Tư cũng không quan tâm lắm.
Cố Thời thuận miệng hỏi Tạ Cửu Tư: "Anh quan sát được gì chưa?"
Tạ Cửu Tư suy nghĩ rồi lắc đầu: "Tôi vẫn chưa phát hiện ra điều bất thường, ngược lại trạng thái của con người nơi này rất tốt."
"Ừm ừm, còn gì nữa không?" Cố Thời vừa mở hộp vừa hỏi, sau đó nhét đôi đũa vào tay Tạ Cửu Tư, "Vừa ăn vừa nói."
Tạ Cửu Tư nghe lời gắp một miếng bánh sữa chiên.
"Lúc tôi vừa mới tới, phát hiện ở đó có người..." Tạ Cửu Tư chỉ vào quán bar đối diện, "Bọn họ không sợ tôi."
Cố Thời nhìn thoáng qua, nghĩ thầm cái này thì bình thường thôi, dù sao kẻ say không sợ gì hết.
Tạ Cửu Tư vừa ăn vừa nói về một số chuyện mình phát hiện ra.
Anh đang buồn, vì anh không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào của pháp thuật, càng không cảm thấy cuộc sống về đêm khủng bố chỗ nào.
Ngược lại, con người nơi này trông có vẻ rất tự do hạnh phúc.
Có thể che giấu đến mức khiến anh hoàn toàn không phát hiện được một chút dấu vết nào, thật sự rất lợi hại.
Tạ Cửu Tư cảm thán: "Thủ đoạn của con người thật sự rất lợi hại."
"Nhưng tôi thấy các anh cũng không chú ý nhiều đến con người." Cố Thời nói thẳng.
Lần đầu tiên Cố Thời gặp Lý Bế Chủy thì đã phát hiện ra điều này.
Đám lão yêu này, ngoài miệng thì nói bây giờ con người là chúa tể của Trái Đất, nhưng trên thực tế lại không để con người vào mắt.
Về cơ bản, quan điểm của bọn họ đối với khoa học kỹ thuật hiện đại của con người tương đương với khái niệm "Ai da mèo con nhà ta biết tự mở cửa rồi, thật thú vị", không hề đặt con người ngang hàng với mình.
Cố Thời rất khó hiểu: "Các anh rõ ràng đã chứng kiến thủ đoạn của con người, vì sao vẫn chướng mắt bọn họ?"
Tạ Cửu Tư cầm xiên thịt bò rau mùi, nghe Cố Thời hỏi vậy thì cũng rất khó hiểu.
"Con người bây giờ không thể nào so sánh với chúng ta." Anh nói, "Bọn họ khác với con người thượng cổ như Khoa Phụ, con người bây giờ nhỏ yếu và tuổi thọ ngắn."
"..."
Đó là do các anh chưa gặp đòn hiểm chân chính.
Anh đẹp trai Cố Thời cạn lời.
"Thôi được." Cố Thời gật đầu.
Hy vọng sau này các anh biết về lựu đạn vệ tinh, biết được tên lửa xuyên lục địa vẫn còn có thể nói ra những lời thế này.
Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời nấu lẩu xiên thịt bò một lúc: "Cậu không đồng tình?"
"Không có." Cố Thời lắc đầu, sẵn tiện chuyển chủ đề, "Tôi chỉ đang suy nghĩ kế hoạch của tôi."
"Kế hoạch gì?"
Cố Thời nghiêm túc: "Kế hoạch giáo dục bắt buộc và giáo dục cao đẳng ở Viện Tam Giới."
Tạ Cửu Tư: "?"
Cố Thời nói ra kế hoạch của mình là chuẩn bị để đám lão yêu quái ở Viện Tam Giới tiếp xúc với con người, hơn nữa còn học hỏi kiến thức của con người.
Tạ Cửu Tư hơi cau mày: "Học hỏi con người?"
Cố Thời nghiêm túc nói: "Con người sẽ dễ dàng chết đi, nhưng kiến thức sẽ tồn tại mãi mãi, giống như những pháp thuật được truyền từ thời thượng cổ đến nay, kiến thức là tài sản quý giá nhất, học một chút cũng không có gì sai!"
"Cậu nói đúng."
Tạ Cửu Tư nhanh chóng bị thuyết phục, hơn nữa trong vô thức còn ăn hết một hộp khoai tây nanh sói.
Anh đặt hộp giấy qua một bên, nhìn thấy một hộp vuông màu đen thì cầm lên, mở ra.
Một mùi hương khó tả phả vào mặt.
"..." Tạ Cửu Tư yên lặng đóng nắp lại, "Đây là cái gì?"
Cố Thời nhìn thoáng qua: "Đậu hủ thúi!"
Tạ Cửu Tư im lặng một lát, do dự: "... Đồ ăn?"
"Ừm ừm." Cố Thời liên tục gật đầu.
Tạ Cửu Tư nín thở nhìn hộp đậu hủ thúi.
Con người thật khó lường, anh nghĩ vậy.
Thế mà thứ này cũng có thể làm thành đồ ăn.
Cố Thời thấy anh do dự không động đậy, nói: "Cái này ngon lắm!"
Tạ Cửu Tư: "..."
Cố Thời sẽ không lừa anh, nên chắc chắn ngon thật.
Tạ Cửu Tư do dự, đang định mở nắp hộp thì cửa phòng riêng của bọn họ bị đẩy ra.
Một người đẩy cửa tiến vào, vịn tường, vẻ mặt say khướt, vừa liếc nhìn đã thấy Cố Thời ngồi đối diện cửa.
"Cố Thời!" Hắn hô to một tiếng.
Tiếng ồn ào trong phòng riêng bên cạnh đột nhiên im bặt.
Tạ Cửu Tư đặt chiếc hộp trong tay xuống: "Cậu quen hả?"
"Bạn học của tôi." Cố Thời chỉ vào phòng riêng bên cạnh, "Bên kia đều là bạn học của tôi, nhưng quan hệ giữa chúng tôi không tốt lắm."
Tạ Cửu Tư gật đầu, anh không biết bạn học nghĩa là gì, cũng không cảm thấy có gì xấu khi quan hệ giữa Cố Thời và con người không tốt.
"Cậu có biết tại sao cậu có quan hệ không tốt với chúng tôi không?" Người nọ lớn tiếng nói, "Bởi vì cô gái mà lớp trưởng thích lại thích cậu, cậu ta nói phải cho cậu đẹp mặt he he!"
Cố Thời: "..."
Ừm thì?
Trong phòng riêng bên cạnh truyền đến tiếng động, tiếng bước chân "cộp cộp cộp" vang lên, ngay sau đó lớp trưởng xuất hiện.
Mặt hắn đen xì, túm cái người đang say rượu khiến tên đó loạng choạng, hắn tức giận nói: "Cậu ta uống say."
"Ồ wow." Cố Thời nhếch miệng cười, "Không sao, tôi tha thứ cho cậu, dù sao cô gái thích tôi cũng rất nhiều, cậu có thích một người trong số đó cũng là chuyện bình thường."
Mặt lớp trưởng lúc trắng lúc xanh.
Cố Thời nói chuyện quái gở: "Thôi nào, cậu đừng không vui như vậy, cũng không phải cậu sai, thật sự là do tôi quá ưu tú."
Tạ Cửu Tư ngồi bên cạnh Cố Thời, lộ ra vẻ mặt cực kỳ đồng ý: "Nói đúng lắm."
Lời nói quái gở của Cố Thời đột nhiên im bặt.
Đúng lúc này, người phục vụ đi vào, yêu cầu hai người ở cửa rời đi.
Cố Thời quay đầu nhìn Tạ Cửu Tư, Tạ Cửu Tư cũng nhìn cậu: "?"
Cố Thời nhỏ giọng: "Những lúc như vừa rồi không cần cổ vũ đâu."
Lúc đang nói năng quái gở đột nhiên có người nghiêm túc đồng ý, tự dưng thấy xấu hổ một cách kỳ lạ.
"?" Tạ Cửu Tư mờ mịt, cũng nhỏ giọng theo, giọng trầm hơn mấy phần, "Tôi chỉ nói thật thôi."
Cố Thời cứng người, cảm thấy mặt mình hơi nóng vì bị chảo dầu đỏ phả vào, cậu xoay đầu đi, chọt chọt nấm kim châm trong chén, không nói gì nữa.
°°°°°°°°°°
Đăng: 23/12/2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro