🐺 Chương 41
Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Đừng thấy Chu Lỗi chỉ mới Luyện Khí tầng bảy —— à không, bây giờ đã là Luyện Khí tầng tám mà lầm, thần thức của cậu mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Có lẽ đây là bàn tay vàng khi cậu xuyên không, dù sao thì có thần thức mạnh mẽ trợ giúp, khi cậu luyện đan có thể tiện quan sát tình hình đan dược bên trong đan lô.
Cậu có thể dễ dàng phóng thần thức của mình ra ngoài, chính vì vậy nên hồi sáng cậu mới có thể nhận ra lão giả gầy gò kia vẫn luôn đi theo sau bọn họ từ chợ ra ngoài, rồi nhắc nhở Quân Duệ Ngôn đào một cái hố lớn cho ông ta…
“Gâu gâu!” ( Ta muốn! Ta muốn! Cho ta đi! ) Đôi mắt Chu Lỗi lấp lánh những ngôi sao nhỏ, đôi mắt màu vàng nhìn Quân Duệ Ngôn không chớp mắt.
Quân Duệ Ngôn lập tức như bị bắn trúng hồng tâm, nghi ngờ khó hiểu gì đó đều vứt ra sau đầu hết. Y xoa đầu Chu Lỗi thật mạnh: “Được, cho Nguyệt Minh nhé.”
Quân Duệ Ngôn đồng ý sảng khoái như vậy, Chu Lỗi trái lại ngại ngùng, mặc dù chờ đến khi Quân Duệ Ngôn đạt đến Trúc Cơ kỳ, cậu sẽ đưa thứ này lại cho y… Ặc, hoặc là hai người có thể dùng chung. Nhưng dù thế nào đi nữa, đây cũng là thứ Quân Duệ Ngôn đã liều mạng lấy về, cậu thoải mái lấy đi như thế hình như không được tốt lắm?
Tuy nhiên —— nghĩ đến Tiểu Hoàn Đan kia của mình, Chu Lỗi đột nhiên bình tĩnh lại. Ngay cả Tiểu Hoàn Đan ca cũng cống hiến ra rồi, dùng máy tính của ngươi một chút thì có sao? Huống chi tạm thời ngươi vẫn chưa dùng được.
Không sai… tác dụng của Mộng La Thi khá giống với máy tính hiện đại, chẳng qua là không có chức năng lưu trữ và tính toán như máy tính, chỉ đơn giản là thông qua thần thức, kết nối tu sĩ với Mộng La Vực.
Mộng La Vực là một vực cực kỳ đặc biệt trong thế giới vô biên này. Ngày xưa, vực này là nơi sinh sống của những yêu tộc Mộng Mô. Tộc Mộng Mô bản tính hiền lành, hơn nữa bẩm sinh có thể hóa hình, vì vậy sống khá hòa thuận với tu sĩ nhân loại.
Sau đó không rõ là vị đại năng nào đã hợp tác với một lão tổ tộc Mộng Mô, lợi dụng công pháp đặc thù, đưa toàn bộ Mộng La Vực hư ảo tiến vào không gian đặc thù.
Không gian này không tồn tại trong thế giới thực, chỉ có thể tiến vào thông qua thần thức, và Mộng La Thi chính là mấu chốt để tiến vào Mộng La Vực. Ban đầu, Mộng La Thi được sản xuất với số lượng lớn, nhưng con số này rõ ràng không đủ khi đối mặt với hàng nghìn vực lớn nhỏ khác nhau.
Một số đại vực có môn phái cấp cao đều sẽ có một hai cái, còn lại, hầu hết đều được truyền lại ở một số trung vực. Là thứ tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở tiểu vực, còn là trong một tiểu vực có tài nguyên hữu hạn, dù có lấy được Mộng La Thi, cũng không thể lấy ra được thứ gì tốt có thể trao đổi với người bên trong.
Có thể nói Mộng La Vực là một vực thương mại vô cùng phát triển, tại Mộng La Vực, hoàn toàn sẽ không xảy ra chuyện giết người đoạt bảo. Bởi vì chỉ là thần thức tiến vào nơi đó, cho nên mỗi người đều sẽ có một hóa thân, việc giết người cũng chỉ là giết hóa thân kia mà thôi, người bị giết chỉ mất đi một tia thần thức, mặc dù sẽ bị thương, nhưng tuyệt đối không thể tử vong.
Một khi chuyện này bị bại lộ, Mộng La Thi của kẻ giết người sẽ bị phong ấn, không thể tiến vào Mộng La Vực được nữa. Bởi vì có thể trực tiếp liên thông với hàng ngàn vực nên Mộng La Vực có rất nhiều thiên tài địa bảo có thể giao dịch, đối với tu sĩ, thiên tài địa bảo có thể tăng tu vi là mục tiêu theo đuổi của mọi người, một khi không thể tiến vào Mộng La Vực được nữa thì không khác gì cắt đứt con đường tu tiên của bọn họ, loại chuyện mất nhiều hơn được thế này, dĩ nhiên sẽ không có người nào làm.
Chu Lỗi hài lòng cất Mộng La Thi vào túi Càn Khôn của mình, ngẩng đầu háo hức nhìn Quân Duệ Ngôn.
“Còn chuyện gì nữa à?” Quân Duệ Ngôn ngạc nhiên nhìn Chu Lỗi, đồ đạc đã sắp xếp xong rồi, Nguyệt Minh có ý gì vậy?
Nghe vậy, biểu cảm Chu Lỗi như bị sét đánh… Ca… Quà ca đưa cho ngươi, ngươi lại dám làm lơ!! Đúng là coi thường ca quá mà!!
“Gâu gâu gâu!” ( Đồ không có lương tâm, quà ca tặng cho ngươi mà ngươi không mở ra xem, ngươi đang coi thường ca đó à! ) Chu Lỗi nhìn Quân Duệ Ngôn, tuy thứ này vốn nên là của ngươi —— Ặc, hơn nữa cũng là tiêu tiền của ngươi để mua, nhưng dù sao cũng là do ca tặng ngươi, ngươi không vui vẻ chút nào sao?
Quân Duệ Ngôn im lặng hồi lâu, cuối cùng xoa đầu Chu Lỗi: “Được rồi, được rồi, là lỗi của ta, là ta không trân trọng quà của Nguyệt Minh, ta sẽ xem liền, được không?”
Chu Lỗi hoàn toàn không phát hiện ra thái độ của Quân Duệ Ngôn đối với cậu đã vượt quá phạm vi cưng chiều linh thú, toàn bộ sự chú ý của cậu đều tập trung vào cái đỉnh nhỏ sắp nhận chủ.
Lấy đỉnh nhỏ trong Nạp Hư Giới ra, Quân Duệ Ngôn cẩn thận xem xét một lần nữa. Giống như khi ở chợ, y không nhìn ra đỉnh nhỏ này có gì khác biệt, chưa kể nó đen như mực, đã vậy còn có một khe nứt lớn. Nói thật, nếu không phải Chu Lỗi kiên quyết muốn mua, y sẽ không tiêu 400 linh thạch để mua cái đỉnh nhỏ này, mặc dù hành vi sau đó của lão giả kia khiến y hơi nghi ngờ, nhưng y thật sự không thấy đỉnh nhỏ này có chỗ nào kỳ lạ.
“Gâu gâu!” ( Đâu, cho ca nhìn thử. ) Chu Lỗi thò đầu qua, cái đầu lông xù dán tới bên cạnh Quân Duệ Ngôn.
Quân Duệ Ngôn đưa đỉnh nhỏ trên tay đến trước mũi Chu Lỗi, đôi mắt tròn xoe của Chu Lỗi nhìn chằm chằm đỉnh nhỏ một lúc lâu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn Quân Duệ Ngôn: “Gâu gâu” ( Ráng nhịn nha. )
Quân Duệ Ngôn còn chưa kịp hiểu hai chữ “ráng nhịn” là sao thì cảm thấy bàn tay đau nhức. Con ngươi y co rụt lại, cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, đỉnh nhỏ đen như mực kia bắt đầu hấp thu máu của y, dần dần phát ra ánh sáng xanh.
“Đây là…” Quân Duệ Ngôn khó nén vẻ kinh ngạc trên mặt.
Đỉnh nhỏ trong tay không nhanh không chậm hấp thu máu của y, lượng máu không nhiều, không gây tổn thương cho y. Nhưng lại mang đến cú sốc lớn cho Quân Duệ Ngôn.
Lấy máu nhận chủ!
Chỉ có pháp bảo hoặc tiên khí mới có yêu cầu như vậy, còn pháp khí thì chỉ cần lưu dấu ấn thần thức là có thể điều khiển.
Vậy là —— đỉnh nhỏ này là pháp bảo?
Mắt Quân Duệ Ngôn lập tức sáng lên, ánh mắt nhìn về phía Chu Lỗi cũng phức tạp hơn.
Chu Lỗi là người mà y coi như là người thân trong gia đình, nhưng y chưa từng nghĩ rằng Chu Lỗi lại có năng lực như vậy.
Dù là Mịch Linh Thử cấp cao cũng chỉ có thể tìm kiếm hơi thở của linh mạch hoặc các thiên tài địa bảo, nhưng không thể nào phát hiện ra pháp bảo bị che giấu không có linh lực dao động.
“Nguyệt Minh…” Môi Quân Duệ Ngôn khẽ cử động.
Hửm? Sao? Nhìn ca làm gì? Nhanh nhìn pháp bảo của ngươi đi! Ca đâu phải là pháp bảo!!
Chu Lỗi hoàn toàn không biết, trong lòng Quân Duệ Ngôn, cậu còn quan trọng hơn pháp bảo cao cấp mới lần đầu tiếp xúc này nhiều, cậu đang hưng phấn trong lòng —— Tuy pháp bảo này không phải là của cậu.
Nhưng cậu là linh thú của Quân Duệ Ngôn, đồ của Quân Duệ Ngôn cũng là đồ của cậu. ┐( ̄▽ ̄” )┌
Đỉnh nhỏ đã hấp thu đủ tinh huyết, bắt đầu tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, lớp sơn đen trên đỉnh nhỏ bong ra thành từng mảnh. Khe nứt cũng dần dần nhỏ lại, một lát sau, đỉnh nhỏ màu đen biến thành đỉnh ngọc trắng trơn nhẵn.
Trên đỉnh là hai chữ “Hoa Mạc” sáng lên ánh sáng bạc, dù ai nhìn vào cũng không thể liên hệ đỉnh nhỏ này với đỉnh nhỏ màu đen ở chợ.
“Hoa Mạc Đỉnh…” Quân Duệ Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ “Hoa Mạc” trên đỉnh, một ý niệm mơ hồ hiện lên trong đầu.
“Quả nhiên là pháp bảo.” Nhắm mắt tiếp nhận ý niệm mà Hoa Mạc Đỉnh truyền đến, Quân Duệ Ngôn cảm thán.
Ai có thể nghĩ rằng, một tu sĩ Luyện Khí tầng tám bình thường như y lại có thể sở hữu một pháp bảo khiến tu sĩ Kim Đan thèm nhỏ dãi.
Hơn nữa Hoa Mạc Đỉnh còn là một trong những sự tồn tại cấp cao trong các loại pháp bảo, mặc dù công dụng duy nhất của cái đỉnh này là để luyện đan, nhưng y hiểu rất rõ, chỉ cần y để lộ ra một chút tin tức về Hoa Mạc Đỉnh, e là người trong toàn bộ Trì Thúc Vực sẽ đuổi giết y.
Đây chính là sức hấp dẫn của pháp bảo cực phẩm!
Cho dù những người đó không biết luyện đan, không thể sử dụng nó, nhưng chỉ cần có được Hoa Mạc Đỉnh, nói không chừng có thể đổi được những pháp quyết cao thâm ở trung vực và đại vực, thậm chí là hai ba pháp bảo hạ phẩm.
Người xưa có câu, hoài bích có tội, Quân Duệ Ngôn khẽ thở dài một cái, tuy Hoa Mạc Đỉnh là pháp bảo cực phẩm, nhưng đối với y —— hình như không có bất kỳ tác dụng gì.
Y là kiếm tu, hoàn toàn không biết gì về luyện đan. Vả lại y cũng biết, muốn trở thành một luyện đan sư ưu tú, nếu không có thực lực mạnh mẽ thì không thể nào làm được.
Ở giai đoạn đầu của luyện đan, cần phải có một lượng lớn nguyên liệu để luyện tập, nếu thiên phú của y ở mức trung bình, có lẽ cả đời cũng không thể đạt đến trình độ luyện đan sư cấp cao.
Cuối cùng Quân Duệ Ngôn coi như cũng hiểu cái gì là ăn thì vô vị mà bỏ đi thì tiếc, pháp bảo cao cấp như thế vào tay mình, ngoại trừ gây rắc rối thì chẳng có tác dụng gì…
“Nguyệt Minh, ngươi nghĩ sao nếu ta tặng Hoa Mạc Đỉnh cho sư tôn?” Quân Duệ Ngôn dịu dàng nói với Chu Lỗi.
Lúc này, y đã vô tình coi Chu Lỗi ngang hàng với mình, Hoa Mạc Đỉnh là do Chu Lỗi tìm ra, dĩ nhiên phải bàn bạc với cậu.
Chu Lỗi: Σ( ° △ °|||)︴! Quân Duệ Ngôn ngươi bị sao vậy? Ngươi điên rồi hả!!! Đây là pháp bảo cực phẩm đó! Ngươi lại muốn đưa cho người khác?!!
Có lẽ Quân Duệ Ngôn hiểu được ý qua vẻ mặt của Chu Lỗi, y hơi dừng lại, muốn giải thích lý do y làm như vậy với Chu Lỗi.
Nghe Quân Duệ Ngôn giải thích xong, Chu Lỗi mới thở phào nhẹ nhõm, may mà đối phương không phải đột nhiên trở nên ngu ngốc muốn tặng thứ tốt đi, hóa ra là lo mình không giữ được Hoa Mạc Đỉnh.
Không sao! Ca giải quyết giúp ngươi! Chút lòng thành thôi!!
Chu Lỗi tát Hoa Mạc Đỉnh trên tay của Quân Duệ Ngôn, làm lơ ánh mắt ngạc nhiên của đối phương, bắt đầu dùng lưỡi liếm vết thương trên tay y.
Vết thương vốn không sâu lắm, dù sao Chu Lỗi cũng chỉ muốn Quân Duệ Ngôn lấy máu nhận chủ chứ không phải khiến y mất máu quá nhiều, vì vậy mới liếm vài cái thì vết thương bắt đầu ngừng chảy máu.
Quân Duệ Ngôn vẻ mặt kỳ lạ nhìn Chu Lỗi liếm vết thương cho mình, cảm giác đau nhói xen lẫn nóng ẩm khiến tâm trạng y hơi kỳ quái.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Mấy nay hơi bận tí với đang tập trung bộ kia nên đăng hơi chậm, khoảng 2 3 ngày mới có chương mới nha.
Đăng: 5/2/2025
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro