Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🐺 Chương 40

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

Lão giả gầy gò không thể tin được che vết thương trên cổ lại, dòng máu đỏ tươi trào ra, nhuốm đỏ vạt áo của ông ta.

Thân hình của Khiếu Nguyệt Thiên Khuyển không lớn cũng không nhỏ, nếu dùng miệng cắn, dù không cắn trúng động mạch chủ thì cũng gần như cắn đứt cổ đối phương.

Lão giả ngã xuống đất, chết không nhắm mắt, ông ta không ngờ mình không chết trên tay tu sĩ cấp cao, không chết trong tay Quân Duệ Ngôn đã mai phục ông ta, cuối cùng lại chết vì bị một con linh thú cắn đứt cổ…

Miệng Chu Lỗi máu tươi đầm đìa, lúc này cậu đã hoàn toàn không còn sợ việc giết người nữa.

Đây là thế giới hiện thực, đây là thế giới tu chân, ở nơi này —— thực lực là quan trọng nhất! Giết người đoạt bảo là chuyện rất bình thường. Nếu cậu không giết lão giả này, ông ta sẽ không tha cho cậu. Nếu không phải do vừa rồi cậu nhất thời không ra tay được, Quân Duệ Ngôn cũng sẽ không bị thương nặng đến ngất xỉu, không rõ sống chết.

Chu Lỗi lạnh lùng nhìn lão giả gầy gò, ánh mắt vô cùng phức tạp. Nơi này không phải là thế giới hòa bình mà cậu từng sống, hôm nay, nếu cậu không thể vượt qua rào cản giết người, vậy ngày mai cậu sẽ chết trên tay người khác.

Nếu chỉ có một mình cậu chết thì không sao, nhưng cậu không thể nào chấp nhận được người khác trả giá bằng cả mạng sống vì khuyết điểm của cậu…

Bóng dáng con chó trắng to lớn đột nhiên biến mất, một lúc sau lại xuất hiện lần nữa, miệng còn ngậm một bình ngọc màu trắng.

Thuốc cứu mạng duy nhất trong Tu Di Cảnh —— Tiểu Hoàn Đan.

Vừa rồi đánh nhau quá kịch liệt, mọi thứ đều được giải quyết trong giây lát. Thậm chí Chu Lỗi còn quên mất mình có một Tu Di Cảnh có thể trốn vào đó bất cứ lúc nào, lại đứng đực ra đó để Quân Duệ Ngôn đỡ hai tia sét cho cậu.

Cậu thầm hối hận mình vô dụng, ngậm Tiểu Hoàn Đan đi đến bên cạnh Quân Duệ Ngôn.

Chu Lỗi không chút do dự liếm môi Quân Duệ Ngôn, sau đó đẩy Tiểu Hoàn Đan dính đầy nước bọt của cậu vào miệng y…

Con chó trắng to lớn chỉ có móng vuốt thiệt tình chịu không nổi. _(:з” ∠)_

Trừ khi cậu tính đẩy Tiểu Hoàn Đan dính đầy bùn đất vào miệng Quân Duệ Ngôn, nếu không thì chỉ có thể dùng miệng.

Về phần hôn hít gì đó… Thấy Quân Duệ Ngôn sắp chết rồi không, ai còn nghĩ đến cái này nữa!!

Tiểu Hoàn Đan không hổ là thánh dược chữa thương, vừa đút vào là lập tức phát huy tác dụng.

Vết cháy đen trên người Quân Duệ Ngôn bắt đầu bong ra, làn da máu chảy đầm đìa cũng dần lành lại. Vết máu trên mặt cũng nhạt đi, cuối cùng biến mất không thấy nữa, khuôn mặt tuấn tú vẫn đẹp trai như cũ, không để lại vết thương nào.

Nhìn thấy vết thương trên người Quân Duệ Ngôn dần tốt hơn, lúc này Chu Lỗi mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sẵn tiện khóc than cho Tiểu Hoàn Đan của mình, thôi thôi, tốt xấu gì cũng coi như là phát huy tác dụng cứu mạng của nó, sau này ca còn phải theo chân Quân Duệ Ngôn, không tính là lãng phí.

Trong lòng không ngừng giác ngộ cho bản thân, nhưng Chu Lỗi vẫn không nhịn được đau lòng QAQ.

Một người đàn ông tốt như Quân Duệ Ngôn là thuộc về nữ chính, vậy sau này cậu có nên kiếm lại đan dược từ nữ chính hay không? Dù sao phụ thân của nữ chính cũng là tu sĩ Nguyên Anh, chắc không đến nỗi ngay cả một viên Tiểu Hoàn Đan cũng không có chứ. →. →

“Ưm…” Quân Duệ Ngôn rên rỉ một tiếng, từ từ mở mắt ra.

Một cảm giác mát lạnh lan khắp cơ thể, như thể đau đớn vì bị xé nát trước đó chỉ là ảo giác của y.

Đau đớn?

Quân Duệ Ngôn đột nhiên bật dậy, cảnh giác nhìn xung quanh, trong hẻm núi im ắng, nơi này bình thường không có ai đi ngang qua, bây giờ cũng rất yên tĩnh.

Cách đó không xa là lão giả gầy gò chết không nhắm mắt, trừng mắt nhìn về phía y, đã tắt thở từ lâu, còn cục cưng Nguyệt Minh của y đang ngồi xổm bên cạnh y, nhìn y với vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Lão giả là bị Nguyệt Minh cắn chết, y có thể nhìn ra điều này, nhưng rõ ràng y đã bị bùa sấm sét đánh trúng, làm sao có thể không bị gì được?

Trường bào của Quân Duệ Ngôn chỉ là đồng phục môn phái của đệ tử bình thường, có chút lực phòng ngự, nhưng cũng chỉ tốt hơn áo giáp của người phàm một chút thôi, lúc này đã rách bươm khắp nơi, nhưng cố tình cơ thể y lại không bị sao hết, thậm chí ngay cả vết cháy đen… Từ từ, cháy đen?

Quân Duệ Ngôn ngồi dậy, nhặt một miếng da bị cháy đen rơi ra từ vết rách trên trường bào, dùng ngón tay chà xát, nghiền thành tro, ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Minh, Nguyệt Minh kiểu: Ta không biết gì hết! Quân Duệ Ngôn yên lặng 囧.

Nguyệt Minh không giống những linh thú bình thường khác!

Quân Duệ Ngôn đã biết điều này từ lâu, chỉ là bình thường y giả vờ như không thấy, hơn nữa Nguyệt Minh chưa từng làm hại y, nên việc y bảo vệ Nguyệt Minh dưới cánh chim là điều tất nhiên.

Nhưng bây giờ xem ra, dường như bí mật của Nguyệt Minh không hề ít —— nhưng vậy thì sao? Cậu là người thân của y, dù có bí mật thì đã sao. Y không quan tâm!

Quân Duệ Ngôn ngẩng đầu, mỉm cười với Chu Lỗi: “Nguyệt Minh, cảm ơn ngươi.”

Chu Lỗi bày ra vẻ mặt: Ngươi đang nói gì thế? Ta không hiểu! ┐(┘_└)┌

Ánh mắt Quân Duệ Ngôn hơi lóe lên, nếu Nguyệt Minh không thừa nhận thì thôi vậy, dù sao ở đây cũng chỉ có ba người, một người đã chết, hai người họ đều biết rõ là ai ra tay cứu giúp.

Chỉ là ——

Quân Duệ Ngôn nhớ lại những suy nghĩ của Nguyệt Minh trước khi được y bảo vệ, ánh mắt y ảm đạm, bí mật của Nguyệt Minh —— dường như có liên quan đến y?

Quân Duệ Ngôn đè nén sự nghi ngờ trong lòng, y tin sẽ có một ngày, Nguyệt Minh sẽ nói hết tất cả với y, đây là một sự tự tin, cũng là trực giác của y đối với tương lai.

“Đi thôi, chuẩn bị trở về.” Quân Duệ Ngôn đứng lên, lấy một bộ y phục trong Nạp Hư Giới ra, thay đồ.

Chu Lỗi chạy đến chỗ thi thể của lão giả gầy gò, lục tìm túi Càn Khôn, ngậm về đưa cho Quân Duệ Ngôn.

Quân Duệ Ngôn cất túi Càn Khôn đi, lúc này y không có tâm trạng sắp xếp lại đồ bên trong, y dẫn Nguyệt Minh vội vàng trở về Lăng Không Kiếm Môn.

Khi hai người trở về Lăng Không Kiếm Môn, mặt trời đã lặn ở Tây Sơn.

Đối thủ của trận chiến lần này là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, mặc dù là Quân Duệ Ngôn mai phục đối phương trước, nhưng đến cuối cùng vẫn suýt trúng chiêu.

Ở khúc cuối, lão giả gầy gò lấy ra bùa sấm sét — thứ mà dù có là đệ tử nội môn Lăng Không Kiếm Môn cũng chưa chắc có được, mỗi một tán tu có thể tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, tất nhiên phải có kỳ ngộ.

Quân Duệ Ngôn hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm hạ quyết tâm, sau này gặp loại chuyện này nhất định phải cẩn thận một chút, rõ ràng là mình mai phục đối phương trước, kết quả suýt nữa lật thuyền trong mương, chuyện ngu ngốc kiểu này không thể xuất hiện một lần nữa.

Liếc nhìn Nguyệt Minh đang liếm lông bên cạnh mình, Quân Duệ Ngôn nhíu mày, nguy hiểm hôm nay phần lớn là do Nguyệt Minh gây ra, xem ra sau này y phải nghiêm chỉnh huấn luyện Nguyệt Minh, suy cho cùng, dù y có cưng chiều cậu thì cũng không có khả năng lúc nào cũng bảo vệ cậu, nếu sức mạnh của Nguyệt Minh bị giảm mạnh vì sự cưng chiều của y, vậy thì quá sai lầm.

Chu Lỗi không biết rằng Quân Duệ Ngôn đã vạch ra một kế hoạch huấn luyện tàn khốc cho mình, cậu bắt đầu hưng phấn nhìn chằm chằm túi Càn Khôn bên hông Quân Duệ Ngôn.

Một tán tu Trúc Cơ kỳ, còn là loại chưa từng xuất hiện trong tiểu thuyết, dựa theo vận may của nam chính, trong túi Càn Khôn có lẽ sẽ có thứ gì đó.

Không để Chu Lỗi đợi quá lâu, Quân Duệ Ngôn xóa ấn ký mà lão giả để lại trên túi Càn Khôn. Đổ hết đồ bên trong ra, sau khi lựa chọn một hồi thì chỉ còn lại một tấm bản đồ và một lăng kính màu đen là không biết dùng để làm gì.

Tấm bản đồ kia không phải làm từ chất liệu giấy hay da, khi chạm vào rất mềm mại nhưng cũng cực kỳ cứng rắn, Quân Duệ Ngôn nhìn hoa văn bên trên, mơ hồ thấy quen quen, nhưng lại không nhớ ra là ở đâu. Trên bản đồ hình như là vẽ một thung lũng, trong thung lũng có một chấm đỏ dường như là lối vào nơi nào đó.

Quân Duệ Ngôn cất bản đồ vào Nạp Hư Giới, hiện giờ y không có ý định đi săn kho báu. Rất rõ ràng, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không dám đi đến nơi này, một Luyện Khí tầng tám như y đi thì cũng chỉ có tìm chết. Nhưng đến khi y lên Trúc Cơ kỳ, có lẽ có thể thử một chút, dù thất bại thì ít nhất cũng an toàn rút lui.

Sau khi cất tấm bản đồ, Quân Duệ Ngôn nhìn về phía lăng kính màu đen, màu sắc của lăng kính này rất nhạt, xung quanh không có dao động linh lực, nhưng bên trong lăng kính dường như có tia sáng chạy qua chạy lại, giống như là —— lăng kính này có sự sống.

Quân Duệ Ngôn cầm lăng kính lên, cẩn thận quan sát, nhưng khi y đưa linh lực vào thì lại không có chút phản ứng nào. Y dùng tay đo trọng lượng của nó, lăng kính to bằng bàn tay nhưng lại nhẹ như lông vũ, gần như không có chút trọng lượng nào, y nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra vật liệu nào có đặc tính như vậy.

“Đây là cái gì?” Quân Duệ Ngôn bối rối nhìn lăng kính, y tin lão giả gầy gò chắc chắn sẽ không nhét mấy thứ rác rưởi vào túi Càn Khôn như Tư Đồ Nguyệt Bán. Vì vậy, lăng kính này nhất định có hiệu quả đặc biệt nào đó, nếu không sẽ không được lão giả đặt riêng vào một chiếc hộp ngọc.

“Gâu gâu!” ( Để ta nhìn xem! ) Từ khi nhìn thấy lăng kính kia, Chu Lỗi đã ngẩn ra, cậu rất muốn dùng chân dụi mắt để xác nhận xem mình có nhìn nhầm không.

Quân Duệ Ngôn không biết thứ này cũng là chuyện rất bình thường, dù sao với tư lịch hiện tại của y, không thể nào tiếp xúc được với những thứ ở cấp bậc đó —— nhưng Chu Lỗi đã đọc hết tiểu thuyết thì khác, nếu cậu không nhầm thì thứ đó là…

Nhưng Trì Thúc Vực chỉ là một vực nhỏ, sao lại có được Mộng La Thi mà ngay cả vực lớn và vực trung cũng khó có được? Hơn nữa còn nằm trong tay một tu sĩ Trúc Cơ kỳ?

“Nguyệt Minh biết đây là gì hả?” Hai mắt Quân Duệ Ngôn lóe lên, đặt lăng kính màu đen đến trước mặt Nguyệt Minh.

Lại bắt đầu rồi… dường như Nguyệt Minh biết rất nhiều thứ, hơn nữa mỗi khi cậu làm điều đặc biệt gì đó, đều như có dụng ý rất sâu xa.

Chu Lỗi kề sát mặt vào lăng kính màu đen để nhìn, quả nhiên là Mộng La Thi, giống như đúc miêu tả trong sách. Chỉ tiếc Mộng La Thi phải lên Trúc Cơ mới có thể dùng được, bây giờ Quân Duệ Ngôn có cầm trong tay cũng không dùng được.

Ủa? Chờ chút!

Tu sĩ phải lên Trúc Cơ kỳ mới có thể phóng thần thức ra ngoài, nếu muốn sử dụng Mộng La Thi, nhất định phải rót thần thức vào đó. Bây giờ Quân Duệ Ngôn không thể làm được điều này, nhưng —— Chu Lỗi có thể!!!

°°°°°°°°°°

Đăng: 19/1/2025

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro