Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🐺 Chương 36

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

Quân Duệ Ngôn đầu đầy sọc đen: “Nguyệt Minh, mau đứng dậy.”

Chu Lỗi: “Gâu gâu” ( Ta không đứng dậy đâu! Ngươi không mua cho ta, ta sẽ không đứng dậy! )

“Nguyệt Minh…” Quân Duệ Ngôn nheo mắt lại một cách nguy hiểm.

Cơ thể Chu Lỗi cứng đờ, sau đó tiếp tục lăn lộn!

“Gâu gâu!” ( Không mua thì không đứng dậy! Nhất quyết không đứng dậy!! ) Trong lòng Chu Lỗi bật khóc, hình tượng của ca… bị hủy hết vì ngươi đó!!! Sau này nếu đối xử không tốt với ca, ngày nào ca cũng sẽ nguyền rủa ngươi lên đỉnh bằng một bàn tay!!!

Quân Duệ Ngôn đau đầu vô cùng, nhìn Chu Lỗi chơi xấu lăn lộn không chịu đứng lên, bất đắc dĩ quay đầu lại, đi đến trước mặt người đàn ông đen gầy kia: “300 linh thạch, bán hay không.”

Người đàn ông đen gầy nhìn sắc mặt không thân thiện của Quân Duệ Ngôn và con chó lông trắng to lớn, nuốt nước bọt: “400!”

“Được, ta mua!” Một lão giả gầy gò đột nhiên lao ra từ bên cạnh, vươn tay muốn chộp lấy cái đỉnh trên quầy hàng.

“Gâu gâu gâu!” Chu Lỗi nóng nảy, mẹ nó đây là bảo bối của Quân Duệ Ngôn, nếu bị người khác mua mất thì ca còn sống thế nào nữa!!

“Nghiệt súc!” Ánh mắt của lão giả gầy gò trở nên hung ác, bổ một tia sét đến chỗ Chu Lỗi.

Rầm!

Một tia kiếm quang hướng về phía ông ta, theo sau đó là ba tia kiếm quang. Tia sét và kiếm quang cùng bị dập tắt, Chu Lỗi ngậm cái đỉnh nhỏ trốn ra phía sau Quân Duệ Ngôn.

“To gan!” Lão giả gầy gò giận tím mặt, tay bấm pháp quyết muốn ra tay tiếp. Uy áp Trúc Cơ kỳ đánh về phía Quân Duệ Ngôn, Quân Duệ Ngôn cũng dâng lên kiếm ý, Thanh Vân Kiếm dựng đứng trước mặt y như rắn độc cắn người, thở ra kiếm mang.

“Dừng tay!” Một luồng uy áp của tu sĩ Ngưng Mạch kỳ từ trên trời giáng xuống, một tu sĩ Ngưng Mạch kỳ mặc trường bào vội vàng chạy đến.

“Trong thành không được ra tay, các ngươi không biết quy định này sao? Ai cho các ngươi lá gan dám gây chuyện ở nơi này!” Sắc mặt tu sĩ Ngưng Mạch kỳ kia âm u, lạnh lùng quát.

“Là hắn ra tay trước!” Lão giả gầy gò nheo mắt lại, đè nén lửa giận trong lòng.

“Hửm?” Tu sĩ Ngưng Mạch kỳ nhìn về phía Quân Duệ Ngôn, sắc mặt không khỏi thay đổi.

Vị tán tu này được thuê để bảo vệ khách hàng trong thành, vì vậy hắn đã đóng quân dưới chân núi Lăng Không Kiếm Môn một thời gian dài. Hai ngày trước, tin tức một đệ tử của Lăng Không Kiếm Môn được tu sĩ Nguyên Anh thu làm đồ đệ đã lan truyền khắp nơi, tu sĩ này từng gặp Quân Duệ Ngôn, dù sao thì nghề của hắn là dựa vào sự hòa hợp để kiếm tiền, chỉ cần không phải là người ngu ngốc đến cực điểm, tuyệt đối sẽ không đắc tội đệ tử của tu sĩ Nguyên Anh.

Nghĩ vậy, vị tu sĩ Ngưng Mạch kỳ không khỏi buồn bực, ngươi cũng đã là đệ tử của tu sĩ Nguyên Anh, sao không làm gì đó tốt hơn, rảnh rỗi đến chợ làm gì? Đây không phải là gây thêm rắc rối cho ta sao!

Mặc kệ có phải rắc rối hay không, vị tu sĩ Ngưng Mạch kỳ chắc chắn không thể nào làm lơ sự tồn tại của Quân Duệ Ngôn, lão giả này đã chỉ trích Quân Duệ Ngôn ra tay trước, hắn cũng chỉ có thể căng da đầu hỏi: “Là ngươi ra tay trước đúng không?”

Quân Duệ Ngôn chắp tay hành lễ, mỉm cười nói: “Vị đạo hữu này, ta biết quy định của thành, vừa rồi thật sự là bất đắc dĩ, xin đạo hữu thứ lỗi.”

Vị tu sĩ Ngưng Mạch kỳ nghe vậy thì thoải mái hơn rất nhiều, quả nhiên không hổ là đệ tử của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lịch sự, biết tiến lùi, chưa biết là đúng hay sai đã nói lời xin lỗi trước.

“Ừm.” Tu sĩ Ngưng Mạch kỳ gật đầu, vẻ mặt thân thiện hơn rất nhiều: “Nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Quân Duệ Ngôn nhìn lão giả gầy gò kia một cái, giọng điệu bình tĩnh giải thích: “Vừa rồi ta và chủ quầy đang bàn giá cả để mua cái đỉnh nhỏ này, nhưng khi chúng ta đang bàn giá thì vị đạo hữu kia đột nhiên xuất hiện, vươn tay muốn cướp đi. Linh thú của ta không muốn hắn cướp thành công nên ngậm đỉnh nhỏ đi, kết quả vị đạo hữu kia lại ra tay với linh thú của ta…”

Sau khi nói xong, Quân Duệ Ngôn mỉm cười đứng sang một bên, chuyện này vốn là lão giả kia không đúng, y không cần phải thêm mắm dặm muối thì tu sĩ Ngưng Mạch kỳ cũng có thể phân biệt được đúng sai.

“Là vậy sao?” Tu sĩ Ngưng Mạch kỳ nặng nề nhìn chằm chằm lão giả gầy gò. Theo lời của Quân Duệ ngôn, tất nhiên là lão giả không đúng, tuy lão giả này là Trúc Cơ kỳ, nhưng cũng chỉ là một tán tu, vị tu sĩ Ngưng Mạch kỳ không sợ ông ta.

Sắc mặt lão giả gầy gò tối sầm lại, vừa rồi đúng là ông ta hơi nóng nảy, nhưng đó là vì ông ta nhận ra cái đỉnh nhỏ kia. Đừng thấy cái đỉnh nhỏ đen như mực mà lầm, ông ta đã từng thấy cái đỉnh nhỏ kia trên bảng treo thưởng ở Mộng La Vực.

Phần thưởng cho người lấy được cái đỉnh nhỏ kia không phải là linh thạch pháp bảo, mà là nhận được một lần trợ giúp của tu sĩ Nguyên Anh, có thể giết người giúp ngươi, cũng có thể giúp ngươi đột phá bình cảnh. Tuy lão giả gầy gò này là Trúc Cơ kỳ, nhưng đến nay đã hơn 200 tuổi, không có hy vọng lên Ngưng Mạch, mắt thấy tuổi thọ sắp hết, nếu có thể để tu sĩ Nguyên Anh kia đả thông kinh mạch trong cơ thể ông ta, nói không chừng ông ta có thể tăng một hơi lên Ngưng Mạch kỳ, như vậy ông ta sẽ có thêm 200 năm tuổi thọ, đối với ông ta, đây là sự cám dỗ không thể nào phản kháng!

Chỉ tiếc khi ông ta nhìn thấy cái đỉnh nhỏ kia, Quân Duệ Ngôn đang trả giá với chủ quầy, do nóng lòng nên ông ta mới làm ra hành động cướp đoạt.

Có thể tình cờ lấy được chìa khóa Mộng La, tiến vào Mộng La Vực, đối với tu sĩ ở một vực nhỏ như Trì Thúc Vực thì đây là cơ duyên to bằng trời, lão giả không tin còn có những người khác có thể lấy được chìa khóa Mộng La, vì vậy ông ta chắc chắn không có ai biết bí mật của cái đỉnh nhỏ này.

Ánh mắt ông ta âm u, cố nở một nụ cười: “Vị đạo hữu này, xin lỗi, vừa rồi là ta quá sốt ruột, cái đỉnh nhỏ này là vật tổ truyền của nhà ta. Bây giờ ta đã hơn 200 tuổi, tuổi thọ không còn nhiều, chỉ hy vọng có thể mua cái đỉnh nhỏ này về, để lại cho đời sau coi như một phần kỷ niệm.” Nói đến khúc sau, vẻ mặt lão giả gầy gò trở nên ảm đạm, đám đông vây xem xung quanh cũng thổn thức không thôi.

Đúng là người tu luyện có thể sống lâu hơn người phàm hàng trăm năm, nhưng nếu không thể liên tục đột phá, vậy cuối cùng cũng sẽ như người thường, tuổi thọ hao hết rồi chết đi, tuổi của ông già này quả thật không nhỏ, vì vậy hầu hết mọi người đều tin ông ta.

“Gâu gâu!” ( Gia truyền cái con khỉ á! Ta cũng nói đây là đồ gia truyền nhà ta đấy! Mẹ nó dám cướp đồ của ca, Quân Duệ Ngôn, chơi chết ông ta! ) Chu Lỗi tức giận kêu lên.

Khóe môi Quân Duệ Ngôn giật giật, trên môi lại mỉm cười: “Vị đạo hữu này nói vậy là sai rồi, chưa nói đến cái đỉnh nhỏ này có phải là vật gia truyền của nhà ngươi hay không —— dù là thật, chẳng lẽ ngươi có thể duỗi tay ra cướp sao? Trên đời này hình như đâu có đạo lý như vậy nhỉ?”

Ông già vội vàng chắp tay: “Thực sự là vừa rồi ta quá nóng vội, xin đạo hữu thứ lỗi.”

“Nếu đã vậy…” Quân Duệ Ngôn đảo mắt: “Cũng không phải không thể nhường cái đỉnh nhỏ này cho đạo hữu.”

“Gâu gâu!” ( Cái gì?? Quân Duệ Ngôn ngươi điên rồi sao!!! ) Chu Lỗi trợn mắt há hốc mồm nhìn Quân Duệ Ngôn, phắc, đây là tình tiết giao Hoa Mạc Đỉnh ra ngoài sao? Quân Duệ Ngôn ngươi bị ngu à!!!

Ông già nghe vậy, tức khắc vui vẻ: “Vậy cảm ơn đạo hữu!”

Quân Duệ Ngôn mỉm cười, lặng lẽ nói với Chu Lỗi là y có cách, lúc này mới thành công lấy được Hoa Mạc Đỉnh từ miệng Chu Lỗi.

Quân Duệ Ngôn nhìn Hoa Mạc Đỉnh trên tay, cẩn thận quan sát một chút. Y hoàn toàn không nhìn thấy cái đỉnh này có chỗ nào đặc biệt, lúc đưa linh lực vào cũng như đá chìm đáy biển không có một chút phản ứng.

Vị tu sĩ Ngưng Mạch kỳ nãy giờ không nói chuyện cũng khóa thần thức của mình trên cái đỉnh nhỏ, hắn cũng rất tò mò vì sao hai người đều có hứng thú với cái đỉnh nhỏ này như thế…

Lão giả gầy gò đưa tay ra muốn lấy cái đỉnh nhỏ trong tay Quân Duệ Ngôn, nhưng Quân Duệ Ngôn lại không đưa cho ông ta, ngược lại mỉm cười rồi nói: “Cái đỉnh nhỏ này hình như không có linh lực, không biết nó vốn dùng để làm gì.”

Động tác của lão giả cứng đờ, sau đó mỉm cười: “Ha ha, cái đỉnh nhỏ này là vật tổ truyền của nhà ta, tục truyền trước đây khi chưa tu tiên, có một vị Trạng Nguyên đã từng dùng, không phải là pháp khí.”

“Ồ.” Quân Duệ Ngôn gật đầu, người vây xem xung quanh tức khắc mất hứng. Trạng Nguyên người phàm của một quốc gia có lẽ là một loại vinh dự của quốc gia đó, nhưng đối với người tu tiên, điều đó không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Mặc dù cái đỉnh nhỏ này đang nằm trong tay Quân Duệ Ngôn, nhưng có không ít người xung quanh tò mò nên đã đi đến cảm nhận linh lực trên nó. Sau khi xác nhận nó là đồ phàm thì hầu hết đều mất hứng thú, ngoại trừ tu sĩ Ngưng Mạch kỳ thì đa số mọi người đều bỏ đi.

“Không biết hai chữ thanh lưu trên cái đỉnh nhỏ này có nghĩa là gì?” Quân Duệ Ngôn dường như vô tình phát hiện hai chữ trên đỉnh nhỏ, thuận miệng hỏi.

Hửm? Chu Lỗi giật mình, thanh lưu? Trên Hoa Mạc Đỉnh có hai chữ này khi nào? Sao cậu không thấy?

Tu sĩ Ngưng Mạch kỳ cũng hơi sửng sốt, thần thức của hắn đã bao phủ toàn bộ Hoa Mạc Đỉnh, bên trên làm gì có hai chữ thanh lưu nào? Nhưng sau khi suy nghĩ lại thì hiểu ý của Quân Duệ Ngôn, hắn khoanh tay trước ngực, đứng chờ bên cạnh.

Lão giả gầy gò nghe vậy cũng sửng sốt, theo phản xạ muốn dùng thần thức xem xét thử, không ngờ vừa ra tay đã cảm nhận được một luồng thần thức khác đang bao bọc lấy đỉnh nhỏ, Quân Duệ Ngôn là Luyện Khí kỳ, đến đưa thần thức ra ngoài còn chưa làm được nữa là, vậy chỉ có thể là…

“Sao nào? Không phải ngươi nói đây là bảo bối gia truyền của nhà ngươi à? Sao lại không biết cái này?” Sắc mặt tu sĩ Ngưng Mạch kỳ tối sầm lại, hỏi với giọng uy hiếp.

Sắc mặt lão giả cứng đờ, liên tục xua tay: “Ha ha, thói quen, thói quen mà thôi. Hai chữ thanh lưu này chính là biệt danh của tổ tiên nhà ta.”

“Ồ?” Tu sĩ Ngưng Mạch kỳ nhìn lão giả một cái sâu xa, xoay đầu nói với Quân Duệ Ngôn: “Quân đạo hữu, ngươi muốn mua đỉnh nhỏ này sao?”

Quân Duệ Ngôn hơi mỉm cười: “Nguyệt Minh của ta rất thích đỉnh nhỏ này, mua làm đồ chơi cho nó.”

“Ha ha, Quân đạo hữu đúng là —— hào phóng, dùng 400 linh thạch để mua đồ chơi cho linh thú nhà mình.” Khóe mắt tu sĩ Ngưng Mạch kỳ giật tưng tưng, trong mắt hắn, 400 linh thạch cũng không phải là con số lớn, hắn cũng có thể lấy ra được, nhưng dùng 400 linh thạch chỉ để mua đồ chơi cho linh thú… đây đúng là điển hình của giàu nứt đố đổ vách.

“Không còn cách nào khác, Nguyệt Minh giống như người nhà của ta vậy, nó thích đỉnh nhỏ này như thế, sao ta có thể nhẫn tâm từ chối nó được.” Quân Duệ Ngôn mỉm cười cực kỳ dịu dàng.

°°°°°°°°°°

Đăng: 30/12/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro