🐺 Chương 29
Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Đại bỉ vòng thứ nhất đã kết thúc, Tư Đồ Nguyệt Bán và Quân Duệ Ngôn cùng đến nhà ăn bổ sung năng lượng.
Đệ tử Luyện Khí kỳ chưa tích cốc, nhà ăn Lăng Không Kiếm Môn là được chuẩn bị riêng cho đệ tử Luyện Khí kỳ.
Kiểu nhà ăn công cộng của môn phái thế này tất nhiên sẽ không có món nào ngon, cũng may người tu đạo thường có dục vọng ăn uống đạm bạc, vì vậy hầu như không có ai để ý.
Đương nhiên… Trong số những người không để ý đó dĩ nhiên không gồm Chu Lỗi, do đó, khi Tư Đồ Nguyệt Bán giật giật khóe mắt nhìn Quân Duệ Ngôn bỏ qua đống đồ ăn miễn phí, dùng linh thạch mua cơm cho Chu Lỗi, hắn hơi khó chịu trong người…
“Duệ Ngôn, nếu linh thạch huynh nhiều xài không hết thì có thể chia cho đệ một ít…” Tư Đồ Nguyệt Bán lẩm bẩm lầm bầm trông chờ nhìn Quân Duệ Ngôn đang chia hơn một nửa bàn linh thực vào đĩa của Chu Lỗi.
“Nguyệt Minh là người thân của ta, bình thường nó không có nhu cầu gì, chỉ toàn muốn ăn uống, sao ta có thể khắt khe nó được.” Quân Duệ Ngôn dịu dàng cười nói.
Tư Đồ Nguyệt Bán bĩu môi: “Đây mà là coi nó như người thân hả? Rõ ràng là cung phụng như tổ tông thì có… Đệ nói này, không thể quá cưng chiều linh thú được, nếu không sau này nó sẽ cưỡi lên đầu lên cổ huynh đấy! Huynh chưa thấy con Linh Miêu của Lị sư muội đã bị chiều thành cái dạng gì đâu nhỉ? Mập đến nỗi sắp như con heo yêu, lại còn vô dụng. Người ta là tiểu cô nương, nuôi một con linh thú vô dụng cũng không sao, còn con Khiếu Nguyệt Thiên Lang của huynh, nếu khi đánh nhau lại xoay đầu bỏ chạy sẽ rất mất mặt đó!”
Quân Duệ Ngôn mím môi cười: “Nguyệt Minh rất tốt.” Thật ra y không quan tâm Nguyệt Minh có thể chiến đấu giúp y hay không, cũng giống như người bình thường sẽ không quan tâm người thân có mang đến lợi ích cho mình hay không.
Đối với y, Nguyệt Minh còn là một nơi để ký khác tinh thần, có thể nói sự xuất hiện của Nguyệt Minh như gãi đúng chỗ ngứa, lấp đầy khoảng trống nào đó trong lòng y.
Tư Đồ Nguyệt Bán cạn lời, bình thường Quân Duệ Ngôn rất dịu dàng, nhưng khi cố chấp cũng khiến người ta rất đau đầu.
Quân Duệ Ngôn dịu dàng, nhưng cũng cô độc, trong tiểu thuyết nguyên tác, sở dĩ y và nữ chính nhanh chóng rơi vào lưới tình là vì nữ chính xuất hiện đúng thời điểm.
Nhưng bây giờ, khoảng trống trong cảm xúc của Quân Duệ Ngôn đã được Chu Lỗi lấp đầy, vì vậy sự tồn tại của nữ chính lập tức trở nên vi diệu.
Trên đời này, không có tình yêu nào mà không có lý do. Mặc dù bây giờ nữ chính vẫn có ấn tượng tốt về Quân Duệ Ngôn, nhưng Quân Duệ Ngôn lại không hề để nữ chính ở trong lòng…
Chu Lỗi hoàn toàn không biết gì về điều này, vẫn đang khinh thường nhìn Tư Đồ Nguyệt Bán: Ca là linh thú vô dụng như vậy sao? Xoay đầu bỏ chạy? Ngươi đúng là cái tên không có mắt! Kiếp này ngươi cũng chỉ là phận tiểu đệ! Ca biết rõ tất cả cốt truyện, chỉ bằng ngươi, ca muốn gài bẫy ngươi cũng không cần phải dùng não!
Tư Đồ Nguyệt Bán không biết Chu Lỗi đã bắt đầu suy xét tìm cơ hội gài bẫy mình, hắn chỉ là có chút bất đắc dĩ vì Quân Duệ Ngôn quá cưng chiều linh thú của y.
Linh thực đó, đây chính là linh thực đó!
Hầu hết các tu sĩ đều không nỡ chia đồ ăn ngon, cái tên Quân Duệ Ngôn này lại lấy ra đút cho linh thú! Cho dù có xem linh thú này là người nhà cũng không nhất thiết phải vậy chứ, bản thân không ăn được bao nhiêu, còn lại đều vào miệng chó!
Haizz, thôi thôi! Tư Đồ Nguyệt Bán nhún vai, ăn thì ăn đi, dù sao Quân Duệ Ngôn sẽ không làm chuyện không chắc chắn, nếu y đã dám ăn linh thực, tất nhiên là vì túi tiền tương đối đầy, hắn cũng đi theo ké một bữa.
Tư Đồ Nguyệt Bán nghĩ thông suốt, không còn rối rắm vấn đề linh thạch nữa, dù sao cũng là dùng linh thạch của Quân Duệ Ngôn, hắn sợ gì chứ…
Hắn xoa bụng mình, quyết đoán ăn thả ga, đây chính là linh thực, người nghèo như hắn bình thường không nỡ ăn, không thể lãng phí cơ hội tốt thế này!
“Gâu gâu gâu!” ( Tên trứng thúi này! Lại dám cướp đồ ăn của ca! ) Chu Lỗi trợn mắt há hốc mồm trừng mắt Tư Đồ Nguyệt Bán, sau đó lập tức sủa như điên.
Phắc! Ngươi có dám vô sỉ hơn nữa không! Đến đồ ăn của linh thú cũng cướp!!!
Trình độ đáng khinh của đối phương quả thật khiến cậu sợ ngây người, tên chết tiệt đó lại dùng thế sét đánh không kịp bưng tai cướp giò heo từ đĩa của cậu…
“Dù sao ngươi cũng có nhiều như vậy, chỉ thiếu một cái giò heo thôi mà.” Tư Đồ Nguyệt Bán giơ giò heo còn nóng hổi lên, đắc ý nói với Chu Lỗi.
Quân Duệ Ngôn bất lực đỡ trán, ai đó mau tới kéo cái tên này đi đi, y thật sự không nói nổi nữa rồi…
Chu Lỗi trơ mắt nhìn đối phương nhanh chóng gặm giò heo chỉ còn lại cục xương, sau đó lại thèm thuồng nhìn —— đĩa của mình, tức khắc sợ hãi.
Cậu quyết đoán cúi đầu phun một bãi nước miếng vào đĩa của mình… Mẹ nó, này thì ăn! Này thì cướp!
Quân Duệ Ngôn, Tư Đồ Nguyệt Bán:…
“Đệt! Duệ Ngôn, linh thú nhà huynh gớm quá!” Tư Đồ Nguyệt Bán vẻ mặt chán ghét, mọe, con linh thú này lại nhổ nước miếng vào đĩa!
Quân Duệ Ngôn:…
Quân Duệ Ngôn vô cùng “dịu dàng” nhìn Chu Lỗi và Tư Đồ Nguyệt Bán, trên người tỏa ra khí lạnh dày đặc.
“Mau · ăn · cơm · đi!” Mấy chữ này gần như là thốt ra từ kẽ răng. Biểu cảm ôn hòa tươi cười của Quân Duệ Ngôn sắp vỡ vụn.
Một người một chó nhạy bén cảm nhận được sát khí, lập tức không còn nói chuyện nữa, vùi đầu vào ăn.
Quân Duệ Ngôn đau đầu xoa thái dương, hai đứa này ở cùng nhau đúng là khiến người ta lo lắng!
“Ừm, Duệ Ngôn, huynh quen đệ tử Hoa Anh Tông hả?” Tư Đồ Nguyệt Bán ăn xong, móc linh quả trong túi Càn Khôn ra, vừa nhai vừa hỏi.
“Không quen.” Quân Duệ Ngôn nhìn miệng đầy dầu mỡ của Tư Đồ Nguyệt Bán, lấy khăn tay ra đưa cho hắn.
“Thật sự không quen à?” Tư Đồ Nguyệt Bán lau miệng, tiện tay nhét khăn tay bóng nhẫy vào túi Càn Khôn của mình.
Khóe mắt Quân Duệ Ngôn giật giật, trong túi Càn Khôn của thằng nhóc này e là có thể so với bãi rác, đồ gì cũng ném vào trong cho được…
“Thực sự không quen. Có chuyện gì sao?”
“Ồ. Không có gì, chỉ là bên kia có một đệ tử nữ của Hoa Anh Tông hình như đang nhìn về phía chúng ta, đệ tưởng huynh quen người ta, bây giờ xem ra có vẻ như là do mê đệ rồi.” Tư Đồ Nguyệt Bán nhét hạt linh quả đã bị ăn sạch vào túi Càn Khôn.
Sau khi Chu Lỗi ăn xong thì ra ngoài súc miệng, vừa trở về đã nghe hắn nói vậy, tức khắc đầu đầy sọc đen.
Thôi đi, da mặt ngươi cũng dày ghê, người ta rõ ràng là đang nhìn Quân Duệ Ngôn có được không, hơn nữa… đó là nữ chính đấy, không phải người mà ngươi có thể mơ ước!
Nghe vậy, Quân Duệ Ngôn quay đầu nhìn thử. Cách đó không xa đúng là có một bàn toàn đệ tử nữ của Hoa Anh Tông.
Nhóm đệ tử nữ này hầu hết đều là Luyện Khí kỳ, chỉ là trong đó cũng có hai ba đệ tử Trúc Cơ kỳ.
Đệ tử nữ nhìn về phía bên này trong lời của Tư Đồ Nguyệt Bán có hơi quen mắt, nhưng khi Quân Duệ Ngôn nhớ lại thì vẫn không có ấn tượng gì.
“Không quen, nhưng có hơi quen mắt, có lẽ từng gặp một lần.” Quân Duệ Ngôn nhàn nhạt nói.
Tư Đồ Nguyệt Bán làm mặt quỷ, tiến đến gần: “Thật sự chỉ “gặp một lần” thôi sao? Chứ không phải huynh khiến tiểu cô nương người ta chết mê chết mệt, kết quả khiến người ta đuổi theo đến đây à.”
Quân Duệ Ngôn liếc nhìn hắn: “Đừng có nói bậy, ảnh hưởng đến danh dự cô nương người ta.”
“Xì, lần này vốn dĩ Hoa Anh Tông đến đây là để xem mắt mà, nói không chừng người ta đã chọn mục tiêu xong rồi.” Tư Đồ Nguyệt Bán nhún vai.
“Không liên quan gì đến ta.” Quân Duệ Ngôn khẽ lắc đầu. Y cũng đã từng suy xét đến việc có nên tìm một đạo nữ song tu hay không, nhưng bây giờ đã không còn suy nghĩ này nữa. Với lại, hai tu sĩ Nguyên Anh lần trước đã mang đến chấn động cho y, bây giờ trong lòng y chỉ nghĩ đến tu kiếm, hy vọng có một ngày có thể được chứng đại đạo, độ kiếp phi tiên.
“Chậc chậc, tiếc quá. Trong thế hệ trẻ của Lăng Không Kiếm Môn chúng ta, mặc dù thực lực của huynh không phải là lợi hại nhất, nhưng khuôn mặt này chắc chắn có thể tiến vào ba hạng đầu.” Tư Đồ Nguyệt Bán trêu.
Quân Duệ Ngôn lập tức thu hồi nụ cười trên mặt: “Đàn ông đẹp thì được cái gì? Chẳng lẽ đệ cho rằng ta phải dùng khuôn mặt này để đi lấy lòng người khác sao?”
Tu Chân giới tôn sùng kẻ mạnh, nữ tu xinh đẹp có nguy cơ bị người ta biến thành lô đỉnh, đồng thời nam tu xinh đẹp cũng không hề an toàn. Chẳng qua Trì Thúc Vực là một vực nhỏ, thiếu thốn tài nguyên, dù là ma tu cũng lười đến nơi nhỏ bé này để tìm kiếm lô đỉnh thải bổ.
Ngoại hình đẹp đẽ của Quân Duệ Ngôn là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu, mấu chốt của tốt và xấu là bản thân y có đủ mạnh hay không.
Hiện giờ tất nhiên Quân Duệ Ngôn không thể được xưng là mạnh, nhưng cũng may Trì Thúc Vực không có ma tu nguy hiểm nào, vì vậy y mới có thể yên ổn tu luyện trong Lăng Không Kiếm Môn.
Thật ra Tư Đồ Nguyệt Bán chỉ muốn chọc một chút, nói thế nào thì khuôn mặt của Quân Duệ Ngôn cũng vô cùng nổi tiếng trong Lăng Không Kiếm Môn. Không biết có bao nhiêu sư muội sư tỷ đổ y rầm rầm, tiếc là mặc dù y hòa ái thân thiện, nhưng ở mặt này lại như đầu gỗ, luôn nghĩ không thông, khiến vô số người thầm hận không thôi.
Nói thật, về điểm này thì Tư Đồ Nguyệt Bán nghĩ sai rồi. Không phải là vì Quân Duệ Ngôn nghĩ không thông, mà là y cố ý giả bộ nghĩ không thông.
Nhiều sư tỷ sư muội thích y như vậy, nếu y làm ra bất kỳ hành động đáp lại nào, sẽ càng khơi dậy nhiều tranh cãi hơn. Những người phụ nữ ghen ghét đó sẽ làm ra chuyện gì, y không cần nghĩ cũng có thể đoán được. Y đã nhìn thấy quá nhiều sư đệ tự xưng là phong lưu, do không xử lý tốt các mối quan hệ với nữ tu, kết quả cả đám mặt xám mày tro, bị sư tôn của mình trừng phạt.
Y không muốn lãng phí thời gian để yêu đương với các sư tỷ sư muội đó, nếu rảnh, còn không bằng luyện kiếm thì hơn.
Có đôi khi, Quân Duệ Ngôn không hiểu nổi, những sư tỷ sư muội bày tỏ tình yêu với y rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Tu chân là đi trên con đường nghịch thiên, sao không dùng toàn bộ sức lực tập trung vào tu luyện, ngược lại lãng phí thời gian đi phong hoa tuyết nguyệt? Thế thì thà không tu chân, tiếp tục ở lại thế tục không tốt sao?
“Được rồi, đệ chỉ đùa một chút thôi, đừng nóng.” Thấy Quân Duệ Ngôn im lặng một lúc lâu, Tư Đồ Nguyệt Bán vội lấy lòng.
Quân Duệ Ngôn hồi phục tinh thần, nhưng không giải thích gì, chỉ cười cười cho qua chuyện này.
Thấy hai người đã bắt đầu thảo luận thi đấu chiều nay, Chu Lỗi ngồi bên cạnh lại bắt đầu sốt ruột.
°°°°°°°°°°
Đăng: 9/12/2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro