Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🐺 Chương 21 + 22

Lời editor: Mình đổi tên từ “Iris” thành “Bé Sứa muốn ở nhà” nha, mình có viết thông báo và lý do trên bảng thông báo quát pát rồi, mấy chương trước cũng đổi lại luôn rồi.

Chương 21

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

“Không… Chưởng môn sư thúc cũng không có uy áp mạnh như thế.” Quân Duệ Ngôn cố chống đỡ cơ thể, chống Thanh Vân Kiếm xuống đất. Mắt nhìn lên không trung, đôi mắt vô cùng sâu thẳm.

“Ý huynh là…” Hồ Linh Linh che miệng không dám tin, mạnh hơn cả chưởng môn sư thúc, vậy tức là hai người đang chiến đấu bên trên là tu sĩ Nguyên Anh?

Quân Duệ Ngôn nhìn thoáng qua ba người Lỗ Mạn Nghiêu đang ngất xỉu, trên mặt khó nén vẻ lo lắng. Bọn họ chỉ là đệ tử Luyện Khí kỳ, tuy hai vị tu sĩ Nguyên Anh không nhằm vào bọn họ, nhưng uy áp mà hai người đó phóng ra cùng với dư âm khi chiến đấu có thể lấy mạng nhỏ của bọn họ bất cứ lúc nào.

“Gâu… Ẳng gâu…” Lúc này Chu Lỗi cực kỳ chật vật, cậu không có bất kỳ pháp khí phòng ngự nào, chỉ có thể chống chịu bằng cơ thể to lớn này. Nếu không phải con Khiếu Nguyệt Thiên Khuyển này đã từng thăng lên Khiếu Nguyệt Thiên Lang, có lẽ cậu đã bị ép thành thịt nhừ.

“Nguyệt Minh, ngưng thần!” Quân Duệ Ngôn nhìn Chu Lỗi không hề có sức phản kháng đối với uy áp thì cau mày quát lên. Nguyệt Minh rõ ràng là linh thú, nhưng có đôi khi, hành động của nó thật sự khác xa linh thú. Giống như bây giờ, việc mà nó nên làm nhất chính là sử dụng yêu lực trong cơ thể để chống lại uy áp này, chứ không phải chống chịu bằng cơ thể.

Ngưng thần? Ngưng thần gì? Chu Lỗi không hiểu gì. Cậu sử dụng cơ thể này gần như là dựa vào bản năng, ngoại trừ lúc tu luyện thì chưa từng vận chuyển linh lực.

“Nguyệt Minh?” Quân Duệ Ngôn nhìn Chu Lỗi mờ mịt ngơ ngác nhìn mình, quả thật bị tức đến cười. Bình thường chẳng phải tên này thông minh lắm à, sao cố tình lại trở nên ngu ngốc vào lúc này?

Ồ… Đúng rồi, y quên mất, Nguyệt Minh không có nội đan?

Nghĩ vậy, Quân Duệ Ngôn tức khắc buồn rầu, Nguyệt Minh của y quá kỳ lạ, y hoàn toàn không biết vì sao một yêu thú không có nội đan lại có thể vận chuyển yêu lực!

“Ặc… Vận khí!” Chỉ trong thời gian ngắn, Quân Duệ Ngôn cũng không nghĩ ra được cách nào khác, tuy nhiên, hai ngày trước còn thấy Nguyệt Minh mới tu vi Luyện Khí tầng sáu, mà bây giờ đã là Luyện Khí tầng bảy, y nghĩ chắc là do phương pháp tu luyện của Nguyệt Minh.

Chu Lỗi hiểu hai chữ vận khí này, cậu quyết đoán vận chuyển linh lực trong cơ thể, linh lực truyền khắp cơ thể dọc theo kinh mạch, luồng áp bách trên người tức khắc nhẹ hơn rất nhiều.

Chu Lỗi run rẩy miễn cưỡng đứng lên, nhìn hai bóng người đang đánh nhau dữ dội bên trên hẻm núi, lặng lẽ giơ ngón giữa.

Mẹ kiếp, tu sĩ cấp thấp không có nhân quyền mà! Hai tên trứng thúi kia hoàn toàn không quan tâm đến những người bên dưới, với thần thức của hai người đó, tất nhiên hai người đó đã phát hiện ra bọn họ, nhưng không ai trong hai người nương tay cả, không hề quan tâm liệu bọn họ có bị dư âm sức mạnh ảnh hưởng hay không!

“Chúng ta…” Phải làm gì bây giờ?

Hồ Linh Linh hoảng sợ nhìn bầu trời, mức độ chiến đấu này đã vượt quá khả năng chống cự của nàng, cho dù nàng khéo léo cỡ nào, nhưng khi đứng trước thực lực tuyệt đối, những thứ đó không có chút tác dụng nào.

Giờ phút này, Hồ Linh Linh lại một lần nữa ý thức được tầm quan trọng của thực lực, đối với những tu sĩ cấp cao, đám tu sĩ cấp thấp như bọn họ chẳng khác nào con kiến, chỉ cần cử động ngón tay là có thể đè chết.

Ngươi sẽ để ý chuyện mình nghiền nát một con kiến sao? Sẽ không!

Vì vậy hai tu sĩ cấp cao bên trên cũng sẽ không quan tâm đến sống chết của bọn họ!

Quân Duệ Ngôn mím chặt đôi môi tái nhợt, đôi mắt đen nhìn lên không trung sáng đến kinh người.

Tu sĩ Nguyên Anh!

Chỉ vô ý phóng khí thế ra ngoài mà đã có thể áp chế bọn họ đến mức không có sức phản kháng, cảm giác bị người khác khống chế vận mệnh khiến Quân Duệ Ngôn buồn bực không thôi!

Thực lực! Y muốn thực lực!

Y tuyệt đối không muốn sau này bản thân lại rơi vào tình cảnh như hôm nay thêm một lần nào nữa, tình cảnh sống dựa vào tâm trạng của người khác.

Vận mệnh, phải tự mình nắm trong tay mới tốt, Quân Duệ Ngôn y tuyệt đối không cam tâm lặng lẽ biến mất trong Trì Thúc Vực.

“Gâu!” Tiếng kêu của Chu Lỗi khiến Quân Duệ Ngôn bừng tỉnh, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, y cúi đầu xuống mới phát hiện, trong lúc vô thức y đã tự bấm rách lòng bàn tay mình.

Quân Duệ Ngôn hơi rũ mắt xuống, che khuất dã tâm đang chảy trong mắt mình, y không dám làm lộ loại tâm tư này của mình ra ngoài. Trong Lăng Không Kiếm Môn, người có dã tâm cũng không ít, nhưng người không có bối cảnh như y mà lại có dã tâm như vậy sẽ chỉ khiến người khác chán ghét.

“Sư huynh, bọn họ đi xa rồi, chúng ta đi nhanh thôi.” Hồ Linh Linh thu hồi Thiên La Sa, nhìn hai bóng đen đã đi xa, run rẩy nói.

“Ừm. Ta đi đánh thức ba vị sư đệ.” Quân Duệ Ngôn ngẩng đầu, trong mắt chỉ có sự bình tĩnh.

Hồ Linh Linh gật đầu, không khỏi quay đầu lại nhìn bóng người đã biến mất kia. Cuộc gặp gỡ lần này khiến nàng sợ hãi, nếu không thể điều chỉnh lại cảm xúc, chuyện này sẽ rất dễ biến thành tâm ma của nàng.

Ba người Lỗ Mạn Nghiêu đã ngất xỉu ngay từ đầu, sau khi được đánh thức lại nôn ra mấy ngụm máu. Ba người bị thương không nhẹ, ăn mấy viên đan dược xong thì bắt đầu khoanh chân chữa thương.

Đối với bọn họ, trải nghiệm này vừa là tai nạn, vừa là kỳ ngộ, nếu bọn họ có thể thành công khắc phục nỗi sợ này, tu vi chắc chắn có thể tiến thêm một bước.

Quân Duệ Ngôn và Hồ Linh Linh đều có pháp khí bảo vệ, mặc dù trạng thái không tốt lắm, nhưng không có bị thương, hai người một trái một phải bảo vệ ba người Lỗ Mạn Nghiêu, thủ hộ suốt ba ngày.

Ba ngày sau, đám người Lỗ Mạn Nghiêu tỉnh lại, trên mặt mỗi người vẫn còn sự sợ hãi, ở một vực nhỏ như Trì Thúc Vực, Kim Đan kỳ đã là một cao thủ hiếm có lắm rồi, bọn họ chưa từng nghĩ tới mình lại có cơ hội nhìn thấy hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ đánh nhau.

Chuyện hai vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ xuất hiện ở Trì Thúc Vực phải lập tức báo cáo với chưởng môn, cho dù không biết ý đồ của hai người kia thế nào, nhưng cũng phải chuẩn bị trước mới được.

Đến lúc này, mọi người không dám chậm trễ nữa, lên đường rời khỏi Vân Phong Cốc suốt đêm, vừa ra khỏi cốc, Hồ Linh Linh lập tức thả thuyền gỗ phi hành ra, đoàn người vội vàng chạy về Lăng Không Kiếm Môn.

Có tu sĩ Nguyên Anh kỳ xuất hiện ở Trì Thúc Vực cũng coi như là một chuyện lớn, suy cho cùng, môn phái bản địa cao nhất cũng chỉ có tu vi Kim Đan, hai người mạnh hơn đột nhiên xuất hiện đè trên đỉnh đầu mọi người, mặc kệ đối phương đến đây với ý đồ gì thì vẫn khiến người ta thấy bất an.

Sau khi Ngọc Hư Chân Nhân - chưởng môn Lăng Không Kiếm Môn nhận được tin tức, lập tức triệu tập các trưởng lão Kim Đan trong môn phái để bàn bạc, cuối cùng quyết định, mặc kệ ý đồ của đối phương thế nào, chuyện đầu tiên phải làm là gọi các đệ tử môn hạ quay về, tránh bọn chúng ra ngoài gây rối.

Số lượng nhiệm vụ có thể hoàn thành trong môn phái là hữu hạn, nên có nhiều đệ tử không thể bỏ đi được, những đệ tử không có việc gì làm thỉnh thoảng gây gỗ nhau, trong một tháng ngắn ngủi đã diễn ra ba vụ ẩu đả nhau.

Các đệ tử đánh nhau chỉ là việc nhỏ, dù sao cũng đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, hơn nữa bọn họ cũng không dám quá phận trong môn phái. Nhưng đánh nhau thì có thắng có thua, vì vậy lại dẫn đến một ít tranh chấp giữa các tu sĩ Ngưng Mạch kỳ.

Chưởng môn và các vị trưởng lão thấy cuộc ẩu đả càng ngày càng nghiêm trọng, dứt khoát vung tay lên, mời Hoa Anh Tông và Tử Ảnh Môn tiến hành đại bỉ môn phái.

Mỗi năm Lăng Không Kiếm Môn đều tổ chức tiểu bỉ môn phái một lần, chiến thắng trong tiểu bỉ môn phái sẽ có cơ hội được trưởng lão Kim Đan coi trọng, thậm chí thu làm đệ tử chân truyền. Còn đại bỉ môn phái thì được tổ chức ba năm một lần, mời các môn phái khác đến giao lưu.

Mối quan hệ giữa chưởng môn Hoa Anh Tông và Tử Ảnh Môn với Ngọc Hư Chân Nhân không tệ, lần tiến hành này, ngoại trừ giao lưu với nhau thì còn có hợp lực với nhau để khiến hai tu sĩ Nguyên Anh kia kinh sợ.

Thực lực của Nguyên Anh cao hơn Kim Đan không chỉ một chút, nhưng hơn mười Kim Đan lấy tính mạng ra, chưa chắc tu sĩ Nguyên Anh đã có thể an toàn rời đi.

Có thể tu luyện đến trình độ này, không có ai là đồ ngốc cả, trừ khi có nguyên nhân đặc thù nào đó, nếu không hai tu sĩ Nguyên Anh kia chắc chắn sẽ không trêu chọc Lăng Không Kiếm Môn.

Trải qua một tháng chuẩn bị, đại bỉ giữa ba môn phái bắt đầu rầm rộ, đệ tử nội môn và ngoại môn của Lăng Không Kiếm Môn tụ tập lại với nhau, ồn ào thảo luận thi đấu.

Những đệ tử chân truyền của tu sĩ Kim Đan kỳ, Ngưng Mạch kỳ rất mong chờ lần đại bỉ này…

Trong một tháng này, Quân Duệ Ngôn vẫn luôn ở trong sân nhỏ của mình, không ra ngoài.

Khi đối chiến với Hắc Thủy Ngạc, chiêu “Lưu Nguyệt” mà y dùng chính là chiêu y đã ngộ ra sau khi bế quan. Tuy hiệu quả lần đầu sử dụng rất đáng sợ, nhưng vẫn có chút khuyết điểm nhỏ, đúng lúc nhân cơ hội này để hoàn thiện nó, với thực lực hiện tại của y, nếu ra mặt ở đại bỉ môn phái, hai chiêu Ngưng Nguyệt và Lưu Nguyệt chính là át chủ bài của y.

Quân Duệ Ngôn nghiên cứu kiếm chiêu, dĩ nhiên Chu Lỗi cũng không rảnh. Bởi vì sự xuất hiện của tu sĩ Nguyên Anh, Nhạc Chỉ đang chấp hành nhiệm vụ môn phái ở bên ngoài cũng bị gọi về, sau khi vật lộn với Hắc Thủy Ngạc, Chu Lỗi sâu sắc nhận thấy mình vẫn chưa điều khiển cơ thể một cách thành thạo.

Tu sĩ nhân loại có thể rót linh lực vào vũ khí, khiến vũ khí có uy lực hơn, còn yêu thú, cậu chỉ có thể thử rót linh lực vào trong cơ thể, chẳng hạn như —— móng vuốt…

“Oa!” Nhạc Chỉ kinh ngạc hô lên một tiếng, hai tay ôm ngực, nổi giận trừng mắt Chu Lỗi.

Vẻ mặt Chu Lỗi xấu hổ, khụ khụ, chỉ lỡ tay thôi, cậu đâu có cố ý làm rách y phục của Nhạc Chỉ!

“Ngươi là đồ dâm tặc!” Nhạc Chỉ lẩm bẩm xoay người lại, lấy một bộ y phục mới trong túi Càn Khôn ra, mặc vào.

Đầu Chu Lỗi đầy sọc đen, chưa kể cậu là GAY, không có hứng thú với phụ nữ, nhưng dù cậu là thẳng thì bây giờ cậu cũng là một con chó, căn bản không làm được gì cả! Với lại yêu ơi! Nếu ngươi để ý thì đừng thay đồ trước mặt ta!

Nhạc Chỉ thay y phục xong, còn tiện tay vuốt vuốt lại mái tóc.

Chu Lỗi rất thích thú nhìn Nhạc Chỉ, bình thường cô nàng này còn lôi thôi lếch thếch hơn cả cậu, sao hôm nay lại đổi một kiểu tóc xinh đẹp? Có gian tình!!

“Gâu gâu!” ( Nói chuyện vui của ngươi ra để chúng ta cùng vui một chút đi! ) Chu Lỗi rất có tinh thần hóng chuyện.

Nhạc Chỉ không hiểu cậu đang nói gì, sau khi tặng cậu một cái nhìn coi thường, nàng lại cầm một gương đồng nhỏ không biết lấy từ đâu ra, kiểm tra lớp trang điểm của mình.

Chu Lỗi tức khắc như bị sét đánh, nữ hán từng cuồng dã bây giờ cũng học được cách yêu cái đẹp, đúng là thói đời ngày sau mà…

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói:

=.= Cứ cảm thấy Chu Lỗi đang đi theo con đường đáng khinh…

🐺🐺🐺🐺🐺

Chương 22

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

“Này! Cái biểu cảm đó của ngươi là ý gì hả!” Nhạc Chỉ cực kỳ khó chịu lườm Chu Lỗi, con linh thú này của Quân sự huynh rất thông minh, hơn nữa biểu cảm còn hay thay đổi… Ví dụ như bây giờ… Thật khiến người nhìn muốn đánh nó một trận.

“Gâu gâu!” ( Ca chỉ tùy tiện hỏi thôi ) Biết Nhạc Chỉ không hiểu ý mình, Chu Lỗi dĩ nhiên sẽ không lãng phí thời gian, cậu lắc lắc bộ lông, xua tay với Nhạc Chỉ, tỏ vẻ hôm nay đấu đến đây thôi.

Nhạc Chỉ nhìn cậu một cái, lộ ra biểu cảm “coi như ngươi thức thời”.

Chu Lỗi giả bộ không quan tâm rồi chạy vào trong rừng, sau đó xoay người chạy trở lại từ bên kia, đi theo sau Nhạc Chỉ.

Đối với một linh thú không thể giao tiếp với ai ngoài Quân Duệ Ngôn, cuộc sống của Chu Lỗi thật sự rất cô đơn. Hiếm lắm mới có một nữ hán có tính cách giống cậu lại đột nhiên trở nên nữ tính, đương nhiên cậu phải chú ý một chút.

Ừm, nói một câu dễ nghe chính là em gái gả chồng, làm ca ca đương nhiên phải xem giúp coi có phù hợp hay không, tránh cho nàng bị tên mặt trắng lừa!

Sau khi bổ sung đầy đủ lý do cho mục đích hóng chuyện của bản thân, Chu Lỗi lén lút theo sau Nhạc Chỉ.

Nhạc Chỉ chạy một mạch, ỷ mình là thể tu, thể lực tốt, gần như là chạy nhanh trên đường núi không hề ngừng nghỉ.

Chu Lỗi thở hổn hển chạy theo sau, do không thể để lộ cơ thể nên cậu chỉ có thể chọn đường nhỏ khó đi.

Mọe, em gái Nhạc chạy nhanh thế thật sự không có vấn đề gì chứ? Chẳng lẽ ngươi không sợ khi gặp tình lang của ngươi, ngươi thở hổn hển như vậy sẽ không phá hỏng hình tượng?

Không ai nghe thấy sự khinh bỉ trong lòng Chu Lỗi, cậu đi theo một lúc lâu, trước khi suýt nữa lạc mất bóng lưng của đối phương, cuối cùng cũng tới đích đến…

Nơi này là một góc cực kỳ vắng vẻ ở Lăng Tuyệt Phong, không biết ai lại có nhã hứng như thế, lại đi xây một ngôi nhà tranh nhỏ ở đây.

Có vẻ như, chắc là nhà tranh này đã được xây rất lâu rồi, nhìn từ xa, với thị lực của Chu Lỗi, cậu có thể thấy rõ, nhà tranh kia chẳng những không có ván cửa, cửa sổ hay bất cứ thứ gì tương tự, mà trên nóc nhà còn có hai cái lỗ lớn…

Chu Lỗi: =.=

Cậu muốn quỳ với em gái Nhạc, tình lang không đàng hoàng cỡ nào mới hẹn hò ở nơi thế này hả? Nơi này hẻo lánh âm u, hoàn toàn là nơi tốt nhất để giết người diệt khẩu!

Chẳng lẽ em gái Nhạc thật sự đắc tội người ta nên người ta muốn xử lý!!!!

Bởi vì trong lòng lo lắng ( có hả! ) cho an toàn cá nhân của em gái Nhạc, Chu Lỗi cẩn thận đi vòng qua, dán tai vào chân tường.

“Khụ khụ, đừng sợ, ta không phải là người xấu.”

Bên trong truyền đến giọng nói “dịu dàng” đang đè nén bản tính của em gái Nhạc, tức khắc khiến Chu Lỗi sợ đến mức “thân hổ nhất chấn”, da gà toàn thân nổi lên như lời phản đối.

“Thật đó, đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi bị thương.” Trong phòng, em gái Nhạc còn đang dịu dàng khuyên nhủ người nào đó.

Bên ngoài, Chu Lỗi cũng đã não bổ ra một thư sinh yếu đuối bị em gái hán nữ hiếp bức —— à không đúng, là câu chuyện máu chó anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó lấy thân báo đáp.

“Ngoan, đừng phản kháng, cần phải xử lý miệng vết thương của ngươi đã…”

Chu Lỗi nghe vậy thì hoảng sợ, Σ( ° △ °|||)︴!! Wtf! Miệng vết thương? Phản kháng? Đây là tiết tấu sắp SM? Em gái Nhạc, khẩu vị của ngươi nặng quá vậy!!!

“Ah! Đừng chạy!” Nhạc Chỉ hô lên một tiếng đầy kinh ngạc.

Cuối cùng Chu Lỗi cũng không nhịn được nữa mà vọt vào, cậu muốn nói với Nhạc Chỉ, từ bỏ đi, tình yêu cưỡng ép sẽ không có kết quả tốt đâu! ( Chu Lỗi chắc chắn sẽ không thừa nhận rằng thật ra là vì mình muốn xem thử kiểu đàn ông nào lại khiến em gái Nhạc mê muội thành như vậy, đã vậy còn chơi trò cưỡng ép!!! )

Chu Lỗi: = 口 = đây, đây là tình huống gì vậy?

Chu Lỗi đơ cái mặt ra, thấy Nhạc Chỉ ngạc nhiên nhìn cậu, trong ngôi nhà tranh nhỏ ngoài nàng ra thì không còn ai khác.

Chu Lỗi: _(:з” ∠)_, Em gái Nhạc, ngươi bị làm sao vậy? Ngươi bị tâm thần phân liệt hả! Lầm bầm lầu bầu như vậy rất đáng sợ đó có biết không!

“Nguyệt Minh?” Nhạc Chỉ kinh ngạc nhìn Nguyệt Minh, sau đó tỉnh táo lại, “Ah, ngươi nhanh ra ngoài đi, đừng làm Tiểu Tuyết sợ!”

Tiểu Tuyết?

Chu Lỗi khó hiểu nhìn khắp phòng, cuối cùng dừng lại trên đôi tay đang khép lại của Nhạc Chỉ, hình như đang nâng thứ gì đó, khi Chu Lỗi nhìn qua, một cái đầu màu trắng nho nhỏ thò ra từ khe hở ngón tay để dò xét.

Chu Lỗi: = 口 = Đây là… Chuột?

“Ah? Tiểu Tuyết, đừng lộn xộn.” Con chuột màu trắng to chưa đến một lóng tay sau khi nhìn thấy Chu Lỗi thì liều mạng chạy đến như thấy được người thân.

Nhạc Chỉ luống cuống tay chân nâng nó, sợ nếu không cẩn thận thì sẽ bóp chết vật nhỏ này… OJZ, em gái thể tu thiệt tình chịu không nổi, sức lực lớn đến đáng sợ, có thể vô tình làm bị thương bất cứ lúc nào!!!

“Gâu!” Chu Lỗi khinh thường nhìn Nhạc Chỉ, cố gắng dùng ánh mắt để truyền đạt: Đến quần ta cũng đã cởi mà ngươi lại cho ta xem cái này??!! Dân nam mà ngươi cướp đoạt đâu? Người mà ngươi hiếp bức đâu? Ngươi thật sự làm ca quá thất vọng!!!

“Kỳ lạ, sao Tiểu Tuyết lại không sợ ngươi?” Dĩ nhiên Nhạc Chỉ không biết Chu Lỗi đang não bổ, nàng chỉ thấy ngạc nhiên vì Tiểu Tuyết không sợ Chu Lỗi.

Hôm qua nàng vô tình nhìn thấy con chuột trắng này bị thương, nàng tốt bụng xử lý miệng vết thương cho nó, còn đút một ít sâu cho nó ăn. Nhưng điều đáng buồn là gan con chuột này thật sự quá nhỏ, hôm qua khi nàng đút nó ăn, thậm chí nó còn sợ đến ngất đi một lần.

Mặc dù bình thường Nhạc Chỉ có chút lôi thôi lếch thếch, nói chuyện cũng cực kỳ sảng khoái, nhưng trong lòng vẫn có sự mềm yếu của phụ nữ, vậy mà khi đối mặt với con chuột nhỏ dễ thương như thế, nó lại bị dọa cho ngất, dù là ai thì tâm trạng cũng sẽ không tốt lên được.

Vì để tránh xảy ra tình huống như hôm qua, hôm nay nàng đã cố ý sửa soạn lại vẻ ngoài rồi mới đến đây, không ngờ con chuột trắng nhỏ vẫn nhìn nàng với biểu cảm hoảng sợ khiến nàng rất buồn bực.

“Gâu!” Chu Lỗi trợn trắng mắt với Nhạc Chỉ, quay đầu vẫy đuôi muốn đi.

Ngươi nuôi linh sủng thôi mà có cần giấu giếm, ra vẻ thần bí vậy không, ca còn tưởng ngươi đi hẹn hò, đúng là lãng phí thời gian của ca.

“Chờ chút!”

“Gâu!” ( Cái gì? ) Chu Lỗi mất kiên nhẫn quay đầu lại, không có đàn ông nào để nhìn, kêu ca làm cái gì?

“Chi chi!” Con chuột trắng nhỏ trong tay Nhạc Chỉ cố gắng giãy giụa, thò tay nhỏ ra với Chu Lỗi.

“Nguyệt Minh, hình như Tiểu Tuyết rất thích ngươi.” Nhạc Chỉ thử đưa tay về phía Chu Lỗi, quả nhiên tiếng kêu của con chuột trắng nhỏ nhỏ đi nhiều.

“Gâu!” ( Vậy thì liên quan gì đến ca? ) Chu Lỗi liếc nhìn cục bông kia, khinh thường bĩu môi. Không có miếng thịt thà nào, cho ca còn chả đủ nhét kẽ răng…

“Ngươi xem đi.” Nhạc Chỉ không biết trong lòng Chu Lỗi đã phân loại con chuột trắng nhỏ vào chuỗi đồ ăn, vẫn hưng phấn đưa nó đến trước chóp mũi Chu Lỗi.

Con chuột trắng nhỏ →→→→ ánh mắt sùng kính →→→→ Chu Lỗi.

Chu Lỗi: =.= Đù, con chuột này là sao đây? Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt này.

Vẻ mặt Nhạc Chỉ chua lòm: “Ngươi xem, Tiểu Tuyết rất thích ngươi.” Nàng suy nghĩ rồi ác ý bổ sung thêm một câu: “Chắc chắn đã xem ngươi là mẫu thân!”

Chu Lỗi: Thôi =.= Đừng xạo!

Con chuột trắng nhỏ được Nhạc Chỉ ôm trong lòng bàn tay, đôi mắt lấp lánh ánh sao, nhìn nhau với Chu Lỗi.

Chu Lỗi nhìn nó, nó nhìn Chu Lỗi; Chu Lỗi nhìn nó, nó nhìn Chu Lỗi; Chu Lỗi nhìn… Chết tiệt, vị trí của nó ngay chính giữa hai mắt của Chu Lỗi…

Phì, Nhạc Chỉ nhịn không được cười thành tiếng, hai tên nhóc này ở chung với nhau thật sự quá thú vị.

Con chuột trắng nhỏ xấu hổ ngại ngùng cọ tới bên chóp mũi Chu Lỗi, vươn tay ra định sờ vào thử.

Chu Lỗi:... Hắt xì! =.=

Một trận gió thổi qua, lập tức thổi tên nhóc nhỏ té ngã.

“Ah, Nguyệt Minh, ngươi cẩn thận một chút!” Nhạc Chỉ đau lòng rụt tay về, muốn xoa đầu tên nhóc nhỏ đang bị dọa sợ, không ngờ nó không những không biết ơn, mà còn vừa thấy sắp rời xa Chu Lỗi thì lập tức kêu chi chi.

“Tên nhóc không có lương tâm!” Nhạc Chỉ oán hận nói, nhưng tay lại nhẹ nhàng đặt con chuột trắng nhỏ lên đỉnh đầu Chu Lỗi.

Chu Lỗi vẻ mặt vô cảm nhìn Nhạc Chỉ, ngươi đang coi ca là bảo mẫu hả! Hất bàn!

Cậu nghĩ thầm muốn lắc lắc đầu hất tên kia xuống, nhưng còn chưa kịp thực hiện thì đã bị Nhạc Chỉ nhìn thấu ý đồ của cậu, nhéo tai cậu.

Nhạc Chỉ nghiến răng, u ám nói: “Nguyệt Minh, nếu Tiểu Tuyết đã thích ngươi như vậy, ngươi phải chăm sóc nó thật tốt, không được bắt nạt nó, có nghe không!”

Chu Lỗi trừng mắt với Nhạc Chỉ: Mẹ nó linh thú của ngươi vì sao lại bắt ca nuôi!

Nhạc Chỉ hiếm khi ngại ngùng: “Cái đó… Chẳng phải ta sợ nếu bất cẩn sẽ khiến nó bị thương sao…”

Chu Lỗi rất muốn hất bàn, sợ làm nó bị thương thì phóng sinh nó không phải tốt hơn sao, vì sao cứ khăng khăng đòi nuôi!

Nhạc Chỉ yêu thương xoa đầu chuột trắng nhỏ: “Ngươi nhìn Tiểu Tuyết dễ thương thế này, nếu cứ tùy tiện ném nó vào rừng, nó chắc chắn sẽ chết… Nguyệt Minh chắc chắn cũng sẽ không nỡ đúng không!”

Chu Lỗi quả thực muốn quỳ với em gái Nhạc, cậu là Khiếu Nguyệt Thiên Khuyển, là yêu thú tam giai đàng hoàng. Nếu không phải vì trong cơ thể là linh hồn của một nhân loại, con chuột trắng nhỏ trước mặt cậu này chính là một món điểm tâm ngọt sau bữa ăn chính…

Em gái Nhạc, ngươi thật là gấu! Để Khiếu Nguyệt Thiên Khuyển nuôi linh thú cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không sợ nó nuôi ở trong bụng sao??!!

“Gâu!” Chu Lỗi khinh thường Nhạc Chỉ, cậu không thèm nuôi chuột đâu.

“Ngươi…” Thấy khuyên bảo mấy bận mà Nguyệt Minh vẫn không đồng ý nuôi Tiểu Tuyết, Nhạc Chỉ tức đến đỏ mặt: “Nguyệt Minh! Cuối cùng ngươi có chịu giúp ta không?”

Chu Lỗi suy nghĩ một chút, cãi nhau với Nhạc Chỉ vì chuyện này thật sự không đáng, dù sao con chuột trắng nhỏ này nhỏ như vậy, mình cho nó ăn chút cặn, có lẽ cũng có thể đút no rồi!

Chu Lỗi từ từ gật đầu, vẻ mặt Nhạc Chỉ lập tức thay đổi, “Nguyệt Minh tốt nhất, ta biết mà, ngươi là linh thú của Quân sư huynh, chắc chắn rất có tình yêu thương!”

Chu Lỗi thầm bĩu môi trong lòng: Chỉ là ca không muốn bỏ một người bạn như ngươi thôi, nếu không ông đây sẽ không phí thời gian nuôi thứ đồ quỷ này cho ngươi.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói:

→⁠.→ Em gái Nhạc thật gấu! Kêu Chu Lỗi nuôi chuột cho nàng!!!

_(:з” ∠)_ Mặc Vũ lại cảm mạo!!! Ngày nào cũng hắt xì, chảy nước mũi… Mũi bị nghẹt!!! OTZ, đau đớn quá!!!

Lời editor: Mặc Vũ trong Mặc Vũ Yên Dạ, cũng là một bút danh khác của Yên Diệp, mình bị viêm xoang mũi cũng thường xuyên bị tình trạng y chang tác giả, rất đao đớn, rất tốn giấy!!!

Đăng: 23/10/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro