🐺 Chương 19 + 20
Chương 19
Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Chu Lỗi yên lặng lắc đầu, cậu thấy hay là thôi đi, dù sao đan phương cấp thấp cũng không đến nỗi hiếm, cùng lắm thì chờ lần tới.
Quân Duệ Ngôn không ngờ Chu Lỗi định từ bỏ, y ngồi xổm xuống, cầm những ngọc giản đó lên xem xét.
Người bán ngọc giản là một ông cụ đã hơn 50 tuổi, tuổi đã lớn nhưng lại chỉ có Luyện Khí tầng bốn. Những tu sĩ như vậy, về cơ bản không có cơ hội để lên Trúc Cơ, do đó hầu hết bọn họ đều sẽ học luyện đan hoặc luyện khí để kiếm thêm chút linh thạch, để cho đời sau của mình có cơ hội tiếp tục tu tiên.
"Vị đạo hữu này, những ngọc giản đó là sư tôn của ta để lại, bên trong ghi lại rất nhiều đan phương, đều là những lựa chọn tốt nhất cho người mới nghiên cứu học luyện đan." Trên mặt ông lão nở nụ cười nịnh nọt. Quân Duệ Ngôn còn trẻ đã đạt tới Luyện Khí tầng tám, tất nhiên ông hy vọng có thể tạo mối quan hệ tốt với đối phương.
Y quay đầu lại nhìn Chu Lỗi, Chu Lỗi do dự một chút, cuối cùng vẫn đi lên phía trước xem những ngọc giản đó. Nếu đã gặp được, Quân Duệ Ngôn lại còn không ngại, vậy đương nhiên cậu phải tranh thủ cơ hội mua những ngọc giản đó. Là một linh thú, cậu không có một xu dính túi, tất cả mọi thứ đều phải trông chờ vào vị chủ nhân này!
Xem xét thử bên trong một chút, bên trong những ngọc giản này đều là một ít đan phương sơ cấp, không giá trị bao nhiêu, nhưng lại rất phù hợp với Chu Lỗi, cậu kêu gâu gâu hai tiếng với Quân Duệ Ngôn, y lấy ra 10 viên linh thạch mua những ngọc giản này.
Ông cụ kia vốn tưởng Quân Duệ Ngôn muốn mua ngọc giản để học luyện đan, nhưng không ngờ lại muốn mua cho linh thú, vẻ mặt trở nên uể oải, ông liều sống liều chết cũng chỉ có thể buôn bán những ngọc giản này và một ít linh thảo cấp thấp, nhưng người ta là đệ tử của đại môn phái, tùy tiện mua những ngọc giản này để làm đồ chơi cho linh thú.
Đúng vậy, đồ chơi! Chứ chẳng lẽ con chó kia biết xem ngọc giản để luyện đan à? Trong lòng ông cụ tức giận, nhưng trên mặt lại không dám biểu hiện sự bất mãn nào. Loại tán tu không môn không phái như ông ta, dù thế nào đi chăng nữa cũng không dám đắc tội đệ tử của đại môn phái.
"Quân sư huynh, linh sủng của huynh... Đúng là đặc biệt." Hồ Linh Linh cười duyên, ánh mắt quan sát Chu Lỗi cũng kỹ hơn.
Chu Lỗi làm như không thấy ánh mắt sâu xa của đối phương, dù trời có sập xuống thì cũng có Quân Duệ Ngôn đỡ, một con linh thú như cậu thì sợ gì. ┐(┘▽└)┌
"Nguyệt Minh nghịch ngợm, ta cũng tùy ý nó." Quân Duệ Ngôn mỉm cười ôn hòa, không nhắc đến điều kỳ quái ở Chu Lỗi, chỉ hai câu đơn giản đã quy kết mọi chuyện là do "nghịch ngợm".
"Ha ha, Quân sư huynh đúng là cưng chiều linh thú, nhưng vì sao sư huynh lại không chọn một con lợi hại hơn?"
Quân Duệ Ngôn dịu dàng xoa đầu chó của Chu Lỗi, "Nguyệt Minh đồng sinh cộng tử với ta ở dãy núi Kỳ Vân, tất nhiên ta không thể vứt bỏ nó."
"Hóa ra là vậy." Hồ Linh Linh chợt bừng tỉnh, nhưng trong lòng vẫn không cho là đúng. Chỉ là nàng không thích xen vào việc của người khác, chỉ cười cười rồi cho qua đề tài này.
Biểu hiện của đám người Lỗ Mạn Nghiêu có hơi phục tùng, sự cạnh tranh giữa các đệ tử nội môn Lăng Không Kiếm Môn rất kịch liệt, tư chất của ba người bọn họ rất bình thường, bây giờ có cơ hội dựa hơi tiểu sư muội, dĩ nhiên mọi chuyện phải lấy nàng làm chủ, còn Quân Duệ Ngôn có thực lực Luyện Khí tầng tám, bọn họ cũng không dám đắc tội.
Quân Duệ Ngôn cất những ngọc giản kia vào túi Càn Khôn trống, sau đó xuyên một sợi dây vào túi rồi buộc chặt lên cổ Chu Lỗi.
Chu Lỗi dùng chân vỗ vỗ túi Càn Khôn trước ngực, ném một ánh mắt khen ngợi cho Quân Duệ Ngôn: Không tệ, thật tinh mắt!
Quân Duệ Ngôn chớp chớp mắt, lộ ra ý cười cưng chiều, y đúng là càng nhìn càng thích Nguyệt Minh.
Bề ngoài Quân Duệ Ngôn vốn rất xuất sắc, cho dù trong Tu Tiên giới có rất nhiều tuấn nam mỹ nữ thì y cũng thuộc về một trong số những người xuất sắc đó. Lúc này y mỉm cười rạng rỡ, tức khắc trói mù mắt chó của Chu Lỗi, Chu lỗi bày ra biểu cảm mê trai khiến Quân Duệ Ngôn nhịn không được quay đầu đi, nhẹ nhàng nhún vai.
Hồ Linh Linh nhìn sự tương tác giữa Quân Duệ Ngôn và linh thú của y, không có bất kỳ ý kiến nào. Đối với cách Quân Duệ Ngôn cưng chiều một con linh thú, trong lòng nàng rất không đồng tình, nhưng nàng không cần phải đắc tội Quân Duệ Ngôn vì loại việc nhỏ này, tất nhiên là ngậm chặt miệng.
Năm người dừng chân ở quán trọ một đêm, sáng sớm hôm sau thì cùng tiến vào Vân Phong Cốc.
Khi vừa vào cốc, bọn họ thường bắt gặp một ít tu sĩ của môn phái khác hoặc tán tu, nhưng khi bọn họ dần vào sâu hơn, người gặp được càng lúc càng ít đi.
Dọc theo đường đi, bọn họ có chút thu hoạch, ngoại trừ một con yêu thú nhị giai, còn ngắt được vài cọng linh thảo.
Đám người Lỗ Mạn Nghiêu vô cùng hưng phấn, đây là lần đầu tiên bọn họ ra khỏi môn phái để săn giết yêu thú, mặc dù bọn họ có hơi chật vật trong trận chiến đầu tiên, nhưng có Quân Duệ Ngôn ở bên cạnh, ba người bọn họ cũng có thể thoải mái ra tay.
Con yêu thú nhị giai kia là một con chuột yêu, tốc độ rất nhanh, khi không thể chống đỡ được đòn tấn công của ba người họ, nó còn muốn chạy trốn, may mắn Quân sư huynh xuất kiếm vài lần ép chuột yêu trở về vòng vây của ba người bọn họ, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng chết dưới kiếm của bọn họ.
Ba người phân chia những tài liệu đáng giá trên người chuột yêu, vốn định chia cho Quân Duệ Ngôn một phần, nhưng y lại từ chối. Hồ Linh Linh không thiếu linh thạch, hơn nữa nàng cũng không có ra tay nên tất nhiên không cần chia, mỗi một tài liệu trên người yêu thú nhị giai, bình quân mỗi người có thể đạt được 20 viên linh thạch, đối với đám người Lỗ Mạn Nghiêu, đây cũng coi như là số tiền bất ngờ.
Năm người đi lại trong Vân Phong Cốc khoảng 6 ngày, lục tục giết chết mấy con yêu thú. Nhóm của bọn họ có năm người, không có tên nào không có mắt đến đánh cướp của bọn họ, cả bọn thuận buồm xuôi gió đi đến trước vách núi.
"Ở đây hả?" Quân Duệ Ngôn nhìn vách núi đầy dây leo.
"Ừm." Hồ Linh Linh gật đầu, kêu đám người Lỗ Mạn Nghiêu đi kiểm tra xung quanh, sau khi xác nhận không có người mới bấm quyết dựa theo ký hiệu mà nàng đã để lại, bắn ra một quả cầu lửa lên vách núi đá.
Dây leo trên vách núi đá không phải là thực vật bình thường, mà là yêu thực nhất giai. Loại yêu thực này không có tính nguy hiểm với tu sĩ Luyện Khí kỳ, chỉ cần trốn xa một chút thì sẽ an toàn tuyệt đối. Hơn nữa do nó không có bất kỳ giá trị nào, nên chưa từng có kẻ nào chú ý đến vách núi đá này.
Quả cầu lửa kia đánh lên người yêu thực, bắt đầu bốc cháy, dây leo xung quanh như cảm nhận được ngọn lửa kia, lần lượt lui ra, để lộ ra một cửa động phải nghiêng mình mới có thể đi vào.
"Đi thôi." Hồ Linh Linh là người chui vào cửa động trước, sau đó đám người Lỗ Mạn Nghiêu cũng chui vào theo.
Sau khi Quân Duệ Ngôn cũng đi vào rồi, Hồ Linh Linh quay lại dập tắt quả cầu lửa, sau đó tùy tiện vứt ra vài con sơn tước bình thường, những dây leo vừa rồi tránh né ngọn lửa nhanh chóng bu lại gần, vài cọng dây leo cuốn lấy những con sơn tước đó, bắt đầu hút máu thịt của chúng.
Có mấy con sơn tước làm mồi dụ, cửa động trên vách núi đá lại bị dây leo che khuất một lần nữa, ngay cả những cọng bị đốt thành tro cũng không nhìn thấy một chút dấu vết nào.
Sau khi vào hang động là một đường hầm rất dài, đường hầm không có ánh sáng, nhưng đây không phải là vấn đề đối với tu sĩ.
Bốn người một chó đi theo sau Hồ Linh Linh tiến lên phía trước, đi khoảng nửa canh giờ, phía trước mới xuất hiện chút ánh sáng.
"Sắp đến rồi." Hồ Linh Linh khó nén vui mừng, vừa rồi xem tình hình bên ngoài, có lẽ vẫn chưa có ai phát hiện ra nơi này.
Sau khi ra khỏi hang động, bọn họ mới phát hiện mình đã tiến vào một sơn cốc xanh tươi, phần lớn bên trong sơn cốc được thảm thực vật rậm rạp bao phủ, chỉ có sườn phía tây là đầm lầy.
Ở giữa đầm lầy là một mảnh đất khô, gốc Tuyên Dương Thảo tứ giai sinh trưởng ở mảnh đất trống đó.
"Ở kia." Hồ Linh Linh nhỏ giọng nói. "Con Hắc Thủy Ngạc sống ở khu đầm lầy kia, chúng ta chỉ cần xử lý nó thì gốc Tuyên Dương Thảo là của chúng ta."
Quân Duệ Ngôn quan sát khắp nơi, có vẻ như, nơi này là địa bàn của con Hắc Thủy Ngạc, ngoại trừ nó thì chỉ có một ít dã thú chứ không có bất kỳ yêu thú nào khác.
"Quân sư huynh, muội đi dụ Hắc Thủy Ngạc ra, sau đó để Lỗ sư huynh, Đặng sư huynh và Phạm sư huynh bao vây nó, cuối cùng thì để sư huynh ra tay, thế nào?"
Quân Duệ Ngôn suy nghĩ một chút, thấy cách này tương đối an toàn thì đồng ý.
Nếu Hồ Linh Linh đã chủ động nhận nhiệm vụ làm mồi dụ thì dĩ nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc này, nàng cố ý lấy một bộ pháp khí phòng ngự thượng phẩm mà mẫu thân đưa cho nàng ra, bộ pháp khí này chuyên dùng để đối phó với con Hắc Thủy Ngạc.
Hồ Linh Linh cầm trường kiếm, cẩn thận tiếp cận bờ đầm lầy, cả khu đầm lầy là địa bàn của Hắc Thủy Ngạc, đương nhiên nàng không dám lơ là.
Lỗ Mạn Nghiêu, Đặng Anh Du, Phạm Thanh Mục ngoan ngoãn tạo thành một vòng vây, tạo thành đội hình tam tài trận, mặc dù hiệu quả không lớn nhưng cũng tốt hơn là không có gì.
Quân Duệ Ngôn ngưng thần tĩnh khí, Thanh Vân Kiếm trong tay rung lên, lần bế quan này y không chỉ thăng cấp lên Luyện Khí tầng tám, mà còn có chút thành tựu trong lĩnh ngộ kiếm ý.
Trong lòng ba người Lỗ Mạn Nghiêu kinh hãi khi nhìn thấy kiếm khí nhàn nhạt vờn quanh thân Quân Duệ Ngôn, bọn họ chỉ biết tu vi của Quân sư huynh lên đến Luyện Khí tầng tám, nhưng không ngờ y còn có thiên phú ở phương diện kiếm đạo, kiếm khí này rõ ràng đã sắp ngưng kết thành kiếm ý.
Hồ Linh Linh cảm nhận được khí thế phía sau, không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua. Kiếm ý như muốn biến thành thực thể của Quân Duệ Ngôn khiến nàng chấn động. Kinh ngạc về thiên phú tu kiếm của đối phương, đồng thời trong lòng cũng thầm than một tiếng, cho dù Quân Duệ Ngôn là tam linh căn cũng tốt hơn kiểu Kim Hỏa song linh căn mà trong đó thuộc tính Kim bị khắc chế.
Hồ Linh Linh cầm Thiên La Sa, bước từng bước về phía trước, bản thân nàng chỉ là Luyện Khí tầng bảy, đương nhiên không dám sơ ý, nàng luôn quan sát động tĩnh xung quanh, dư quang khóe mắt hiện lên một bóng đen, nàng khẽ quát một tiếng, tầng tầng lớp lớp Thiên La Sa che chắn trước người nàng.
Ầm!
Một tiếng giòn tan vang lên, một cái đuôi to dày quất mạnh lên Thiên La Sa, khiến Thiên La Sa mờ ảo hơi đông cứng lại.
"Quân sư huynh!" Hồ Linh Linh hét lớn một tiếng, xoay người chạy về, dẫn con Hắc Thủy Ngạc to lớn tiến vào vòng vây.
Ánh sáng xanh lóe lên trong tay Quân Duệ Ngôn, một luồng ánh sáng chói mắt đánh lên Hắc Thủy Ngạc.
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói:
→. → tiến vào phó bản, gặp được tiểu BOSS~~~
🐺🐺🐺🐺🐺
Chương 20
Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Grào!
Hắc Thủy Ngạc phát ra tiếng gầm rú giận dữ, kiếm chiêu của Quân Duệ Ngôn đâm thủng làn da có thể so với sắt thép của nó, để lại một vết thương rất sâu trên lưng nó.
Đám người Lỗ Mạn Nghiêu lập tức ra tay, vung trường kiếm lên, từng luồng kiếm khí cắt vào da Hắc Thủy Ngạc, tuy vết thương không nghiêm trọng lắm, nhưng cũng có thể làm chậm tốc độ của nó.
Sau khi Quân Duệ Ngôn tiếp nhận Hắc Thủy Ngạc, Hồ Linh Linh nhanh chóng thu hồi Thiên La Sa, vọt qua chỗ gốc Tuyên Dương Thảo, nàng lấy hộp ngọc ra, hái gốc Tuyên Dương Thảo rồi bỏ vào hộp, cho đến khi đã đặt hộp ngọc vào túi Càn Khôn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Tới đây!" Hồ Linh Linh cầm trường kiếm, cũng tham gia chiến đấu. Có nàng tham gia, trên người Hắc Thủy Ngạc có thêm vài vết thương.
Quân Duệ Ngôn dùng Luyện Khí tầng tám đối chiến với yêu thú tam giai cũng không nhẹ nhàng gì, cũng may có mấy người khác làm giảm tốc độ của Hắc Thủy Ngạc, hơn nữa Chu Lỗi cũng trợ giúp y không ít.
"Gâu!" Chu Lỗi rối rắm sủa như điên với Hắc Thủy Ngạc. Con Hắc Thủy Ngạc kia sống ở đầm lầy quanh năm, trên người toàn là mùi tanh của bùn. Mỗi lần dùng móng vuốt bắt nó đều bị trượt. Về phần dùng miệng cắn --
Ọe! --
Mẹ nó, lúc tấn công là mùi hôi đã đủ mắc ói rồi, nếu còn dùng miệng cắn... Ác! Đánh chết cậu cũng không làm!
Da lưng Hắc Thủy Ngạc quá dày, đòn tấn công của Chu Lỗi không phát huy được tác dụng, may mà mắt của Hắc Thủy Ngạc rất mỏng, vì vậy cậu chuyên gia nhắm đánh ngay mắt đối phương!
Miệng Hắc Thủy Ngạc rất lớn, thân hình Chu Lỗi cũng coi như thuộc loại to lớn trong loài chó nhưng vẫn không đủ để lấp đầy miệng nó.
Hắc Thủy Ngạc da dày thịt béo, bò trườn rất nhanh, nhưng động tác chuyển hướng lại không linh hoạt, Chu Lỗi nhân cơ hội này dùng móng vuốt cào vào mắt nó.
Grào!
Hắc Thủy Ngạc bị nhiều người vây đánh đã nghẹn khuất cực độ, lại còn bị Chu Lỗi cào một bên mắt, một dòng máu đỏ tươi phun ra từ hốc mắt, đứng bên cạnh nó là Phạm Thanh Mục, hắn tức khắc bị dính đầy máu...
Hắc Thủy Ngạc bị mất một con mắt đã hoàn toàn nổi điên, nó tức giận gầm lên một tiếng, đuôi và bốn chân xuất hiện gai nhọn đen nhánh.
"Cẩn thận! Nó muốn liều mạng!" Hồ Linh Linh hô lớn, động tác tay nhanh hơn, trường kiếm vẽ ra kiếm hoa đâm mạnh vào đuôi Hắc Thủy Ngạc.
Đám người Lỗ Mạn Nghiêu không dám lơ là, thân hình Hắc Thủy Ngạc vốn khổng lồ, bây giờ trên người phủ đầy gai ngược, nếu không cẩn thận sẽ phải toi mạng, bọn họ dần kéo khoảng cách với nó.
"Gâu!" ( Mẹ nó đau quá! ) Nãy giờ Chu Lỗi toàn đánh cận chiến, lúc Hắc Thủy Ngạc xảy ra thay đổi, cậu không kịp chạy, trên lưng bị cắt một đường dài ba tấc.
"Gâu gâu!" ( Đánh chết nó! ) Chu Lỗi bị đau đớn kích thích cơn giận, sủa to.
Quân Duệ Ngôn nhìn thấy vết máu chói mắt trên bộ lông trắng của Chu Lỗi, sắc mặt xấu đi, Thanh Vân Kiếm rung mạnh hơn, một vệt ánh trăng bắn ra!
"Ngưng Nguyệt!"
Ánh trăng trắng bay ra từ trăng rằm treo trên cao, cắt vào cổ Hắc Thủy Ngạc.
Hắc Thủy Ngạc gầm lên điên cuồng, ánh sáng đen trên cơ thể tỏa sáng, cổ nó to ra. Trăng rằm màu trắng cắt vào lớp da dày của nó, để lại một vết cắt đủ sâu để lộ cả xương cốt.
"Gâu!" ( Vãi! Chiêu này của ngươi thật vô dụng! ) Chu Lỗi trợn tròn mắt. Chiêu này chính là tuyệt chiêu của Quân Duệ Ngôn nhưng lại không thể chém đứt đầu Hắc Thủy Ngạc, tiếp theo sẽ rất khó nhằn!
Khóe môi Quân Duệ Ngôn cong lên khẽ mỉm cười, ánh sáng quanh Thanh Vân Kiếm bắn ra bốn phía: "Lưu Nguyệt!"
Chu Lỗi giật mình, lúc này mới chú ý đến, sau khi Quân Duệ Ngôn vừa phóng ra Ngưng Nguyệt, vầng trăng lưỡi liềm lẽ ra nên biến mất, nhưng ngược lại, nó càng chói sáng hơn, lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt.
Sau khi Quân Duệ Ngôn quát một tiếng, vầng trăng lưỡi liềm đột nhiên nổ tung, một luồng ánh sáng bạc từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng xuyên qua thân hình Hắc Thủy Ngạc.
Chu Lỗi nhìn ánh sáng bạc vụt qua, thời gian như bị ấn tạm dừng. Cậu chưa bao giờ thấy ánh sáng lóa mắt như thế, chỉ dựa vào vẻ ngoài thôi, chiêu Lưu Nguyệt này đáng được đánh giá năm sao!!
Hắc Thủy Ngạc vẫn tiếp tục lao đến phía trước, nhưng thân hình khổng lồ của nó nháy mắt bị tách làm đôi.
Nơi bị ánh sáng màu bạc xuyên qua phun ra máu tươi, rất khó để tưởng tượng ánh sáng đẹp đẽ nhường ấy lại cho ra sát thương mạnh như vậy.
Đám người Hồ Linh Linh trợn mắt há hốc mồm nhìn Hắc Thủy Ngạc bị chém làm đôi dưới đất, khi nhìn lại Quân Duệ Ngôn thì trong ánh mắt đã tràn ngập kính sợ.
Luyện Khí tầng tám chỉ có thể coi như là trung bình ở Lăng Không Kiếm Môn, nhưng chiêu Lưu Nguyệt này đủ để khiến tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không thể ngăn nổi.
"Sư huynh... Huynh, kiếm quyết này của huynh là gì vậy?" Hai mắt Lỗ Mạn Nghiêu sáng lấp lánh nhìn Quân Duệ Ngôn, hắn là đệ tử của Hồ Thiên Thành, nhưng cũng chỉ học Kim Quan Kiếm Quyết bình thường nhất, bây giờ có cơ hội chứng kiến kiếm chiêu lợi hại như thế, hắn quyết định, sau này phải học kiếm quyết này!
Quân Duệ Ngôn cười nhạt: "Đây là kiếm chiêu ta tự lĩnh ngộ được, không phải kiếm quyết."
Lỗ Mạn Nghiêu không khỏi chậc lưỡi, Quân sư huynh chỉ mới Luyện Khí tầng tám mà đã có thể tự nghĩ ra kiếm chiêu, thật sự khiến người khác bội phục đến cực điểm.
Hồ Linh Linh nghe vậy, có che giấu nỗi vẻ kinh ngạc trên mặt, nàng biết Quân Duệ Ngôn có chút danh tiếng trong các đệ tử bình thường, nhưng trước giờ nàng chưa từng nghĩ tới đối phương lại đạt đến trình độ như vậy.
Sư huynh của nàng -- đệ tử thân truyền của phụ thân, Doãn Mặc, thuộc tính Thủy, thiên linh căn, trong lúc tập luyện Ngưng Băng Kiếm Quyết thì được xưng là kỳ tài ngút trời, bây giờ chỉ mới hơn 20 tuổi đã thành công lên Trúc Cơ. Nhưng dù là vậy, Hồ Linh Linh không dám nói đối phương có thể tự nghĩ ra kiếm chiêu lợi hại như thế.
Một người có sư tôn, tập luyện kiếm quyết thượng phẩm, đã lên Trúc Cơ, nhưng chưa tu luyện ra kiếm ý; một người không có sư tôn, luyện tập Kim Quang Kiếm Quyết bình thường nhất, mới Luyện Khí tầng tám, chẳng những tự nghĩ ra kiếm chiêu, hơn nữa kiếm ý gần như đã thành hình. So sánh hai bên với nhau, hiện rõ cao thấp.
"Hồ sư muội." Quân Duệ Ngôn dịu dàng ngắt ngang sự cảm thán của Hồ Linh Linh, "Nếu đã giải quyết xong Hắc Thủy Ngạc, chúng ta nên rời đi thôi."
"Đúng vậy, nên rời đi." Hồ Linh Linh tỉnh táo lại, hôm nay Quân Duệ Ngôn mang đến quá nhiều cú sốc cho nàng, nhất thời nàng vẫn chưa hồi phục tinh thần lại.
Đám người Lỗ Mạn Nghiêu chủ động đi xử lý con Hắc Thủy Ngạc, ngoại trừ nội đan thì da của nó cũng là tài liệu phòng ngự cực tốt.
Chu Lỗi khó khăn lắm mới tỉnh táo lại từ cú sốc mà chiêu "Lưu Nguyệt" của Quân Duệ Ngôn mang đến, nhìn thấy động tác của mấy người ở đối diện, cậu lập tức tiến lên, móng vuốt cào nát đầu con Hắc Thủy Ngạc.
Đám người Lỗ Mạn Nghiêu:...
Hắc Thủy Ngạc đã chết dĩ nhiên không còn năng lực phòng hộ biến thái kia, Chu Lỗi dùng móng vuốt đào nội đan trong đầu yêu thú ra một cách rất nhẹ nhàng.
Nhìn bộ não trắng bóng kia, Chu Lỗi cảm thấy có chút buồn nôn, cậu cố gắng dùng chân hất nội đang lăn đến trước người Quân Duệ Ngôn.
Hồ Linh Linh nhìn hành động của con chó lớn màu trắng, khóe mắt giật giật, tên này không làm được gì nhiều trong trận chiến, nhưng động tác đào nội đan lại rất nhanh...
Quân Duệ Ngôn xoa đầu chó của Chu Lỗi để khen ngợi, không vội đi nhặt nội đan lên, ngược lại sờ ra sau lưng Chu Lỗi. Vừa nãy sau lưng Chu Lỗi bị gai nhọn của con Hắc Thủy Ngạc cắt trúng, chảy rất nhiều máu, may mà chỉ bị thương ngoài da và trông có hơi đáng sợ.
"Gâu!" Chu Lỗi vô cùng vui vẻ phe phẩy cái đuôi. Lúc trước chọn đi theo Quân Duệ Ngôn quả nhiên là đúng, xem anh chàng này quan tâm đến mình nhiều cỡ nào!
"Lần sau cẩn thận một chút, nếu không đánh lại thì không cần thể hiện." Quân Duệ Ngôn dịu dàng khuyên nhủ, lấy kim sang dược ra bôi lên lưng Chu Lỗi.
Khóe mắt Hồ Linh Linh giật giật, linh thú bị loại vết thương nhỏ như này có thể lành lại rất nhanh, hoàn toàn không cần phải lãng phí kim sang dược. Quân sư huynh đúng là rất cưng chiều linh thú của y.
Đám người Lỗ Mạn Nghiêu bên cạnh đã lột da rút xương của Hắc Thủy Ngạc, đào hết tất cả tài liệu đáng giá trên người nó, sau đó hưng phấn đi đến.
Lần này bọn họ gần như hoàn thành nhiệm vụ mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, mặc dù chỉ được phân một phần Tuyên Dương Thảo và Hắc Thủy Ngạc, nhưng cũng đủ để khiến bọn họ vui vẻ.
Chia tài liệu Hắc Thủy Ngạc thành mấy phần, trong đó có một phần đưa cho Quân Duệ Ngôn. Quân Duệ Ngôn mỉm cười nhận lấy, đây là phần y xứng đáng được nhận, dĩ nhiên không cần phải khách sáo.
Lần này chẳng những thuận lợi đạt được mục đích của mình, còn có thể kéo gần mối quan hệ với Quân Duệ Ngôn, Hồ Linh Linh ngắm nhìn hộp ngọc chứa Tuyên Dương Thảo cũng vui vẻ ra mặt.
Thu hoạch của đám người Lỗ Mạn Nghiêu cũng không tệ, tất nhiên mặt mày cũng vui mừng.
Chu Lỗi đi theo sau mông Quân Duệ Ngôn, nhìn sắc mặt của những người đó thì trong lòng bĩu môi khinh thường. Chỉ có một gốc Tuyên Dương Thảo mà các ngươi đã vui thành như vậy, nếu để các ngươi biết Tu Di cảnh của ca có một đống linh thảo thượng phẩm, chắc các ngươi sẽ vui đến điên mất!
Nếu không phải bây giờ ca không dám để lộ Tu Di cảnh, ca đã lập tức lấy một đống linh thảo ra để đập chết các ngươi!
Chu Lỗi khốn khổ canh giữ một đống linh thảo bát giai cửu giai, đã không thể bán ra kiếm tiền, lại cũng không thể lấy ra luyện đan. Trong lòng khinh bỉ hợp hoan đạo quân vô số lần vì sao lại không biết đạo lý tuần tự tiệm tiến, linh thảo thượng phẩm nhiều như vậy thì có ích gì chứ! Hất bàn!
Ngày thứ ba sau khi rời khỏi vách núi, nhiệm vụ suôn sẻ này cuối cùng cũng gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Vân Phong Cốc này là thiên đường của tu sĩ cấp thấp, mặc dù không có văn bản quy định rõ ràng là tu sĩ cấp cao không được tiến vào, nhưng ở nơi này, dù là yêu thú hay linh thảo cũng không có gì đáng giá để bọn họ ra tay, dĩ nhiên không có người thăm dò, nhưng khi đoàn người Quân Duệ Ngôn đi ngang qua một khe núi, một luồng uy áp đáng sợ đột nhiên giáng từ trên trời xuống.
Ba người Lỗ Mạn Nghiêu lập tức phun ra một búng máu rồi ngất đi, mặc dù Hồ Linh Linh kịp thời lấy Thiên La Sa ra, nhưng sắc mặt cũng tái nhợt.
Trên đầu Quân Duệ Ngôn là một cây dù nhỏ đang xoay tròn, khóe miệng y tràn ra một vệt máu.
"Gâu!" ( Đệt! ) Ngay khi uy áp vừa buông xuống, hai chân của Chu Lỗi suýt nữa đã bị gãy, toàn thân gần như nằm bẹp xuống đất như tấm thảm, không thể động đậy.
"Đây là... Kim Đan?" Hồ Linh Linh hoảng sợ nhìn hai bóng người trên bầu trời, cơ thể run lên bần bật.
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói:
= = Để đẩy đến chỗ boss nhỏ, Minh Nguyệt Thất Kiếm của nam chính lại có thêm chiêu thứ hai...
_(:з" ∠)_... là ảo giác của tôi hả? Sao cứ cảm thấy gần đây người tặng quà ít hơn...
Lời editor: Chúc mấy bạn nữ ngày 20 tháng 10, ngày phụ nữ Việt Nam vui vẻ 😘
Đăng: 20/10/2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro