Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🐺 Chương 17 + 18

Chương 17

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

Dù Chu Lỗi không có thường thức đến đâu thì cũng biết từ Luyện Khí lên Trúc Cơ không dễ thành công như vậy, thậm chí có thể nói, Luyện Khí kỳ vẫn còn thuộc phạm vi trình độ người phàm, chỉ sau khi chân chính lên Trúc Cơ mới coi như chính thức bước vào cánh cổng Tu Chân giới.

Từ Luyện Khí đại viên mãn muốn đột phá lên Trúc Cơ, một là phải là kỳ tài ngút trời tự đột phá được, hai là giống như hầu hết những người tu tiên, dựa vào Trúc Cơ Đan để đột phá.

Chu Lỗi tự thấy với thân thể linh thú của mình, muốn tự đột phá là điều không có khả năng, nhưng chuyện đáng buồn nhất bây giờ là, cậu cũng không thể lấy được Trúc Cơ Đan.

Nghĩ lại đúng là rất bực bội, nếu cậu là con người, cậu chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để đòi từ chỗ Quân Duệ Ngôn, dù sao tên này cũng là nam chính, mặc dù ở giai đoạn đầu mọi chuyện không được như ý, nhưng vẫn có cơ hội lấy được hai viên Trúc Cơ Đan, cậu đi theo y chắc chắn có thể được chia một viên.

Nhưng bây giờ cậu là một con chó...

Mẹ nó ai lại đút Trúc Cơ Đan quý giá như vậy cho một con chó hả!!! Hơn nữa linh thú cũng không cần Trúc Cơ có biết không!!!_(:з ∠)_

Chu Lỗi buồn bực, nhìn những linh cốc vừa bị mình nhổ rồi trồng vào đây cũng không vui nổi. Xuyên thành một con linh thú cũng đã đủ khổ rồi, bây giờ ngay cả nội đan cũng nát, chuyện quái gì vậy!!

Ông trời ông ngứa mắt ta đến thế sao! QAQ, xin hãy buông tha!!!

Chu Lỗi lấy chân vuốt mặt, quyết đoán vứt những bi thương đó ra sau đầu. Dù thế nào đi nữa, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Trúc Cơ Đan gì gì đó để sau rồi nói.┐(┘▽└)┌

Chạy ra khỏi linh điền, Chu Lỗi lại đi dạo ở vài ngọn núi gần đó, ngoại trừ hàm lượng linh khí khác nhau, những ngọn núi này cơ bản đều giống nhau, Chu Lỗi đi dạo một vòng thấy không có gì thú vị thì trở về Lăng Vân Phong.

Mấy ngày kế tiếp, Chu Lỗi chán riết thành quen, khoảng 3 tháng sau, cuối cùng Quân Duệ Ngôn cũng bế quan xong.

"Gâu gâu gâu!" ( Đậu mòe ca nhớ ngươi muốn chết!!! ) Chu Lỗi nhìn thấy bóng dáng Quân Duệ Ngôn, quả thật muốn khóc đến nơi. Cảm giác không có ai để nói chuyện thật sự rất tệ, trước mặt người ngoài, cậu không dám để lộ mình có tư duy như người bình thường.

"Nguyệt Minh rất nhớ ta à?" Quân Duệ Ngôn mỉm cười dịu dàng.

"Gâu gâu!" Chu Lỗi lập tức đưa ra câu trả lời khẳng định.

"Ta cũng rất nhớ Nguyệt Minh." Quân Duệ Ngôn xoa đầu Chu Lỗi, cười tủm tỉm.

Trong lòng Chu Lỗi hơi khinh thường một chút, nếu không phải ca chỉ có thể nói chuyện với một mình ngươi thì ai thèm nhớ ngươi chứ.

Quân Duệ Ngôn không biết suy nghĩ nho nhỏ trong lòng Chu Lỗi, y đang rất vui vẻ vì linh thú của mình ỷ lại vào mình như thế. Bây giờ Chu Lỗi giống như người thân của y, được người thân nhớ nhung là chuyện rất đáng mừng.

Trong lần bế quan này, Quân Duệ Ngôn đã tiêu hóa triệt để những hiểu biết mà y có được từ đợt rèn luyện ở dãy núi Kỳ Vân, với lại được cung cấp linh thạch đầy đủ, y tăng từ Luyện Khí tầng bảy lên Luyện Khí tầng tám.

Quân Duệ Ngôn cực kỳ hài lòng với thu hoạch lần này của mình, dứt khoát dẫn Chu Lỗi đến chỗ một vị sư muội, nhờ nàng nấu một ít lương thực cho cậu. Y vẫn còn nhớ rõ ánh mắt khinh bỉ của Chu Lỗi đối với tay nghề của y khi còn ở dãy núi Kỳ Vân, bây giờ nếu đã không thiếu linh thạch, vậy ăn uống thỏa thích một chút cũng không có gì quá đáng.

Được ăn no một bữa, Chu Lỗi thỏa mãn đến mức muốn lăn lộn. Cái đuôi sau mông vui vẻ vẫy vẫy, tâm trạng lúc này của cậu đã đạt đến level max.

Chẳng qua, loại tâm trạng tốt này trở nên xấu đi dưới sự tác động của một số người thiếu hiểu biết...

"Quân sư huynh!" Một nữ tử mặc áo tím, nở nụ cười ngọt ngào chào hỏi y.

Quân Duệ Ngôn hơi mỉm cười: "Hồ sư muội." Ánh mắt nhìn ra ba đệ tử nam sau lưng Hồ sư muội.

"Sư huynh đột phá?" Hồ sư muội kinh ngạc vui mừng nói.

"Ừm." Quân Duệ Ngôn nhẹ nhàng đáp.

"Thật tốt quá, Quân sư huynh, đúng lúc chúng ta muốn đi săn yêu thú, hay là đi cùng nhau nhé." Trong mắt Hồ sư muội mang theo ý cười.

Quân Duệ Ngôn lắc đầu, "Không được, ta mới xuất quan, định nghỉ ngơi một chút."

Hồ sư muội đảo mắt, đến gần Quân Duệ Ngôn rồi nhỏ giọng nói: "Không dối gạt sư huynh, trong một lần ra ngoài, chúng ta có phát hiện một gốc cây tuyên dương thảo..."

Quân Duệ Ngôn nhướng mày, tuyên dương thảo? Đó chính là linh thảo tứ giai, nếu có thể nộp cho môn phái, sẽ đổi được rất nhiều giá trị cống hiến, cho dù đem đi bán cũng có thể bán được một lượng lớn linh thạch. Chẳng qua... Chuyện tốt thế này, sao Hồ sư muội lại nói với y?

Hồ sư muội thấy Quân Duệ Ngôn quay đầu lại nhìn mình, nàng cũng không giấu giếm: "Có một con Hắc Thủy Ngạc ( cá sấu nước đen ) bảo vệ gốc tuyên dương thảo này, sư huynh cũng biết đấy, Hắc Thủy Ngạc là yêu thú tam giai, muội và bọn họ có hơi khó khăn khi đối phó với nó." Nàng chỉ vào ba vị sư đệ ở sau lưng.

Người ban đầu nàng định tìm là Quân Duệ Ngôn, ngặt nỗi lúc đó Quân Duệ Ngôn chưa xuất quan, rơi vào đường cùng, nàng mới đến tìm các sư đệ, nhưng ba sư đệ này chỉ có Luyện Khí tầng sáu, nàng không yên tâm bằng Quân Duệ Ngôn.

Hồ Linh Linh là một nữ tử rất thông minh, có lẽ người khác không biết, nhưng nàng từng vô tình nhìn thấy Quân Duệ Ngôn thi triển một chiêu Ngưng Nguyệt. Lúc đầu, nàng tưởng đối phương đang học kiếm quyết cao thâm nào đó, sau khi biết đó là kiếm chiêu mà đối phương lĩnh ngộ được, nàng lập tức thay đổi thái độ với y.

Trên đời cũng có người có thể tự lĩnh ngộ kiếm chiêu, nhưng uy lực không mạnh được như vậy.

Phụ mẫu của Hồ Linh Linh là tu sĩ Ngưng Mạch kỳ trong Lăng Không Kiếm Môn, từ nhỏ nàng đã gặp không ít "thiên tài", hầu hết những người này đều có tốc độ tu luyện vượt xa Quân Duệ Ngôn, thậm chí còn có nhiều người đã lên Trúc Cơ. Nhưng người có thể tự lĩnh ngộ kiếm chiêu ở Luyện Khí kỳ như y, mà kiếm chiêu đó lại còn có thể sánh với kiếm chiêu của Trúc Cơ kỳ thì trước giờ nàng chưa từng gặp người như vậy.

Thật ra nàng thấy rất kỳ lạ, với thiên phú của Quân Duệ Ngôn, vì sao không có trưởng lão Kim Đan nào thu y làm đồ đệ, sau đó thì biết đối phương có hai thuộc tính Kim Hỏa mới hiểu ra.

Đáng tiếc, Hỏa khắc Kim. Rõ ràng là song linh căn, nhưng chúng lại khắc chế lẫn nhau. Đặc biệt là Kim linh căn rất thích hợp với kiếm tu nhưng lại bị Hỏa linh căn khắc chế, chỉ sợ con đường kiếm đạo sau này của Quân Duệ Ngôn sẽ rất khó đi được lâu dài.

Những điều đó là phụ thân nàng đã nói với nàng, nhưng nó không gây trở ngại bây giờ nàng muốn tạo mối quan hệ tốt với Quân Duệ Ngôn. Suy cho cùng, cái gọi là đi được lâu dài cũng chỉ là sau này y rất khó đạt đến Kim Đan kỳ, nhưng với tu vi Luyện Khí kỳ hiện giờ, sức chiến đấu của y vô cùng mạnh.

"Nếu sư huynh đi cùng chúng ta, chúng ta có thể chia ba phần." Tất nhiên Hồ Linh Linh sẽ không để Quân Duệ Ngôn làm không công, vì vậy nàng sảng khoái đưa ra cái giá không tệ.

Vốn dĩ Quân Duệ Ngôn không có ý này, nhưng trong lúc vô tình nhìn sang Nguyệt Minh ở bên cạnh, y bỗng đổi ý.

Nuôi linh thú không phải chỉ cho chúng ăn là được, giống như những người tu luyện bình thường, linh thú cũng cần thăng cấp, cũng cần cung cấp cho chúng một ít linh đan để chúng tu luyện. Bây giờ Quân Duệ Ngôn vẫn có nhiều linh thạch, nhưng sau khi mua đan dược, chỉ sợ không còn dư bao nhiêu.

Nếu y đã xem Nguyệt Minh là người thân, dĩ nhiên không thể bỏ mặc cậu tự tu luyện được. Phải biết rằng, nếu để yêu thú tự tu luyện, có thể sẽ mất mấy trăm năm, thậm chí là hơn ngàn năm mới có thể hóa thành hình người.

Đối với linh thú, lợi ích lớn nhất khi kết khế ước với người tu luyện là được cung cấp đan dược, Quân Duệ Ngôn tự nhận mình là một chủ nhân đủ tư cách, đương nhiên không thể để linh thú của mình trở thành bia đỡ đạn trong các trận chiến sau này -- nếu cậu không thăng cấp, tương lai chắc chắn sẽ là loại vận mệnh này -- người chủ nhân số khổ cần phải cố gắng kiếm linh thạch, còn phải là gấp đôi...

Quân Duệ Ngôn hơi suy tư một chút rồi đồng ý đi thu hoạch gốc tuyên dương thảo với Hồ Linh Linh. Kết quả này khiến ba tên đệ tử sau lưng Hồ sư muội vô cùng vui mừng.

Quân sư huynh là người hòa ái, công bằng, rất nổi tiếng trong số các đệ tử bình thường ở môn phái, quan trọng nhất là, bây giờ y là Luyện Khí tầng tám, mạnh hơn Luyện Khí tầng sáu như bọn họ nhiều, cũng giúp bọn họ tự tin hơn khi đối đầu với Hắc Thủy Ngạc.

"Gâu!" Chu Lỗi xoát lại độ tồn tại nhỏ bé của mình. Cảm giác rõ ràng mình đang đứng ở đây nhưng lại bị mọi người làm lơ thật sự rất khó chịu.

Quả nhiên, sau khi cậu kêu lên, Hồ Linh Linh nhoẻn miệng cười: "Đây là linh thú của Quân sư huynh?"

Quân Duệ Ngôn mỉm cười gật đầu, tiện tay vuốt lông Chu Lỗi.

Chu Lỗi quay đầu tránh bàn tay to của y làm rối kiểu tóc của mình, khinh thường kêu gâu gâu hai tiếng.

Hồ Linh Linh không nhịn được cười một tiếng, "Sư huynh, linh thú của huynh thú vị quá."

"Cũng tạm, Nguyệt Minh rất thông minh." Quân Duệ Ngôn cười nói.

Suy nghĩ của Hồ Linh Linh rất thấu đáo, vội vàng khen: "Quả thật, linh thú thông minh như thế rất ít thấy, sư huynh phải bồi dưỡng nó thật tốt." Trong lòng lại không cho là đúng, chỉ là một con Khiếu Nguyệt Thiên Khuyển tam giai, loại linh thú này gần như không có giá trị bồi dưỡng, không có lý do nào khác, chỉ vì nó rất khó thăng cấp. Chỉ cần lên đến Trúc Cơ kỳ, về cơ bản sẽ bị loại bỏ.

Đương nhiên, nếu Hồ Linh Linh biết con Khiếu Nguyệt Thiên Khuyển từng thành công thăng lên Khiếu Nguyệt Thiên Lang, sau đó chỉ là vô ý bị thương nên rớt cấp thì sẽ không nói như vậy. Dù sao thì Khiếu Nguyệt Thiên Khuyển nổi tiếng là khó thăng cấp, nhưng sau khi thăng cấp, thực lực có thể tăng gấp đôi.

Trở về sân nhỏ, thu dọn chút đồ đạc, Quân Duệ Ngôn lập tức dẫn Chu Lỗi đến tụ họp với đám Hồ Linh Linh.

Nhóm người nhanh chóng đến bên ngoài sơn môn, Hồ Linh Linh lấy một bộ pháp khí phi hành trong túi Càn Khôn ra, rót linh lực vào, chiếc thuyền gỗ nhỏ đơn sơ trở nên lớn hơn, mọi người lần lượt bước lên thuyền gỗ, thuyền gỗ nhanh chóng bay lên dưới sự điều khiển của Hồ Linh Linh.

Trên thuyền gỗ, ba vị sư đệ đi cùng Hồ Linh Linh lần lượt là Lỗ Mạn Nghiêu, Đặng Anh Du, Phạm Thanh Mục. Ba người này là đệ tử của Hồ Thiên Thành -- cũng chính là phụ thân của Hồ Linh Linh. Lúc này, ba người ngồi trên thuyền gỗ, không giấu được vẻ hâm mộ trên mặt, dù sao thì bọn họ chưa từng có cơ hội tiếp xúc với pháp khí phi hành, đặc biệt là pháp khí phi hành có thể chở nhiều người thế này.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói:

Ưm... Không thể cứ ở mãi trong môn phái được, phải ra ngoài đi dạo ~ nhưng dựa theo định luật phát triển tiểu thuyết, chuyến đi này tất có tai ương đẫm máu!_(:з ∠)_

OJZ, thời kỳ mệt mỏi vẫn chưa đi qua làm xao đây... Ngày nào cũng lười...

Lời editor: Kỳ mệt mỏi sẽ không bao giờ hết đâu 🥲

🐺🐺🐺🐺🐺

Chương 18

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

Đương nhiên, Hồ Linh Linh không bỏ sót vẻ mặt cực kỳ hâm mộ của ba đệ tử kia, trong lòng khinh thường, rồi lại nhìn Quân Duệ Ngôn bình thản lạnh nhạt một cái. Chỉ thấy y dựa lên vách thuyền gỗ, tay vuốt ve bộ lông của con linh thú kia, mà con Khiếu Nguyệt Thiên Khuyển cũng nhắm mắt dựa vào thuyền gỗ dưỡng thần, khung cảnh một người một chó khiến người ta cảm thấy thư giãn.

"Sư muội, pháp khí phi hành này là sư mẫu cho muội đúng không." Lỗ Mạn Nghiêu nịnh nọt. Bình thường hắn rất mờ nhạt trong môn của sư tôn, có thể được tiểu sư muội gọi đến thu hoạch tuyên dương thảo, hắn cảm thấy được sủng mà sợ.

Hồ Linh Linh hơi mỉm cười: "Không phải, là muội tự luyện chế."

"Ồ? Sư muội quả nhiên lợi hại, lại có thể tự luyện chế pháp khí cho mình!" Đặng Anh Du, Phạm Thanh Mục kinh ngạc nói.

"Ha ha, miễn cưỡng có thể luyện chế mà thôi, cái này cũng được luyện chế nhờ sự trợ giúp của mẫu thân." Hồ Linh Linh liếc nhìn Quân Duệ Ngôn một cái, trong giọng nói khó nén sự tự đắc.

Với thực lực Luyện Khí tầng bảy, muốn chế tạo một pháp khí cũng không khó, nhưng có thể luyện chế ra pháp khí phi hành chở được nhiều người thì không còn đơn giản nữa, cho dù là có sự trợ giúp của mẫu thân nàng, cũng có thể nhìn ra nàng là một thiên tài ở mặt luyện khí.

Quân Duệ Ngôn nhìn Hồ Linh Linh, cười nói: "Trong tương lai, nói không chừng sư muội sẽ là một nhà luyện khí nổi tiếng."

Hồ Linh Linh nghe vậy thì mím môi cười, nai con trong lòng chạy loạn hết lên. Quân sư huynh có ngoại hình tuấn mỹ, tuyệt đẹp, hơn nữa còn tỏa ra khí chất ấm áp rất dễ để lại ấn tượng tốt cho phái nữ.

Chỉ là... Nghĩ đến lời phụ thân nói, Quân sư huynh khó đi xa được trên con đường kiếm đạo, Hồ Linh Linh không chỉ có chút buồn bực, mà còn có chút tiếc hận nhìn Quân Duệ Ngôn một cái, ngoại hình đẹp như vậy, sao lại cố tình là song linh căn tương khắc nhau...

Hồ Linh Linh là con của tu sĩ Ngưng Mạch kỳ, có yêu cầu rất cao với đạo lữ, mặc dù Quân Duệ Ngôn không tệ, nhưng nghĩ đến y đã được định sẵn là sẽ không thể đạt đến Kim Đan kỳ, nàng chỉ có thể thở dài tạo hóa trêu ngươi.

"Sư huynh quá khen." Hồ Linh Linh hơi mỉm cười, nhanh chóng chuyển chủ đề lên người ba vị sư huynh kia.

Quân Duệ Ngôn không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, vẫn mỉm cười ngồi bên cạnh xem, thỉnh thoảng khi thay đổi chủ đề thì nói một hai câu, nói không nhiều lắm, nhưng lại khiến người khác không thể nào bỏ qua lời y nói.

Mọi người tùy ý trò chuyện mấy tin đồn trong môn, Chu Lỗi nằm kế bên Quân Duệ Ngôn dỏng tai lên nghe lén. Trong đó có không ít tin đồn cậu đã nghe thấy khi đi dạo lung tung vào trước đó, dù sao cũng là linh thú, dĩ nhiên cậu chiếm được ưu thế về mặt này, không ai lại cố ý thảo luận những chủ đề này sau lưng cậu.

Chu Lỗi đặt cằm lên đùi Quân Duệ Ngôn, ánh mắt nhìn tới nhìn lui bốn người kia.

Sau này Lỗ Mạn Nghiêu sẽ trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ, mấy năm sau Đặng Anh Du sẽ lên Trúc Cơ, sau đó ngã xuống trong một bí cảnh thí luyện. Phạm Thanh Mục... Hửm, sau này Phạm Thanh Mục thế nào nhỉ? Chu Lỗi có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, thế là dứt khoát vứt ra sau đầu.

Còn Hồ Linh Linh --

Ánh mắt của Chu Lỗi nhìn Hồ Linh Linh trở nên hơi kỳ quái.

Hồ Linh Linh cũng là một trong những nữ phụ yêu thích Quân Duệ Ngôn, nhưng con người nàng tương đối bợ đít, nên sau khi Quân Duệ Ngôn chính thức đột phá Kim Đan, nàng mới biểu hiện ra là mình thích Quân Duệ Ngôn. Còn trước đó, nàng lợi dụng Quân Duệ Ngôn nhiều hơn.

Tuy nhiên, Chu Lỗi không có ác cảm gì với Hồ Linh Linh, bởi vì thay vì nói nàng lợi dụng Quân Duệ Ngôn, còn không bằng nói hai bọn họ hợp tác vì lợi ích chung.

Chỉ là... Trong sách chưa từng nhắc đến việc Hồ Linh Linh mời Quân Duệ Ngôn đi lấy tuyên dương thảo -- đừng nói là vì sự xuất hiện của cậu nên tình tiết bị thay đổi đấy chứ?

Không thể không nói, Chu Lỗi đã tìm ra sự thật! Chỉ là cậu vẫn chưa biết, đây chỉ mới là sự thay đổi nhỏ bé không đáng kể do con bướm cậu tạo ra, còn có rất nhiều chuyện càng chấn động hơn đang chờ cậu...

Nhóm người đi thuyền gỗ đến Vân Phong Cốc, đó là nơi rèn luyện của các đệ tử Luyện Khí kỳ. Yêu thú cao nhất trong cốc cũng chỉ mới tứ giai, đối với đệ tử Luyện Khí kỳ, đây là một nơi rất tốt.

Thật ra cũng khá ngạc nhiên khi Hồ Linh Linh có thể tìm được tuyên dương thảo ở Vân Phong Cốc, nhưng xét thấy nơi đó rất hẻo lánh, gốc tuyên dương thảo có thể tồn tại đến bây giờ cũng không có gì bất ngờ.

Khi năm người đến Vân Phong Cốc, trời đã chạng vạng, mọi người thảo luận với nhau rồi quyết định ở ngoài cốc một đêm. Vân Phong Cốc cũng là nơi rèn luyện nổi tiếng ở Trì Thúc Vực, vì vậy bên ngoài cốc cũng đã phát triển một khu chợ.

Hầu hết các vật phẩm trong chợ đều là một ít đan dược và pháp khí Luyện Khí kỳ, không phải thứ quý giá gì, cũng không lo sẽ có tu sĩ cấp cao đến cướp đoạt.

Nếu mọi người đã quyết định dừng chân bên ngoài cốc một đêm, thế là dứt khoát đến chợ xem thử, Hồ Linh Linh là con nhà giàu, thuận tiện bổ sung thêm chút ít đan dược cho bản thân. Đám người Lỗ Mạn Nghiêu thì không dư giả gì mấy, vì vậy chỉ đến chợ để ngắm cho biết, ngược lại là Quân Duệ Ngôn, bây giờ y có không ít linh thạch, nhưng y là kiếm tu, không có hứng thú quá lớn với những pháp khí đó.

Chu Lỗi đi theo sau Quân Duệ Ngôn, trên quầy hàng bày rất nhiều thứ, nhưng thứ thật sự hữu dụng chỉ có vài cái. Truyền thuyết kể rằng, trong Vân Phong Cốc, từng có một đại năng Nguyên Anh và yêu thú hóa hình quyết đấu ở đây, cuộc chiến của hai người lan ra toàn bộ sơn cốc. Toàn bộ yêu thú cấp cao đều bị dọa cho bỏ chạy, chỉ có những yêu thú cấp thấp chưa mở linh trí mới miễn cưỡng ở lại cốc. Nghe nói do hơi thở của hai vị đại năng để lại nên trong sơn cốc không thể nào xuất hiện yêu thú cấp cao, kể từ đó, nơi này trở thành nơi săn thú của các đệ tử Luyện Khí kỳ.

Quân Duệ Ngôn không biết trận chiến đó có thật hay không, nhưng sau khi truyền thuyết đó được lan truyền, trong chợ bên ngoài Vân Phong Cốc bắt đầu xuất hiện rất nhiều người bán một ít mảnh vỡ của pháp bảo.

Những mảnh vỡ đó đương nhiên không phải là thật, đa số đều là mảnh vỡ pháp khí không biết đào từ đâu ra rồi tuyên bố đây là mảnh vỡ pháp bảo của đại năng Nguyên Anh. Nhưng hình như người mắc mưu chỉ có tán tu mới lần đầu đến đây rèn luyện, chỉ cần là đệ tử có môn phái thì đều được các sư huynh sư tỷ nhắc nhở tránh mắc mưu.

Lúc trước Quân Duệ Ngôn cũng từng đến đây, không xa lạ với mấy tình huống này lắm, nhìn đám người tu luyện đẩy mạnh tiêu thụ "mảnh vỡ pháp bảo" đến khàn cả giọng, y cũng chỉ hơi mỉm cười chứ không nói nhiều.

Hồ Linh Linh cũng không phải là lần đầu đến đây, dĩ nhiên không mắc mưu, đồng thời còn không quên nhắc nhở ba vị sư huynh của nàng rằng nơi này có điều mờ ám.

"Gâu!" Chu Lỗi hết nhìn bên này rồi đi dạo bên kia. Dĩ nhiên cậu cũng chướng mắt pháp khí của mấy quầy hàng nhỏ đó, nhưng cậu lại rất thích nhìn những ngọc giản kia. Là một người biết rõ cốt truyện, trong khoảng thời gian ngắn, có lẽ Quân Duệ Ngôn sẽ không gặp được thứ gì tốt, vì vậy cậu định sưu tầm một ít đan phương, tăng tiêu chuẩn luyện đan của mình lên.

Các đan phương được lưu trữ trong Tu Di cảnh đều tạo ra đan dược có hiệu quả cực tốt, nhưng tất cả số đan dược đó đều cần tài liệu vô cùng quý giá. Tất nhiên Chu Lỗi không thể luyện tập một cách lãng phí như thế, vì vậy cậu định tìm một vài đan phương cấp thấp để luyện tập.

"Nguyệt Minh muốn mua cái gì hả?" Quân Duệ Ngôn nhỏ giọng hỏi.

Chu Lỗi sủa hai tiếng gâu gâu trước quầy hàng bán một vài ngọc giản.

Quân Duệ Ngôn kinh ngạc nhìn Chu Lỗi, y biết linh thú của mình khác với những con khác, nhưng... linh thú muốn xem ngọc giản? Chuyện này cũng có chút kỳ quái nhỉ?

"Gâu gâu!" ( Ngây ra đó làm gì? ) Chu Lỗi ngậm quần Quân Duệ Ngôn, kéo y đến chỗ cặp ngọc giản kia.

Quân Duệ Ngôn đi qua, nhìn những ngọc giản đó, hỏi: "Ngươi muốn mua những ngọc giản này?"

"Gâu!" ( Không phải tất cả! )

"Ngươi mua chúng để làm gì?"

"Gâu!" ( Tò mò! )

Vẻ mặt Quân Duệ Ngôn tức khắc trở nên kỳ quái. Tò mò? Một con linh thú tò mò ngọc giản của tu sĩ nhân loại?

Chu Lỗi mất kiên nhẫn dùng chân vỗ vỗ ngọc giản: "Gâu!" ( Ca muốn mua thì cần gì lý do? )

Quân Duệ Ngôn:...

Được rồi, kể từ khi y và Chu Lỗi ký khế ước linh thú đã được gần nửa năm, y cũng có thể hiểu được tám chín phần những suy nghĩ mà Chu Lỗi muốn truyền đạt, chẳng qua, hình như linh thú kỳ lạ này của y luôn xem mình là con người, hơn nữa còn là kiểu người kiêu căng ngạo mạn, có thể vênh mặt hất hàm sai khiến y...

Quân Duệ Ngôn hơi nheo mắt quan sát chốc lát, ánh mắt soi mói tức khắc khiến cúc hoa Chu Lỗi căng chặt...

Vãi... Vãi đạn... Hình như ca kiêu ngạo quá rồi QAQ

Quân Duệ Ngôn đối xử hòa ái với cậu, suýt nữa làm cậu quên hết tất cả...

Chu Lỗi đối diện với Quân Duệ Ngôn, trán chảy đầy mồ hôi lạnh. Sao cậu lại quên mất tên nhóc Quân Duệ Ngôn trông thì dịu dàng nhưng đồng thời cũng không phải là người tốt lành, nếu không đã không thể đi xa như vậy trên con đường tu tiên. Cậu chỉ muốn làm một con linh thú nho nhỏ ngắm nhìn con đường thành tiên của nam chính mà thôi, hay là đừng kiêu ngạo quá thì tốt hơn -- quả nhiên là vì có được Tu Di cảnh nên quên mất bàn tay vàng lớn nhất thế giới thuộc về vầng sáng nam chính...

Chu Lỗi cọ cọ lên đùi Quân Duệ Ngôn để lấy lòng, sau khi phát hiện đối phương không dao động, cậu chỉ có thể lăn một vòng dưới đất, lộ ra cái bụng trắng bóc của mình.

Trong lòng nước mắt chảy thành sông, Chu Lỗi cảm thấy tiết tháo của mình đã rớt hết, giả làm chó bán manh vờ đáng yêu hoàn toàn không có miếng áp lực nào...

Hình như Quân Duệ Ngôn bị hành vi cố ý lấy lòng này của Chu Lỗi làm rung động, y ngồi xổm xuống sờ bụng Chu Lỗi. Quả nhiên, không thể quá cưng chiều linh thú, nếu không sẽ bị chiều đến lên trời.

Ngón tay cố tình lướt qua bộ phận nhạy cảm nào đó, phát hiện Chu Lỗi vẫn ngoan ngoãn nằm im dưới đất cho mình âu yếm, lúc này Quân Duệ Ngôn mới mỉm cười, gãi cằm cậu, ra hiệu cậu đứng dậy.

Chu Lỗi 45 độ nhìn trời, ca không quan tâm mấy chuyện quấy rối tình dục đó lắm. Chỉ là bị sờ hai cái thôi mà, ca đã biến thành chó rồi, sợ gì chứ!

"Nguyệt Minh rất muốn nó hả?" Sau khi hiểu được tinh túy của câu đánh một roi rồi cho một quả táo, Quân Duệ Ngôn xoa đầu Chu Lỗi, dịu dàng hỏi.

Chu Lỗi suy nghĩ, cảm thấy nếu bây giờ mình dùng thần thức để kiểm tra mấy ngọc giản này có phải hơi kinh thế hãi tục không?

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói:

→. →, Chu Lỗi bị dọa rồi...

Lời editor: Đang thèm mì gói, lụm mấy cọng giá mà con chó nào đó làm rơi về nấu :)))

Đăng: 16/10/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro