Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16 (H)


Chương 16: Vai ác trở về, tiểu biệt thắng tân hôn (Khẩu giao, liếm huyệt, H)

Quan hệ giữa Thẩm Uẩn và Pháp Thâm, qua ba tháng này, đã trở nên rất tốt. Một người đợi người kia tan học trước cửa học đường, rồi cùng đi ăn cơm, là chuyện thường tình.

Thẩm Uẩn cười: "Để ngươi đợi lâu rồi."

"Không lâu." Pháp Thâm lại hành lễ với trưởng lão dược học, mới nói: "Ta vốn nghĩ với tính ngươi, nhập môn rồi cùng lắm chỉ học một môn kiếm thuật, ai ngờ Kiếm Tông mở tám môn, ngươi học cả tám. Ta nghe sư phụ ta nói, trong Bắc Sơn Kiếm Tông này không có đệ tử nào nỗ lực hơn ngươi."

Nỗ lực ư?

Thẩm Uẩn mỗi ngày vẽ vời lười biếng, thường lén kẹp mấy quyển sách nhảm trong sách học mà ngồi đọc say sưa trong lớp, nghe vậy có hơi chột dạ, sờ sờ mũi.

Sau Kim Đan kỳ mới chính thức nhịn ăn, đám đệ tử Trúc Cơ kỳ như họ vẫn phải ăn uống.

Nhà ăn người qua kẻ lại, đều là nội môn đệ tử. Nói chính xác, ngọn núi này chỉ có nội môn đệ tử, ngoại môn đệ tử ở đâu, sống thế nào, Thẩm Uẩn không biết, cũng chẳng quan tâm.

Lấy cơm xong, tìm chỗ trống ngồi xuống, Thẩm Uẩn vừa cầm đũa, đã nghe cuộc nói chuyện từ bàn sau.

"Nghe nói chưa? Hạnh Lâm Y Trang cũng tiêu rồi!"

"Dĩ nhiên nghe rồi. Y Trang bị thiêu thành tro, y tu bên trong chết sạch, chỉ còn một đệ tử thân truyền lúc đó đi lịch luyện may mắn thoát nạn. Là nữ tu xinh đẹp, khóc đến ngất đi."

"Thật đáng sợ, Đại Liên Tự và Vân Liêm Tông cũng bị thiêu rụi, còn bao nhiêu tông môn nhỏ nữa... Không thể đoán được nơi tiếp theo là đâu."

"Theo ta, sớm muộn là Kiếm Tông chúng ta."

"Chớ nói bậy!"

"Sao là nói bậy? Ma đầu kia chẳng phải từ Bắc Sơn Kiếm Tông chúng ta đi ra sao? Nghe nói từng là đại sư huynh thân truyền, cuối cùng thành kẻ bại hoại. Chết bao nhiêu người vậy rồi mà cũng không ai quản, thật là..."

Người cuối cùng lên tiếng giọng đầy bất mãn và phẫn uất, những người khác đều đã im lặng, chỉ còn hắn ta lảm nhảm lầm bầm chẳng ngớt.

Thẩm Uẩn nghe thấy toàn bộ, bất giác cười khẽ.

Ba tháng này, ngày tháng của Tạ Đạo Lan còn đặc sắc hơn hắn nhiều.

Hầu như ngày nào Thẩm Uẩn cũng nghe tin về y. Hôm nay đồ sát tông này, hôm qua giết môn kia. Một số tu sĩ giết người có quy củ, không động đến lão yếu bệnh tật, không chạm người Phật môn. Nhưng Tạ Đạo Lan chẳng hề kiêng nể, già trẻ hòa thượng gì cũng chém, chủ đạo chúng sinh bình đẳng.

Khổ Thiền thiền sư của Đại Liên Tự, Vong Hư chân nhân của Vân Liêm Tông, Thánh Thủ Y Tiên của Hạnh Lâm Y Trang... vô số đại năng tu giới, đều ngã dưới kiếm y.

Ba chữ Tạ Đạo Lan, không nghi ngờ gì đã thành đại danh từ "ma đầu" trong tu giới.

Thẩm Uẩn bấm tay tính, lúc này Tạ Đạo Lan hẳn đã lấy Bắc Phật Tàng từ Đại Liên Tự, giết xong người Hạnh Lâm Y Trang, cũng sắp về Bắc Sơn Kiếm Tông.

Người kia nói không sai, mục tiêu tiếp theo chính là Bắc Sơn Kiếm Tông.

Nếu là Thẩm Uẩn trước kia, nghe tin này, chắc chắn sẽ nghĩ Tạ Đạo Lan là kẻ điên, giết người nghiện, đúng là ma đầu khát máu.

Nhưng nay ở Bắc Sơn Kiếm Tông, Thẩm Uẩn hơi hiểu về quá khứ của Tạ Đạo Lan, ý nghĩ cũng đổi thay đôi chút.

Nhiều lần nghe tin, hắn lại nhớ hôm ở khách điếm, Tạ Đạo Lan quay lưng, không muốn hắn thấy vết sẹo trên mặt y.

"Nhân tiện," Pháp Thâm đối diện không thèm để ý lời bàn tán quanh mình, "đợt lịch luyện của đệ tử đã cận kề, Thẩm Uẩn, ngươi chuẩn bị xong chưa?"

Nhiệm vụ lịch luyện từ Giám Sát Ti đưa tới, đều là rắc rối từ phàm giới báo lên, độ khó không vì tu sĩ khác nhau mà thay đổi.

Đệ tử tham gia lịch luyện đa phần là Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, chẳng thể trông đợi họ một mình giải quyết vấn đề một nơi. Nếu gặp tình huống quỷ dị như Vấn Hà Thành, chỉ có đường chết.

Vì thế, mỗi nhiệm vụ sẽ phân vài đệ tử cùng làm, cũng có thể kết bạn đồng hành, nhưng số người phải trong giới hạn.

Bắc Sơn Kiếm Tông mười năm thu đồ đệ một lần, thử chọn cực nghiêm, nên đệ tử mới mỗi năm rất ít, năm nay càng hiếm, chỉ có Pháp Thâm và Thẩm Uẩn.

Vậy... nhiệm vụ lần này, chỉ hai người họ thực hiện.

Nguy hiểm và độ khó tăng vọt.

Thẩm Uẩn biết Tạ Đạo Lan sắp về, lòng không chút lo lắng: "Cũng tạm."

Pháp Thâm cười: "Ngươi đúng là điềm tĩnh. Thực lòng, ta vốn rất lo, nhưng thấy ngươi bình thản thế này, lòng ta cũng không hiểu sao ổn định theo."

Thẩm Uẩn cười khẽ, đã nhắc chuyện này, hắn tiện hỏi thêm: "Sư phụ ngươi có nói thời gian cụ thể bắt đầu lịch luyện không?"

Pháp Thâm đáp: "Chưa, nhưng chắc trong ba ngày tới."

Trong ba ngày.

Thẩm Uẩn bỗng mất tự tin, Tạ Đạo Lan kịp về trong hạn đó không?

Chiều không có lớp, ăn xong, Pháp Thâm nói hắn có đột phá lớn trong luyện đan, muốn Thẩm Uẩn theo xem.

Thẩm Uẩn dù học hành qua loa, nhưng đầu óc thông minh, hắn lại thực sự hứng thú với những thứ vốn không tồn tại ở xã hội hiện đại, nên gật đầu đồng ý.

Cưỡi tiên hạc, hắn theo Pháp Thâm về Thanh Liên Sơn do Ân Hiểu Đường quản.

Nói cũng lạ, Ân Hiểu Đường tính tình như lửa, thích áo đỏ, mỹ lệ rực rỡ, nhưng nơi nàng quản lại thanh tịnh tao nhã hơn các nơi khác, trúc lâm nước chảy, chim hót u sâu.

Thẩm Uẩn từng đến núi của Chu Đường—trưởng lão dường như là thương nhân—xem, cả núi toàn hoa, chẳng đào thì hải đường, dùng linh lực nuôi, bốn mùa đều nở. Tuyết trắng rơi, đẹp đậm mà trực diện.

Trong ấn tượng cứng nhắc của hắn, Thanh Liên Sơn của Ân Hiểu Đường cũng nên thế mới đúng.

Pháp Thâm là đệ tử thân truyền, không chỉ có nhà riêng, còn có phòng luyện đan riêng.

Trên đường gặp một nữ tu, dường như là sư tỷ đồng môn của Pháp Thâm, thấy Thẩm Uẩn, mắt sáng lên, che miệng cười: "Ngươi là Thẩm Uẩn sư đệ phải không, có đạo lữ chưa? Thấy tỷ tỷ ta thế nào?"

"..." Thẩm Uẩn đáp bằng nụ cười lịch sự: "Xin lỗi sư tỷ, ta chưa định tìm đạo lữ."

Nữ tử bị từ chối cũng không giận, dùng khăn tay màu đào phấn quệt hắn một cái, cười rời đi, trước khi đi còn liếc hắn và Pháp Thâm đầy ý tứ, nói với Pháp Thâm: "Thôi, ta bị từ chối cũng không sao, tiểu sư đệ, ngươi phải nắm cơ hội nhé."

Pháp Thâm mặt đỏ bừng, ho nhẹ mấy tiếng: "Cái này... ngươi đừng nghe sư tỷ ta nói bậy."

Thẩm Uẩn chẳng để tâm: "Dĩ nhiên."

Pháp Thâm ngừng một lát, lại nói: "Sau khi nhập môn, ta thấy không ít nam nữ tu sĩ muốn kết đạo lữ với ngươi, Thẩm Uẩn, mị lực của ngươi lớn thật."

Giọng mang cười, như chỉ nói đùa.

Lúc này họ đã vào phòng luyện đan, tâm trí Thẩm Uẩn đặt lên lò đan. Hắn tùy miệng: "Ừ, cũng lớn."

"Ngươi thật sự không muốn tìm đạo lữ sao?"

Thẩm Uẩn cảm thấy hơi lạ, ngạc nhiên quay đầu, nhìn khuôn mặt trắng trẻo còn chút ngượng ngùng của Pháp Thâm.

Hắn nghĩ nhiều rồi chăng.

Hắn đâu phải thuộc loại nhân vật vạn nhân mê gì, chắc không đến mức...

Thẩm Uẩn tự nhủ đừng đa nghi, đáp qua loa: "Cũng tạm."

Pháp Thâm dường như nhận ra gì, cười nói: "Hóa ra vậy, thôi, trong môn ta có bảy sư tỷ, năm người mê ngươi, ta định giúp hỏi, nếu Thẩm Uẩn ngươi không có ý này, thì thôi."

Hóa ra là sư tỷ.

Dù chẳng biết thật giả, Thẩm Uẩn vẫn thở phào.

Xem xong đan dược, thảo luận về thành phần, trời dần tối, Thẩm Uẩn định về, lại bị Ân Hiểu Đường nghe tin giữ lại ăn cơm.

Ăn xong, về nhà gỗ của Thẩm Uẩn, trời đã tối đen.

Ánh trăng bạc khiến rừng trúc càng tĩnh lặng.

Thẩm Uẩn vừa đến cửa, cảm nhận linh lực khác thường dao động.
Trong nhà có người!

Hắn lập tức cảnh giác, nhưng ngay sau nghĩ lại: Nếu có người muốn hại hắn, tám chín phần là vì Kiếm Cốt. Hắn đang ở Bắc Sơn Kiếm Tông, chỉ có hai nghi phạm—Bồng Đức Tán Nhân và Thanh Hạc—nhưng với tu vi họ, muốn giết hắn cũng chẳng cần rắc rối nhiều, búng tay là xong.
Vậy là ai?

Trong lòng Thẩm Uẩn hiện lên một bóng hình mơ hồ.

Cẩn thận đẩy cửa, nến được linh lực thắp sáng.

Trên bàn gỗ đỏ, một lò hương nhỏ tỏa khói lượn lờ.

Trên giường, một thanh niên áo đen ngồi lặng lẽ.

Thanh niên ấy cực kỳ đẹp—đúng vậy, đẹp. Dung mạo này chỉ có thể dùng chữ ấy để tả. Thẩm Uẩn đã thấy ngũ quan và đường nét khuôn mặt y nhiều lần, cũng biết y là mỹ nhân nổi danh tu giới.

Nay tận mắt nhìn thấy, vẫn giật mình thảng thốt.

Sẹo mờ đi, Thẩm Uẩn mới thấy dưới khóe mắt Tạ Đạo Lan có một nốt ruồi đen nhỏ.

Cửa gỗ khép sau lưng.

"Sư phụ." Thẩm Uẩn bước tới, quỳ một gối trước chân y: "Người về rồi."

Tạ Đạo Lan liếc hắn, ánh mắt lạnh lùng.

Mở miệng, giọng cũng lạnh: "Hôm nay kẻ luôn ở cùng ngươi là ai?"

Tên này, thật là...

Việc đầu tiên khi về là chất vấn.

Thẩm Uẩn cười: "Là bằng hữu ta quen lúc thử chọn, năm nay chỉ ta và hắn qua cửa nhập môn, lịch luyện cũng chỉ ta và hắn cùng đi, nên thường xuyên cùng nhau."

Nghe đến đây, sắc mặt Tạ Đạo Lan đen kịt. Ba tháng này y giết quá nhiều người, sát khí từ huyết châu ngọc và đau đớn kinh mạch khiến y càng thất thường, nhưng giờ bảo y trước mặt đồ đệ tranh ghen với một tiểu bối Trúc Cơ kỳ, Tạ Đạo Lan chẳng kéo nổi mặt mũi.

May mà Thẩm Uẩn rất biết ý, kéo tay y, nhẹ hôn lòng bàn tay.

"Sư phụ," trong ánh nến, mày mắt thanh niên trẻ dịu dàng đa tình: "Người đi lâu quá, ta rất nhớ người."

Tim Tạ Đạo Lan bỗng đập nhanh, nhưng lần này không phải sát khí khi giết người, mà là một cảm xúc ấm áp nhu hòa.

"Ừ." Y vụng miệng, gặp chuyện tình cảm không hề biết bày tỏ, ngón tay từ từ siết lại, nắm ngược tay Thẩm Uẩn.

Nhận ra vai ác mềm lòng, Thẩm Uẩn đứng lên, ngồi cạnh Tạ Đạo Lan, một tay để y nắm, tay kia ôm lấy vòng eo thon gọn của y.

... Gầy hơn hồi ở phàm giới.

Nghĩ vậy, Thẩm Uẩn nói luôn.

Trên mặt Tạ Đạo Lan thoáng ngẩn ngơ.

Có nơi để về, có người đợi mình.

Sát khí hành hạ y ba tháng, ngay cả Bắc Phật Tàng cũng khó đè, nay nằm trong vòng tay Thẩm Uẩn, lại cảm thấy bình yên đến lạ.

Sát khí dẫn động tâm ma của Tạ Đạo Lan.

Thứ gọi là tâm ma, là từ tâm mà ra. Nay tâm y tĩnh, tâm ma tự nhiên ẩn đi.

Y cúi đầu, nhìn hai bàn tay đan nhau: "Ở Bắc Sơn, ngươi hẳn nghe không ít chuyện về ta."

Chuyện về Tạ Đạo Lan, chẳng qua là hôm nay y giết ai của tông nào, hôm qua giết ai của môn nọ.

Đúng là một kẻ sát nhân.

Thẩm Uẩn ôm kẻ sát nhân ấy, từ câu này đọc ra chút ý thăm dò.

Hắn cân nhắc ý đồ của Tạ Đạo Lan, may mà đã quen tính y. Kề sát, nhẹ hôn khóe mắt Tạ Đạo Lan, Thẩm Uẩn khẽ nói: "Ừ, nghe rồi, sư phụ những ngày này, chắc chắn chịu nhiều khổ cực, chịu nhiều uất ức rồi."

Theo lẽ thường, vai ác đi giết người, kẻ khác bị y giết, vậy mà kẻ sát nhân trong miệng Thẩm Uẩn lại thành "chịu nhiều khổ cực".

Nghe tuy không hợp lý, nhưng Tạ Đạo Lan vốn giết người không vì sở thích, mà là để báo thù.

Thẩm Uẩn không biết Tạ Đạo Lan khi mất tu vi đã phải trải qua những gì, nhưng đoán rằng thời gian ấy chẳng hề dễ chịu.

Gặp lại kẻ thù, như xé toạc vết sẹo cũ, chính kẻ báo thù cũng buộc phải nhớ lại đau đớn mình từng chịu đựng, nếm lại cảm giác khổ đau và tuyệt vọng bản thân từng trải qua.

Có thể nào không khổ?

Ba tháng qua...

Ba tháng qua, Tạ Đạo Lan bị mắng chửi, bị quở trách, bị khuyên nhủ.

Báo thù là biển khổ. Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.

Nhưng chẳng ai nói với y: Ngươi bao năm đã chịu nhiều uất ức rồi, mang theo vết thương nặng như vậy, ắt hẳn khổ sở lắm.

Chẳng ai...

Chỉ có Thẩm Uẩn.

Thế giới của một kẻ ngập ngụa trong đêm đen vĩnh cửu, lần đầu tiên có một ngọn đèn sáng.

Tạ Đạo Lan không hiểu sao, bỗng muốn khóc.

Nhưng thế thì mất mặt quá, y kìm lại, giơ tay ôm cổ thiếu niên bên cạnh.

Dưới ánh nến, dung nhan tuyệt mỹ gần trong gang tấc.

Môi đỏ hé: "Hôn ta."

Thẩm Uẩn biết mình đã đưa ra câu trả lời khiến Tạ Đạo Lan hài lòng. Hắn vâng lời, hôn môi y.

Hôn một lúc, cả hai ngã xuống giường.

Ngoài nhà, trúc lâm xào xạc trong gió.

Trong nhà, tay Thẩm Uẩn cởi dây lưng Tạ Đạo Lan, lột áo trong, để lộ lồng ngực trắng phẳng và hai núm vú hồng phấn.

Trước khi xa nhau, họ đêm nào cũng triền miên, chẳng biết mệt mỏi mà lăn lộn, nên quầng vú nhỏ ban đầu giờ to hơn không ít.

Thẩm Uẩn véo một núm, xoa qua xoa lại, đợi nó đỏ lên rồi sưng nhẹ, lại dùng đầu ngón tay khều nhẹ lỗ trên cùng.

Thân thể Tạ Đạo Lan đã quen thuộc với vật của nam nhân, ba tháng trống vắng, cực kỳ khao khát, vừa bị véo núm vú vài cái, giữa đùi đã ướt một mảng.

Y quấn chân quanh eo thiếu niên phía trên, cẳng chân cọ xát, đầy vẻ nóng lòng.

Thẩm Uẩn phì cười, vỗ mông Tạ Đạo Lan: "Sư phụ muốn rồi sao?"

Đã biết còn hỏi.

Tạ Đạo Lan liếc hắn, cắn môi dưới, chủ động thò tay xuống, nắm lấy vật trong quần lót của Thẩm Uẩn.

Thẩm Uẩn không ngờ vai ác làm vậy, giật mình, rồi bật cười.

"Được, được, ta biết rồi." Như dỗ trẻ, kéo tay Tạ Đạo Lan ra, Thẩm Uẩn tuột quần lót y, hai ngón tay quen đường luồn vào giữa đùi y, dừng tại nơi mềm mại ướt át kia. "Ta sẽ làm sư phụ thoải mái ngay."

Lòng bàn tay Tạ Đạo Lan còn lưu hơi nóng vừa chạm. Thô to, cứng rắn, chẳng trách mỗi lần đâm vào, đều khiến y chết đi sống lại...

Má y đỏ rực, liếm môi, tay lại vươn tới.

Thẩm Uẩn ngẩn ra: "Sư phụ?"

Tạ Đạo Lan ngượng ngùng khẽ nói: "Ta cũng muốn sờ ngươi..."

Huyệt mềm giữa đùi y bị Thẩm Uẩn xem vô số lần, nhưng y chưa từng thấy rõ vật dưới háng Thẩm Uẩn.

Thẩm Uẩn mắt lóe lên tia kỳ lạ, cười không nói, dứt khoát rút ngón tay khỏi âm đạo y, cởi quần lót, dương vật đã cương, vuốt hai cái, cứng ngắc tựa bụng dưới.

Đầu dương vật đỏ tươi, thân sẫm màu, túi tinh căng đầy bên dưới, hiện rõ trước mắt Tạ Đạo Lan.

Gân xanh nổi cuồn cuộn, cây gậy thịt thô dài, khe trên đầu dường như phả hơi nóng, mùi tanh nhàn nhạt lan tỏa.

Tạ Đạo Lan nắm lấy, yết hầu trồi sụt, bất giác nuốt nước bọt.

Thẩm Uẩn gọi: "Sư phụ."

Tạ Đạo Lan ngẩng lên, ánh mắt và gương mặt đầy khao khát tình dục.

Thẩm Uẩn đưa tay, vuốt nhẹ mặt y, ngón cái xoa đôi môi căng mọng đỏ: "Muốn nếm thử mùi vị chỗ này của đồ đệ không?"

Ý Thẩm Uẩn là muốn y dùng miệng...

Tạ Đạo Lan má đỏ như lửa cháy.

Nhưng cơ thể thành thật theo dục vọng, cúi xuống.

...

"Ha a..."

Thẩm Uẩn ngồi trên giường, một tay chống sau, ngửa cổ, mày nhíu chặt, mặt tuấn tú đầy khoái cảm.

Huyệt của vai ác nhỏ, miệng cũng nhỏ, chỉ ngậm được một phần ba dương vật hắn. Niêm mạc miệng nóng ẩm trơn trượt, lưỡi mềm không ngừng quét qua đầu dương vật, chất lỏng rỉ ra tràn vào họng Tạ Đạo Lan, bị y nuốt xuống.

Thẩm Uẩn cúi nhìn, dưới háng, mặt thanh niên đỏ bừng, khóe mắt ướt át, đôi môi đỏ cố mở hết cỡ, muốn nuốt sâu hơn.

Một đại năng Độ Kiếp kỳ giết người như ngóe, giờ vùi giữa háng hắn, dùng miệng mút liếm dương vật cho hắn.

Chẳng trách nhiều người thích khẩu giao, cảm giác chinh phục và thỏa mãn này không phải đùa.

Thẩm Uẩn đè đầu Tạ Đạo Lan, khẽ nói: "Sư phụ, chịu chút."

Rồi ưỡn hông, dương vật thô cứng đâm thẳng vào họng y, tiếp đó là những cú thúc mạnh không thương tiếc.

Thẩm Uẩn nhắm mắt, tận hưởng cổ họng khít chặt và lưỡi mềm của thanh niên dưới thân.

Nước bọt lẫn chất lỏng chảy từ khóe môi Tạ Đạo Lan, rơi xuống chăn giường, loang vết đậm.

Khi y cảm thấy họng đau nhức, gần như chẳng thở nổi, dương vật trong miệng giật mấy cái, từng dòng nhiệt trào vào họng.

Thẩm Uẩn đã xuất tinh trong miệng y.

"Sư phụ." Thẩm Uẩn rút dương vật ra, ngón tay lau chất lỏng ở khóe môi Tạ Đạo Lan, nhìn y bị mình làm cho rối bời, cảm giác thỏa mãn kỳ lạ dâng đầy ngực. Lúc này, hắn không hề sợ Tạ Đạo Lan nổi giận nữa: "Miệng người tuyệt thật..."

Tạ Đạo Lan mắt lấp lóa, miệng mình vừa bị dương vật nam nhân làm, đâm sâu tận họng, còn buộc phải nuốt tinh dịch.

Đây đáng lẽ ra là việc nhục nhã.

Nhưng Tạ Đạo Lan chẳng chút giận, giọng khàn nói: "Ngươi làm ta đau."

Y thuật Thẩm Uẩn gần đây học được không hề uổng phí, ngón tay hắn trượt xuống cổ Tạ Đạo Lan, ánh xanh lóe lên, linh lực rót vào, đau nhức dần tan đi.

"Xin lỗi," hắn ôm Tạ Đạo Lan vào lòng, đặt lên gối. Khi được hầu hạ đến sảng khoái xong, lời xin lỗi cất ra cũng chân thành hơn: "Sư phụ liếm ta thoải mái quá, ta không kìm được. Giờ người đỡ hơn chưa?"

Tạ Đạo Lan rất dễ dỗ, nhìn Thẩm Uẩn: "Ngươi thích ta liếm ngươi sao?"

Thẩm Uẩn đáp: "Sư phụ thế nào ta cũng thích." Nói xong cười, hai tay banh chân Tạ Đạo Lan, cúi xuống: "Sư phụ liếm ta, ta cũng phải liếm sư phụ."

Ở cùng Thẩm Uẩn, huyệt nhỏ dưới thân Tạ Đạo Lan không ít lần bị môi lưỡi đùa nghịch, khoái cảm ấy đã ăn vào xương tủy, Thẩm Uẩn vừa nói, miệng huyệt mềm mọng bất giác co lại, rỉ thêm nước.

Y tách chân rộng hơn, khẽ "ừm".

Thẩm Uẩn nâng mông Tạ Đạo Lan, vùi mặt vào giữa đùi ướt át của y.

Nơi này quả nhiên bị hắn chơi đến chín muồi rồi, ba tháng không làm, giờ vừa chạm đã chảy cả vũng.

Huyệt trắng mịn hé ra, lộ môi thịt hồng và hột le.

Thẩm Uẩn động tác quen thuộc mà ngậm lấy hột le, lưỡi thò ra, liếm đảo giữa môi thịt mềm như thạch.

Tạ Đạo Lan toàn thân căng lên, rồi thả lỏng, mơ màng nằm trên gối, tiếng rên ngọt ngào tràn ra: "Thẩm Uẩn... a... tuyệt quá... thoải mái quá..."
Thẩm Uẩn nhả hột le, lưỡi khều nhẹ lỗ huyệt dưới cùng, cười xấu: "Thoải mái thế nào? Sư phụ phải trả lời rõ, nếu ta không hài lòng, sẽ không liếm nữa."

Âm đạo trống rỗng, lỗ huyệt ngứa ngáy, nếu dừng ở đây, thật quá khó chịu. Tạ Đạo Lan vặn eo, vụng về đáp: "Chỉ... chỉ là rất thoải mái..."

"Cụ thể là đâu?" Thẩm Uẩn dường như quyết tâm khiến vai ác nói lời dâm đãng trên giường, lưỡi chậm rãi di chuyển trên huyệt y.

Trước xoay quanh hột le: "Là hột le bị liếm thoải mái..."

Lại chui vào huyệt mềm ướt sũng: "Hay huyệt nhỏ bị liếm thoải mái?"

Tạ Đạo Lan bị đùa đến chân run, nắm chăn giường, nói mà mang tiếng khóc: "Đều thoải mái, đều muốn, Thẩm Uẩn, vào đi, ta muốn ngươi..."

. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro