Chương 9
Xuyên qua đôi mắt của tiểu Kỳ Lân, ánh vàng rực rỡ tượng trưng cho Kim Linh Căn lóe lên, sau đó tắt ngấm. Tiếp theo là ánh sáng xanh lục, lóe lên một cái chớp mắt rồi cũng dập tắt.
Ánh sáng lạnh lẽo màu xanh lam, biểu tượng của Thủy Linh Căn, phát sáng đặc biệt lâu.
Đang lúc bọn hắn cho là nàng chính là Thủy Linh Căn, hai mắt yêu thú chớp chớp, ánh sáng xanh lam vụt tắt lại chuyển thành ngọn lửa đỏ rực.
Vân Thư Trần hơi kinh ngạc. Không phải Thủy Linh Căn sao?
Nhưng Khanh Chu Tuyết không hề biểu hiện khả năng tương hòa với các nguyên tố khác.
Khi các ánh sáng Ngũ Hành lần lượt lóe lên rồi tắt đi, đôi mắt của tiểu Kỳ Lân mở to, không thể tin nổi nhìn thiếu nữ trước mặt, nghiêng đầu hất tay Khanh Chu Tuyết ra, núp sau lưng chưởng môn, rụt rè lắc đầu.
"Quái lạ."
Chưởng môn vuốt cằm.
"Không có Ngũ Hành linh căn nào mà Kỳ Lân thú không nhìn ra. Đứa nhỏ này sao lại như vậy?"
"Nàng không có linh căn."
Tiểu Kỳ Lân thỏ thẻ nhỏ giọng trả lời một câu.
"Thật kỳ lạ."
Khanh Chu Tuyết nghe vậy, không khỏi ngước lên nhìn vẻ mặt của Vân Thư Trần. Chỉ thấy Vân trưởng lão dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cụp mắt xuống, không nhìn ra được chút hỉ nộ nào.
Một lát sau, một bàn tay đặt lên đỉnh đầu nàng, giọng ấm áp nói:
"Đi, về thôi."
Trên đường về, Khanh Chu Tuyết đều nhíu mày, ngược lại Vân Thư Trần hết thảy như thường, về đến nhà còn hỏi nàng muốn ăn gì.
Khi vào cửa, tay áo Vân Thư Trần bị kéo nhẹ nhưng nhanh chóng liền buông ra.
Mắt và tay của tiểu cô nương cùng nhau hạ xuống, giữ khoảng cách quy củ, sau đó khẽ nói:
"Không có linh căn, đời này không thể tu luyện."
Những năm qua nàng đã đọc tất cả những cuốn sách đó, đạo lý này tất nhiên nàng hiểu được.
"Vậy người còn muốn giữ ta lại sao?"
Không khí yên lặng trong giây lát. Trái tim Khanh Chu Tuyết hơi thắt lại, mặc dù đã đoán trước được kết quả, nhưng nàng vẫn không thể không hy vọng một chút khả năng.
"Nếu ngươi thật sự không thể tu luyện, ta sẽ không giữ ngươi lại. Thái Sơ Cảnh không nuôi người rảnh rỗi."
Giọng của nữ nhân rất nhu hòa, nhưng lời nói ra lại lạnh lùng.
"Hơn nữa, như vậy cũng gần như không có khả năng vượt qua khảo nghiệm ở nội môn."
Hi vọng cuối cùng cũng tan thành mây khói.
...
Nửa đêm, Khanh Chu Tuyết nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, hiếm khi có tâm sự nào đó cản trở giấc ngủ của nàng.
Mê mang về những điều chưa biết. Nàng không thể ở lại đây, nhưng thế gian rộng lớn, không có chỗ nương tựa, trên thực tế cũng không biết đi đâu.
Tu vi trong cơ thể vẫn là Trúc Cơ kỳ.
Những năm qua nàng đã nhìn thấy rất nhiều pháp môn tu luyện cũng từng thử qua, nhưng không thể hấp thụ linh khí vào trong người. Như nắm cát trong tay, dù nắm chặt đến đâu cũng không thể giữ lại.
Ban đầu Khanh Chu Tuyết chỉ cho là mình lý giải không đúng, không nghĩ rằng... hóa ra là vấn đề của điều kiện bẩm sinh.
Thậm chí tu vi Trúc Cơ kỳ trong cơ thể cũng không thể coi là của nàng, mà đến từ chén thuốc cường hóa cơ thể, tăng cường thể chất của Vân Thư Trần.
Trằn trọc mãi, nàng chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy. Ánh trăng dời mấy tấc bất quá cũng không thể di chuyển qua cửa sổ phía trước.
Giờ phút này, ngoài cửa vang lên tiếng mèo cào cửa, Khanh Chu Tuyết trong lòng có chút máy động, xoay người rời giường, đẩy cửa hé ra.
"Chủ nhân gọi ngươi qua một chuyến."
A Cẩm dường như có chút lo lắng cho nàng, đi đến gần cửa gian phòng của Vân Thư Trần, hắn thấp giọng nói:
"Không sao đâu, nếu ngươi thật sự không thể tu luyện, ta sẽ năn nỉ với chủ nhân một chút, về sau ở lại giúp ta làm chút việc nhặt rau, mua sắm, quét dọn..."
"Ngươi chớ có lắm miệng. Bổn tọa có thể nghe thấy đấy."
Từ trong phòng vang lên giọng nói nhàn nhạt, con mèo lập tức bị dọa nhảy lên tường.
Khanh Chu Tuyết hít một hơi, lễ phép gõ cửa vài lần, mới mở cửa bước vào.
Vân trưởng lão không ngồi trên giường mà đang tựa vào chiếc ghế gỗ chạm khắc hoa lê, dường như vừa tắm xong, mái tóc đen phủ kín làm nổi bật mày mắt như hoạ.
Có một vài mảnh gỗ nhỏ nằm rải rác trên bàn, trên mảnh gỗ nhỏ được chạm khắc những đường vân thần bí.
Vân Thư Trần giơ tay ra hiệu cho nàng ngồi xuống.
"Con mèo nhà ta thậm chí đều đã nghĩ kỹ đến đường lui cho ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"
Nàng mỉm cười, ưu nhã lại tản mạn dường như không có chuyện gì có thể khiến nàng phiền lòng.
"Khá tốt."
Khanh Chu Tuyết nói lời này rất chân thành, lặng lẽ ngước mắt lên, nhưng lại bị Vân trưởng lão không mặn không nhạt liếc qua.
Nàng dừng lại, sau đó thức thời lắc đầu.
Vân Thư Trần nhìn vẻ mặt của nàng, cô nương kia trông rất bình tĩnh, thẳng lưng ngồi đối diện với nàng ấy, cả người tản ra một loại khí tức ngoan ngoãn:
"Tất cả nghe theo ý tứ của trưởng lão."
" Ngươi trông cũng không buồn lắm"
Nếu là tiểu cô nương bình thường khác chịu đả kích có được lại mất này, phỏng chừng bây giờ nàng đã uể oải suy sụp rồi.
"Khổ sở cũng vô ích, không thay đổi được kết quả. Thay vì khiến bản thân khó chịu hơn, thà ít nhớ đến, bớt suy nghĩ đi."
Tiểu cô nương hạ mi xuống giọng điệu bình thản.
Vân Thư Trần đối với việc này từ chối cho ý kiến.
Nàng dùng đầu ngón tay ấn mảnh gỗ di chuyển chúng ra xa, bày chỉnh tề những mảnh gỗ trải ra trước mặt. Sự tương phản giữa mu bàn tay trắng nõn mềm mại như dương chi ngọc* nổi bật trên nền gỗ màu nâu sẫm trông thật bắt mắt. (*: là loại ngọc được tôn vinh, là biểu tượng cho phẩm chất của người quân tử, thường được làm thành Ngọc ấn, Ngọc bội cho Vua chúa, quý tộc thời xưa). Khanh Chu Tuyết nhìn chằm chằm vào những quẻ tượng phức tạp nhưng ánh mắt không tự giác chuyển đến bàn tay nàng.
Vân Thư Trần hỏi:
"Ngươi biết đây là gì không?"
"Là quẻ tượng."
"Ừm."
Vân Thư Trần thu tay lại.
"Đây là quẻ bốc cho ta."
" Mà đủ loại cơ duyên trong quẻ tượng này đều hướng đến ngươi."
"Ta?"
Khanh Chu Tuyết sững sốt.
Vân trưởng lão đẩy quẻ tượng ra, toàn bộ quẻ đều tản ra. Nàng phất tay áo đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Khanh Chu Tuyết.
Khanh Chu Tuyết nghiêng đầu, nhìn thấy bàn tay đặt lên vai mình, dùng ba phần lực đạo ấn nhẹ xuống. Một lọn tóc cũng đồng thời rủ xuống, chạm vào má nàng.
"Ngươi không có khả năng thì không cách nào tu luyện."
Nàng ấy ở bên tai nàng, ngữ khí nhu hòa như làn khói, nhưng lời nói lại như chém đinh chặt sắt.
"Bổn tọa không phải tin ngươi, mà là tin vào quẻ tượng ta tự tay tính toán. Cũng tin rằng thiên đạo sẽ không đối với nha đầu bình thường kiêng kị như vậy."
Khanh Chu Tuyết cuối nhìn chén trà trên bàn, mặt nước trong suốt như bích* mơ hồ phản chiếu dáng vẻ xinh đẹp của nữ nhân phía sau, cũng như của nàng. (*: Phàm cái gì sắc xanh đều gọi là bích)
"Vậy ta... "
Nàng cau mày.
"...Ta linh căn..."
"Có một biện pháp, nhưng chưa từng có ai thử."
Nàng chậm rãi lùi lại.
"Đối với ngươi, có thể nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng là một canh bạc lớn. Nếu thành công thì có thể đi vào quỹ đạo, nếu không thì sẽ chết. Chẳng qua bổn tọa tạm thời chỉ muốn thử xem như thế nào, ngươi có nguyện thử một lần?"
Có lẽ để một hài tử mười bốn tuổi đưa ra quyết định như vậy quả thực là quá tàn nhẫn.
Nhưng tiên lộ dài đằng đẵng, người tu đạo mỗi lần độ kiếp đều phải đối mặt với sinh tử, dục hỏa trùng sinh từ máu và bùn.
Không ai có thể cam đoan mỗi lần đều chuẩn bị vạn toàn.
Hèn nhát không muốn đánh cược, thiên tư có cao hơn nữa, cũng không bao giờ tiến xa được.
"Việc này ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, ta cho ngươi một ngày. Nếu không muốn, ta cũng sẽ không bức bách ngươi, ngươi tự đi xuống núi, làm phàm nhân cũng không có gì không tốt. Nếu nguyện ý thử một lần, ngày mai giờ Thìn, liền chờ ở sườn núi Nhất Mộng Nhai đi."
...
Khanh Chu Tuyết trở lại phòng, dùng hai chân đá giày ra đặt vào chỗ cũ rồi lại nằm xuống giường. Nàng sờ chăn bông tinh xảo trên giường, dường như mặt ngoài được thêu bằng chỉ bạc.
Một mảnh vải ngẫu nhiên ở đây đều sang trọng hơn nhiều so với bất kỳ y phục nào nàng từng mặc. Nhờ sự chiếu cố của Vân Thư Trần, nàng sống một cuộc sống áo cơm không lo trong sáu năm qua, nhân sinh tốt hơn bất kỳ năm nào trong tám năm đầu đời.
Mục đích ban đầu của nàng đến đây là do nghe lời cha, tìm một nơi cầu ấm no, bây giờ đã vượt xa sự mong đợi của nàng. Về sau nàng đọc sách hiểu về đạo pháp, Ngũ Hành, thiên địa tự nhiên, cũng bị sự cân bằng tinh diệu trong đó mê hoặc —— Dù có yếu tố thi viết, nhưng nếu như không có hứng thú, cũng sẽ không mỗi ngày vội vàng thật sớm đi ngoại môn nghe khóa.
Sẽ thật đáng tiếc nếu dừng lại ở đây.
Sau đó là đáp ứng Vân trưởng lão, muốn làm đồ đệ của nàng. Nàng vốn là không có gì để báo đáp, cho nên chuyện này nàng vĩnh viễn không quên.
Vậy nếu thực sự chết thì sao?
Nàng không có thân nhân, chỉ còn nợ Vân trưởng lão ân tình vài năm, cũng không ảnh hưởng đến ai, được xưng là vô lo vô nghĩ.
Không mất mấy khắc, Khanh Chu Tuyết đã nghĩ thông suốt vấn đề này. Sáng sớm hôm sau, giờ Thìn, nàng xuất hiện đúng giờ tại đỉnh sườn núi Nhất Mộng Nhai.
Lúc này, sương mù đã tan đi, bầu trời quang đãng. Khi ánh sáng vàng chiếu rọi, dãy núi phía xa tỏa sáng rực rỡ.
Vân trưởng lão đã đợi ở đó rất lâu. Nàng đứng chắp tay, mái tóc chỉ được buộc bằng một sợi dây buộc tóc, gió thổi lay động.
Nghe thấy tiếng động sau lưng, nàng quay lại, gật đầu.
"Đã đến, vậy bắt đầu thôi."
Khanh Chu Tuyết bước lên phía trước, cùng nàng đứng ở rìa vách đá.
Dưới đáy là vực sâu vạn trượng, rơi xuống tất nhiên thịt nát xương tan.
Vân Thư Trần thần thái tự nhiên, mà Khanh Chu Tuyết không biết đằng vân giá vũ, lúc thật sự đứng ở rìa vách đá, bắp chân không khỏi run rẩy, nàng vô thức giữ chặt một mảnh góc áo bên cạnh.
"Buông ra."
Nữ nhân ôn nhu nói.
"Nhắm mắt lại, không sao đâu."
Nàng chậm rãi buông tay và làm theo lời dặn. Đang lúc còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên bả vai bị người đẩy, thân thể như một chú chim bị đánh trúng rơi xuống, tiếng gió rít gào bên tai, nàng không thể nghe thấy gì nữa.
Trong lúc Khanh Chu Tuyết đang rơi với tốc độ cực nhanh, tim đập loạn xạ, huyết dịch toàn thân dâng lên. Nhất thời xông lên khiến nàng choáng váng.
Đây là những giây cuối cùng của sinh mệnh.
Trong tâm trí trống rỗng của nàng, hiện lên câu nói.
Một cuốn sách từng nói rằng trước khi chết, con người có thể lướt qua cuộc đời của chính mình như đèn lồng kéo quân*. Chẳng qua cuộc đời của nàng thực sự ngắn đến đáng thương, trong đầu nàng chợt lóe lên vài ký ức sâu sắc, hiện lên gương mặt của cha cùng thân ảnh của Vân trưởng lão, rồi rơi vào hỗn độn. (*: là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra trên mặt đèn giống như rối bóng và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại.)
Cách mặt đất càng ngày càng gần, toàn thế giới phảng phất chỉ nghe thấy tiếng tim đập.
Bịch, bịch.
Nó nhảy trong lồng ngực, đánh trống reo hò bên tai. Ở mỗi một đầu gân mạch ào ạt va chạm, mãnh liệt như đê vỡ, như triều cường mãnh liệt sông Tiền Đường*. (*:Sông Tiền Đường hay Tiền Đường giang, tên cổ là Chiết Giang, Khúc Giang hay Chi Giang, là dòng sông lớn nhất của tỉnh Chiết Giang, chảy ra vịnh Hàng Châu.)
Lúc này lý trí của con người đã sụp đổ hầu như không còn, chỉ còn bản năng sinh tồn của mọi sinh vật trên thế giới chi phối cơ thể.
Nàng gần như đã dùng hết sức lực ít ỏi của Trúc Cơ kỳ, cố gắng để gió nâng cơ thể mình lên, cố gắng hết sức để làm tốc độ rơi của mình chậm lại.
Đáng tiếc giống như một hòn đá ném xuống biển, một chút lực lượng yếu ớt cũng chỉ có thể khiến gió khẽ động, sau đó lại không có phản ứng.
Cách mặt đất càng thêm gần.
Tầm mắt của nàng dần dần mơ hồ, trong lòng chỉ còn một mảnh chết lặng tuyệt vọng.
****
Editor: Cầu đồng bách thả sao thêm động lực <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro