Chương 6
Một bàn tay nhẹ ấn lên bả vai nàng, Khanh Chu Tuyết bị ép ngửa đầu, thuốc đắng đến tê cả da đầu tràn đầy khoang miệng, nàng gần như cảm nhận được vị đắng rát trong thực quản.
Nàng vô thức dùng hai tay đẩy về phía trước. Sự giãy giụa yếu ớt này cũng không có tác dụng gì, lại tựa như khơi dậy sự bất mãn của đối phương, đôi tay đặt trên vai nàng càng ấn mạnh hơn.
Một lát sau, Khanh Chu Tuyết quỳ xuống đất, nôn khan, cảm giác đắng đến mức cả phế phủ đều cảm nhận qua một lượt.
Vân Thư Trần bốc một viên mứt hoa quả đút cho nàng, vị ngọt làm dịu đi vị đắng chát nhưng vẫn không ngăn được cảm giác buồn nôn.
Mấy ngày này nàng được nuôi dưỡng tốt hơn nhiều, nhờ ẩm thực phong phú, trên gương mặt đã có thêm thịt, tóc cũng càng thêm đen nhánh mềm mại. Y phục nàng mặc đều dùng vải tốt nhất của Hạc Y Phong, tế nhuyễn lăng la, có chút tinh mĩ. Đều nói người đẹp vì lụa, nhìn nàng thế nào cũng đều tưởng là tiểu nữ nhi nhà quan gia phú quý.
Lúc này Vân Thư Trần cũng không ngại đến gần nàng.
Khanh Chu Tuyết ngậm mứt quả, miễn cưỡng đè nén cảm giác buồn nôn trong cổ họng xuống, vành mắt đều xuất hiện mông lung sương mù.
Suy nghĩ của nàng mơ hồ nhớ lại ngày đầu tiên Vân trưởng lão thậm chí còn không muốn chạm vào tay mình.
Hóa ra chỉ là tùy tâm trạng mà thôi, cũng không phải không phải chán ghét nàng.
Hay nói đúng hơn, nàng ấy chỉ không thích người khác chủ động tới gần.
Cũng chẳng biết tại sao, sau khi đưa ra kết luận này, trong lòng Khanh Chu Tuyết thầm thở phào nhẹ nhõm, dường như cảm thấy vị đắng trong miệng cũng không quá khó chịu đựng.
Nói cách khác, khi loại thuốc này chặn ở cổ họng nàng, nàng biết chắc chắn đó không phải cùng một loại với thuốc Vân Thư Trần làm đổ tối qua.
"Tuy rằng không cùng loại, nhưng vị đắng cũng mỗi loại một vẻ."
Vân Thư Trần bĩu môi
"Thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh, ngươi nói lại cho ta nghe thử một chút?"
Khanh Chu Tuyết khô khốc lặp lại, yếu ớt phản đối:
"Ta không có bệnh."
"Ai nói không có bệnh thì không thể uống thuốc." (bà này bả ngang ngược dễ sợ)
"Ta..."
"Từ hôm nay về sau có thể sẽ đau bụng, có thể sẽ chóng mặt"
Vân Thư Trần nhíu mày, thần sắc nghiêm túc không giống làm bộ.
"Còn có thể sẽ chết. Nếu như có chuyện bất trắc, ngươi phải mau chóng tới tìm ta."
"Dù sao chết trong phòng là điềm xấu."
Nàng ấy nhẹ nhàng bồi thêm một câu.
"A?"
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, tâm tình Vân Thư Trần vi diệu trở nên tốt hơn. Thế là nàng ôn nhu an ủi nói:
"Thiên Lôi đều đánh không chết ngươi, còn có thể bị một bát thuốc hại đi? Bổn tọa rất có lòng tin với ngươi."
Khanh Chu Tuyết được Vân trưởng lão hết lòng tin tưởng, mới bước được vài bước đã có cảm giác như độc dược phát tác.
Nàng thậm chí không thể rời khỏi tiểu đình, mệt mỏi quỳ xuống đất, toàn thân đều đang run rẩy.
Tứ chi ngũ cốt đều đau, đau đến tận tâm can. Nhất là nội tạng, như thể sắp vỡ ra khỏi bụng bất cứ lúc nào, nàng luôn cảm giác mình muốn nổ tung, nhưng một giây sau lại vẫn sống. Ý thức trong khoảnh khắc đó phiêu nhiên đi xa, trong khoang mũi có cảm giác thứ gì đó đỏ tươi chảy xuống.
Tỉnh lại lần nữa, đã là trưa ngày thứ hai.
Thân thể nàng mềm mại nhẹ nhàng như cành liễu tháng Ba. Đã đến cầu Nại Hà hay là Diêm La điện?
"Bây giờ cũng đã chứng thực phỏng đoán của ta. Thể chất của nàng đặc biệt hơn nhiều so với người bình thường. Sư tỷ thân là y tu, có thấy nàng có chỗ nào đặc biệt không?"
"Lần này đến xem, cũng không có."
Ngoài cửa sổ vọng tới tiếng trò chuyện thanh tao của hai vị nữ tử, mơ hồ xa xăm. Một lát sau, có tiếng bước chân đến gần, cánh cửa lặng lẽ bị đẩy ra.
Khanh Chu Tuyết mở mắt ra, quay đầu nhìn lại, là Vân Thư Trần, còn có Liễu trưởng lão.
Liễu Tầm Cần bắt mạch cho nàng, nhịn không được liếc nhìn Vân Thư Trần.
"Ngươi cũng rất táo bạo. Nếu một đứa trẻ bình thường uống chén thiên tài địa bảo này, đã sớm kinh mạch đứt từng khúc, lạnh thấu."
"Đừng dọa nàng."
Vân Thư Trần nhếch môi cười, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ:
"Không phải còn phát ra từng tia từng tia nhiệt khí sao."
Liễu trưởng lão không để ý tới nàng, hỏi:
"Ngươi có biết hôm đó ngươi đã lăn trên sườn đồi bao xa không?"
"723 bậc."
Khanh Chu Tuyết nghĩ nghĩ.
"Từ Tây Nam sườn núi lăn xuống, một mực chạy rồi gặp phải Vân trưởng lão."
Độ cao này, với thể xác phàm thai, cho dù tư thế ngã xuống của nàng giảm xóc được phần lớn tổn thương nếu không tử vong tại chỗ cũng tuyệt không thể đứng lên.
Chớ nói chi là còn có lôi kiếp không ngừng truy đuổi, chạy đường xa như vậy.
Liễu Trưởng lão nheo mắt lại, đột nhiên nắm lấy tay nàng, không chút lưu tình vạch ra một đường trên cổ tay nàng. Khanh Chu Tuyết bị đau, mặc dù tay của Liễu Trưởng Lão trông thanh tú lại giữ chặt trên cổ tay nàng, mạnh mẽ đến nỗi nàng không thể nhúc nhích tí nào.
Máu còn sót lại chảy dọc theo cánh tay tiểu hài, nàng bởi vì đau đớn mà nước mắt chực trào. Bất lực, nàng vô thức đưa ánh mắt về phía Vân Thư Trần.
Vân Thư Trần phát giác được ánh mắt của nàng, hơi suy nghĩ một chút, có nên giả vờ không thấy không.
Công bằng mà nói, trở thành đối tượng được một đứa trẻ toàn tâm ỷ lại cũng không phải chuyện tốt.
Thậm chí là một chuyện phiền toái.
Có lẽ suy xét đến việc sẽ ở chung lâu dài, hoặc có thể thái độ hiện tại của nàng thực sự rất đáng thương.
Vân Thư Trần vẫn là quyết định đem phần chẳng biết lúc nào sinh ra ỷ lại này, thuận nước đẩy thuyền.
"Ngươi không thấy đã dọa hài tử khóc rồi sao?"
Liễu Tầm Cần đang quan sát vết thương kia, tập trung tinh thần như đến chỗ không người, Vân Thư Trần đâm nhẹ bả vai nàng, nàng mới hồi phục tinh thần.
Liễu Tầm Cần ngẩng đầu lên, đối diện đôi mắt ươn ướt của đứa trẻ. Liễu trưởng lão ho nhẹ một tiếng, buông tay nàng ra, dùng linh lực khép lại vết thương.
Khanh Chu Tuyết vội rút tay về, xem ra hận không thể toàn bộ thân thể đều dán vào trong tường, cảnh giác Liễu Tầm Cần.
Liễu trưởng lão chắp tay đứng dậy, kỳ thật bộ dáng của nàng không khác gì đậu khấu thiếu nữ*, nhưng đáng tiếc là nàng quanh năm nghiêm nghị, người sống chớ gần. (*: Chỉ thiếu nữ xinh xắn mười ba, mười bốn tuổi.)
"Tốc độ khép miệng vết thương của ngươi nhanh gấp mấy lần người bình thường." - Nàng kết luận.
"Vết thương vừa rồi không phải vẫn là vết thương sao?"
"Người học y tu, mắt họ nhìn thấy khác với các ngươi. Ta có thể trông thấy hiệu quả sinh cơ."
Liễu Tầm Cần ánh mắt lại nhịn không được chuyển đến Khanh Chu Tuyết, tựa hồ có chút không cam lòng hỏi:
"Vân Thư Trần. Thể chất hiếm thấy thế này, ghi chép trong y sách cũng không đầy đủ. Ngươi có thể cho ta mượn nàng dùng một chút được không?
Liễu Tầm Cần là Y Tiên tiếng tăm lừng lẫy Cửu Châu, nàng say mê nghiên cứu đã nhiều năm.
Y Tiên tính tình cao ngạo, chỉ có diệu thủ không có lòng nhân từ, ngày thường xem bệnh cứu người đều xem tâm tình.
Gặp thuận mắt, ai đến cũng không có cự tuyệt. Nếu như không vừa mắt đến cầu y, chính là nhấc lên phú quý ngập trời, kêu tổ nãi nãi cũng vô dụng.
Nàng có niềm khao khát mãnh liệt với một chút nghi nan tạp chứng, tình huống hiếm gặp, cực kỳ tò mò đến cố chấp.
Giống như Khanh Chu Tuyết dạng này, Vân Thư Trần không chủ động tìm nàng, nàng cũng sẽ tới thật sinh nghiên cứu một chút. Vân Thư Trần cũng đúng lúc thuận nước đẩy thuyền mà mời nàng đến, Vân Thư Trần cũng muốn xem tiểu gia hỏa thiên mệnh bất phàm này có chỗ gì hơn người.
Khanh Chu Tuyết nghe vậy run rẩy, nhịn không được lại nhích lại gần Vân Thư Trần
Nàng luôn cảm giác ánh mắt Liễu trưởng lão nhìn nàng không giống như đang nhìn một con người, mà là như nhìn một món thịt cá trên thớt có thể tháo dỡ xương cốt cắt vẩy hoa .
Tuy nhiên, một lòng bàn tay ấm áp phủ lên đỉnh đầu nàng, lực không nặng, có lẽ có tác dụng an ủi phần nào. Khanh Chu Tuyết nghe được giọng nói ôn nhu của chủ nhân bàn tay nói:
"Nàng hiện nay sợ người như vậy, vẫn là thôi đi."
Liễu trưởng lão thấy thế, cũng không còn xoắn xuýt, nhàn nhạt gật đầu lại kiểm tra tình hình của nàng lần nữa, kê mấy đơn thuốc rồi lặng lẽ rời đi, không nói thêm lời nào.
"Vì sao ta còn phải uống thuốc?"
Khanh Chu Tuyết nhìn chằm chằm chữ viết kia, tốt xấu nhận ra tên mấy vị dược liệu thường gặp. Ngày ấy đau đến sắp chết, nàng đối với loại vật này hiển nhiên có bóng ma tâm lí.
"Bởi vì ngươi vừa trúc cơ kỳ, cảnh giới bất ổn. Không cần uống quá lâu."
Nghe được hai chữ "Trúc cơ", nàng vô thức liếc nhìn cổ thư đầu giường, trong mấy ngày nay lúc rảnh rỗi đọc không ít.
« Văn Sơ Yếu Đạo » là một bản dẫn đạo cơ bản thích hợp cho người mới tu tiên, ngôn ngữ coi như thông tục. Vân Thư Trần cho nàng cuốn sách này, cũng không phải là tùy ý chọn một bản.
【 Trúc Cơ 】 là một chương lớn sau【 Dẫn khí nhập thể 】, tiêu chí là chân chính bước vào tu tiên cảnh giới. Nàng chưa hiểu thấu đáo pháp môn【 Dẫn khí nhập thể 】, kết quả liền trực tiếp vượt qua một bước này, cảm giác rất vi diệu.
Vừa rồi Liễu trưởng lão nói cái gì "Thiên tài địa bảo", loại thuốc Đông y sền sệt mà Vân Thư Trần cho nàng uống, sau khi uống xong liền một bước tiến vào Trúc Cơ kỳ —— hiển nhiên rất là đắt đỏ.
Ngay cả Liễu Trưởng Lão, tu tiên giả cũng cảm thấy đắt đỏ.
Nàng ấy tiêu tốn trên người nàng, vượt xa những gì Khanh Chu Tuyết có thể hiểu được.
"Người sẽ thu ta làm đồ đệ sao?"
Có lẽ đưa nàng về, cho nàng một nơi để ở, cho nàng ăn, còn có thể giải thích là thương hại và thiện tâm.
Nhưng bây giờ, nàng thực sự nghĩ không ra ngoài việc thu đồ đệ, Vân Thư Trần còn có lý do gì bỏ tâm sức tiền tài cho mình.
Vân Thư Trần nghe vậy, mày liễu khẽ nâng.
"Đây cũng không phải là một mình ta muốn là được. Thái Sơ Cảnh chia làm nội môn cùng ngoại môn. Từ ngoại môn, trải qua một lần thi viết tiến vào nội môn, nội môn lại tiến hành thi đấu lôi đài cùng các đánh giá liên quan, mỗi giới đều là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, nhưng cuối cùng có thể đứng trên Chưởng Môn Điện, thành đệ tử thân truyền lại lác đác không có mấy người. Cho nên..."
Nàng chậm rãi thở dài.
"... Bỏ chuyện khác sang một bên, Bổn tọa có thể danh chính ngôn thuận giữ lại ngươi hay không, cũng cần phải thấy ngươi đứng trên điện kia mới được."
Ngụ ý, nàng có tâm, nhưng cần Khanh Chu Tuyết tự mình tranh thủ.
Khanh Chu Tuyết chăm chú lắng nghe, một lát sau, nàng mới cụp mắt xuống nói:
"Ân."
"Rất hiếm khi gặp được người mình thích ..."
Ngữ khí của nàng ra vẻ ưu sầu.
"... Ngươi cũng đừng khiến ta thất vọng."
"Ừm!"
Lúc đó Khanh Chu Tuyết còn không biết cái gì gọi là hống dụ tiểu hài. Nàng tuyệt không phát giác chỉ bằng những lời nói đơn giản này, tương lai rất nhiều năm sau của nàng đã bị nữ nhân kia định sẵn rồi.
Khi màn đêm buông xuống, Khanh Chu Tuyết lại thắp đèn, đọc lại « Văn sơ yếu đạo ». Lúc trước có rất nhiều chỗ không hiểu, nay đã sáng tỏ hơn.
Sau Trúc Cơ, thân thể mơ hồ xuất hiện một tia biến hóa vi diệu khó mà hình dung. Vân Thư Trần chỉ để nàng trước thích nghi một vài ngày.
Đọc sách một chút, Khanh Chu Tuyết một lần nữa giơ tay lên.
Hình dạng là tùy ý.
Nàng cố gắng thật lâu, hình dung trong đầu cảm giác về "Thủy" và hình dáng của "Thủy". Sông, hồ và biển chảy xiết rồi hợp nhất thành đại xuyên*. (*: sông lớn, thường được dùng để ví với sự gian nan hiểm trở.)
Thẳng đến khi cảm thấy đầu ngón tay có chút ẩm ướt tươi mát. Khi nàng mở mắt ra lần nữa, một giọt nước hình tròn ngưng tụ trên đầu ngón tay.
Thật nhỏ lại hơi sáng, phản chiếu ánh sáng ấm áp của ánh nến.
------
Editor: Các đồng bách đọc liên tục nàng nàng có phân biệt được nàng nào với nàng nào không? Nếu không ta lại edit thành tên cho dễ phân biệt, cmt cho ta ý kiến nhé. Lần đầu edit tu tiên, 1 chương edit hơn 2 tiếng, ét ô ét, sau hôm nay, mỗi ngày một chương thôi nhéeeee.
Thả sao ủng hộ editor nàooooo!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro