Chương 5
Từ đó Khanh Chu Tuyết bắt đầu kiếp sống chạy tán loạn đưa từng phong tin.
Ngày thứ bảy, nàng cầm thư của Vân Thư Trần đi đến Chưởng Môn Điện.
Chưởng môn là người tính tình hiền hòa, nhìn đứa nhỏ này mệt mỏi nửa chết nửa sống đến chân phát run, không khỏi sinh lòng thương hại, liền lưu nàng lại trong điện nghỉ ngơi hơn nửa ngày, ăn chút trà bánh.
Trong lúc đó hắn lặng lẽ bắt lấy xương cổ tay của nàng, thả một sợi thần thức vào thăm dò.
Kết quả phát hiện căn cốt của nàng thanh tú có thể xưng trong suốt, mười phần kinh diễm.
Hài tử như vậy thích hợp tu đạo, nếu là thật tâm bồi dưỡng, về sau sẽ có tiền đồ rộng mở.
Thêm nữa Khanh Chu Tuyết dịu dàng, ngoan ngoãn, hiểu lễ, ít lời, an tĩnh có chút quá mức trưởng thành sớm. Cùng so sánh với môn hạ nhà mình nghịch ngợm làm trời làm đất, hắn càng thêm quý mến nàng, bỗng xuất hiện quý tài chi tâm.
Nếu có thể đem tiểu cô nương này làm môn hạ dưới trướng của mình, cũng không tệ.
Chưởng môn không hề có chút cảm giác xấu hổ nào đào góc tường nhà người ta, lại cảm thấy Vân Thư Trần nữ nhân kia quá nhẫn tâm, tuy nói leo núi rèn luyện thể xác và tinh thần khỏe mạnh, nhưng cũng không thể khi dễ một tiểu cô nương như thế.
Trước khi chia tay, hắn cho nàng một khối tiểu lệnh bài.
"Tiểu hữu, giữ lấy cái này, coi như thù lao cho công sức của ngươi."
"Đây là..."
Lệnh bài có chút phân lượng, cầm trong lòng bàn tay rất nặng, trực giác của Khanh Chu Tuyết cho biết đây là vật quan trọng.
"Lệnh bài chưởng môn."
Chưởng môn từ bi mà nhìn nàng, lấy một loại ngữ khí dỗ hài tử nói.
"Gặp lệnh bài này như tận mắt gặp chưởng môn. Ngày sau Vân trưởng lão nếu là lại sai sử ngươi làm cái này làm kia, ngươi không muốn, liền đưa lệnh bài này ra, nàng liền không dám động tới ngươi."
"Vật này quý giá, ta không thể nhận."
Khanh Chu Tuyết nhíu mày lại, loại vật này chỉ có trong quyển truyện kỳ quái và tu tiên chí mà nàng đọc khi còn nhỏ, là vật hiếm có.
Chưởng môn trầm tư một chút, từ trong túi móc ra một bao lệnh bài gỗ, đổ đầy bàn. Hắn rất hào phóng nói:
"Huyền thiết chi vật, đối với hài đồng mà nói xác thực có chút quý giá, cầm cũng không tiện. Không sao, nơi này còn có rất nhiều lệnh bài phong mộc."
"Mỗi năm năm đều đổi một lệnh bài, ngẫu nhiên gặp đại năng phi thăng, sẽ còn ngoài định mức làm lệnh bài mới để kỷ niệm. Ngươi có thể chọn cái mình thích mà lấy."
"..." (cạn lời thực sự, tính làm bộ sưu tập theo mùa hay gì)
Kết quả là, Khanh Chu Tuyết cầm một ngày thu hoạch —— lệnh bài chưởng môn trở về.
Nàng đạp trên tuyết xuân trở lại Hạc Y Phong, dưới sự kiên trì rèn luyện trong nhiều, hôm nay cước trình nhanh hơn một chút, có thể nhìn thấy cảnh hoàng hôn tím nhạt ráng chiều. Màu tím ôn nhu đa tình. Đi đứng cũng không còn yếu ớt bất lực như trước, hiện tại cường kiện hơn nhiều.
Lệnh bài này.
Khanh Chu Tuyết nghĩ nghĩ, vẫn là giấu nó đi —— nàng nhận được ân huệ của Vân Thư Trần, không biết nàng dùng tiên pháp gì để cứu mình khỏi tai hoạ, cũng không ảnh hưởng đến người khác, mà hiện tại lại có một ổ nhỏ của riêng mình, một ngày ba bữa theo nàng ấy ăn cũng không tệ.
Nàng đã rất thỏa mãn.
Tuy nói việc vặt mà vị Vân trưởng lão kia phân phó cho nàng hoàn toàn là giày vò người, nhưng nàng vẫn rất cao hứng.
Nàng căn bản không có gì có thể báo đáp Vân Thư Trần, cũng bởi vậy không có oán khí gì. Miếng lệnh bài chưởng môn này, xem như không cần đến.
Cơm tối sớm đã dùng xong, hôm nay có món thịt viên Tứ Hỉ nhìn rất đẹp, mười phần hợp khẩu vị tiểu hài tử.
Một dĩa bốn cái, chỉnh chỉnh tề tề để lại cho nàng, giống như là chuẩn bị riêng cho nàng. Lưu chuyển linh lực giữ nhiệt cho nó, nhiệt độ ăn vào vừa vặn.
"Ăn thật ngon."
Nàng nhìn về phía con mèo tam thể kia.
Con mèo tam thể nhỏ nhìn nàng bằng đôi mắt xanh lục, meo một tiếng.
Sau khi nàng ăn xong, dọn dẹp một phen, liền về gian phòng của mình. Đồ nội thất đã được chuẩn bị xong, đệm giường mới cũng đã giặt xong được người đưa tới, rốt cuộc không cần trôi nổi qua đêm ở gian phòng Vân Thư Trần.
Nàng chọn gian gần bên trong, muốn đi đến gian phòng của mình, nhất định phải đi qua cửa gian phòng Vân Thư Trần đầu tiên.
Cách một tầng song sa, thấy bên trong đèn đuốc mờ nhạt, chắc hẳn nàng ấy còn thức.
Chẳng biết tại sao, Khanh Chu Tuyết khi đi qua cửa phòng nàng ấy bước chân luôn chậm lại một chút.
Mấy ngày nay, hai người trừ gặp mặt lúc ăn cơm cũng không có cơ hội khác để gặp mặt. Vân Thư Trần thỉnh thoảng sẽ cùng nàng nói mấy câu nói đùa, ngẫu nhiên xoa đầu nàng, càng nhiều thời điểm là xem nàng như không tồn tại.
Khanh Chu Tuyết nằm ở trên giường, xoa đôi chân đau buốt nhức mỏi. Đây là một trong những kinh nghiệm mà nàng tích lũy gần bảy ngày, nếu chân căng cứng không chịu cẩn thận xoa bóp, ngày hôm sau sẽ đau đến nỗi không thể nhấc nổi mình khỏi giường.
Đêm trên đỉnh Hạc Y Phong rất yên tĩnh.
Ngày xưa, khi Khanh Chu Tuyết sống ở quê, nửa đêm có thể nghe được sát vách người ta làm hài tử, vợ chồng cãi nhau, ngẫu nhiên xen lẫn tiếng chó sủa xa xa và tiếng côn trùng kêu. (khúc này không biết ý chỉ việc chơi đùa cùng con cái hay thực sự là sản xuất con nít nữa, nửa đêm có cha mẹ nào chơi với con không nhỉ?)
Nơi này trừ tiếng gió, hoàn toàn không có tạp âm. Đóng cửa sổ lại, thế giới nhỏ đến nỗi giống như chỉ còn một góc này.
Đang lúc nàng xoa ấn, lại nghe được rất xa xa truyền đến một tiếng bạo động nhỏ bé, tựa như là thứ gì rơi xuống, vang lên đột ngột trong đêm yên tĩnh.
Phương hướng là, gian phòng Vân trưởng lão?
Khanh Chu Tuyết ngừng lại động tác xoa chân, một lát sau, nàng mặc quần áo, nắm chặt cổ áo, từ trên giường bước xuống, bò lên bàn gỗ trước cửa sổ, mở ra một khe hở nhỏ, con mắt chen trong khe hở, nhìn về phía gian phòng kia.
Đèn vẫn mờ nhạt phát sáng.
Có nên đi xem không?
Xúc cảm thô ráp của dây đỏ ở cổ chân phảng phất đang nhắc nhở nàng, tình hình cũng sẽ không trở nên tồi tệ hơn chỉ vì nàng đến gần.
Khanh Chu Tuyết trấn tĩnh lại, cuối cùng quyết định gõ cửa phòng của Vân trưởng lão.
"Vào đi."
Trong phòng trầm mặc một lúc, rồi truyền đến một tiếng cho phép nhẹ nhàng.
Đẩy cửa phòng ra, mùi thuốc đắng chát lập tức tràn vào xoang mũi. Khanh Chu Tuyết nhìn về phía mặt đất hơi có điểm bừa bộn, mảnh sứ vỡ, chất lỏng đen đổ tung tóe.
Thân ảnh nữ nhân phía sau bức rèm che mơ hồ, có thể trông thấy nàng ngồi dậy, kèm theo vài tiếng ho khan buồn bực.
"Là ngươi?"
Nàng nhấc một góc rèm, lộ ra gương mặt tinh xảo.
"Đến đúng lúc, thay ta đổ chén trà nóng đi."
Khanh Chu Tuyết hai tay cầm ấm trà trên bàn trà, cẩn thận đổ nửa chén đưa cho nàng.
"Người bệnh rồi sao?"
"Chỉ là bệnh cũ thôi"
Nàng uống một ngụm, bỗng nhiên nhíu mày.
"Đóng cửa chặt vào, gió lạnh sẽ lùa vào."
Khanh Chu Tuyết nhìn lại, lúc nàng tiến vào đóng cửa tương đối nhẹ, kì thực là không hoàn toàn khép lại, chừa lại một đạo khe nhỏ. Chỉ có điều chính nàng đứng ở trước cửa đều không cảm thấy lạnh, nhưng nửa nằm trên giường còn đắp đệm chăn, Vân Thư Trần lại có thể phát giác được từng tia từng tia lãnh ý.
Nàng lập tức đóng cửa kỹ càng, chiếc chăn quấn quanh người Vân Thư Trần mới lỏng ra một chút.
"Vậy người còn cần uống thuốc nữa không?"
Nguyên lai người tu đạo cũng sẽ bị bệnh, thậm chí người yếu đến phá lệ sợ lạnh.
Khanh Chu Tuyết điều chỉnh nhận thức của mình.
"Ngày mai ta lại uống. Vừa rồi không cẩn thận làm đổ thuốc."
Nàng ấy thở dài:
"Đêm lạnh như nước, thuốc đều đắng hơn mấy phần."
"Thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh. Thuốc đắng không liên quan đến canh giờ."
Giọng nói của nàng tế nhuyễn, giòn tan mà vang trong phòng ngủ, nhưng lời nói lại cực kỳ ổn trọng lão thành, không chút nào giống lời của tiểu hài tử.
Vân Thư Trần bất giác nghĩ đến tổ sư gia chết hơn một trăm năm kia của nàng, hơn hai trăm năm trước hắn đã từng dùng loại giọng điệu này để nói chuyện.
Nàng cười một tiếng.
"Ngươi hôm nay ngược lại là nói nhiều."
Khanh Chu Tuyết nói xong mới sửng sốt, nhận ra lời nói này đối với Vân trưởng lão có phần mạo phạm. Nàng rủ mi mắt, trầm mặc một lát.
"Ta... Ta giúp người thu dọn nơi này một chút."
Nàng ngồi xổm người xuống, dùng tay cẩn thận từng li từng tí nhặt từng mảnh sứ vỡ, dùng khăn tay gói kỹ. Kỳ thật thủ pháp của nàng không thành thạo lắm, khi Vân Thư Trần liếc qua, thấy đôi tay nhỏ bé của nàng bị vạch vài vết xước nhỏ.
Nhìn cách nàng pha trà và nhặt sứ vỡ, có thể thấy nàng trong nhà chưa từng làm qua công việc vất vả gì, là hài tử rất được sủng ái.
Lúc đến một thân quần áo đơn giản, cũng không phải xuất thân là nhà giàu sang.
Ăn nói văn nhã, biết chữ rất đầy đủ, chắc là được trưởng bối hun đúc. Kết hợp gia thế không hiển hách, trưởng bối nói chung cũng thuộc loại tú tài nghèo.
Vân Thư Trần nửa chống đỡ thân thể, lười biếng nhìn nàng bận rộn, thuận tiện tính toán trong lòng. Nàng sống nhiều năm như vậy, nhân gian đế vương đổi bao nhiêu đời cũng không biết. Nội tình của một đứa bé, chỉ cần lưu ý chút là biết rõ ràng ngọn nguồn, cũng không cần hỏi nhiều một câu.
Nửa đêm háo hức tiến đến chỗ này là có ý gì? Chắc không phải lo lắng thật lòng cho nàng. Đoán chừng trong lòng tiểu hài này có một cái cân, sợ là cảm thấy bản thân chiếm tiện nghi của nàng, nên muốn đền bù chút gì đó.
Vân Thư Trần nghiêng người nằm xuống, chăm chú lắng nghe những âm thanh phía sau lưng, sau khi thu dọn xong hình như lại lau sàn sạch sẽ. Nàng nhắm mắt lại, Khanh Chu Tuyết cho là nàng đã ngủ, không lên tiếng quấy rầy, rón rén lui ra ngoài, lần này nhớ kỹ đóng chặt cửa.
Cái sự cố chấp đơn thuần còn rất thành thật này, cũng không làm người ta chán ghét.
Ngày thứ hai, thân thể Vân Thư Trần có lẽ còn chút khó chịu, tuyệt không lại phân phó Khanh Chu Tuyết chạy chỗ này chạy chỗ kia, thậm chí không rời giường.
Lúc Khanh Chu Tuyết dùng điểm tâm, chỉ nhìn thấy con mèo tam thể cùng nàng mắt lớn trừng mắt nhỏ. Hôm nay bữa sáng tương đối thanh đạm, trong cháo thêm ngó sen băm và hoa quế, ngoài giòn trong mềm, mùi gạo hòa với hương hoa, có dư vị ngọt ngào.
Buổi chiều, Khanh Chu Tuyết khó được không có việc gì để làm, trong sân tản bộ một chút.
Tiền viện trồng khỏa cây hòe lớn, cành lá rậm rạp, sắp che kín nửa cái đình viện.
Lại đi vào trong, là một cây cầu có mái che, trái phải là ao nước, trong nước là những con cá chép mặp mạp cùng những bông hoa sặc sỡ. Trên mặt nước có mấy khối đá xanh, giẫm lên có thể đi đến một tiểu đình trong ao.
Từ xa, nàng thấy thân ảnh quen thuộc trong đình.
Vân Thư Trần vẫy tay gọi nàng lại.
Thời tiết hôm nay quang đãng, tuyết trên mặt đất mơ hồ có dấu hiệu tan đi, lộ ra thảm cỏ xanh mướt.
Mùa xuân tháng ba cuối cùng cũng có một chút dương khí. Khí sắc mỹ nhân mang bệnh cũng tốt hơn nhiều so với dưới đèn đuốc đêm qua.
Trong đình, trên bàn đá còn có ấm thuốc được hâm nóng trên lửa nhỏ, bên cạnh bày biện mứt hoa quả.
Khanh Chu Tuyết nghĩ thầm, nguyên lai nàng thật sợ đắng.
"Ta nghe nói ngươi quen leo núi..."
Nàng ấm giọng nói:
"...thiếu bò một ngày đều cảm thấy không thoải mái."
Đứa bé kia chân run một cái.
"Hôm nay lại để cho ngươi không thoải mái."
Vân Thư Trần cười cười.
"Run cái gì. Nhìn ngươi có vẻ rất sợ ta?"
Nàng khẽ mím môi dưới, nhìn Vân Thư Trần không nói lời nào.
"Tiểu hồ lô nhàm chán."
Vân Thư Trần đánh giá như thế, nàng ở trước mặt Khanh Chu Tuyết, như châm trà, đổ ra một chén thuốc Đông y đen đặc sền sệt. Sau đó nàng rũ mắt, tay cầm cái chén, đặt bên môi hư thổi một hơi.
Chuyện xảy ra rất đột ngột.
Trước khi Khanh Chu Tuyết kịp phản ứng, chén thuốc mang theo đắng chát dứt khoát áp vào miệng nàng.
----
Editor: Sư tôn ác thế, chỉ cần kêu người ta uống là được mà, bạo lực thế nhợ :-SS
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro