Chương 4
Một lát sau Vân Thư Trần cũng ý thức được tiểu gia hỏa này vào không được, ngồi xổm ở nơi này canh cổng hoàn toàn là vì mình quên mất chuyện này.
"Được rồi, là do ta sơ sẩy."
Vân Thư Trần vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng, chỉ cảm thấy mềm mại dễ chọc đến không ngờ, nhịn không được lại chọc thêm mấy cái. Sau đó ho khan một tiếng, thu tay lại nghiêm mặt nói:
"Nhìn ta, Ta dạy ngươi mở cửa."
Kỳ thật rất đơn giản, nàng cầm vòng cửa gõ ba tiếng, một đầu mèo tam thể từ trên tường nhô ra, dùng chóp mũi ngửi ngửi, thân ảnh linh hoạt lại nhanh chóng nhảy xuống, cửa liền sột sột soạt soạt mở ra.
Sau khi vào cửa, một thiếu niên mặc áo gấm đứng cúi đầu, mắt nhìn xuống đất gọi:
"Chủ nhân."
Một cái đuôi mèo phía sau hắn cũng ngoan ngoãn buông thõng. Khanh Chu Tuyết chăm chú nhìn, dường như đang phân biệt xem nó là keo dính hay mọc ra từ người.
"Vạn vật có linh tính, tu thành tinh quái chẳng có gì lạ."
Vân Thư Trần bàn tay trắng nõn điểm một cái, thiếu niên kia liền hóa thành khói trắng, sau khi sương mù tán đi chỉ để lại một con mèo tam thể, kêu meo meo.
"Đi theo ta a."
Bước chân của Vân Thư Trần không hề vội vã, nhưng chẳng biết tại sao, trong chớp mắt liền đi xa đến mấy mét. Khanh Chu Tuyết không đuổi kịp nàng, theo thói quen trước kia, nàng vô ý thức vươn tay ra nắm lấy tay trưởng bối.
Từ trong ống tay áo mềm mại quét qua, bị nhẹ nhàng linh hoạt né tránh. Vân Thư Trần chắp hai tay sau lưng, thần sắc như thường, dường như không có lưu ý đến ánh mắt sửng sốt của tiểu cô nương, chỉ là đem bước chân thả chậm hơn chút, đề phòng nàng theo không kịp.
Có lẽ nàng ấy không thích nàng nhiều như những gì nàng ấy thể hiện.
Trực giác tiểu hài tử luôn luôn nhạy cảm, Khanh Chu Tuyết nghĩ đến đây, cho nên không tiếp tục đi làm phiền nàng. Buông thõng tay, an an phận phận đi ở phía sau lưng nàng.
"Ở đây ít nhiều còn mấy gian phòng trống, ngươi có thể tự chọn một phòng."
"Chỉ có điều đêm nay có lẽ sẽ không ngủ ở đây được, không ngờ lại mang ngươi trở về, những căn phòng này để đó không dùng quá lâu rồi, đồ nội thất cũng không đầy đủ, còn cần phải quét tước bố trí một phen"
Khanh Chu Tuyết quan sát một chút, liền chọn gian phòng cách xa phòng ngủ chính nhất. Vân Thư Trần không khỏi nhìn nàng nhiều một chút, trầm ngâm nói:
"Vắng vẻ như thế, ngươi không sợ sao?"
Nhìn thấy nàng im lặng lắc đầu, Vân Thư Trần từ chối cho ý kiến ừ một tiếng.
"Có đói bụng không?"
Khi giữa người với người không còn gì để nói, lâm vào trầm mặc, luôn luôn có khuynh hướng kéo chủ đề đến ẩm thực.
Bữa ăn đầu tiên của Khanh Chu Tuyết ở Thái Sơ Cảnh chính là bày ở dưới gốc cây hòe già trước sân. Cây hòe kia thể tích khổng lồ, cành lá rậm rạp, có thể tuổi tác cùng các trưởng lão không sai biệt lắm.
Măng, rau xanh, cá. Trong đó thịt cá chiếm một nửa. Một dĩa cá được chia thành từng miếng hấp chín với một ít hành lá xắt nhỏ; một dĩa nước tương rắc lên trên những miếng nhỏ chiên giòn; còn lại là một tô canh cá.
Được làm bởi mèo yêu tam thể.
"Có lẽ cảm thấy hôm nay có khách nên nóng lòng đem hết những món ăn sở trường nấu hơn phân nửa sao?"
Vân Thư Trần thở dài, nhìn về phía con mèo tam thể đang nằm ở đầu tường kia, vì một bàn toàn cá này mà giải thích.
Khanh Chu Tuyết không kén ăn, nàng mấy ngày liền chỉ được cho ăn bánh ngọt, chưa từng ăn món mặn gì, nên cũng không kén chọn đồ ăn.
Vân Thư Trần động đũa rất ít, ăn không đến hai ngụm liền đặt xuống. Nàng nhìn tiểu hài đối diện—— mặc dù hơi có điểm đói bụng đến gấp rút, nhưng nhìn chung nàng ăn rất nhã nhặn, không nuốt xong một hơi tuyệt đối sẽ không ăn thêm một khối nữa. Càng sẽ không giống như các tiểu đệ tử trên núi của sư huynh, một bên nói chuyện phiếm một bên phun cơm...
Cô nương gia, làm sao cũng thanh tú một chút.
"Tạ ơn."
Ăn xong miếng cơm cuối cùng, nàng đặt đũa xuống, dừng một chút, lại nhẹ giọng hỏi:
"Nơi này, ta có thể giúp được gì không?"
"Tại sao lại hỏi vấn đề này?"
"Bởi vì ngươi chịu thu lưu ta."
"Cũng được."
Vân Thư Trần nâng cằm cười nói:
"Thu lưu ngươi, đại khái cũng vì trong nhà nhân thủ không đủ, muốn bắt tiểu hài tới làm việc nặng nhọc. Ngươi thật sự có thể làm được mọi việc sao?"
"Ta... ta sẽ cố gắng."
Dường như ý thức được mình cũng chỉ là một đứa trẻ, nàng không dám nói lời chắc chắn.
"Ừm, đây là ngươi nói đó nha."
Vân Thư Trần đứng lên, thuận tiện chỉnh lại váy áo, nàng đi hướng thư phòng, lấy một phong thư, giao cho Khanh Chu Tuyết.
"Phong thư này đưa cho Liễu trưởng lão. Nàng liền ngay bên cạnh đỉnh Linh Tố Phong, ngươi từ nơi này có thể nhìn thấy."
Nhìn theo ngón tay nàng chỉ, nhìn thấy một đỉnh núi có cùng độ cao phía xa, ẩn hiện trong mây mù.
"Rất đơn giản, cũng không cần lo lắng lạc đường."
Vân Thư Trần lười biếng dựa vào ghế, ngữ khí rất bình thản.
"Ngươi chỉ cần chỉ cần xuống núi, lại leo lên một ngọn núi khác là được."
...
Có lẽ là rất đơn giản đối với những tiên nhân có thể đằng vân giá vũ.
Nhưng không đơn giản như vậy đối với một phàm thai nhỏ bé chỉ có thể bò trên mặt đất tiến về phía trước.
Đến ngọn núi tiếp theo, chân Khanh Chu Tuyết đã bắt đầu mỏi nhừ và run rẩy. Linh Tố Phong cùng Hạc Y Phong nhìn không xa, trên thực tế lúc dùng hai chân từng bước từng bước đo đạc qua, mới biết được gian nan cỡ nào.
Cuối cùng nàng cũng chật vật đứng trước Linh Tố Phong cao ngất ngưởng. Linh Tố Phong thuộc Tây Nam Thái Sơ Cảnh, vì là địa giới của y tu, nên trên núi đặc biệt nhiều kỳ hoa dị thảo, có những loài cây có gai giương nanh múa vuốt, nhìn rất là hung mãnh.
Khanh Chu Tuyết lau mồ hôi trên trán, đôi chân ngắn run rẩy đau nhức bước lên bước đầu tiên.
Nàng cũng không biết mình đã đi được bao xa, quần áo bị những thực vật thấp bé cào rách. Toàn thân trên dưới không có một mảnh vải nào còn nguyên vẹn. Đang lúc thể lực chống đỡ hết nổi muốn dừng lại nghỉ một chút, lại nghe thấy tiếng một thiếu nữ trẻ tuổi vang lên:
"A, ngươi là đệ tử mới tới à? Tại sao phải đi bộ lên núi."
Nàng vội nhắm một mắt lại, dùng tay gạt mồ hôi mới mở mắt ra, tránh để mồ hôi làm cay mắt. Trước mắt nàng là một thiếu nữ mặc thường phục, xinh đẹp như hoa lan, trên lưng đeo một chiếc giỏ đựng đầy thảo dược.
"Không phải. Vân trưởng lão sai ta đến đưa tin cho Liễu trưởng lão."
"Gửi thư cho sư phụ của ta?"
Nàng kinh ngạc nói thầm:
"Vân sư thúc muốn liên lạc nàng, chẳng phải chỉ cần một đạo truyền âm sao? Sao lại cần người đi làm việc vặt?"
Một lát sau, thiếu nữ hiểu ra, rất đồng tình nhìn về phía tiểu bất điểm kia, thấy không có ai xung quanh, liền nói nhỏ:
"Ngươi không may rồi. Tính tình Vân sư thúc là như thế, thỉnh thoảng thích làm khó người khác. Nhưng nàng vẫn là người tốt."
"Ta là Bạch Tô, đại đệ tử môn hạ của Liễu Tầm Cần - trưởng lão Linh Tố Phong. Nhìn ngươi mệt mỏi thế này, thư này giao cho ta, đúng lúc hái thuốc xong ta có thể thay ngươi đưa cho sư tôn."
"Nàng ấy để ta đưa tin, ta phải tự tay đưa đến."
Khanh Chu Tuyết lắc đầu, tiếp tục leo lên.
Có lẽ đệ tử y tu sinh ra đều có tâm Bồ Tát, Bạch Tô nhìn tiểu cô nương không có chút tu vi nào trèo đèo lội suối, cảm thấy không đành lòng. Nàng triệu hồi Linh kiếm.
"Ta đưa ngươi đi một chuyến."
Nho nhỏ Linh kiếm liền chở hai người một bước lên mây.
Dưới chân xuyên qua trùng điệp bóng tre, ngừng trước một ngôi nhà tre. Bạch Tô nhảy xuống trước, sau đó ôm Khanh Chu Tuyết xuống, nàng nâng cằm hướng về phía một hình bóng trong nhà tre, nhỏ giọng nói:
"Sư tôn ta khi không có việc gì sẽ ở chỗ này, ngươi mang theo tin đi tìm nàng a. Đưa xong liền đi mau, nàng không thích người khác quấy rầy thanh tịnh."
Khanh Chu Tuyết hướng nàng nói đa tạ, cầm trong tay phong thư hoàn hảo không chút tổn hại, tiến về phía đạo nhân ảnh kia.
Ngoài dự định chính là, đó lại là dáng người của thiếu nữ, xem ra niên kỷ chỉ khoảng mười sáu. Một thân áo xanh rộng thùng thình khoác trên người nàng, tóc dài rủ xuống, toát lên vài phần tiêu sái.
Liễu Tầm Cần cầm trong tay một chiếc tẩu đen nhánh khắc hoa văn vàng phức tạp, nghiêng nghiêng tựa bên cạnh. Nàng ngồi bắt chéo chân, tay cầm sách thuốc, thỉnh thoảng đưa tẩu lên môi hút một hơi, khói mù lượn lờ. (chill dữ z trời)
Mãi đến khi Khanh Chu Tuyết đi đến trước mặt nàng, nàng mới liếc mắt nhìn.
"Liễu trưởng lão, thư của người."
Liễu Tầm Cần mặt không biểu cảm nhận lấy, khứu giác của y tu mười phần nhạy cảm, nàng nghe thấy trên người đứa nhỏ này phảng phất mùi son phấn nhàn nhạt, hơi nhíu mày. (ngửi phát biết gà nhà ai luôn =)))
Nguồn gốc của nó không cần hỏi nhiều, chỉ có Vân Thư Trần mới có thể đặc biệt như thế.
Nàng nhướng mày, xé phong thư trước mặt ra, bên trong không có chữ nào. chỉ là chỉnh chỉnh tề tề mấy trương ngân phiếu thông dụng ở Tu Tiên Giới, giá trị không nhỏ.
Khanh Chu Tuyết nhớ kỹ lời dặn của Bạch Tô, đưa thư xong liền chuẩn bị cáo lui, không nghĩ tới Liễu trưởng lão gọi nàng lại:
"Chậm đã."
Nàng đặt tẩu thuốc xuống, sơ lược nhìn Khanh Chu Tuyết vài lần:
"Vết thương nhẹ, dinh dưỡng không đủ. Không có gì đáng ngại."
Nàng từ trong tay áo móc ra một bình đan dược, ném cho Khanh Chu Tuyết.
Khanh Chu Tuyết luống cuống tay chân đón được, không hiểu rõ ý nghĩa của lời Liễu trưởng lão vừa nói. Đáng tiếc Liễu trưởng lão đã đứng dậy vào phòng, một điểm giải thích cũng không có.
...
Lúc nàng đi là buổi chiều, lúc về Hạc Y Phong đã đến ban đêm. Nàng học Vân Thư Trần cầm vòng cửa gõ ba lần, mèo con ngửi được mùi của nàng, liền mở hé cửa.
Mèo yêu hóa thành thiếu niên mặc áo gấm, giọng rất nhẹ:
"Chủ nhân bảo sau khi ngươi tắm rửa xong thì đến phòng của nàng. Ngươi đi theo ta."
Hắn chỉ chỗ cho nàng, chuẩn bị tốt nước nóng, sau đó mười phần hữu lễ lui ra ngoài. Khanh Chu Tuyết tận lực lau người thật sạch sẽ một chút, sau đó lại leo ra. Bởi vì vóc dáng quá thấp thùng gỗ quá cao, động tác này còn hơi có chút phí sức, suýt nữa lại rơi vào nước.
...
Đi theo bước chân im ắng của mèo yêu, nàng đứng trước cánh cửa chạm khắc. Khanh Chu Tuyết nhón chân gõ vài tiếng, nghe được Vân Thư Trần nói:
"Vào đi."
Nàng liền đẩy cửa ra. Gian phòng rộng rãi, trang nhã sáng sủa.
Nữ nhân kia nằm nghiêng phía sau bức rèm che, chậm rãi mở mắt ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười như có như không.
"Trở về rồi à. Mệt không?"
Khanh Chu Tuyết vô ý thức gật đầu, sau đó đối diện ánh mắt của nàng, lại bất giác lắc đầu.
"Mệt thì cứ nói thẳng"
Vân Thư Trần cười khẽ.
"Ngươi đứng xa như vậy làm gì? Bổn tọa cũng không ăn thịt người."
Khanh Chu Tuyết rụt rè tiến lên một bước.
"Liễu trưởng lão nói thế nào?"
Nàng thuật lại lời của Liễu trưởng lão.
"Ta hiểu rồi. Bình đan dược kia ngươi cất kỹ. Xuất từ tay Liễu Tầm Cần, chắc chắn không phải thứ tầm thường."
" Nhưng đó là tiền của ngươi."
Tiểu cô nương theo trực giác nhận ra chắc chắn đây là thứ nàng không thể trả lại được dù làm mấy ngày khổ công.
"Ngươi cũng là ta nhặt được."
Vân Thư Trần lơ đễnh, xuyên qua ánh đèn nhu hòa, nàng thấy rõ một thân y phục rách mướp của Khanh Chu Tuyết, nàng không khỏi cau mày, ghét bỏ nói:
"Đổi bộ y phục này đi."
Nàng tháo vòng bạch ngọc trên cổ tay, dường như đó là pháp khí chứa tạp vật. Trước khi Khanh Chu Tuyết kịp nhìn rõ, một bộ hoa phục trắng nõn mềm mại đã rơi vào tay nàng.
Nàng thực sự gầy một điểm, nhưng sau khi cởi bỏ bộ y phục bị mài đến sứt chỉ, tổng thể nhìn sạch sẽ, có thể nói là trông thanh tú đáng yêu.
Vân Thư Trần nhìn nàng thuận mắt hơn nhiều.
"Ngủ sớm đi, ngày mai còn có chút thư tín cần nhờ ngươi."
Nghe lời này, chân Khanh Chu Tuyết mỏi nhừ. Chẳng qua nàng cũng không có điều gì dị nghị, chỉ âm thầm xoa xoa cổ chân đau nhức.
"Ta ngủ ở chỗ nào?"
Phát giác được ánh mắt của nàng nhìn giường mình chằm chằm, Vân Thư Trần vung tay tắt đèn, dường như đang cố ý trêu chọc nàng
"Ngươi treo mà ngủ."
Trong phòng lâm vào trầm mặc.
Sau đó truyền đến một loạt âm thanh sột sột soạt soạt, đứa bé kia đẩy ghế ra, dường như dự định nằm sấp trên bàn chịu đựng một đêm.
Nàng hôm nay trèo núi mệt bở hơi tai, dựa vào ý chí chèo chống mới không ngủ gục trước mặt Vân Thư Trần. Giờ chỉ cần dựa vào thứ gì đó, dù là cái ghế cứng rắn, ý thức nàng mơ hồ giống như lập tức sắp rơi vào mộng đẹp.
Trong bóng tối, có từng điểm từng điểm ánh sáng nhạt tụ lại chung quanh nàng, thân thể nhẹ bẫng, được những ngôi sao xung quanh nâng lên.
Nàng tỉnh giấc, hai chân đạp loạn trong hư không, dưới thân ánh sáng nhạt giống như vật chất, mười phần ổn định vững chắc đỡ nàng, bất kể thế nào cũng không rơi xuống.
Một lát sau, nàng hiểu ra chân tướng, không khỏi an tĩnh lại. Ngủ trên chiếc giường hư vô, còn thật thoải mái, dù sao cũng tốt hơn nằm trên bàn lạnh lẽo
"... Tạ ơn."
Nàng nghẹn hồi lâu, cảm thấy mình vẫn phải nói điều gì đó.
Vân Thư Trần hạ rèm châu nói:
"Lần sau, vẫn là thay từ khác đi."
------
Editor: Vì sao edit năng suất thế, vì vừa đọc vừa edit nên năng suất ạ =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro