Chương 10
Đan điền của Khanh Chu Tuyết đã cạn kiệt hoàn toàn, nhưng vẫn bị chủ nhân vô hạn đòi hỏi, hô hoán, dần dần trở nên giống như một tấm màng mỏng, bị lõm xuống đến cực hạn.
Cuối cùng bộc phát ra phục hồi.
Vân Thư Trần vẫn ở trên đỉnh vách đá, trong lòng đếm kỹ canh giờ. Bỗng nhiên nàng chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh kịch liệt giảm xuống, từng tầng băng sương thực sự từ đáy vực leo lên, hoa băng nở rộ.
Đến lúc rồi.
Ánh sáng vàng tràn ra từ đầu ngón tay nàng, nàng thực hiện một thủ thế phức tạp cắt một đường
từ trong không trung. Đây là trận pháp thuấn di* tương đối thường gặp, một phương thiết lập ở đáy vực, nơi Khanh Chu Tuyết rơi xuống với tốc độ nhanh, liền có thể trực tiếp từ trận pháp trên đỉnh núi xuống tới. (*: giống tốc biến)
Khanh Chu Tuyết rơi xuống mặt đất lăn lộn vài vòng, phun ra một ngụm máu, lập tức lại hôn mê bất tỉnh.
Thân thể nàng mềm nhũn rơi xuống đất, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng rằng nàng đã chết, y phục cũng bị gió xé rách rưới, không còn hình dáng. Một mảng cỏ cây bị nàng đè dưới thân, chẳng mấy chốc đã bị phủ một lớp băng mỏng.
Vân Thư Trần đưa tay đánh nhẹ vào hai má của nàng, người lạnh như băng, còn lạnh hơn cả xác chết. Nhưng Vân Thư Trần có thể cảm nhận được trái tim trong cơ thể lạnh lẽo của nàng vẫn đang đập mạnh mẽ.
Đơn Băng Linh Căn.
Đặc biệt và phi thường hiếm thấy.
Không rõ vì lý do gì, Băng Linh Căn thức tỉnh hơi muộn một chút nhưng trong thời khắc sinh tử, cuối cùng cũng kích thích hết tiềm lực của nó.
Hóa ra đó là một mảnh ngọc thô mà người không thể nhìn thấy.
Nàng mân mê tóc mai của mình một chút rồi khẽ mỉm cười, mặc dù có thể khiến tiểu hài sợ hãi, nhưng từ kết quả đánh giá, xác thực thật làm người khác hài lòng.
Quả nhiên, nàng sẽ không nhìn nhầm.
...
Thanh Chu Tuyết nửa đêm phát sốt, một mực hôn mê bất tỉnh.
Nàng không được đưa trở lại Hạc Y Phong, mà được mang đến Linh Tố Phong để dưỡng thương.
"Cũng không có gì đáng ngại. Hộc máu là bởi vì Đan Điền thâm hụt, phát sốt là do gió lạnh thổi quá lâu."
Liễu Trưởng lão cũng không thèm kê thuốc, trực tiếp giao cho đại đệ tử Bạch Tô bên cạnh giải quyết.
"Đơn Băng Linh Căn. Đúng không?"
Liễu Tầm Cần thổi ra một vòng khói trắng, một tay chống cằm, một tay chậm rãi xoay tẩu thuốc:
"... băng còn đang rò rỉ."
Khanh Chu Tuyết hai mắt nhắm chặt nằm trên giường, dưới thân lại kết một tầng băng mỏng.
Vân Thư Trần dập tắt ngọn lửa pha trà đang sôi, liếc nhìn cô nương trên giường.
"Đây chính là nói rõ linh căn của nàng không yếu, sinh ra đã mạnh mẽ. Trước mắt chỉ là không thể khống chế"
Một bàn tay trắng nõn thon dài cầm ấm trà, rót đầy một chén, kéo ra dòng nước mảnh như sợi tơ vừa lúc nó sắp đầy thì đình chỉ. (thật sự là có dòng nước như sợi tơ?)
Vân Thư Trần nói:
"Giống như nước trong chén, nếu quá đầy, sẽ tràn ra."
Thanh Chu Tuyết đóng băng một nửa vách đá Nhất Mộng Nhai, tự nhiên không gạt được Chưởng môn. Hắn cũng rút ra chút thời gian, đặc biệt đến Linh Tố Phong một chuyến.
Vừa bước vào đã nhìn thấy tiểu hài sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, không có chút huyết sắc nào.
Chưởng môn nhìn vài lần, nắm chặt tay áo, thán nói:
"Phương pháp này của muội thật sự là cực đoan."
"Đó cũng không đúng."
Liễu Tầm Cần nhàn nhạt nói:
"Cùng nàng ở chung tổng cộng không bao nhiêu ngày, đều đến chỗ ta hai hồi. Ngày sau nếu là gặp nhiều hơn, hài tử xui xẻo này chỉ sợ sẽ có thể sống ở Linh Tố Phong. Hiệu quả khá tốt."
Vân Thư Trần nhấp một ngụm trà, nói:
"Đủ rồi. Ta có chừng mực."
Chưởng môn mỉm cười nói:
"Hiếm thấy sư muội lại quan tâm đến người khác như thế, là nghĩ đến việc thu đồ đề rồi?"
"Đứa nhỏ này là Đơn Linh Căn, thích hợp kiếm tu nhất mạch. Kỳ Môn trận pháp của sư muội ngược lại là nhất tuyệt, nhưng đáng tiếc nàng không có thiên phú kế thừa y bát của muội."
Những gì Chưởng môn nói đều là sự thật. Hắn thân là một lão kiếm tu, tự nhiên là có chút động tâm. Tính cả trăm năm nữa, hắn chưa từng thấy hài tử nào thiên phú trác tuyệt* như thế. (*:Cao vượt hẳn lên, không có gì sánh kịp.)
Trận pháp cần ngũ hành điều hòa, thiếu một nguyên tố sẽ mất cân bằng.
Đơn linh căn tu luyện mặc dù cực kì dễ dàng, nhưng gần như không có khả năng đạt được thành tựu ở phương diện này.
Vân Thư Trần gõ gõ lên bàn, ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng mím môi:
"Muội nghe nói quy tắc của tổ tiên - đạt đầu danh trong cuộc thi so tài ở nội môn có vinh hạnh đặc biệt, là tự mình chọn một nhất phong trưởng lão vi sư. Nàng muốn đi chỗ nào liền đi chỗ nấy, muội sao can thiệp được."
Sư muội luôn luôn tránh nặng tìm nhẹ, tâm cơ như thế. Một lát sau hắn tinh tế phân tích rõ ý tứ của nàng, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhịn không được cười lên:
"Cuộc thi còn chưa bắt đầu, muội đây liền quyết định vị trí đầu danh là nàng rồi?"
Vân Thư Trần nhẹ sách một tiếng:
"Có gì khác nhau đâu? Cho dù nàng là người bị chọn, một khi mấy vị trưởng lão thấy Đơn Linh Căn này, nhao nhao đến tranh chấp, tranh đến cuối cùng cũng không có kết luận, cuối cùng vẫn phải tùy vào ý kiến của nàng. Đến lúc đó huynh hy vọng là nàng có thể cầm cái đầu danh hay hy vọng một đám lão gia tử trên đại điện tranh nhau. Ngược lại sẽ chỉ làm mất mặt mà thôi."
"... Cũng có lý."
Chưởng môn nghĩ ngợi.
Trên giường truyền đến một trận dị động, chân Khanh Chu Tuyết cử động một chút. Hai mắt nàng nhắm nghiền, trong miệng mơ hồ không rõ:
"Nước..."
Bạch Tô đứng bên cạnh, rót cho Khanh Chu Tuyết một chén trà, đỡ nàng dậy nửa người, cẩn thận cho uống. Khanh Chu Tuyết nhíu mày, rồi mới dần giãn ra một ít. Nàng chậm rãi mở mắt, sờ dưới thân mấy cái, chạm phải lớp băng lạnh lẽo, vội vàng rụt tay lại.
Liễu Cần Tầm khua tay trước mặt nàng nhưng Khanh Chu Tuyết lại không hề phản ứng.
"Rơi từ trên cao xuống, mù tạm thời là tình huống rất thường gặp. Nàng có khả năng tự phục hồi vượt trội hơn người thường. Chờ thêm vài ngày là sẽ ổn thôi."
Mù?
Khanh Chu Tuyết nhìn về phía trước, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ nhưng tổng thể lại quá tối và mờ ảo. Nàng mơ hồ cảm nhận được có một bóng người đang tiến về phía mình, mùi hương quen thuộc thoang thoảng bao quanh nàng.
Trong khoảnh khắc này, sự bất an vì không thể nhìn thấy cũng giảm đi nhiều.
Giọng nói nhu hòa của nữ nhân vang lên bên tai nàng:
"Đã tỉnh rồi, Liễu trưởng lão nói không ngại, theo ta về núi."
Khanh Chu Tuyết khàn giọng nói 'tốt'.
Nàng tuy nhỏ tuổi, nhưng phá lệ dịu dàng ngoan ngoãn hiểu chuyện, dường như gặp chuyện gì đều không khóc không náo.
Chưởng môn nhìn bộ dáng tiểu hài kia trầm mặc lại yếu ớt, một viên lão nương* tâm lập tức mạnh mẽ nhói một cái. (*: mẹ già)
Hắn thở dài, nghĩ thầm nha đầu này chắc chắn sẽ ở lại đỉnh Hạc Y Phong.
Thế là hắn quay đầu nói với Vân Thư Trần:
"Bái ai vi sư đều có thể, dù sao đều là Thái Sơ Cảnh môn nhân. Về sau nếu muốn học kiếm pháp, trực tiếp đưa nàng tới Kiếm Các, ta sẽ xem như đệ tử thân truyền dốc túi tương thụ. Tông môn còn có chút việc vặt, ta đi trước một bước."
Chưởng môn lại thở dài, phất tay áo rời đi.
Khanh Chu Tuyết không biết trong phòng có bao nhiêu người, nàng nắm lấy một góc ống tay áo của Vân Thư Trần. Chỉ nghe Vân Thư Trần trò chuyện vài câu với Liễu Tầm Cần, sau đó thân thể nàng nhẹ bẫng, bỗng nhiên bị bế lên.
"Thật là lạnh a. Ngươi thử thu linh lực lại xem?"
Nàng tĩnh tâm ngưng thần, cho đến khi nhiệt độ trên tay nàng hơi cao hơn một chút, trở lại bình thường. Một lát sau, nàng nhận ra Vân Thư Trần đang ôm nàng, dường như còn đang đi lại.
"Ta nặng lắm, ta có thể tự đi được." - Nàng khẽ nói.
Bây giờ nàng đã 14 tuổi, không lớn không nhỏ, cũng không còn nhẹ nữa. Vân trưởng lão nhìn dáng người thướt tha, liễu rủ trong gió, lấy đâu ra sức lực lớn như vậy để ôm nàng.
"Một chút tiểu thuật pháp thôi. Cũng không phí sức."
Một làn gió nhẹ quấn quanh nàng, nâng toàn bộ thân thể lên, Vân Thư Trần kỳ thật không tốn sức chút nào ôm lấy hai chân và eo của nàng.
Nàng nghe giọng nói của nàng ấy xác thực không chút phí sức, liền hơi yên tâm. Đầu nàng tựa nhẹ vào vai Vân Thư Trần, đánh mất thị giác khiến khứu giác và thính giác phá lệ nhạy cảm.
Chóp mũi luôn bị một cỗ mùi hương thoang thoảng xa xăm bao phủ, giống như cơn gió vô tận thổi ra một cây lại một hoa trong sơn cốc.
Giờ đây, dù mở hay nhắm mắt cũng không có khác biệt lớn, Khanh Chu Tuyết rơi vào mùi hương tinh tế lại ôn nhu, mê man muốn ngủ.
Khi lưng chạm vào ván giường, nàng bừng tỉnh.
Lần này là thật sự nằm xuống.
"Vân trưởng lão, sau này ta có thể tu luyện không?"
Nàng dường như cũng cảm nhận được Đan Điền có dị huống, nhưng nàng không chắc đó là gì. Nhưng lúc này còn không có bị ném xuống núi, đoán chừng là thành công.
Vân Thư Trần nắm tay nàng, nhẹ giọng cười cười:
"Là thành công. Nhưng ngươi có thể ăn không ít đau khổ, ngươi có oán ta không?"
"Đường chính ta tự chọn, cũng không hối hận, ta sẽ không đổ lỗi cho bất cứ ai" - Nàng nhắm mắt lại, lắc đầu.
"Hài tử ngoan."
Vân Thư Trần đứng dậy, căn phòng có chút ngột ngạt, nàng mở cửa sổ ra một chút.
"Có lạnh không?"
Không có tiếng trả lời, thiếu nữ kia nghiêng đầu, đã ngủ say.
Vân Thư Trần trầm mặc một hồi, vẫn đóng cửa sổ lại, miễn cho nàng cảm lạnh lần nữa. Nàng ấy quay lại, lần đầu tiên ánh mắt mang theo sự thưởng thức không che giấu nhìn vào khuôn mặt còn non nớt của tiểu hài.
Nàng nhìn trúng, tuyệt không chỉ là tư chất ngạo nhân này, cũng không chỉ là tâm tính kiên cường khi đối mặt với tra tấn.
Chân chính để Vân Thư Trần lau mắt mà nhìn, là tại đỉnh núi Nhất Mộng Nhai, khi mặt trời vừa chiếu sáng nửa sườn đỉnh núi, nàng mặc một thân áo trắng đơn bạc bất chấp gió núi rì rào, đúng giờ xuất hiện ở đó. Mặc dù nàng run rẩy theo bản năng, trong mắt nàng lại thanh thanh sáng sủa, đã làm ra lựa chọn liền không một chút hối hận.
Tu đạo cũng không phải là một trò tiêu khiển an nhàn cho con cháu phú quý. Mà là yêu cầu con người phải luôn có đảm lượng ở thời khắc nguy hiểm có thể tìm đường sống trong chỗ chết, để có thể đi lâu dài trên con đường mà người bình thường không thể đi được.
Cho dù chênh lệch tư chất, dưới sự nuôi dưỡng của thiên tài địa bảo, có thể bù đắp, không tính khó giải. Duy chỉ có một phần dũng khí cùng quyết tâm này, bẩm sinh giấu ở trong máu —— một số người có, một số người lại không có, đây là sự khác nhau giữa Cá Chép cùng Chân Long.
Rõ ràng, nàng đã không làm Vân Thư Trần thất vọng.
...
Khanh Chu Tuyết sống trong bóng tối vài ngày.
Mấy ngày nay Vân trưởng lão dị thường ôn nhu, tâm tình dường như cũng rất tốt, tuy rằng nàng tạm thời không nhìn thấy nhưng mọi chuyện đều chiếu cố tương đương thoả đáng, thậm chí lúc ăn cơm, đều nhẫn nại tính tình lấy hết xương cá ra đem thịt cá đặt vào trong chén của nàng.
Nàng hơi có chút thụ sủng nhược kinh.
Trước đây, Vân Thư Trần cũng không đối xử thân thiết với nàng như vậy, nàng ấy một mực là bảo lưu vẻ ôn nhu xa cách, đôi khi hào hứng đến trêu đùa nàng giải sầu, hào hứng trôi qua liền phất tay áo rời đi.
Mắt nàng khôi phục dần sau tổn thương, sau ba ngày, liền có thể nhìn thấy hình dáng của đồ vật. Đến ngày thứ tư, thiên địa bỗng nhiên có sắc màu, một tuần sau hoàn toàn hồi phục.
Một tuần này Khanh Chu Tuyết không đi ngoại môn lên lớp, sau khi bình phục nàng theo thói quen lại đi nghe giảng, nhưng Vân Thư Trần cho rằng tốt nhất nàng nên tập trung hơn vào thực chiến, cần hao tâm tốn sức thích ứng với linh căn, trước tiên có thể gác lại những lý luận đó một chút.
Hiện tại nàng đã thức tỉnh linh căn, đã có thể thổ nạp thiên địa linh khí. Những thứ từng thoáng qua giữa kẽ tay giờ đây cuối cùng cũng có nơi cất giữ chúng.
Ở ngoại môn học tập « Thử nói Ngũ Hành » ròng rã ngũ đại quyển, chỉ giới thiệu kỹ càng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Nhưng chưa bao giờ nghe nói về người tu luyện Băng Linh Căn, Khanh Chu Tuyết cũng không tìm thấy bất kỳ ghi chép nào về phương pháp tu luyện.
Nàng đành phải thử nghiệm đem hệ liệt* quyển thứ ba kia —— cũng chính là ghi chép miêu tả "Thủy", xem lại một lần nữa. (*: sách theo bộ)
Băng thuộc về nước, có điểm chung. Mà Khanh Chu Tuyết tự nhiên cũng phát hiện, khả năng kiểm soát nước của nàng so với 4 nguyên tố còn lại, rõ ràng thuận buồm xuôi gió hơn nhiều.
Vân Thư Trần thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm một chút:
"Trong không khí tự nhiên luôn có hơi nước, cố gắng cảm nhận, hạ nhiệt độ xuống, ngưng tụ thành băng, liền có thể sử dụng theo ý ngươi."
Khanh Chu Tuyết nhíu mày, đối với giọt sương treo ở ngọn cỏ trầm tư suy nghĩ hồi lâu, giọt sương kia chậm rãi trở nên ngưng trệ, nhưng nàng vẫn không thể tinh tế khống chế, lập tức đem toàn bộ cây cỏ đều đông lạnh thành tượng băng.
"Ngươi không cần khẩn trương như vậy."
Đôi tay trắng nõn phác vài nét trong không khí, nhanh và nhẹ nhàng như cánh chim Phi Yến điểm trên mặt nước.
Dòng nước nguyên bản bướng bỉnh chảy xiết trong đại giang đại hà, mà luồng nước từ không khí sinh ra này lại bị nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Một vài tia sáng bị khúc xạ thành những mảnh vụn màu vàng, ánh nước lấp lánh chiếu lên gò má nàng, phảng phất giống như thần tích*. (*: sự tích của các vị thần thánh được ghi chép, lưu truyền lại.)
Nhìn động tác của Khanh Chu Tuyết uyển chuyển tự nhiên như hít thở, có được thiên nhiên mỹ cảm.
Khiến người ta không thể rời mắt.
*****
Edit: Đồng bách đọc có thấy văn cụt không? Sao ta đọc cứ thất cụt cụt kiểu gì :(
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro