Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28


Edit: Doll

Bình tĩnh đem bột cà phê xay mịn đổ lại vào trong bình, Yến Hoài từ trong tủ lấy ra túi cà phê hòa tan Ninh Sơ mua trước kia, tiện tay xé một gói, đổ vào trong cốc nước ấm khuấy lung tung, sau đó bưng cốc đi ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà trước mặt Bạch Tinh Lan.

Động tác nước chảy mây trôi, vô cùng lưu loát, không giả tạo chút nào.

Bạch Tinh Lan quét mắt nhìn bột vụ màu nâu đen còn chưa tan hết và chất lỏng nhạt nhẽo trong cốc, khẽ cười một tiếng, sương mù trong lòng bởi vì câu "đừng đùa giỡn như vậy" vừa rồi của Ninh Sơ mà trở nên nồng đậm hơn.

Hắn ngước mắt nhìn nhau với Yến Hoài, cả hai bên đều biết tâm tư của nhau, không che dấu chút nào với đối phương, một người trong mắt mang đao một người đáy mắt lạnh băng, ác ý cùng thân thiện tương phản mãnh liệt lại tỏa ra một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Mặc dù ở trước mặt Ninh Sơ giả bộ thanh lãnh lại ôn hòa, nhưng Yến Hoài biết mình không phải là người tốt lành gì, rất nhiều người trong giới này cũng đều biết, cho nên anh tự động đem Bạch Tinh Lan dám lộ ra ánh mắt như vậy ở trước mặt mình quy về loại 'không phải người thiện lương'.

Anh không đổi sắc lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Từ Vi: Đi điều tra vị đạo diễn mới ở đoàn làm phim của Ninh Sơ, họ Bạch.

Suy nghĩ một chút, lại thêm một câu: Đừng để Ninh Sơ biết.

Người ở giữa cơn bão cũng không cảm nhận được sóng ngầm xung quanh cậu bắt đầu trở nên kích động, mới vừa rồi nhịp tim Ninh Sơ bị loạn, adrenaline giảm xuống, thần kinh căng thẳng buông lỏng, sắc mặt lập tức uể oải đi.

Yến Hoài sờ trán cậu, liếc mắt nhìn thứ cậu cầm: "Sao thế này? Chóng mặt còn chơi điện thoại gì nữa? Có việc gì quan trọng mà giờ này còn phải xem?"

Nghe có vẻ như đang ám chỉ, ngữ khí còn rất nghiêm khắc.

Ninh Sơ choáng váng đến ngẩn người, đầu óc không xoay chuyển được, bị loại cảm giác quen thuộc này làm cho chấn động, nhất thời giống như trở lại trường trung học, lại trở thành đàn em bị đàn anh theo đuổi sau đó quản lí, hơi chột dạ đặt điện thoại di động ở bên cạnh, còn dùng ngón tay đẩy xa một chút.

Có chút đáng yêu, khóe miệng Yến Hoài không dấu vết gợi lên một chút cong nhẹ.

"Không chơi nữa..."

Bạch Tinh Lan: "..."

Thần sắc trên mặt hắn lại âm trầm thêm vài phần, cười, lời nói ra miệng mang theo sự châm chọc được ẩn giấu kĩ: "Đúng là mọi phương diện đều phải quản, phải trao cho anh giải thưởng hàng xóm tốt nhất Trung Quốc mới được."

Nhưng làm cho sắc mặt hắn càng thêm đen như than chính là, Yến Hoài căn bản không có thời gian cùng hắn âm dương quái khí, cũng không có tâm tình để ý tới hắn, thậm chí giống như là không nghe được những lời này, trực tiếp coi hắn như không khí, trầm mặt sờ soạng bên cổ Ninh Sơ trong chốc lát, liền xoay người lại đi vào phòng bếp lục lọi ồ đạc, một ánh mắt cũng không để lại cho hắn.

Tám phần lại đi lấy chút nước ngọt, mấy ngày nay Ninh Sơ đều đã quen, cậu cứ bị cảm sốt là đặc biệt dễ hạ đường huyết, luôn phải ăn chút đồ ngọt hoặc sôcôla , nhưng những lúc như vậy cậu không có tinh thần lại càng không thích nhai đồ, sau khi bị Yến Hoài phát hiện điểm này, thì cái gì muốn để cậu ăn cũng biến thành dạng lỏng cả.

Mà nhìn lâu, cậu liền bắt đầu cảm thấy bộ dáng Yến Hoài cúi đầu nghiêm túc làm đồ có chút thuận mắt, rất đẹp trai.

Một lát sau, thu hồi lực chú ý, Ninh Sơ mới hậu tri hậu giác phát hiện hô hấp của Bạch đạo bên cạnh bắt đầu thô nặng hơn.

Cậu quay đầu lại, sắc mặt đối phương rất khó coi, môi mím thành một đường thẳng, ngay cả khí chất quanh thân cũng tựa hồ thay đổi một chút, không có như ánh mặt trời giống mọi ngày mà nhiều hơn một phần âm trầm, ngực phập phồng, tựa hồ đang kiệt lực nhẫn nại cảm xúc gì đó.

Ninh Sơ nghi hoặc gọi hắn một tiếng: "Bạch đạo? Cậu không khỏe sao?"

Đối phương phảng phất như bị thanh âm của cậu làm kinh hãi, đột nhiên phục hồi tinh thần, trên mặt lộ ra một nụ cười gian nan che dấu cảm xúc : "A? Không, không sao... Chỉ đang nghĩ rằng lẽ ra hôm nay tôi không nên tới."

Đang nói mê sảng gì vậy?

Yến Hoài còn đang ở phòng bếp khua táy máy đồ đạc bông dưng khựng lại, đốt ngón ngón tay sắp bị bóp nát: Mẹ kiếp, đĩ chó!

"Nói cái gì vậy?" Ninh Sơ càng ngu người, cho dù quan hệ hiện tại của cậu với Yến Hoài còn đang ở trong tình trạng không rõ ràng, nhưng bạn bè tới thăm bệnh mà thôi, mới tới không bao lâu, sao lại tỏ ra đáng thương như vậy?

Cậu mơ hồ phát hiện có gì đó không đúng, nhưng cái đầu mơ mơ màng màng lại không tìm được ra một cái manh mối nào cả, chỉ nhìn hắn rồi khô cằn cười hai tiếng.

Sau đó trong lòng càng xấu hổ hơn.

Không biết vì cái gì, lúc còn cấp ba cùng Bạch Tinh Lan nói chuyện phiếm không bao giờ xuất hiện bầu không khí xấu hổ, nhưng vài năm sau gặp lại thì luôn như vậy, làm cho cậu hơi bài xích ở cùng một chỗ với người này.

"Uống một chút." Yến Hoài đến giải cứu cậu kịp thời, đặt chiếc cốc bên môi cậu.

Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim uống vài ngụm, điện thoại di động bỗng nhiên lại rung lên, trong nháy mắt cậu thiếu chút nữa cho rằng Bạch Tinh Lan lại có lời nói kinh người gì đó, cầm lên nhìn, mới phát hiện là Vương tổng gọi tới.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, đặt nước lên bàn trà, hướng về phía hai người một đứng một ngồi cười ra hiệu: "Tôi vào bên trong nhận điện thoại của sếp, hai người cứ tự nhiên đi."

Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi loại bầu không khí quỷ dị này, cậu lười lại quản hai người đàn ông kì kì quái quái này, nhanh như chớp trốn vào trong phòng ngủ.

"Vương tổng, có chuyện gì sao?"

"Ninh Sơ à, cậu bệnh rồi?"

"Vâng, một chút cảm lạnh, không phải là vấn đề lớn gì."

"À, được rồi, tối hôm sau có một bữa tiệc tư nhân, là do một công ty mới trong ngành tổ chức, tôi và Đường Ân đều phải đi, đến lúc đó cậu cũng phải đi cùng." Ngữ khí Vương Huyền không cho phép cậu cự tuyệt.

Cậu có chút hoài nghi, Vương tổng người này có thể tin tưởng, không giống với một số ông chủ công ty giải trí đam mê dẫn mối, người này rất thích sự tự do yêu đương, cũng cho cậu và nghệ sĩ trong công ty có quyền lựa chọn tuyệt đối.

Nghệ sĩ không muốn làm những chuyện này thì để cho bọn họ khéo léo đưa đẩy rồi lừa gạt một chút, không làm mất mặt ông ta và không tạo thành phiền toái lớn cho ông ta là được, sẽ không bắt người của mình làm chuyện gì ghê tởm, đương nhiên, vụ Ninh Sơ động thủ đánh người lần đó lại là chuyện khác.

Đối với Vương Huyền mà nói, chuyện kiếm tiền đều phải xếp sau 'trong lòng không có quỷ, sống thoải mái'.

Gặp được ông chủ như thế này, xem như là một trong những may mắn hiếm hoi của cậu trong mấy năm nay, Ninh Sơ tin tưởng bữa tiệc này khẳng định không phải là loại tụ hội kia, nhưng nghe như thế nào lại có chút kỳ quái nhỉ?

Một là loại diễn viên hạng bét như cậu rất ít có cơ hội tham gia loại hoạt động này, hai là...

"Công ty mới trong ngành? Là công ty của bạn ngài à?"

Bằng không tại sao phải mời một nghệ sĩ không tiếng tăm đi tới một công ty nhỏ?

"Cái này cũng không thể nói bừa." Cho dù không gặp được người, Ninh Sơ cũng tưởng tượng ra hình ảnh đối phương trợn trắng mắt, "Nếu đến lúc đó tôi không kết bạn được với người ta, chẳng lẽ cậu đi giật dây cho tôi à?"

"Được rồi, tôi hiểu rồi, Vương tổng, ngài không thể với tới người ta, không cần phải nói cạnh khóe như thế." Ninh Sơ bất đắc dĩ nói.

"Câm miệng, đến lúc đó không thể nói chuyện thì ít nói hai câu," Thanh âm bên Vương Huyền nghe giống như là đang đánh bài, các loại tiếng thúc giục, rất bận rộn, vội vàng muốn cúp điện thoại, "Đến lúc đó phái xe cho cậu, nhớ đẩy hết kế hoạch hôm đó đi."

Vừa nói xong, không đợi cậutrả lời, trong ống nghe cũng chỉ còn lại một loạt âm thanh bận rộn.

Ninh Sơ cầm điện thoại di động bĩu môi, cậu không thích mấy thứ này, nhưng đã nói đến nước này cũng chỉ đành đón khó mà lên.

Ở trong phòng ngủ lại ngây người một lát, đột nhiên nhận được một tin nhắn wechat của Bạch Tinh Lan.

-- Tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi thật tốt, kịch bản phim tôi sẽ đồng thời truyền một bản đến công ty cậu và hòm thư của cậu, sau khi cậu xem xong lại cẩn thận suy nghĩ thêm chút nữa.

Than ôi...

Tuy rằng cảm thấy mình có chút không biết tốt xấu, nhưng khi biết Bạch Tinh Lan đi rồi, trong lòng Ninh Sơ lại có chút thoải mái.

Trách thì trách bầu không khí sau khi khí tràng của hai người kia đụng vào nhau, thật sự làm cho người ta xấu hổ.

Cậu lén lút đi ra cửa phòng ngủ, trên sô pha phòng khách quả nhiên chỉ còn Yến Hoài, trên bàn trà còn có một cốc cà phê lạnh.

"Bạch đạo đi rồi sao? Hai người đã nói gì khi tôi vào trong đó?"

"Đi rồi, không nói gì, tôi không thích nói chuyện với người xa lạ." Yến Hoài bình tĩnh bưng cà phê vào phòng bếp đổ đi: "Sếp của em tìm em làm gì?"

Nghĩ thôi cũng biết Yến Hoài hẳn là lười cùng người khác nói nhảm thêm mấy chữ, Ninh Sơ nói: "Bảo tôi đi dự một bữa tiệc vào ngày mai, đúng rồi, ngày mai anh chuyển tới ở cũng đừng đến nhà tôi nữa, phiền toái. "

Một bữa tiệc?

Ánh mắt Yến Hoài lấp lóe, lông mày nhướng lên, lập tức ý thức được là buổi tiệc nào, chỉ là thời gian định ngày mở tiệc cũng quá sớm, hơi không hài lòng.

Nhưng người mợ hấp tấp của anh tổ chức tiệc, cho dù anh có bất mãn đến đâu cũng phải tổ chức đúng hẹn.

Đêm đó mưa phùn, Hàn Tu Ngôn theo Đường Ân từ nơi khác trở về từ sáng, Đường Ân cùng Vương tổng đi chung một chiếc xe, anh ta liền lái xe tới đón Ninh Sơ.

Một thời gian không gặp, Ninh Sơ ở trong mắt anh giống như gầy đi một chút: "Sao anh cứ có cảm giác như cậu vừa trải qua kiếp nạn vậy? Người gầy rộc đi rồi."

"Mở mắt nói dối nhá, rõ ràng em béo lên mấy cân."

Là Yến Hoài trực tiếp vỗ béo.

Nhưng sau đêm đó, bệnh dạ dày lại lặp đi lặp lại, gầy bớt đi cũng không có gì bất ngờ.

"Đừng nói em, lần này các anh về làm gì thế? Em nghe nói bộ phim kia của Đường Ân không phải là sẽ quay rất lâu à?"

"Vì bữa tiệc tối này, " Hàn Tu Ngôn nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ xe nối liền thành một đường thẳng nhanh chóng lướt qua, chậm rãi nói: "Một số người Đường Ân muốn kết bạn lần này sẽ tới, vốn cũng không ôm hy vọng gì, nhưng nghe nói công ty nhận được thiệp mời, vậy nên mới tìm cách xin hai ngày nghỉ bay trở về. "

"Ồ..."

Ninh Sơ cũng chỉ thuận miệng hỏi, cậu không quan tâm đến những chuyện này, thái độ đối với những chuyện này trong giới đều rất lạnh nhạt, không liên quan đến bản thân, cũng không quá muốn tìm hiểu.

Tuy rằng lời này của Hàn Tu Ngôn nghe có vẻ ông chủ phía sau công ty mới này hẳn là rất có bối cảnh, nhưng trong nhận thức của cậu, những thứ này đều không liên quan đến mình, chỉ là theo yêu cầu của Vương tổng nên đến tham dự một buổi tiệc mà thôi, trong bữa tiệc tối nhiều nhân vật như vậy, đại khái đều có mục đích riêng, sẽ không có người lãng phí thời gian kết giao với cậu, hẳn là không bao lâu nữa là có thể trở về.

Hàn Tu Ngôn quay đầu nhìn biểu tình trên mặt cậu trong chốc lát, bỗng nhiên hỏi: "Cậu không biết ông chủ của công ty mới này là ai?"

Ninh Sơ hơi sững sờ: "Là ai vậy? "

Biểu tình của cậu không giống giả dối, thật sự không biết.

Hàn Tu Ngôn chậm rãi lắc đầu, tâm tình phức tạp.

Thật ra khi anh biết thân phận ông chủ công ty mới, cùng với việc Hoan Duyệt nhận được lời mời yến hội, kết hợp với chuyện đã xảy ra trước đó, trong đầu anh liên tưởng đến một số thứ.

Dù sao Tần Uyển cũng là phu nhân của Yến Trình Hiên, cũng chính là mợ của Yến Hoài, mà lần này cong ty mới của bà đánh tiếng lớn như thế, còn tổ chức yến hội lôi kéo nhiều lão đại trong giới đến, Yến thị ở phía sau bỏ ra tài lực.

Theo lý thuyết, họ không nằm trong phạm vi được mời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro