Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tự (Chương số 0)



Tôi là Nhĩ Thuần, "Thuần" của "thuần khiết", lăn lộn trong giới nghệ sĩ kiếm ăn. Từng ngày trôi đi hết sáng rồi khuya không có nhiều xáo trộn gì lắm, đều ghê tởm cả.


Đứa con trai ở trong gương là cậu sao? Tái nhợt không sức sống, khắp người đầy rẫy vết bầm, nhưng chẳng thể phủ nhận trông cũng thật là quyến rũ. Thật nghiệt ngã, thật tội lỗi cho cái thân cậu, thật hổ thẹn cho cái tên Nhĩ Thuần.

"Lại đang mải nghĩ cái gì?" Phần bả vai của một thân hình khỏe khoắn xuất hiện bên cạnh Nhĩ Thuần rồi vòng tay ôm lấy cậu, tùy ý vuốt cơ thể trần trụi, thật nhanh đã tóm được từng nét biến hóa dù là nhỏ nhất trên gương mặt cực kì thanh tú trong tấm gương. Hắn cất lời hỏi, giọng nói khàn khàn cuốn hút: "Tự thấy mình ra sao?"

"...Không ra gì, một thằng đê tiện rẻ rúng khiến người ta buồn nôn". Dửng dưng đối diện với mình trong gương mà cười lạnh, cứ như đang mỉa mai một kẻ khác. Đây là thái độ duy nhất của Nhĩ Thuần, cậu chán ghét chính bản thân, không ai có thể ngờ khi ánh đèn sân khấu tắt cậu là cái đức hạnh gì- có dùng tất cả mọi từ ngữ tục tằn thối nát trên đời đem ra so cũng không phải nói quá.

"Hừ, hiểu là tốt, tự trổ tài đi". Người phía sau cười nhạt, đặt sợi dây trói bằng da vào tay Nhĩ Thuần. Khi kẻ khác chơi có lẽ những thứ ấy chỉ đóng vai trò là phụ kiện trang trí, còn Nhĩ Thuần đem vẻ nóng bỏng thổi bùng lên lộng lẫy, thiêu cháy lòng người.

"A... Ưm..." Nhĩ Thuần cười đến thê lương, nâng lên dương vật được xỏ một cái vòng bạc, không cần nói cũng biết tượng trưng cho điều gì- sa đọa và cúi đầu thuần phục. Cậu cắm cúi tự buộc thứ ấy của mình lại một vòng rồi hai vòng. Đau ư? Tất nhiên là có, nhưng cậu ta cũng không biết lối xử trí, cậu ta đã hết thuốc chữa, cậu ta là cái giống đàng điếm tự chơi mình đã đủ ướt rũ rượi, kệch cỡm khó coi.

"Thứ vô dụng này có hãm được tính dâm của em không?" Cánh tay đưa ra ghì sát thân thể gầy gò vào ngực, bàn tay thoăn thoắt tiếp tục việc đang dang dở của Nhĩ Thuần, ở ngay phần gốc của cậu xấu xa buộc ba vòng dây, tiếng rên bên tai ngọt ngào tới nỗi làm hắn muốn dựng tóc gáy. Hai bìu bị dây thừng chà xát sưng đỏ bóng lên, hắn búng chiếc vòng bạc đầy tính sỉ nhục, đây là món quà sinh nhật hắn tặng Nhĩ Thuần mười tám tuổi. Ha ha, cậu trai này chính thức làm đồ chơi cho hắn từ đó. Lại đắc ý hỏi: "Giờ thì cảm giác thế nào, hả?"

"Ư... Đau... Chặt quá..." Vừa định sờ vào nơi đó, cái tay xấu xa kia đã dùng sức vân vê chiếc vòng, Nhĩ Thuần ý thức được mình chẳng tài nào kháng cự, vốn cậu cũng không định chống đối gì. Đằng thẳng ra cậu là một sinh vật dâm dục, vì thế ngoan ngoãn đưa hai tay ra phía sau, cố duỗi thẳng người, hít lấy từng hơi sâu, không hề kiêng dè kêu ra tên của người đàn ông kia: "I.K... Aah..."

Âm sắc thật khêu gợi, khắp ngõ ngách trong người đang gióng chuông cảnh báo đừng u mê sâu quá, nhưng phát ra miệng lại rõ ràng thành tiếng đòi yêu chiều. Mi hết đường chữa trị thật rồi Nhĩ Thuần ơi.

"Diễn thiếu tự nhiên, sẽ không ai thương xót đồ khốn em đâu. Quỳ xuống." tiếng nói của I.K vọng từ trên cao, mấy câu xin xỏ của Nhĩ Thuần hắn nghe không lọt. Chúng không có chút thật tâm nào, thân thể Nhĩ Thuần căn bản đâu cần có trắc ẩn gì với hắn, cậu như con mèo đến kỳ động dục, sẵn sàng mở chân mọi lúc mọi nơi.

"Người ta đang bắt đầu nghi ngờ... " Miệng nói, Nhĩ Thuần vẫn ngoan ngoãn cong đầu gối quỳ úp sấp, giống tư thế của một con chó cái, thậm chí so với chó còn nịnh nọt hơn, dùng cánh tay đỡ cằm, toàn bộ nơi riêng tư nâng lên thật cao, chật vật cỡ nào cũng không để ý. Anh ấy không nhìn bộ dạng của mình, nhưng mình quen rồi mà, sáng sớm nào mình cũng đều trình diễn màn này ít nhất một lần. Ngón tay khoan thai của người kia không hề báo trước cứ thế thẳng tiến vào sâu trong nụ hoa của cậu, anh ấy muốn làm kiểu gì? Cứ ngoan nghe theo đã, cơ thịt dịu dàng đàn hồi mút lấy, hai ngón tay không chút lưu tình ma sát rồi căng ra một lối vào mềm mại... Khó chịu quá, bộ phận phía trước đã cứng muốn nổ tung, ngay thời điểm cậu cảm thấy khó thở muốn mở miệng lên tiếng thì có một vật to lớn xuyên vào, là một thứ đạo cụ cứng và lạnh ngắt, lỗi giác bụng mình đột ngột bị nhồi đầy đau quặn bức điên cậu hay đúng hơn là thứ hưng phấn bệnh trạng khiến cậu không kiềm chế được: "Không... Xin anh... Aa..."

"Này bé Thuần, em có biết giữ giá không, nói tôi nghe làm sao lại hèn mọn thế này? Xem ra phải dạy bảo nghiêm túc hơn". Kéo Nhĩ Thuần đang nằm ngay đơ như sắp dính trên mặt đất lên, I.K cầm dụng cụ có hình bốn cái vòi thô kệch xoắn vào nhau thành một khối đáng sợ từ trên giá đưa đến bên bờ mông trắng mịn tựa sứ của Nhĩ Thuần, nhét lút cán vào trong lỗ nhị hồng tươi như màu lựu chín. Nhĩ Thuần hình như sắp lả, món đồ chơi nhỏ của hắn đêm trước còn chưa được nghỉ ngơi tử tế, nên đã không chịu được rồi. Hắn khẽ ôm lấy Nhĩ Thuần, chỉ có thế thôi.

"Aa... Không..." Nhĩ Thuần mê tơi rên xiết, cậu phản ứng chậm thì trò chơi của I.K cũng không nể nang. Dây thừng quấn chặt thân dưới của cậu, bóp eo hông đến sắp không thở được, khó chịu nhất là dương vật kia. I.K có nghịch ngợm nó một chút, căn bản không xem nó là bộ phận trên thân thể cậu, thứ yếu ớt như vậy mà bị dùng dây thừng buộc chặt cứng rồi thắt nút lại, dán sát vào da bụng dưới mạng thừng đan xen. Khi kiệt tác nghệ thuật ấy hoàn thành, Nhĩ Thuần nằm nghiêng trên giường cùng mớ chăn hỗn độn như dáng người mẫu trong mấy bức họa, sức lực kêu ca chẳng còn, hình như cậu còn khóc, nước mắt chảy dài mãi thôi.

"Ngoan, em nhớ kĩ không được bỏ thứ dưới này ra, cũng không phải em chưa từng trải nghiệm hình phạt của tôi". Miết lên hạ thân được trói chặt của Nhĩ Thuần, da thịt trắng trẻo hiện lên những vết màu đỏ thật đẹp đẽ vô ngần, một miếng ngon như vậy trong cái giới này ai mà không thèm nhỏ dãi chầu chực mong một lần có cơ hội cắn xé? Tay kéo tóc Nhĩ Thuần, I.K hung dữ nói: "Nhớ lấy! Đừng để kẻ khác chạm vào em!"

"Em xin nghe... Chắc họ... cũng biết rồi..." Nhĩ Thuần run run, đời mình không có I.K thứ hai đâu, cậu sẽ lại làm con rối gỗ bị giằng giật qua lại, mặt mũi áo quần nhàu nát hết. Trong lòng chua xót, Nhĩ Thuần cười thảm đạm... Ơn này làm thế nào đây? Cà nhắc tìm lại quần áo mặc lên, lớn đến chừng này nhưng cậu mặc quần áo không phải vì lễ nghi xã hội, mà để che đi thân thế ti tiện hạ lưu của mình.

Nhĩ Thuần đứng không vững được I.K ỡm ờ ôm ra ngoài, vậy mà lại thấy khoảnh khắc này hạnh phúc vô bờ bến, lúc nào tâm trạng I.K tốt Nhĩ Thuần đều sẽ hưởng được nhiều cưng chiều ấm áp hơn, thế là đủ. Nhĩ Thuần không mơ gì xa xôi quá, cậu yêu người đàn ông tên I.K này, nói ra chắc chẳng ai ngờ, nhưng thật đấy. Trên tất cả thì I.K cũng tin.


Không ai hiểu nổi thứ tình cảm rối ren và lặng lẽ giữa họ, nhưng thực chất nó đủ để gọi thành tên, là ái tình. "Tình yêu chân chính vốn dị hình dị dạng" (*), I.K giải thích, đây là ngạn ngữ của triết gia phương Tây. Lúc đó cậu nằm trên giường khóc lên như trẻ con, lí do đơn giản vì I.K nói thế nghĩa là hắn thương cậu... Thật thỏa mãn quá. Nó như một cú nổ mạnh đánh vào cái cuộc đời này của cậu. Nếu cuộc đời đã tuyệt vọng sẵn, cần gì phải sợ vấp ngã hay thất vọng khi trượt dài thêm xuống vực sâu.

"Đi thôi, chắc tôi sẽ đón em muộn một chút". Đến cuối cùng vẫn là mình không giả bộ được mãi phải mềm lòng thôi, I.K lắc đầu tự cười nhạo, Nhĩ Thuần đi đứng lảo đảo chực ngã làm tâm hắn nao lên chút cảm xúc thương thương, nhưng điều này là cấm kị thể hiện ra, sự cao ngạo của hắn không cho phép.

"À I.K này, hôm qua... em nằm mơ thấy mẹ..." Nhĩ Thuần cúi mặt gượng cười, mới bước được bước đầu tiên từng tấc cơ thể đã đau đớn khó nhịn, đi một chút là đau một phần thêm một phần kích thích, cậu đúng là cái đồ biến thái, bị chơi đến liêu xiêu cả người rồi mà cứ thấy vui lâng lâng. Cậu bị thương, do I.K làm? Là anh ấy đó.

"Đừng nhắc con mụ khốn kiếp kia với tôi. Em cũng giống bà ta mà nhỉ? Để yên đấy, tối về tính sổ em tiếp". Đóng cửa xe, I.K lái đi nhanh như một cơn lốc, để lại Nhĩ Thuần bị hút mất hồn.


"I.K... em yêu anh".

Mắt trông theo bóng dáng chiếc xe dần khuất phía cuối phố, nét cười của Nhĩ Thuần càng sâu. Thân thiết hòa hợp đến độ không thể tưởng tượng được cậu ta đang nín nhịn những nỗi khổ ra sao, càng không ngờ đến cậu lại đang được hưởng yêu thương ngọt ngào hết mực. Bọn họ... tự mua dây buộc mình, ha ha.


Bi kịch. Hết thảy đều là bi kịch. Từ thế giới, từ nhân sinh, từ mọi guồng nhịp vận hành cuộc sống, đến khi buồn thương đau khổ cũng sẽ thành đương nhiên thôi.






_____

(*) Nguyên văn: 真正的爱是畸形的 True love is deformed. Nghĩa tương đương với "Thương nhau củ ấu cũng tròn" (vế sau: ghét nhau quả bồ hòn cũng méo) trong tiếng Việt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro