🍒 Chương 18.2 🍒
🍒 Edit: Miahem
Trịnh Tây Tây không nhịn được, trộm đá anh một cái.
Đây là đang nói cái gì, cô lớn lên tóc dài như vậy, lại học vật lý, về sau làm sao cô lại cho phép mình bị rụng tóc được chứ.
Cố Duẫn nhẹ nhàng cười một tiếng.
Ba Trịnh ước gì Trịnh Tây Tây cùng Cố Duẫn kết thân hơn càng hay, tốt nhất là có thể đi đến mức tên hai người về chung một cuốn sổ hộ khẩu, tự nhiên ông sẽ không nói gì nữa.
Mẹ Trịnh không phải cái gì cũng đều không hiểu, xem phản ứng của ông ấy liền biết tính toán trong lòng ông, cũng theo đó im lặng không nói gì.
Tuy nhiên, Trịnh Hoài nghe xong câu này lại có thêm suy nghĩ hơn nữa.
Anh ta không biết việc bói toán rốt cuộc là thật hay giả, nhưng anh biết sự thật là trước khi mẹ Cố Duẫn qua đời đã mang thai rồi, nếu không phải đột nhiên tai họa bất ngờ ập tới, Cố Duẫn vốn đã có em trai hoặc em gái.
Hiện tại Cố Duẫn cùng Trịnh Tây Tây ỏ chung một chỗ hợp ý nhau đến vậy, nói không chừng có thể đền bù tiếc nuối trong lòng anh, đây cũng coi như một chuyện tốt.
Sau khi lên xe, Trịnh Tây Tây hỏi: "Chuyện bói toán là giả chứ gì."
"Khi còn nhỏ, thật sự là có người bối cho anh một quẻ." Cố Duẫn thờ ơ mà nói, "Nói mệnh anh sẽ gặp một tai họa, muốn anh mua một dây chuyền bằng ngọc bích mà ông ta đưa cho."
"Sau đó thì sai?" Trịnh Tây Tây hỏi.
Cố Duẫn "Hừ" một tiếng, "Giả danh lừa bịp mà thôi."
Càng là người giàu có bao nhiêu, sẽ càng tin vào những điều siêu hình bấy nhiều, muốn dùng hết mọi biện pháp lưu lại những thứ hưng thịnh trước mắt. Ba Cố Duẫn thật sự vì anh mà mua một miếng ngọc bình an, nhưng kết quả đương nhiên là không có tác dụng gì.
Tai họa trên đời này không phải đều do chính tay con người tạo ra sao, mang theo người một miếng ngọc bội thì có ích gì.
Hai người rời khỏi nhà Trịnh, Cố Duẫn lái xe, khi đi ngang qua trung tâm thương mại thì dừng lại: "Chúng ta đi mua sắm chút đồ đạc trong nhà đi."
Trịnh Tây Tây đi theo xuống xe.
Đây là một trung tâm mua sắm lớn, tập trung nhiều người, từ tầng 1 đến tầng 2 có một siêu thị lớn trải dài cả hai tằng, lầu một là các cửa hàng trang sức và sản phẩm đến từ các thương hiệu xa xỉ, đi lên trên còn có nhiều quầy hàng khác nữa.
Hai người đến siêu thị lớn ở tầng một trước.
Cố Duẫn vừa đẩy xe vừa truyền thụ kinh nghiệm cho Trịnh Tây Tây: "Nhìn thấy thích cái gì cứ lấy món đó, không cần biết giá bao nhiêu cứ chọn thứ tốt nhất trong đó, thứ tốt nhất hiển nhiên sẽ là thứ đẹp nhất,thứ đẹp nhất sẽ là thứ đáng mua nhất."
"......"
Cố Duẫn đẩy xe đi về phía trước, trước tiên đi lấy sữa sữa, mua cho Trịnh Tây Tây vị dâu tây.
Đi ngang qua khu vực bán thú bông, hỏi Trịnh Tây Tây: "Em có muốn một con thú nhồi bông không?"
Cố Duẫn tự hỏi tự trả lời: "Một đứa trẻ 18 tuổi, khẳng định sẽ thích nó."
"Anh nhớ là em rất thích mấy thứ sáng lấp lánh." Cố Duẫn nói chính là con mèo may mắn mà Trịnh Tây Tây lấy đi từ chỗ anh.
Tự cho là nắm bắt được gu thẩm mỹ của Trịnh Tây Tây, cho nên Cố Duẫn tự mình chọn cho cô một đống thú bông đủ loại màu sắc, thiếu chút nữa làm mắt của cô bị mù màu.
Trịnh Tây Tây đành chính mình động thủ, để cứu vớt hai đôi mắt của bọn họ
Đi ngang khu vực âm thanh, Cố Duẫn hỏi: "Có muốn tai nghe không...... loại này chất lượng âm thanh tốt hơn nè, có thể mua."
"Em thích loại có âm bass hơn không? Về khoản này thì loại tai nghe này dùng ổn hơn, chất lượng âm thanh xuất sắc, hơn nữa cũng thuận tiện mang theo, em có thể mang đi học......"
Đi ngang qua quầy hàng bán đồ chơi, Cố Duẫn cầm lấy một khẩu súng đồ chơi với thiết kế kì quặc chĩa về phía Trịnh Tây Tây giả bộ nã đạn, đột nhiên khẩu súng phát ra tiếng kêu của con vịt "Cạp cạp cạp", dọa Cố Duẫn giật mình.
Trịnh Tây Tây cười to: "...... Ha ha ha."
Cố Duẫn đem súng bỏ vào xe đaya: "Ừm, em gái thích, nên mua."
Trịnh Tây Tây: "......"
Chờ hai người từ siêu thị đi ra, cả một chiếc xe chất hàng đống túi đồ lộn xộn.
Trịnh Tây Tây thật là khâm phục: "Anh Cố Duẫn, anh chắc không thường xuyên đi siêu thị chứ gì."
Nếu không, trong nhà thế nào lại không đủ mấy vật dụng tiện ích bình thương như vậy.
Cố Duẫn khiêm tốn nói: "Cũng ổn."
"......"
Trong siêu thị có dịch vụ giao hàng cấp tốc, Cố Duẫn cũng đăng kí một gói cước, ngay sau khi hai người về đến nhà, hàng hóa cũng đã được chuyển đến.
Nhìn đống đồ chất đống ở cửa, Trịnh Tây Tây cảm thấy hơi đau đầu.
Đại thiếu gia Cố Duẫn vừa thấy liền không biết anh am hiểu công việc thu dọn đồ đạc rồi, Trịnh Tây Tây lập tức gánh vác trách nhiệm nặng nề, bằng không chờ đến khi Cố Duẫn hứng thú mới làm, cũng không biết phòng ốc còn có thể ở được hay không nữa.
Trịnh Tây Tây bước tới, trước tiên đại khái phân loại đồ đạc, sau đó tìm một chỗ để đặt chúng xuống.
Đồ đạc quá nhiều, công chuyện cần làm cũng nhiều, Trịnh Tây Tây chạy ngược xuôi, chạy trái, chạy phải.
Nếu đang lái xe với tốc độ gấp đôi bình thường, hẳn là có thể nhìn thấy dư ảnh của Trịnh Tây Tây lên xuống liên tục giữa các khu vực, cuối cùng ước chừng sau hơn nửa giờ, cô rốt cuộc cũng thu dọn ổn thỏa hết đống đồ đạc kia.
Trịnh Tây Tây tê liệt ngã xuống ghế sô pha.
Cố Duẫn đi vào thư phòng tiếp một cuộc điện thoại, lại ở trong đó trì hoãn một khoảng thời gian, sau khi đi ra thì phát hiện mọi thứ đã được thu dọn.
"Em thu dọn toàn bộ sao?" Cố Duẫn hỏi.
Trịnh Tây Tây ôm gối gật đầu không còn chút sức lực nào: "Chậc chậc, em mệt quá."
"Tây Tây, trong nhà là có người giúp việc mà." Cố Duẫn nói, "Cứ để đồ đạc ở đó, sẽ có người đến thu dọn thôi."
Cố Duẫn không thích có người ngoài trong nhà, ngoại trừ thời gian dọn dẹp cố định, bọn họ sẽ không xuất hiện vào những thời điểm khác, nhưng bọn họ sống ở ngôi nhà nhỏ phía sau nơi này, chỉ cần anh đến nhấn chuông gọi qua là bọn họ sẽ đến ngay lập tức. Nhưng những điều này cô lại không biết.
Nghĩ đến kết quả làm việc nửa giờ của mình, Trịnh Tây Tây nhàn nhạt nói: "Vậy thì anh cần phải nói sớm hơn chứ."
"Là lỗi của anh được chưa." Cố Duẫn cười nói, "Anh quên mất hiện tại trong nhà có một cô thôn nữ."
Trong đầu Cố Duẫn đột nhiên xuất hiện hình ảnh Trịnh Tây Tây giống như con quay, xoay người khắp nơi sắp xếp đồ đạc, tự mình mỉm cười hạnh phúc không lý do.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro