Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7 + 8

Chương 7

Cẩu Ngôn bưng một bát thuốc khập khiễng bưng tới trong phòng cho Thẩm Thanh Thu.

Hắn hiện tại vẫn nơm nớp lo sợ.

Hôm qua khi hắn vừa trở về đã thấy trên cổng có dính máu, nhanh chóng chạy vào trong phòng, nhìn thấy Thẩm Thanh Thu cả người toàn máu, bị doạ sợ vỡ mật

Nói ra thì khổ không thể tả, hậu cung của Quân Thượng vốn rất phức tạp, thế mà lần này hắn còn phải lội xuống nước đục.

Tối qua có tôi tớ của một vị phu nhân nào đó phái đến, nói là có chuyện quan trọng cần giao cho hắn. Cẩu Ngôn tuy nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng chỉ cho là mấy người họ nghe bóng nghe gió muốn biết người đẹp Quân Thượng giữ trong kim ốc là ai, thầm nghĩ mình để mắt là được, trước kia không phải việc này chưa từng xảy ra, cũng không phải chuyện lớn. Dù sao các phu nhân luôn âm thầm đấu đá, tranh sủng là chuyện thường ngày, chỉ cần Quân Thượng mắt nhắm mắt mở cho qua là được.

Nhưng khi hắn vui mừng trở về, vạn vạn lần đều không nghĩ tới mấy nàng ta sẽ đánh Thẩm Thanh Thu, nội viện hỗn loạn, nghĩ lại, còn có thể không hiểu sao? Cẩu Ngôn đập đùi ân hận không kịp.

Nếu sớm biết kết quả như vậy, hắn đã dùng hết mọi lí do dể từ chối không đi. Dù sao hắn cũng là được Quân Thượng đặc biệt phân tới chăm sóc Thẩm Tiên sư, Quân Thượng cũng đặc biệt dặn dò, các phu nhân kia có làm loạn thế vào, cũng không dám trái lời Quân Thượng.

Cẩu Ngôn tát mình một cái, không tuân thủ quy tắc của hạ nhân, gặp lợi mở mắt, làm Thẩm Tiên sư vô cớ bị thương, đánh cho năm mươi gậy cũng đáng đời!

Tối qua Cẩu Ngôn run sợ trong lòng mà thoa thuốc cho Thẩm Thanh Thu, những loại thuốc ha quý báu, kì hoa dị thảo thu thập được mấy năm nay, chỉ cần có thể dùng đều mang ra, chỉ mong sao vị đại nhân này mau khoẻ.

Vết thương trên người hồi phục rất nhanh, y phục che đi nhìn cũng không khác bình thường. Nhưng để Cẩu Ngôn muốn hộc máu chính là, trên mặt Thẩm Thanh Thu có một vết thương vừa dài vừa sâu.

Vết thương nghiêm trọng này, lại còn nằm ở nơi mẫn cảm, chỉ dựa vào chữa trị bình thường rất khó, không cẩn thận sẽ huỷ dung mạo, đến lúc đó Quân Thượng trách phạt, hắn đến nơi để khóc cũng không có. Bây giờ chỉ có thể trông ngóng đống thuốc của hắn có tác dụng, hoặc Quân Thượng tự mình quản, như vậy thì có thể vui vẻ rồi.

Cẩu Ngôn tâm tư xoay chuyển trăm lần, đến trước cửa phòng, thấy cửa mở rộng, bên trong có tiếng động, thầm giật mình, sợ lại có vị phu nhân nào tới kiếm chuyện, vội vàng rảo bước vào trong.

Vừa nhìn qua hồn hắn liền bay ra ngoài, bây giờ chỉ hận không thể móc mắt mình ra.

"Cút ra ngoài."

Lạc Băng Hà đè trên người Thẩm Thanh Thu, nói một câu nhẹ nhàng liền doạ Cẩu Ngôn một thân mồ hôi lạnh, thuốc cũng không dám thả, vội vàng đóng cửa phòng rời đi.

Đến tận khi ra khỏi sân, Cẩu Ngôn vẫn chưa tỉnh táo lại. Một câu kia vừa rồi của Quân Thượng băng lãnh, quỷ khí âm trầm, giữa ban ngày cũng có thể hù chết người. Lại nhịn không được cảm khái, tâm tình gần đây có thể so với núi, lúc lên lúc xuống, trầm bổng chập trùng. Mỗi lúc hắn nghĩ việc sắp xong, thì lại càng hỏng bét, đáng sợ hơn là, thời gian này chỉ mới bắt đầu.

... ... Hắn đã muốn về nhà lấy vợ.

"Thẩm Thanh Thu, có phải ta đã quá dung túng cho ngươi." lạc Băng Hà rốt cuộc bỏ đi lớp mặt nạ ôn nhu dễ gần, thanh âm băng lãnh lại nguy hiểm, đồng tử và ấn ký giữa trán cũng đỏ tươi dị thường, tựa hồ khát máu ngang ngược.

Thẩm Thanh Thu nhìn dấu tay trên má trái Lạc Băng Hà, nhìn thẳng vào mắt hắn không hề né tránh, mỉm cười nói: "Giữ không nổi để nữ nhân của mình đi cắn người, ngươi không truy cứu nhưng thật ra lại muốn, nàng ta trả không được , thì ngươi thay nàng ta chịu. Thế nào? Mùi vị thế nào hả tiểu súc sinh? Có muốn thử lại lần nữa hay không?" Nói xong thật sự duỗi tay cạnh má khác của Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà cười lạnh, khi Thẩm Thanh Thu kịp phản ứng, đã nghe rắc một tiếng, da đầu y tê rần, Lạc Băng Hà buông tay ra hai cánh tay y liền mềm mại rủ xuống.

Cảm giác bắt đầu trỗi dậy, đau đớn kéo dài không dứt, rõ ràng chỉ gãy cánh tay, lại đau khắp cơ thể.

Trán Thẩm Thanh Thu rịn một tầng mồ hôi, nhưng y nhịn hết lần này tới lần khác không rên một tiếng.

Lạc Băng Hà hung hăng tát y một cái, tay kia giữ cằm y, lực đạo như hận không thể bóp nát, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta còn nhiều cách để trị ngươi, Thẩm Thanh Thu, ngươi nên hiểu rõ hoàn cảnh của mình bây giờ, chỉ là một tù nhân, mặc ta đùa giỡn."

Thẩm Thanh Thu đau đến mồ hôi lạnh ròng ròng, vẫn châm chọc nói: "Vẫn không bằng ngươi, thứ tiện chủng không ai cần, không bằng heo chó... ... Ngươi... ... Cút đi!"

Thẩm Thanh Thu chưa mắng xong, Lạc Băng Hà đã không chút khách khí xé rách y phục y, cơ thể toàn vết thương, ánh sáng chiếu tới nhìn không sót cái gì,

Vết thương hôm qua khó khăn lắm mới kết vảy, cũng may là thuốc tốt, vết thương đã không còn quá đau.

Thẩm Thanh Thu gãy đi cánh tay, hai chân cũng bị Lạc Băng Hà chế trụ, chỉ còn èo có thể dùng lực. Thế nhưng hai cánh tay đau đớn không thôi, cho dù không cam lòng cũng chỉ có thể mềm nhũn trên giường mặc người chém giết.

Thân thể không thể động, ngoài miệng lại không chịu dừng.

Thẩm Thanh Thu nhiều năm mắng Lạc Băng Hà là tiểu súc sinh, mắng đến trong lòng vui vẻ, há miệng ngậm miệng đều có thể mắng.

"Tiểu súc sinh không phải cũng thấp kém? Ngươi kéo ta về làm gì?! Không phải do quá lâu không ai đánh chửi ngươi sao?!"

Lạc Băng Hà dời tay xuống, bóp chặt cổ Thẩm Thanh Thu, thần sắc dữ tợn, nói: "Ngươi nói cái gì?! Hửm?! Ngươi còn có thể làm gì ta?! Cùng lắm chỉ có giá trị trên giường mà thôi! Đừng có khiêu khích kiên nhẫn của ta Thẩm Thanh Thu!"

Đau đớn trên người Thẩm Thanh Thu đã thâm nhập cốt tuỷ, há miệng thở dốc lại bị bóp cổ, sắc mặt tái mét, chỉ có thể hồ hồ thở dốc, thần trí bắt đầu tan rã.

Hơi nước dâng lên trong mắt, thiếu khí cực độ, hai mắt đỏ lên, thoáng chốc, Lạc Băng Hà trên thân như chặn lại lưu thông máu.

Khi y tưởng như sắp chết, Lạc Băng Hà mới buông tay ra, Thẩm Thanh Thu ngoài há miệng thở dốc đều không làm gì được. Y hút từng ngụm khí, hút đến trong phổi như bị đâm vào, đau chết đi sống lại, cũng không dám dừng. Bên tai ong ong, trước mắt tối sầm.

Khí tức ấm áp khiến người sợ hãi vang lên bên tai, màng nhĩ Thẩm Thanh Thu chấn động muốn rách.

Lạc Băng Hà bên tai Thẩm Thanh Thu nói: "Thẩm Thanh Thu ngươi cũng nên biết bộ dạng của mình bây giờ, ta tuỳ tiện đều có thể chơi chết ngươi, nếu ngươi không trân trọng cái mạng chó của mình, ta cũng không phiền lại lấy đi lần nữa. Chỉ là, nỗi đau kia, lại nhận lấy một lần." Nói xong hung hăng cắn vành tai Thẩm Thanh Thu.

Hô hấp Thẩm Thanh Tu dần bình ổn, thân thể khống chế không nổi lắc một cái, nội tâm tê tâm liệt phế kêu gào: "Đương nhiên là muốn sống! Mạng này là của ta, chỉ ta mới được khống chế! Không ai có thể cướp đi! Không một ai!"

Lạc Băng Hà hiển nhiên đã mất kiên nhẫn cùng Thẩm Thanh Thu quần nhau trước đó, trực tiếp cởi quần, bế Thẩm Thanh Thu lên, đỡ lấy dương vật hướng vào cửa huyệt khép chặt đi vào.

"A... ..."

Vật cứng rắn nóng hổi đâm vào, không hề bôi trơn, mới vào một chút, Thẩm Thanh Thu đã có cảm giác bị xé rách.

Rõ ràng cánh tay đau hơn, thế nhưng nơi tư mật bị đâm vào lại cho y cảm giác truyền đến từng sợi thần kinh.

Vật to dài sau lưng, ma sát qua huyệt thịt mềm nóng, Lạc Băng Hà còn đưa tay mở hai cánh mông y, hạ thân ưỡn lên, đem toàn bộ tiến vào bên trong Thẩm Thanh Thu. Hắn thậm chí còn ác liệt di chuyển, giống như muốn chen cả hai viên cầu vào trong.

Thẩm Thanh Thu cắn bả vai Lạc Băng Hà, khắc sau bị Lạc Băng Hà túm tóc nhấc lên, trên môi đau nhức kịch liệt, bị Lạc Băng Hà cắn rách.

"Súc sinh..." Nội bích Thẩm Thanh Thu nóng không chịu nổi, hạ thân bị cưỡng ép xâm phạm rỉ máu.

Lạc Băng Hà không chút lưu tình, tiến công mạnh mẽ. Thẩm Thanh Thu bị hắn ôm chặt, vết thương trên người bị tay Lạc Băng Hà ma sát qua vỡ ra không ít, máu tươi lan tràn. Hạ thân bị xé rách nghiêm trọng, nhục bích sưng đỏ, lớn hơn một vòng, siết chặt, giữ lấy dương vật đang không ngừng ra vào. Toàn thân y vừa đau vừa ngứa, bên trong bị kịch liệt va chạm, chỉ có thể nhỏ giọng hít khí, toàn thân phiếm hồng, cùng máu rỉ ra, thê thảm cực kỳ, dâm mỹ hỗn loạn.

Khoé mắt Thẩm Thanh Thu hơi cay, hốc mắt nong nóng, như muốn khóc. Nhưng dù bị đối xử thô bạo, nhục huyệt vẫn bị chà sát tới co rút, dù chủ nhân không nguyện ý vẫn co rút, không biết là muốn vào sâu hơn, hay muốn khước từ.

Việc bạo ngược kéo dài thật lâu, tốc độ của Lạc Băng Hà mới chậm lại, đem nước từ nơi hai người kết hợp rỉ ra bôi lên bắp đùi Thẩm Thanh Thu, đùa cợt nói: "Đến cùng là ai tiện, ta hay sư tôn."

Khoé môi Thẩm Thanh Thu còn vương nước miếng không biết của ai, hô hấp nặng nề, toàn thân nóng lên, vẫn không nuốt nghẹn ngào trả lời: "Tất nhiên... ... Là ngươi.... Ân...."

Lạc Băng Hà đã phát tiết từ lâu, hơi tỉnh táo lại, không cùng y so đo, lại là bộ mặt ôn nhu cười, động hạ thân cũng chú ý cảm giác của Thẩm Thanh Thu, nếu không phải cả người Thẩm Thanh Thu đều dính máu, cảnh tượng sẽ giống như vuốt ve an ủi.

Thẩm Thanh Thu bị Lạc Băng Hà cưỡng chế đạt tới cao trào, cảm giác vừa nhục nhã vừa buồn nôn không cách nào hoàn hồn, cảm thấy Lạc Băng Hà ôn nhu đỡ đầu y dựa vào vai, ôm cả lưng của y, nhẹ giọng dụ dỗ: "Ngoan ngoãn không phải tốt rồi sao? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ đối tốt với ngươi."

Thẩm Thanh Thu cảm thấy buồn nôn nhất là khi Lạc Băng Hà dùng cách dỗ nữ nhân với y, chỉ là một súc sinh, lại nghĩ mình là vật gì khó lường, thật muốn cho hắn mấy cái tát.

Thế nên Thẩm Thanh Thu không khách khí hừ một tiếng.

Khắc sau thế giới liền chao đảo, y bị hung hăng ấn về trên giường, Lạc Băng Hà gác hai chân hắn lên khuỷu tay, biểu lộ âm tàn, hạ thân không ngừng di chuyển, tận khi bên trong Thẩm Thanh Thu chứa đầy tinh dịch, lâm vào hôn mê.

Chương 8

Edit + Beta: Chu

"Sư tôn tỉnh rồi?"

Ánh sáng có hơi chói mắt, Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng duỗi ra tay còn đang bủn rủn che mắt lại. Đầu đau muốn vỡ, nhiệt khí trong cơ thể vẫn chưa hết, hô hấp còn nóng rực. Cơ thể dấp dính mồ hôi, da thịt dán vào áo mỏng càng làm người khó chịu.

"Ta ngủ bao lâu..." Đầu Thẩm Thanh Thu choáng váng, cổ họng khô khóc, giọng nhỏ nhẹ.

Lạc Băng Hà đỡ nửa người Thẩm Thanh Thu dậy, cởi giày trèo lên giường, ôm y vào trong ngực, tay vòng xuống cánh tay y, đưa nước cho y uống, trả lời: "Nói thì, khoảng hai ngày ba đêm."

Nước ấm, làm trơn cổ họng. Nhưng cả người Thẩm Thanh Thu nóng như cái lò, nước ấm như vậy lại thấy bỏng, y uống hai ngụm liền nhíu mày không uống nữa, bất mãn nói: "Ta muốn uống nước lạnh, nước này nóng quá."

Lúc này mới nhận ra bị Lạc Băng Hà ôm lấy, lập tức đẩy hắn ra.

Lạc Băng Hà không có phản ứng gì, sờ trán y, nói: "Hết sốt rồi, nhưng chắc sẽ còn khó chịu."

Thẩm Thanh Thu đẩy tay hắn đi, khinh thường hắn làm bộ làm tịch, nói: "Cũng chẳng biết tiểu súc sinh nào gây ra. Sách, buông tay, nóng chết rồi."

Vừa nói xong, khí tức lành lạnh từ nơi hai người tiếp xúc truyền sang, thoải mái dễ chịu, một tay Lạc Băng Hà ôm eo y, một tay để trên trán, chậm rãi truyền linh lực, sát vào tai y hỏi: "Sao rồi? Còn muốn đệ tử buông tay không?"

Thẩm Thanh Thu như ngâm mình trong nước xuân, xuơng cốt cũng thoải mái mềm nhũn, hừ hừ hai tiếng không để ý hắn, yên tâm thoải mái hưởng thụ được tiểu súc sinh hầu hạ.

Linh lực truyền không biết bao nhiêu, Thẩm Thanh Thu cảm thấy có lẽ là khá nhiều, hô hấp cũng nhẹ nhàng khoan khoái.

Vết thương đều được xử lý tốt, y phục mới như lúc đầu, Thẩm Thanh Thu sờ sờ mặt, vết thương đáng sợ kia cũng trơn nhẵn, như chưa từng xuất hiện.

Làm sao có thể chưa từng xuất hiện? Thẩm Thanh Thu nghĩ, vết thương nặng như vậy, y nhớ rất rõ.

Thẩm Thanh Thu còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, Lạc Băng Hà đột nhiên kéo hắn nằm xuống giường, linh lực vẫn không ngừng.

Hình như Lạc Băng Hà rất mệt mỏi, hắn không nói lời nào rúc vào cổ Thẩm Thanh Thu, hô hấp dần dần bình ổn, cũng không biết có phải ngủ thiếp đi hay không.

Kỳ thật Thẩm Thanh Thu coi Lạc Băng Hà là quái không biết mệt mỏi, nhưng hắn năm lần bảy lượt bày ra bộ dáng mệt mỏi trước mặt Thẩm Thanh Thu, cũng không biết là cố ý hay vô tình. Phải biết, với người mà mình ghét, hơn nữa còn là kẻ có thâm cừu đại hận, để lộ ra mặt này, tâm lý và năng lực phải cường hãn đến mức nào, Thẩm Thanh Thu âm thầm khen hắn một câu.

Lạc Băng Hà hình như đã thiếp đi, Thẩm Thanh Thu nằm một lúc mí mắt cũng hơi nặng, vừa nhắm mắt chưa được một lúc, đầu ngón tay y run lên, dẫn đến cả cánh tay cũng run rẩy.

Lạc Băng Hà chợt lên tiếng hỏi: "Làm sao?"

Thẩm Thanh Thu bất động thanh sắc, thu lại khí tức đáp: "Ngươi đè lên tóc ta đau."

Lạc Băng Hà dừng một chút, mới đưa tay sửa lại tóc Thẩm Thanh Thu nói: "Nằm một lát, sẽ ổn thôi."

Thẩm Thanh Thu như có như không ừ một tiếng.

Lạc Băng Hà lại không nói gì, Thẩm Thanh Thu cẩn thận kết quyết, đem linh lực Lạc Băng Hà truyền qua, từng chút phá vỡ linh mạch tắc nghẽn trong cơ thể.

Mấy hôm trước Thẩm Thanh Thu phát hiện, không phải không có linh lực, mà là bị phong bế, cho nên không thể vận được. Thân thể này như một vật chứa, linh lực tràn trề, cho dù bị phong bế, chỉ cần chút linh lực bên ngoài tác động, liền có thể phá vỡ.

Thẩm Thanh Thu đã nghĩ tới việc tự phóng chút linh lực đả thông linh mạch, nhưng chắc chắn sẽ tốn rất nhiều thời gian và sức lực, y lại không muốn ở đây thêm nữa. Bỗng dưng tiểu súc sinh này không tiếc linh lực truyền cho y, giúp hắn sớm hồi phục, từ chối thật bất kính, nhưng phải vạn phần đề phòng, không thể để hắn phát hiện.

Buổi sáng trôi qua coi như hài hoà.

Buổi trưa Lạc Băng Hà cho y một bát cháo lớn, đảm bảo y không phun ra mới rời đi.

Thẩm Thanh Thu đã hoàn toàn hết sốt, không còn nóng hầm hập, vẻ mặt hiếm khi ôn hoà một chút. Cẩu Ngôn quét phòng có hơi bụi bay lên làm y khó chịu, y cũng chỉ đánh hắn một cái.

Mấy ngày sau, linh lực Thẩm Thanh Thu đã khôi phục khá ổn, Lạc Băng Hà không đến nữa, y liền tìm cách rời khỏi đây.

Lúc rảnh hỏi Cẩu Ngôn mấy câu, lại làm Cẩu Ngôn tưởng mình muốn tham gia hậu cung đấu đá ngầm, hai mắt đẫm lệ nói với y những thứ mình đúc kết được — Ba mươi sáu kế ở hậu cung. Cuối cùng bị Thẩm Thanh Thu đánh cho không nhận ra loài, như đầu heo.

Bất quá, Thẩm Thanh Thu vẫn nhặt được chút thông tin hữu dụng, ví dụ như, Lạc Băng Hà đi giải quyết sự vụ trong ma tộc, mà, gần đây cũng không trở về.

Cẩu Ngôn che nửa mặt nói: "Quân Thượng mấy tháng trước từng ra ngoài có việc, lúc đó chưa quay về, công việc đều giao cho Mạc Bắc đại nhân. Về sau Quân Thượng đưa về một người, chính là Thẩm Tiên sư ngài, nhưng Quân Thượng lại phải chăm sóc ngài một chút, nghe nói tháng đó đều ở trong Thánh Lăng, việc vẫn giao cho Mạc Bắc đại nhân. Việc lớn nhỏ, tuy nói Mạc Bắc đại nhân có thể xử lý, nhưng vẫn làm không hết, những việc không thể chạm, vẫn để lại cho Quân Thượng xử lý. Công việc mấy tháng nay hẳn rất nhiều, làm Quân Thượng mệt mỏi, đến cung cũng không về được."

Thẩm Thanh Thu không khách khí nói: "Hắn mệt chết cũng đáng đời."

Cẩu Ngôn nghe vậy nhanh chóng lắc đầy xua tay lắp bắp nói: "Không được không được..."

Mấy ngày, Lạc Băng Hà chỉ về một lần, nhưng lại làm toàn thân Thẩm Thanh Thu đau nhức, tức giận mắng người.

Cây mai trong vườn ra rất nhiều quả, bởi vì thời tiết Ma giới không tốt, quả đều khá nhỏ. Nhân giới hay mưa dầm rụng quả, Ma giới tuy không mưa, cây mơ vẫn ít quả.

Cẩu Ngôn rời ghế dài dưới tàng cây đi để hái mơ, thả mơ vào trong bình sứ nhỏ nói: "Đây là một trong số ít cây mơ ở Ma giới, trước kia nhìn ở xa thèm mà không thể hái, giờ không thể lãng phí cơ hội này... Chút nữa đem đi ngâm, để một thời gian, vị chua ngọt, hẳn rất ngon..."

Còn mất quả mơ chưa chín ở chỗ thấp, Thẩm Thanh Thu giơ tay muốn hái, không nghĩ tới dùng sức quá lớn, quả mơ từ trên cành trượt khỏi tay, lăn trên đất.

Thẩm Thanh Thu sững sờ, vô thức quay người nhặt mơ.

Quả mơ kia lại cực kỳ cứng đầu, lăn nhanh như chớp.

Thẩm Thanh Thu tức giận, đuổi theo sau không thôi. Cuối cùng quả mơ dừng lại, Thẩm Thanh Thu cúi người nhặt lên, rắc một tiếng bóp nát.

Ánh mắt hắn mười phần khinh thường, hành động lại hơi ngây thơ.

Đứng dậy lắc cổ tay dính nước, Thẩm Thanh Thu dùng tay vén lên phần tóc rủ xuống, nhất thời sửng sốt.

Thẩm Thanh Thu đưa tay soè trước mặt, trong mắt hơi hoang mang, sau chuyển sang vui mừng.

Hắn bước ra khỏi sân, quả nhiên, kết giới đã không còn. Lúc đầu còn tính dùng linh lực phá bỏ, bất quá sẽ làm kinh động Lạc Băng Hà, bây giờ, bớt một chuyện phải lo. Nguyên nhân nhân vì sao, Thẩm Thanh Thu cũng không để ý. Y chỉ muốn mau thoát khỏi nơi quỷ quái này, có thể đi qua kết giới, tiểu súc sinh lại không ở, đây chính là ý trời, liền đi lung tung tìm cách thoát khỏi Ma Cung.

Y đi chưa xa phía sau đã có tiếng gọi đinh tai nhức óc: "Tiên sư! Thẩm — tiên — sư — ! Ngài đi đâu vậy? Đợi ta với!" Sau đó là tiếng bước chân nhanh chóng.

Thẩm Thanh Thu không quay đầu, tiếp tục đi thẳng.

Cẩu Ngôn lớn tiếng chạy tới, vỗ ngực hỏi: "Tiên sư muốn đi đâu? Phía trước là nơi ở của Liễu phu nhân, bên trái là nơi ở của hai vị Tần phu nhân, sát vách là của Thu phu nhân, qua cây cầu đá phía bên phải là nơi ở của cung chủ Huyễn Hoa Cung, đi qua đầu hành lang là nơi ở của Ninh phu nhân..."

Thẩm Thanh Thu bắt đầu nghĩ cách làm sao đuổi tên này đi, sau đó ý tưởng loé lên, đôi mắt hiện một tia ngoan lê, y thay đổi ý định.

Cẩu Ngôn thao thao bất tuyệt kể cung của các mỹ nhân, Thẩm Thanh Thu vô ý nghe, dừng lại liếc hắn ra hiệu ngậm miệng, sau đó nói: "Sáng nay ta thấy trên bàn có một chiết phiến, chế tác tinh xảo, dùng thuận tay, ngươi về lấy cho ta đi."

Cẩu Ngôn do dự nói: "Nhưng Quân Thượng ra lệnh cho ta..."

Thẩm Thanh Thu liếc hắn, không nói.

"... Một tấc cũng không rời khỏi ngài..." Cẩu Ngôn nuốt nước bọt, xoa tay nhỏ giọng nói.

Thẩm Thanh Thu không kiên nhẫn được, đạp hắn một cái, không vui nói: "Mau cút!"

"Ai ai ai... Tiên sư, vậy người chờ ở đây một chút, ta lập tức quay lại, lập tức..." Nói xong che mông bỏ chạy.

"Khoan đã." Thẩm Thanh Thu gọi hắn lại.

Cẩu Ngôn vừa quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Thanh Thu như đang suy tư nhìn hắn, lạnh gáy.

Thấy Thẩm Thanh Thu tới càng lúc càng gần, Cẩu Ngôn tuy vẫn cười, mò hôi lại chảy ra như lũ.

Hai người cách rất gần, đáng chết nhất chính là, tay Thẩm Thanh Thu để cạnh hông hắn.

Cẩu Ngôn hét to một tiếng, nhảy dựng lên, cả kinh: "Không được không được!"

Thẩm Thanh Thu thấy hắn nhảy dựng lên, tay lanh mắt lẹ lấy vật cạnh hông hắn, đạp một cước, mắng: "Gào cái gì mà gào! Cái này, của ta!"

Cẩu Ngôn nhìn qua, thấy Thẩm Thanh Thu vuốt một tiểu đao tinh xảo, hắn sờ bên hông, quả nhiên, đó là đoản đao quý giá của hắn. Cẩu Ngôn khóc không ra nước mắt, hình như từ sau khi trở thành hạ nhân của Thẩm Thanh Thu, hắn ngày càng nghèo?

Hắn vẫn là giơ tay muốn lấy lại: "Tiên sư, cái này..."

Thẩm Thanh Thu dùng kỹ năng đẹp mắt mà nghịch, lạnh giọng nói: "Dùng phòng thân. Còn không mau cút đi."

Cẩu Ngôn xác định không thể lấy lại đoản đao bảo bối của mình, nén đau nói: "Ta đi đây, Tiên sư cẩn thận đừng để bị thương, sắc lắm đấy."

Chạy hai bước lại quay đầu nói: "Tiểu nhân lập tức trở lại! Tiên sư chờ nhé!" Tiếp tục chạy.

Thẩm Thanh Thu xoay đao trong tay mấy lần, hơi hờ hững, bên môi treo nụ cười không chút hảo ý.

Vậy thì tốt quá, còn sợ nó cùn.

Bên phải, qua cầu đá... Đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro