Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32 (Hoàn chính văn)

Thẩm Thanh Thu cực kỳ rảnh rỗi, cái gì cũng không cần làm, vừa về tới tử viện, Lạc Băng Hà đã cho y ăn, thật sự là y cũng hơi đói, liền ăn. Lạc Băng Hà lại để y ngủ, y cảm thấy mình cũng hơi mệt, nên để Lạc Băng Hà cởi giày cho y đỡ lên giường nằm.

Từ từ nhắm mắt lại trong lúc mơ màng, luôn cảm thấy hình như thiếu gì đó.

Thiếu gì nhỉ...

Là gì...

Là... Là...

Cẩu Ngôn!

Thẩm Thanh Thu mở bừng mắt, nhất thời có hai phần thanh tỉnh.

Con chó xấu xí kia sao không thấy nữa?

Y kéo Lạc Băng Hà đang muốn đi tìm Mộc Thành Phương lại, liếc mắt hỏi: "Trước ngươi ở đây, đưa con chó xấu xí của ta đi đâu rồi?"

Lạc Băng Hà hỏi: "Cẩu Ngôn?"

Thẩm Thanh Thu gật đầu.

Lạc Băng Hà: "Hắn nói muốn về nhà lấy vợ, nên thả hắn đi rồi."

Lấy vợ? Thứ xấu xí như thế mà cũng có thể rước dâu?

Thẩm Thanh Thu nghĩ đã thấy đau răng, bị doạ sợ.

Lạc Băng Hà đưa tay Thẩm Thanh Thu vào lại chăn, hôn nhẹ lên môi y, nói khẽ: "Ngủ trước đi, lát nữa đệ tử sẽ về."

Thẩm Thanh Thu giật chăn lên, che nửa mặt, từ từ nhắm hai mắt hàm hàm hồ hồ ừ hai tiếng.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Thẩm Thanh Thu im lặng rúc cả mặt vào trong chăn, nín thở đến mặt đỏ bừng mới chui ra.

Một giấc ngủ này kéo dài không biết bao lâu, chỉ là trên xe ngựa đã ngủ nhiều đến phát chán, về Ma Cung dù người có mệt, nhưng cũng không nhắm mắt quá lâu.

Thẩm Thanh Thu vừa mở mắt liền thấy hai người bên giường, Lạc Băng Hà nói về sớm quả nhiên không chút chậm trễ, mà Mộc Thanh Phương bị bắt tới đang nhìn bụng Thẩm Thanh Thu cách qua lớp chăn.

Dù trước kia khi tai bị thương đã gặp Mộc Thanh Phương, mà có khi lúc ấy gã cũng đoán được quan hệ giữa y và Lạc Băng Hà tới bảy tám phần, nhưng lúc đó mình không có tinh thần mà để ý, cả người cũng không quá tỉnh táo, căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Giờ mọi thứ rõ ràng, bụng lại căng tròn, không cần nghĩ cũng biết là gì, làm sao cũng đều xấu hổ khó xử, Thẩm Thanh Thu không có nhiều biểu cảm, mặt như sắp chết.

Lạc Băng Hà thấy Thẩm Thanh Thu tỉnh, liền đỡ y dựa vào đầu giường, thấp giọng hỏi: "Đói rồi? Nếu đói thì ăn cơm trước đã."

Thẩm Tanh Thu nghĩ thầm, ngươi cũng đưa người tới tận giường rồi, còn muốn y bình thản ăn cơm sao?

Y không nói gì nhìn Lạc Băng Hà một lúc, lắc đầu.

Mộc Thanh Phương tới gần hơn, nói: "Thẩm sư huynh, ta có thể xem qua bụng huynh không?"

Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu nhìn gã, chỉ thấy ánh mắt phẳng lặng, cũng không có ý gì khác, ngược lại mình, cả người đều không tự nhiên, vừa nghĩ vậy, mặt cũng nhăn lại.

Nghĩ đến đây, y dứt khoát quyết định, xốc nửa chăn để lộ bụng ra, đáp: "Tới xem đi."

Nói thời tiết bây giờ không lạnh là nói dối, Lạc Băng Hà nhanh chóng lấy áo khoác dày khoác lên người Thẩm Thanh Thu, giục Mộc Thanh Phương: "Nhanh lên."

Mộc Thanh Phương không chần chờ, ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ bụng Thẩm Thanh Thu, xem đi xem lại, còn cẩn thận kiểm tra mạch đập và linh lực của y, chăm chú, thời gian một chén trà đã trôi qua.

Thẩm Thanh Thu cảm thấy đứa bé trong bụng mình lật qua lật lại quỷ dị không bình thường, nên thời gian một chén trà này y cảm thấy dài dằng dặc.

Mà Lạc Băng Hà cũng không chịu được người khác sờ tới sờ lui cơ thể Thẩm Thanh Thu, ánh mắt hung ác nham hiểm, đồng tử đen nhánh nhìn tay Mộc Thanh Phương chằm chằm, Thẩm Thanh Thu cảm thấy ánh mắt ấy có ác ý, có khi tay Mộc Thanh Phương không giữ được lâu rồi.

Lại qua thêm một chén trà nữa, sau lần thứ mười Lạc Băng Hà lạnh giọng giục, Mộc Thanh Phương mới chậm rãi thu tay, mà Lạc Băng Hà lập tức cúi người kéo chăn lên, che đến tận cằm, che kín người Thẩm Thanh Thu.

Mộc Thanh Phương bị Lạc Băng Hà đẩy khỏi bên giường, cũng không đứng ở đấy nữa, chỉ nói với Thẩm Thanh Thu: "May là thân thể này dồi dào linh lực, đứa nhỏ bôn ba với huynh không sao, thực sự hiếm có."

Nghe vậy Thẩm Thanh Thu trộm thở phào, giờ y vẫn sợ nhất là đứa bé này sẽ thiếu gì đó, hơn nữa là do tự mình gây ra, đây chính là cục nghẹn trong lòng y. Y không muốn con của Thẩm Thanh Thu y thua kém kẻ khác, đủ loại đau khổ cam chịu cùng không cam lòng y đều trải qua rồi, đứa bé này tuyệt đối không nên dẫm lên vết xe đổ ấy.

Thẩm Thanh Thu nghiêm túc lo lắng cho con, Lạc Băng Hà lại để ý chuyện vì sao thân thể này của Thẩm Thanh Thu mang thai được hơn.

Trước đó có một thời gian thân thể Thẩm Thanh Thu chợt thu nhỏ, Mộc Thanh Phương cũng đoán ra mấy lý do, sau khi cơ thể Thẩm Thanh Thu phục hồi vốn cho là sẽ không sao, ai biết lại xảy ra chuyện không ngờ đến nhất.

Mộc Thanh Phương nói sơ quá cách trồng Nhật Nguyệt Hoa Chi Lộ, trừ máu Lạc Băng Hà thu về không đủ thuần khiết, dẫn đến vấn đề vẻ ngoài, có lẽ còn nguyên nhân khác, gã để Lạc Băng Hà cẩn thận nghĩ lại một chút.

Lạc Băng Hà ngồi cạnh Thẩm Thanh Thu, vô thức vuốt ngón tay y, nửa ngày sau mới xuất thần lẩm bẩm: "... Chẳng lẽ tại nửa linh lực kia?"

Mộc Thanh Phương đang cất hộp thuốc ngừng lại, hỏi: "Linh lực gì?"

Lạc Băng Hà trầm mặc.

Thẩm Thanh Thu mặt không đổi sắc nhéo lên mu bàn tay hắn, bảo: "Nói."

Lạc Băng Hà vỗ vỗ tay y an ủi, bất đắc dĩ nói thẳng: "Là, ta đưa một nửa linh lực vào."

Ngón tay Thẩm Thanh Thu khẽ động, không nghĩ tiểu súc sinh sẽ làm ra loại chuyện này.

Mộc Thanh Phương: "... Ngươi quá bất cẩn."

Lạc Băng Hà: "Khi ấy hết cách, Lộ Hoa Chi gần như sắp chết, máu sư tôn để lại có hạn, ta chỉ có thể dùng linh lực bảo vệ chút máu kia nuôi hoa tạo cơ thể, chờ nó lớn, đã mất năm phần linh lực."

Ánh mắt Mộc Thanh Phương hơi vi diệu, hỏi: "Ngươi làm vậy cơ thể thật sự không sao ư?"

"..." Lạc Băng Hà: "Chí ít thì giờ không sao."

Thẩm Thanh Thu thấy họ làm trò bí hiểm, loại cảm giác mơ hồ này làm y không vui, tiểu súc sinh này rất xảo quyệt, có khi nói dối để lừa y, nên hắn muốn biết rõ, bỏ qua Lạc Băng Hà, hỏi Mộc Thanh Phương.

Mộc Thanh Phương thành thật trả lời: "Lạc Băng Hà là người lai ma, linh lực cùng ma lực cùng tồn tại, dù không ảnh hưởng tới nhau nhưng vẫn hỗ trợ nhau, nếu hắn bỏ đi nửa linh lực, tất nhiên sẽ bị ma khí phản phệ, huynh bảo có thể nói là không sao ư?"

"..." Thẩm Thanh Thu nhếch môi không nói, lúc Lạc Băng Hà lén lút nắm tay y trong chăn liền hung hăng lườm hắn một cái.

Lạc Băng Hà có vẻ vạn phần muốn đánh Mộc Thanh Phương ra ngoài, nhưng việc này rõ ràng không thể làm, chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Nên nói chuyện về đứa bé này đi?"

Mộc Thanh Phương nghĩ nghĩ, nói: "Có lẽ vì linh lực của ngươi ảnh hưởng tới cơ thể này, làm biến chất nguồn linh lực vốn có, linh lực của hai người tranh chấp nhau, Hoa Chi Lộ là linh vật, có linh tính, mới tạo ra huyết mạch của hai người."

Hoá ra là vậy sao...

Không ngờ Lạc Băng Hà gieo nhân quả như vậy, làm hai người giữ lại ràng buộc không thể cắt đứt.

Lạc Băng Hà ngây ra một lúc, lấy lại tinh thần hỏi tiếp: "Vậy làm sao mới có thể sinh?"

Đây đúng là vấn đề Thẩm Thanh Thu lo lắng, dỏng tai lên nghe.

Mộc Thanh Phương đơn giản nỏi: "Mổ."

"Mổ..." Lạc Băng Hà và Thẩm Thanh Thu không nhịn được lặp lại.

Không nghĩ đến Lạc Băng Hà chợt tức giận, đứng phắt dậy, túm cổ áo Mộc Thanh Phương cả giận nói: "Không được!"

Mộc Thanh Phương đáp: "Vậy ngươi nói xem sinh thế nào?"

"Ta..." Lạc Băng Hà nhất thời nghẹn họng, đẩy Mộc Thanh Phương ra, ngồi xuống giường giữ chặt tay Thẩm Thanh Thu, hung dữ nói: "Dù sao cũng không được! Ta không đồng ý!"

Tay Thẩm Thanh Thu bị siết đau, hiểu rõ hắn dùng bao nhiêu lực.

Mộc Thanh Phương bảo: "Yên tâm, ta có thể đảm bảo cả Thẩm sư huynh và đứa con đều an toàn."

Thẩm Thanh Thu rút tay ra tránh khỏi Lạc Băng Hà, lại nắm chặt tay hắn, hỏi Mộc Thanh Phương: "Ngươi đảm bảo?"

Mộc Thanh Phương nhìn thẳng y, chắc chắn đáp: "Ta khẳng định."

Thẩm Thanh Thu xì một tiếng, nói: "Vậy đi."

"Sư tôn!" Lạc Băng Hà không tin nổi gắt lên: "Người cứ thế tin gã?!"

Thẩm Thanh Thu thấy hắn nóng nảy nhíu mày, đẩy đầu hắn, quát: "Ngươi bình tĩnh một chút không được à!"

Lạc Băng Hà nuốt xuống lời muốn nói, nhíu mày quay đi.

Thẩm Thanh Thu biết Lạc Băng Hà lo lắng gì, nhưng Mộc Thanh Phương từ xưa cẩn thận, gã nói chắc chắn thì nhất định chắc đến chín mười phần.

Mộc Thanh Phương thu xếp xong liền ra ngoài, để lại hai người trong bầu không khí căng thẳng.

Thẩm Thanh Thu nhẹ giọng, nói: "Y thuật của Mộc Thanh Phương có thể tin tưởng, ngươi đừng lo lắng nữa được không?"

Lạc Băng Hà cắn răng nói: "Nhưng mà..."

"Sao "nhưng mà" nhiều thế." Thẩm Thanh Thu không kiên nhẫn cắt đứt lời hắn: "Không phải chỉ mổ thôi sao, lại nói, nếu khi đó ta không chịu nổi không phải vẫn còn ngươi sao?"

Lạc Băng Hà trầm mặc rất lâu, cuối cùng làm như hả giận chui vào chăn, vén y phục Thẩm Thanh Thu lên dùng sức hôn lên bụng y một cái.

Bụng Thẩm Thanh Thu ngưa ngứa, luồn tay vào tóc hắn cười mắng: "Chó dại!"

———

Thời gian sau đó Thẩm Thanh Thu hết sức nhàn rỗi dưỡng thai, có Mộc Thanh Phương, lòng y bình tĩnh hơn hẳn, cả ngày chơi lại ngủ, nhàn đến mốc luôn rồi.

Dưới lệnh của Lạc Băng Hà, rất ít người có thể ra vào tử viện này, nơi này không còn người hầu, chuyện gì cũng là Lạc Băng Hà tự mình làm.

Thẩm Thanh Thu nhìn Lạc Băng Hà đi tới đi lui, không đành lòng: "Tiểu súc sinh, ngươi không mệt sao?"

Lúc trước Lạc Băng Hà theo y ở bên ngoài một thời gian dài, việc ở Ma Giới nhất định không ít, giờ còn cả ngày quanh quẩn bên Thẩm Thanh Thu, cũng cũng hắn không bận tới ngất.

Lạc Băng Hà lại chạy tới bóp chân cho y, cười nói: "Chăm sóc sư tôn không nên để người khác làm, đệ tử làm cũng vui vẻ."

Thẩm Thanh Thu lườm hắn một cái, nói: "Không cần cả ngày hoa ngôn xảo ngữ."

Lạc Băng Hà: "Đây là lời từ đáy lòng, không phải hoa ngôn xảo ngữ."

Thẩm Thanh Thu đạp hắn một cái, bảo: "Được được được, ngươi mau cút đi."

Thế là Lạc Băng Hà lại lăn đi nấu cơm cho y.

Thời gian này rất thoải mái, đương nhiên trừ việc Thẩm Thanh Thu đau đầu vạn phần, Lạc Băng Hà quá cẩn thận.

Mới đầu, Lạc Băng Hà chỉ ôm hết việc sinh hoạt thường ngày của Thẩm Thanh Thu, thêm phần lớn thời gian mỗi ngày như hình với bóng, là những việc trong khả năng chịu đựng của Thẩm Thanh Thu, vì hắn nên làm vậy.

Nhưng số tháng càng tăng, Thẩm Thanh Thu đến đi vệ sinh cũng phải lén lút, vì Lạc Băng Hà không cho y đi một mình.

Hắn bảo: "Sư tôn, nhỡ đâu người đột nhiên sinh..."

Thẩm Thanh Thu vung tay đánh hắn, giận không nhịn được mắng: "Sinh! Ta sinh thế nào!"

Thậm chí là nửa đêm, Thẩm Thanh Thu tỉnh dậy muốn uống nước, thấy bên cạnh có bóng người ngồi thẳng tắp bị doạ tới tim ngừng đập.

Y thấy Lạc Băng Hà lại có bệnh, tát hắn một cái cho hắn tỉnh.

"..." Chớp mắt yên tĩnh, Lạc Băng Hà dụi lên bàn tay kia chậm rãi nói: "Sư tôn... Ta không ngủ được mà thôi."

Lòng bàn tay Thẩm Thanh Thu rát lên.

... Đánh nhầm?

Nghĩ nghĩ, không đánh nhầm, ai bảo tiểu súc sinh này nửa đêm ngồi trên giường doạ y.

Thẩm Thanh Thu nhíu mày nói: "Nghĩ gì mà không ngủ được?"

Lạc Băng Hà: "Ta căng thẳng..."

"..."

Thẩm Thanh Thu nửa ngày không nói gì, cũng chẳng buồn mắng hắn, quyết định đi ngủ.

———

Thời gian sinh đến gần, Lạc Băng Hà như gà trống xù lông, cơ hồ mắng toàn bộ người trong cung mấy lần, có thể thấy khẩn trương không ít.

Thẩm Thanh Thu bị hắn làm cho phiền lòng, ấn người xuống ghế cả giận: "Ngươi yên tĩnh một chút cho ta!"

Lạc Băng Hà ôm lấy Thẩm Thanh Thu cọ lên bụng y, thở dài nói: "Thật xin lỗi sư tôn, đệ tử chỉ... căng thẳng quá."

Thẩm Thanh Thu bảo: "Ta còn chưa căng thẳng, ngươi căng thẳng cái gì?"

Lạc Băng Hà cười khổ: "Đệ tử không biết, ta nên làm sao đây sư tôn."

Thẩm Thanh Thu kéo tóc hắn tách mặt hắn khỏi bụng mình, bảo: "Ta sao biết phải làm gì."

Lạc Băng Hà xoay người Thẩm Thanh Thu lại, để y ngồi lên đùi mình, mặt sát lại nói: "Sư tôn người hôn ta đi, hôn thì ta sẽ ổn."

Thẩm Thanh Thu sát mặt hắn trong gang tấc, đờ người nói: "Đi chết đi."

Nhưng Lạc Băng Hà không dễ dàng từ bỏ, hắn còn nhiều cách dụ dỗ Thẩm Thanh Thu lắm.

Quấn từ trên xuống dưới một hồi, Thẩm Thanh Thu vẫn đánh không lại, bất đắc dĩ dán lên môi Lạc Băng Hà.

Sau đó Thẩm Thanh Thu cùng Lạc Băng Hà nghĩ tên cho con, bọn họ lật nát sách trong Ma cung, Thẩm Thanh Thu vẫn không hài lòng với cái nào.

Lạc Băng Hà đành phải phái người đến Nhân giới mua sách về, hai người đọc qua, tên con cuối cùng đặt là Cửu Thi.

"Lưỡng tình cửu trường thi", là Cửu Thi.

Lạc Băng Hà tìm ra, hắn cắt bớt câu thơ, dùng giọng chấp nhất nói.

Ngày sinh đã tới, Thẩm Thanh Thu túa mồ hôi lạnh, đứa nhỏ trong bụng làm ầm ĩ, y đau tới khó chịu, doạ Lạc Băng Hà gào lên bắt người đưa Mộc Thanh Phương tới.

Sau cơn đau, Thẩm Thanh Thu nằm trên giường, nhìn Mộc Thanh Phương chuẩn bị đồ.

Mộc Thanh Phương lau sạch sẽ nhìn y, nói: "Thẩm sư huynh, huynh sợ không?"

Thẩm Thanh Thu bỗng nghĩ tới Lạc Băng Hà căng thẳng quá mức, tự cảm thấy nực cười.

Y lắc đầu nói: "Không sợ."

Lạc Băng Hà ra lệnh cho mấy người liên quan bên ngoài khí thế ngút trời, gào ầm lên, Thẩm Thanh Thu chớp mắt làm mồ hôi chảy xuống, nghĩ thầm, có người lo thay cho y rồi.

Lại một cơn đau kéo tới, Thẩm Thanh Thu nhíu mày kêu đau một tiếng, chớp mắt tiếp thay tay bị một đôi tay khác giữ chặt.

Đầu Lạc Băng Hà đầy mồ hôi, căng thẳng không giấu được: "Sư tôn."

Thẩm Thanh Thu đau tới hít ngược, mắng: "Ngươi căng thẳng cái rắm!"

Lạc Băng Hà không biết nói gì, chỉ căng thẳng nắm chặt tay y.

Mộc Thanh Phương nhận chén thuốc của hạ nhân, thử qua, vừa ấm, gã nhét vào tay Lạc Băng Hà, bảo: "Cho y uống hết, thuốc có tác dụng lập tức mổ lấy đứa bé ra."

Lạc Băng Hà nhanh chóng nửa đỡ Thẩm Thanh Thu, để y uống thuốc.

Bên tai Thẩm Thanh Thu ong ong, không nhịn được tiếng rên trong cổ, y thật sự lo lắng bụng sẽ bị đứa nhỏ đạp hỏng.

Chén thuốc kia có tác dụng gây tê, lại có tác dụng rất nhanh, không lâu sau, thế giới quanh Thẩm Thanh Thu an tĩnh lại, y cảm thấy đứa nhỏ đang động, nhưng không đau nữa.

Ý thức mơ màng, y thấy Lạc Băng Hà cản dao của Mộc Thanh Phương lại, cuối cùng Mộc Thanh Phương nói mấy câu, hắn mới vạn lần không cam lòng buông tay, quay đầu cầm nhẹ tay Thẩm Thanh Thu, nói mấy câu nhẹ nhàng, lau mồ hôi trên trán hộ y.

Thẩm Thanh Thu muốn chế giễu Lạc Băng Hà quá căng thẳng, nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy lo âu và sợ hãi của Lạc Băng Hà. Khoé miệng y giật giật, dùng hết khí lực nắm đôi tay không chịu buông ra kia.

Lưỡi dao mổ lên bụng rất rõ ràng, có thể nghe thấy tiếng máu chảy, nhưng y vẫn không cảm thấy đau, nhưng sắc mặt Lạc Băng Hà lại tái nhợt cùng bờ môi hơi khô, giống như rất đau.

Da thịt bị cắt ra, máu tràn tới, đứa nhỏ... Đang động...

Sức lực Thẩm Thanh Thu như bị rút cạn, chỉ có tiếng huyết nhục bị chạm tới không ngừng.

Cũng không biết qua bao lâu, Lạc Băng Hà cứ thì thầm bên tai y, nhưng y không nghe thấy, chỉ mơ hồ thấy sắc mặt Lạc Băng Hà càng lúc càng tái nhợt, như chịu đựng đến cực hạn mà nổi gân xanh trên trán.

A... Tiểu súc sinh này...

"Ách..."

Đứa nhỏ bỗng ra khỏi cơ thể kéo mọi giác quan của y, nháy mắt cơn đau truyền tới mà thuốc không cản nổi, mắt y tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Đến khi tỉnh lại chỉ thấy vết mổ trên bụng đau muốn nứt, vết thương đã khâu lại, nhưng không biết phải dưỡng thương bao lâu. Thẩm Thanh Thu hơi mở mắt, Mộc Thanh Phương cẩn thận cho y uống nước, thấp giọng nói: "Cung hỉ."

Thẩm Thanh Thu đau tới hữu khí vô lực, hỏi: "Con ta đâu?"

Mộc Thanh Phương chỉ cạnh hắn, một cơ thể nhỏ mềm mại bên mặt Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu sững sờ, đó là con mình.

Mộc Thanh Phương bảo: "Là một bé trai xinh đẹp."

"Là con... ta?" Thẩm Thanh Thu từ từ nhắm hai mắt cọ lên mặt con trai, nhỏ giọng lẩm bẩm, thấy hơi khó tin.

Mộc Thanh Phương nói: "Đúng. Còn có, Lạc Băng Hà ở bên trái huynh, con vừa sinh ra không biết là vui hay bị doạ, ngất đi cùng huynh. Tay kia chết cũng không gỡ ra, nên kệ hắn nằm trên giường luôn."

Thẩm Thanh Thu khó khăn quay đầu, quả nhiên thấy Lạc Băng Hà nhíu chặt mày mêm man, trên mặt không chút huyết sắc.

Y thử động tay, tay hai người vẫn nắm chặt, không thể gỡ ra.

Thẩm Thanh Thu cảm thấy nực cười, súc sinh này quá sợ, căng thẳng nhiều mày như vậy, con cũng chưa kịp nhìn kĩ đã ngất.

Y nghiêng đầu sang trái cọ lên trán Lạc Băng Hà, hơi nghiêng sang phải, lại chạm vào mặt con trai.

Cảm giác hơi kỳ dị, nhưng lại làm cả người Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng.

Có nhiều chuyện đã thay đổi, Thẩm Thanh Thu không biết, cũng không đụng tới, khởi đầu không tốt đẹp, nhưng chúng lại cho kết cục không tệ.

Cừu hận từng mở ra con đường trái ngược hiện tại cho Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà, bóng tối bao trùm hết thảy, đẩy hai người ra xa. Đến khi sóng lặng, lộ ra cát trắng nóng bỏng ngây thơ, thủy triều rút xuống để ánh nắng ấm áp chiếu tới.

Người đã quay về, sau khi tìm kiếm qua sinh tử, lại dùng điên cuồng đổi lấy một cái quay đầu của người kia.

Lạc Băng Hà vượt qua sinh tử ôm lấy Thẩm Thanh Thu, phá kém trong đống lửa trở thành bươm bướm rực rỡ, hai người bị trói lại bên nhau, không cách nào trốn thoát.

Bọn họ từng hận, từng đau khổ, cùng dùng nước mắt trong tình yêu vượt qua sơn hải, trong cảnh hoang tàn ôm lấy nhau, cam tâm tình nguyện, dừng lại một nơi.

Vì bị trói buộc, trở thành tù nhân.

Coi như đây là lồng giam, vĩnh viễn không rời.

Editor: Thực ra tác giả bảo Cẩu Ngôn go die rồi :D Băng ca giết, ổng nói dối Cửu thôi... Hổng hiểu là ổng ghen hay lên cơn điên nữa = )))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro