Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Mưa rơi nhỏ dần, bay phất phơ trong ngõ dài, không khí lãnh lẽo bao trùm một tầng.

Cửu Nương nhẹ nhàng kéo áo lông bên tay áo, che lại bàn tay vì nắm cán ô mà lạnh thấu.

Hẻm nhỏ tĩnh mịch, cơ hồ không nghe thấy tiếng người. Bước chân nàng vô thức đi nhanh, ngón tay siết lại, vẻ mặt băng phong lãnh ý.

Đi tới căn nhà kiểu xưa ở cuối hẻm, nàng nhẹ nhàng thở ra mấy hơi, đưa tay mở cửa, bước vào bên trong.

Quay người muốn đóng cửa lại, không ngờ cửa chợt bị một cánh tay cứng rắn lạnh lẽo tái nhợt giữ lại, chỉ dùng một chút lực, nàng cũng không thể đóng lại.

Mặt Cửu Nương biến sắc, liều mạng ép cửa không cho người kia vào, đồ trong tay rơi xuống.

"Thẩm Thanh Thu."

Giọng thanh niên vận hắc y không rõ cảm xúc, khống chế lực trên tay vừa vặn, sẽ không làm người sau cửa bị đẩy ngã.

Cửu Nương hạ ý không muốn nhìn hắn, cắn răng khăng khăng muốn chặn hắn ngoài cửa.

"Sư tôn."

Người kia thấy y không phản ứng, lại nhẹ giọng gọi, giọng thành tâm, không có nửa ý trêu chọc.

Người trong cửa cứng đờ trong chớp mắt, liền bị kéo vào lồng ngực mang hơi nước lành lạnh ôm siết, nụ hôn gần như cuồng nhiệt hạ xuống.

"Ta tới đón người trở về."

Lạc Băng Hà vuốt nhẹ khuôn mặt băng lãnh, sợ làm phiền cái gì, trong giọng nói có chút cẩn thận từng li từng tí.

"... ..."

"Cút đi."

Vẻ mặt người nhắm chặt mắt bình tĩnh không lay động, không vương chút tình cảm mà nói. Giọng nói thanh lãnh vô cùng, không tương xứng với dung mạo diễm lệ chút nào.

Lạc Băng Hà ôm chặt y, khẽ nói: "Chúng ta từ từ nói chuyện."

"Cút đi!"

Thẩm Thanh Thu chợt mở mắt, trong mắt ngập thống hận tựa hồ muốn thiêu cháy người trước mắt.

Ma Tôn đại nhân không biết sợ lúc này lại bối rối không biết phải làm sao, chỉ ôm chặt người trong lòng, tựa hồ sợ mình không để ý, y sẽ chạy mất.

Hắn khàn giọng nói: "Mặc kệ là chuyện gì, bây giờ người lập tức phải về với ta." Một tay xoa lên bụng Thẩm Thanh Thu, cách lớp áo rét dày cộm cảm nhận được tiểu sinh mệnh yếu ớt kia. "Huống chi người như vậy quá nguy hiểm, chúng ta trở về có được không?"

Thẩm Thanh Thu bị hắn sờ lên bụng làm đầu muốn nổ, nếu như, nếu như tiểu súc sinh này đánh một chưởng xuống...

Y không dám nghĩ. Tin tưởng không nhiều với Lạc Băng Hà giờ đã bị hắn tự tay phá nát, y cũng không dám tin tưởng bất kì kẻ nà, huống chi đó còn là tiểu súc sinh.

Nếu như đã liều nửa mạng bảo vệ, đứa bé này cuối cùng lại bị Lạc Băng Hà giết chết, Thẩm Thanh Thu dám cam đoan, mặc kệ phải cược tính mạng, cũng nhất định phải róc xương lóc thịt súc sinh này.

Mặt Thẩm Thanh Thu hết sức khó coi, thậm chí không quan tâm tới y phục dở dở ương ương trên người, hung hăng đẩy Lạc Băng Hà, để hắn cách xa mình.

"Rầm" một tiếng cửa bị lực mạnh đóng lại.

Lạc Băng Hà có lẽ cố kỵ cái gì, không dám phản kháng, cứ vậy bị ngăn bên ngoài cửa.

Cánh cửa tựa như trở thành một kết giới, mà phòng này được bảo vệ tốt nhất.

Thẩm Thanh Thu dùng tốc độ nhanh nhất chốt cửa, sau đó khó khăn nhặt đồ dưới đất lên.

Ô giấy vẫn còn có nước nhỏ xuống, y đặt nó vào góc phòng, mặc kệ nơi kia đọng lại nước.

Dáng vẻ y như bình tĩnh lau son phấn trên mặt, thay bộ y phục khác, cảm thấy hơi lạnh, liền đốt than trong phòng, thậm chí tay chân lanh lẹ làm cơm tối đơn giản cho mình.

Hết thảy đều bình thường không có gì lạ, y trải qua thời gian cực kì nhàm chán. Nhưng mà, nhưng mà...

"Bốp" một tiếng Thẩm Thanh Thu đập đũa trúc lên bàn, nhịn xuống suy nghĩ vớ vẩn, nhưng tác dụng quá bé.

Mưa ngoài cửa sổ không biết lại lớn hơn từ lúc nào, hơi té vào trong, làm ướt bồn vạn niên thanh dưới bệ cửa sổ, lá nhọn tựa hồ đều toả hàn khí.

Thẩm Thanh Thu thống khổ nhắm mắt lại, y biết Lạc Băng Hà sớm muộn cũng sẽ tìm đến, mình mặc kiểu y phục khác sợ rằng hắn đã nhận ra ngay từ đầu, dù có không mặc vậy, cũng không tránh được việc mình khó xử.

Y còn chưa biết phải làm gì, thậm chí hôm nay Lạc Băng Hà nhắc tới mới giật mình nghĩ con, y làm như nào để sinh đứa trẻ này ra?

Đứa bé này đã được y coi là một phần không thể thiếu, y tuyệt đối tuyệt đối không thể mất nó.

Vì bình an của đứa bé này, y không tiếc mặt mũi, ngày ngày mặc như phụ nhân, mới được một nơi ở trong thôn. Nhưng vẻ ngoài giống nữ tử, y cũng quyết không nói giọng nữ nhân, để người ta không nghi ngờ, cũng không nói lời nào, mặc kệ người khác cho rằng y là kẻ vừa câm vừa điếc.

Y không dám nói mình làm vậy là vì đứa con này, vì y biết, những việc y làm tự mình hại mình trước kia cũng tạo thành ảnh hưởng cho nó. Ít nhất đây là cốt nhục của mình, sao có thể để từ khi sinh ra, đã chịu uất ưc hơn so người khác.

Thẩm Thanh Thu tâm phiền ý loạn, bụng chợt khó chịu. Y bực bội vuốt vuốt bụng, đi tới đi lui trong phòng.

Y cố gắng không nghĩ đến chuyện khác ngoài đứa con mình, y thấy đầu rất đau, thực sự không muốn tự giày vò.

Nhưng tiểu súc sinh kia từ khi sinh ra đã khắc y, có khi muốn khắc chết mình, y lại nghĩ tới mấy thứ loạn thất bát tao mấy lần.

Thẩm Thanh Thu nhớ lại ngày đó Lạc Băng Hà nói câu kia nhẹ nhàng, nhịn không được lạnh cả lòng, ngón tay bị siết trắng bệch.

Hay cho cái chỉ là chơi đùa mà thôi...

Lạc Băng Hà, ngươi con mẹ nó không bằng súc sinh.

Y nhấp môi, đứng dậy rót nước cho mình, tựa như muốn nuốt hết chút cay đắng khó hiểu trong lòng này xuống.

Mưa bên ngoài không lưu tình rơi xuống, tiếng rơi lên nóc nhà vang dội, để Thẩm Thanh Thu không yên lòng khó ngủ.

Y vô cùng nôn nóng, lại không hiểu đang phiền vì cái gì, chỉ có thể đứng ngồi không yên trong phòng.

Cuối cùng y lại bắt đầu căm giận mắng chửi kẻ gây ra chuyện này, không biết bao nhiêu lần, y luôn không thể khống chế cảm xúc trước Lạc Băng Hà. Người này, rất có bản lĩnh nhiễu sự mình, những việc trôi qua tan rã trước mắt y.

Ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng vang nhẹ, không lớn, có lẽ chỉ là tiếng gió thổi qua cửa sỗ, dưới tiếng mưa rơi bé tới khó phát hiện.

Nhưng không biết Thẩm Thanh Thu vì tâm phiền loạn, hay vì cái gì khác, quỷ xui thần khiến, y nhẹ nhàng đi tới, im lặng đến bên cửa.

"Sư tôn."

Y vừa đặt tay lên chốt cửa, chưa kịp làm gì, giọng nói chợt phát ra làm y giật nảy mình.

Y biết Lạc Băng Hà không dễ dàng từ bỏ ý định đưa y trở về, chỉ cho là Lạc Băng Hà phát hiện mình tới, y lập tức không hiểu hành động của mình làm mặt tái mét.

Giọng Lạc Băng Hà như bị hơi nước bao phủ, nặng nề giống hệt mưa rào tầm tã không ngừng.

Hắn tựa trán lên cửa, nên giọng rất gần, mới không bị tiếng mưa nuốt trọn.

Nhưng lập tức, Thẩm Thanh Thu liền biết Lạc Băng Hà không phát hiện ra mình, mà hắn chỉ một mực tự lải nhải nói chuyện. Nhưng mưa quá lớn, Thẩm Thanh Thu lại bực bội bất an, nên không hề chú ý tới động tĩnh của hắn ngoài cửa.

Nhận ra Lạc Băng Hà không phát hiện ra mình, Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng thở ra, nhưng không quay về, mà khẽ cắn môi, tiếp tục đứng im phía sau cửa.

"Sư tôn, người để ta gặp người đi, ta muốn thấy người."

"Ta không biết người sẽ chịu khổ như vậy, là ta tới muộn, là lỗi của ta."

"Sư tôn, trở về cùng ta đi, sau khi con sinh ra chúng ta có thể cùng chăm sóc cùng dạy dỗ nó thật tốt."

"Sư tôn, chúng ta... Có thể làm lại từ đầu..."

Những lời này hoà vào cơn mưa lớn, nghe cách qua một cánh cửa, vậy mà lộ ra mấy phần hèn mọn nực cười.

Thẩm Thanh Thu chết lặng nghe hắn nói, là thật hay giả cũng chẳng buồn phân biệt, bước trở về giường.

Y luôn nghĩ không ra, vì sao Lạc Băng Hà luôn cảm thấy mọi chuyện đều là đương nhiên, kể cả những việc loạn thất bát tao cũng có thể dễ dàng bỏ qua, giống như chưa từng xảy ra.

Nhưng trong nháy mắt Thẩm Thanh Thu và hắn, có nhưng lời một khi đã nói ra, vĩnh viễn không thể quay đầu lại.

Y không muốn cầm nhẹ để nhẹ, cũng như sẽ không bỏ qua những tổn thương hắn gây ra hay những nữ nhân buồn nôn của hắn, y luôn nguyện ý hung ác truy tới cùng, mà không phải nén giận.

Giờ, Lạc Băng Hà đúng là có mang mấy phần chân thành đến, có lẽ chỉ vì đứa con cùng huyết mạch y đang mang, nhưng hắn phải biết, Thẩm Thanh Thu người này, không bao giờ dễ dàng buông bỏ ý định. Sau khi bị đâm một đao vào lòng, vẫn cam tâm tình nguyện mặc hắn làm gì thì làm.

Thẩm Thanh Thu y, còn chưa đê tiện đến trình độ đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro