Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Thật yên tĩnh...

Thẩm Thanh Thu mơ màng tỉnh dậy, y biết mình không chết, biết mình lành lặn nằm trên giường. Nhưng không biết vì sao, ngoài tiếng tim đập yếu ớt của mình, còn lại không hề có chút ấm thanh? Rất không bình thường.

Tuy Ma Giới vốn tĩnh mãnh, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn có cảm giác không nói nên lời, chỉ thấy rất không thích hợp.

Quên đi.

Thẩm Thanh Thu cảm nhận được tiếng tim đập, thấy không còn gì quan trọng hơn việc bây giờ vẫn còn sống.

Y mở mắt ra, bên giường có mấy bóng đen đổ xuống.

Tập trung nhìn, có Mộc Thanh Phương đang thở dài, có Cẩu Ngôn kích động muốn khóc, còn có Lạc Băng Hà bình thường vui giận khó phân, hôm nay lại hiện rõ vẻ vui mừng trên mặt, tới ôm y.

Tâm Thẩm Thanh Thu nảy lên, môi động mấy lần, nhìn hành động của họ, lòng chợt sinh ra chút... Bối rối.

Y rốt cuộc biết có điểm nào lạ.

Mọi người đều đang nói chuyện, có lẽ hỏi về vết thương của y, hẳn nên ầm ĩ, nhưng trong mắt Thẩm Thanh Thu chỉ có hình ảnh, còn thế giới của y im lặng trầm tịch.

Thẩm Thanh Thu không nghe được.

Lạc Băng Hà lấy nước từ trong tay Cẩu Ngôn cho y uống, Thẩm Thanh Thu uống hai ngụm, tay khẽ động, chén ngọc bị đánh bay.

Y thấy chén xoay trên không trung mấy vòng, có nước đổ ra ngoài, lúc chạm đất vỡ tan thành từng mảnh.

Cẩu Ngôn vội vàng quét dọn, miệng lẩm bẩm chắc là đang xin lỗi.

Y vẫn chẳng nghe thấy tiếng gì.

Quả nhiên là điếc rồi sao...

Mộc Thanh Phương vội vàng tới kiểm tra con ngươi y, có lẽ dáng vẻ phát ngốc của y làm Lạc Băng Hà thấy không thích hợp, lồng ngực lên xuống mấy lần, Lạc Băng Hà nói gì đó với Mộc Thanh Phương, Thẩm Thanh Thu cảm thấy hắn hơi nổi giận.

Mặt bị Lạc Băng Hà kéo qua, hai người đối diện nhau.

Miệng Lạc Băng Hà mấp máy trước mặt Thẩm Thanh Thu, hắn nhíu mày, thấy Thẩm Thanh Thu không có phản ứng gì, lắc nhẹ người y.

Thẩm Thanh Thu tròn mắt, tay đặt trên người Lạc Băng Hà cảm thấy có nhịp tim, rốt cuộc an tâm một chút. Y cố gắng bình tĩnh khống chế giọng mình, nhưng vẫn không biết tiếng nói ra lớn hay nhỏ, chỉ nói một câu: "Ta không nghe được."

Môi Lạc Băng Hà bỗng ngừng lại, mắt đen nhánh nhìn Thẩm Thanh Thu có chút kinh ngạc, Thẩm Thanh Thu thấy hắn lại nói mấy câu với Mộc Thanh Phương, chắc là nhanh chóng tới khám cho y.

Tính Mộc Thanh Phương điềm đạm, động tác nhẹ nhàng kiểm tra tai Thẩm Thanh Thu, không nhanh không chậm nhìn một lúc. Lúc đó, Lạc Băng Hà không kiên nhẫn gắt lên với gã, gã cũng vẫn từ từ như cũ, nhưng dáng vẻ rõ ràng là cẩn thận lại nghiêm túc.

Mộc Thanh Phương ngồi dậy nói với Lạc Băng Hà vài câu, sau đó nhìn Thẩm Thanh Thu, môi chậm rãi đóng mở, mỗi câu mỗi chữ. Thẩm Thanh Thu phí sức nhìn rõ, hiểu được gã nói: "Không làm sao, bị linh lực làm bị thương, yên tâm, chữa không khó." Sau đó ra ngoài, Cẩu Ngôn cũng khom người ra ngoài theo, chỉ còn lại Lạc Băng Hà ở bên Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu trầm mặc không nói, Lạc Băng Hà cũng không nói gì, cho y ăn một chút, lại đưa y lên giường nằm.

Lạc Băng Hà mãi mới nói một câu, đưa tay che trên mắt Thẩm Thanh Thu.

Hẳn là nói, ngủ đi.

Thẩm Thanh Thu gỡ tay hắn ra, nhắm mắt quay lưng về phía hắn, cuộn tròn người lại, co người ngủ.

Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Y không còn sức trách mắng Lạc Băng Hà, từ khi trùng sinh mọi thứ y chịu, đều do Lạc Băng Hà.

Nhưng y vẫn không biết tâm tư Lạc Băng Hà dành cho y là gì.

Thẩm Thanh Thu bắt đầu xem xét kĩ lại mình là nhân vật thế nà trong mắt Lạc Băng Hà, trước khinh thường nghĩ tới, sau không dám nghĩ tới.

Người này rất tàn nhẫn, giả vờ thâm tình làm trò lừa gạt y.

Vì sao khi Thẩm Thanh Thu tỉnh lại Lạc Băng Hà như biến thành người khác? Lời nói ôn nhu, nét mặt tươi cười. Y trước đây không thấy Lạc Băng Hà thích nam nhân, giờ cũng không thấy.

Dù Lạc Băng Hà ép buộc y, nhưng thỉnh thoảng cũng đối xử với y rất tốt, giống như cừu hận trước kia cũng xoá sạch, hắn rất ít khi nhắc tới việc hai người từng bất hoà như nước với lửa.

Nhưng Thẩm Thanh Thu tin rằng mọi chuyện có nguyên nhân khác, Lạc Băng Hà làm đủ mọi trò như vậy nhất định là gặp cái gì, hoặc thấy cái gì.

Hắn không tiếc sức tạo ra cho Thẩm Thanh Thu một cơ thể, không biết tốn bao nhiêu tâm tư mới triệu được hồn Thẩm Thanh Thu.

Sau Lạc Băng Hà giam cầm y, ép buộc y, tuỳ ý chơi đùa, thậm chí nữ nhân của Lạc Băng Hà cũng biết y như món đồ chơi tuỳ ý để Lạc Băng Hà đè dưới thân.

Nhưng mà, Lạc Băng Hà không còn băng lãnh đáng sợ, hắn không cố chấp muốn giết Thẩm Thanh Thu như đời trước. Thậm chí, khi Thẩm Thanh Thu bị thu nhỏ đều vô hạn bao dung, lúc Thẩm Thanh Thu bị thương sẽ áy náy.

Nên Lạc Băng Hà rốt cuộc là làm vậy vì cái gì? Hắn muốn có gì từ chỗ Thẩm Thanh Thu?

Hay là, đem y coi thành người khác?

Thực hoang đường...

Thẩm Thanh Thu sẽ có lúc nghĩ, có lẽ Lạc Băng Hà cũng có mấy phần thật tâm. Nhưng khi hắn chợt nhận ra lại cả kinh, sẽ chán ghét vứt bỏ mình.

Quên đi, Thẩm Thanh Thu y không thấp hèn tới vậy. Y tới bây giờ cũng không tin Lạc Băng Hà.

Y không dám.

Nhớ lại hồi ức, Thẩm Thanh Thu đưa ra kết luận cuối cùng– Là Lạc Băng Hà nhất thời nổi hứng trêu đùa.

Thực sự rất tàn nhẫn, những cũng hợp tình hợp lý nhất.

Chăn bị người khác vén lên, Lạc Băng Hà trèo lên giường ôm y từ phía sau, giống như lúc trước, chậm rãi truyền linh lực, để y dễ chịu hơn một chút.

Vòng tay bên hông cứng rắng nóng bỏng, giống như tảng đá không thể dịch chuyển.

Cả người Thẩm Thanh Thu được hơi ấm bao quanh, có tiếng tim đập hữu lực ngay sau lưng y, giống như xuyên qua da thịt cốt nhục, nhảy vào ngực mình.

Tiểu súc sinh, ngươi rốt cuộc là hữu tình, hay là vô tình...

.

Thẩm Thanh Thu cắn răng, tay đặt bên mắt siết chặt thành quyền, muốn nuốt uỷ khuất cùng chua xót về đáy lòng...

Vì cái gì...

Thẩm Thanh Thu không phải người nói nhiều, nghe không được càng không muốn nói chuyện, luôn ngồi ngẩn người một mình hoặc làm việc của mình.

Cẩu Ngôn vì tái phạm chăm sóc không cẩn thận bị chặt đứt một chân, nhưng hắn không chút oán trách, vẫn đi theo Thẩm Thanh Thu, chăm chỉ làm việc.

Mộc Thanh Phương đúng hạn sẽ chẩn trị cho y, nhưng bọn họ không nói gì. Giữa hai người chẳng còn gì để nói. Thẩm Thanh Thu lo lắng có phải gã biết chuyện của mình và Lạc Băn Hà không, cho dù gã biết cũng không sao, Mộc Thanh Phương không phải kẻ lắm chuyện.

Thời gian Lạc Băng Hà rảnh rỗi đa số đều tới bồi y, Thẩm Thanh Thu không nghe được, trên mặt càng ít biểu cảm, Lạc Băng Hà thường xuyên nhéo mặt y, trách y vì sao không cười.

Sau, trong viện càng nhiều đồ ở Nhân giới, để ăn, để chơi, cái gì cũng có.

Thẩm Thanh Thu vẫn chẳng có phản ứng gì, y luôn nghĩ, tiểu súc sinh trước cũng dỗ người khác như vậy? Nên làm y không vui.

Tai không nghe được, suy nghĩ trong lòng lại nhạy bén hơn hẳn, cử động của mọi người, môi khép mở, đều có thể khiến Thẩm Thanh Thu đoán được cuộc đối thoại.

Hành động của y hơi điên rồ, để có năng lực bảo vệ mạng sống của mình sau này, Thẩm Thanh Thu chưa từng chịu rơi vào thế bị động, giờ lại lặp đi lặp lại bị hiện thực lấy mất, nên mới nhạy bén như vậy.

Trong phong ở tiểu viện chất đầy đồ Lạc Băng Hà mua về, nên khi ở một mình, Thẩm Thanh Thu lại ngẩn người với cái đống này.

Hôm đó, Lạc Băng Hà giải quyết xong việc ở Ma Giới, chắp tay sau lưng, vẻ mặt thần bí và hiếm khi có chút lấy lòng.

Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt không có gợn sóng quá lớn.

Nhớ tới Lạc Băng Hà mấy ngày nay đã quen với Thẩm Thanh Thu trầm mặc, mình như đầu gỗ nói thể nói với Thẩm Thanh Thu vài câu, dù Thẩm Thanh Thu không nghe được, cũng không có cách đáp lại hắn.

Hắn kéo hai tay Thẩm Thanh Thu ra, như tặng bảo vật mà thả xuống mấy thứ lấp lánh trong tay ra.

Cảm giác ấm áp truyền tới, Thẩm Thanh Thu trợn tròn mắt, chợt nhận ra là bánh kẹo lúc trước Lạc Băng Hà mua cho y.

Vẫn là gói kẹo đầy màu sắc, ánh sáng chiếu lên rất đẹp, từ trong tay Lạc Băng Hà rơi vào trong tay Thẩm Thanh Thu tạo nên tiếng lạo xạo.

Thẩm Thanh Thu khum hai tay, tích thành một núi nhỏ.

Y hơi ngẩn người, Lạc Băng Hà lại bóc ra một viên ngậm vào miệng, chợt giữ mặt Thẩm Thanh Thu, dán môi lên.

Lưỡi có vị hơi chua, Thẩm Thanh Thu nheo mắt, nước mắt như muốn chảy ra.

Viên kẹo nho nhỏ đảo qua miệng hai người, là hương vị Thẩm Thanh Thu quen thuộc, lúc chờ Lạc Băng Hà tối đó, ăn rất nhiều, cũng như vậy, chua đến nước mắt không ngăn được.

Vì hai người tiếp xúc thân mật, ngón tay Thẩm Thanh Thu chạm tới ngực Lạc Băng Hà, nhịp tim mạnh mẽ kéo theo nhịp đập nơi ngón tay y, giống như giây sau tim hắn sẽ nhảy ra.

Thẩm Thanh Thu hiếm khi không giãy dụa cũng không bài xích, để Lạc Băng Hà tuỳ ý làm loạn trong miệng y.

Thật lâu sau, Lạc Băng Hà buông y ra, gương mặt dưới ánh sáng mờ mờ sinh ra mấy phần ôn nhu.

Hắn khẽ cười, đưa tay ra sau lưng, lại lấy ra, một hoa đăng hình con nai.

Ánh nến vàng ấm áp trong hoa đăng lay động, chiếu lên đồng tử Thẩm Thanh Thu sáng hơn.

Kỳ thật lúc đến Nhân giới với Lạc Băng Hà chẳng tốt đẹp gì, thậm chí có thể nói là đại hoạ, nhưng giờ nghĩ lại, trong lòng vẫn không nhịn được trở nên mềm mại.

Thẩm Thanh Thu nhận lấy hoa đăng hình con nai từ tay Lạc Băng Hà, tay cầm bằng gỗ trơn bóng, vẫn còn hơi ấm của tay người khác.

Y để hoa đăng thoe gió nhẹ lay hai lần, ánh nến bên trong cũng lay động không ngừng, mấy lần muốn tắt lại đứng im chiếu sáng, từ bụng con nai phát ra ánh cam.

Có lẽ là nến quá ấm, cháy đến tâm Thẩm Thanh Thu phát nhiệt.

Y ngẩng đầu nhìn Lạc Băng Hà, rốt cuộc nhếch môi, cười nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro