Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Ý anh là, anh thích tôi?

Bất kể là già hay trẻ, giác quan thứ sáu của phụ nữ đều vô cùng nhạy bén.

Từ giây phút bà nội Lục chủ động rủ mẹ Mạnh đi khiêu vũ quảng trường, trong lúc nhảy lại tò mò hỏi thăm chuyện xem mặt của Mạnh Vãn trở đi, mẹ Mạnh liền đoán được tâm tư của bà nội Lục!

Bà nội Lục chỉ ở Giang Thành khoảng một tuần nên cũng không định dấu diếm với mẹ Mạnh. Bà nội Lục quá hiểu cháu trai mình rồi, thành tích học tập từ nhỏ đã rất tốt, việc học chưa bao giờ khiến người lớn trong nhà lo lắng nhưng ở phương diện cuộc sống thì đứa cháu trai này trừ mì gói ra không biết nấu món gì, ngay cả mua con mèo về cũng không thân thiết với nó, mắt thấy qua hai ba năm nữa cháu trai bà cũng ba mươi, bà nội Lục quyết định giúp cháu trai tìm bạn gái sớm một chút! Mạnh Vãn vừa xinh đẹp vừa tự lập lại có khả năng, tính cách cũng tốt, người lớn trong nhà cũng đáng tin cậy, quả thực là quá thích hợp!

"Cháu cảm thấy nếu Triều Thanh nhà chúng ta làm bạn trai Vãn Vãn thì thế nào?"

8 giờ tối, xong buổi khiêu vũ quảng trường, bà nội Lục lôi kéo mẹ Mạnh ngồi nghỉ ở trên một chiếc ghế dài tại quảng trường trước tiểu khu, thẳng thắn đặt vấn đề.

Mẹ Mạnh có chút kích động, dò hỏi tin tức trước: "Triều Thanh thích Vãn Vãn ạ?"

Bà nội Lục thở dài: "Nó là cái đồ đầu gỗ, còn chưa thông suốt đâu, nhưng mà bà cảm thấy hai đứa nhỏ rất thích hợp."

Hoá ra Lục Triều Thanh không ý có này, mẹ Mạnh thấy thật đáng tiếc, cũng thở dài: "Triều Thanh từ nhỏ đã ổn trọng, tuổi còn trẻ đã là giáo sư, có thể có con rể như vậy cháu cũng không cần thay Vãn Vãn lo lắng nửa đời sau, chỉ sợ Triều Thanh chướng mắt Vãn Vãn nhà cháu, đứa nhỏ Vãn Vãn này, nói thật ra thì trừ vẻ ngoài xinh đẹp một chút thì không có ưu điểm gì khác."

Lời này đương nhiên là có thành phần khiêm tốn, bà nội Lục lập tức khen Mạnh Vãn một hồi, cái gì mà ngoan ngoãn hiểu lễ phép, tự mình gây dựng sự nghiệp linh tinh.

Sau khi cùng khen con cháu của đối phương xong, bà nội Lục đưa ra vấn đề mấu chốt: "Triều Thanh chắc chắn không biết làm sao theo đuổi con gái, nếu không thì chúng ta an bài hai đứa đi xem mắt đi? Hai nhà ở gần nhau, có lẽ hai đứa nó gặp nhau cũng không nghĩ theo hướng kia, mà chính thức đi xem mắt thì không giống vậy."

Mẹ Mạnh lưỡng lự: "Có cần hỏi dò ý hai đứa trước không?"

Bà nội Lục: "Được! Trở về bà sẽ hỏi Triều Thanh!"

Thương lượng xong xuôi, mẹ Mạnh với bà nội Lục cùng nhau lên lầu.

Mạnh Vãn vẫn chưa trở về từ tiệm mì, lúc mẹ Mạnh ngồi trên sô pha tính toán làm sao khai thác nội tâm của con gái thì ở nhà họ Lục đối diện, bà nội Lục đầu tiên chê trách Chu Dương nằm chơi game trong phòng ngủ phụ, sau đó lại đi tới thư phòng. Nhà họ Lục kết cấu ba phòng hai sảnh, Lục Triều Thanh để Chu Dương ở trong phòng ngủ phụ, lại nhường phòng ngủ chính cho bà nội, mấy ngày nay anh đều ngủ trên sô pha, lúc khác thì chỉ ở trong thư phòng.

Bà nội Lục gõ cửa, Lục Triều Thanh vội vàng nhét snack khoai tây trong tay vào ngăn kéo, ánh mắt hướng về màn hình máy tính.

"Sao ngày nào cũng xem báo cáo vậy?" Bà nội Lục vào trong, nhìn công thức vật lý phức tạp trên máy tính, ghét bỏ nói.

Lục Triều Thanh trầm mặc.

"Bà cắt trái cây, cháu đi ra phòng khách đi." bà nội Lục vỗ vỗ bả vai cháu trai.

Lục Triều Thanh đành phải tắt màn hình.

Trên bàn trà đặt đĩa xoài mới cắt, bà nội Lục đã đưa cho Chu Dương một phần, lúc này cũng không lo Chu Dương nghe ra điều gì, yên tâm lớn mật hỏi cháu trai: "Triều Thanh này, cháu cũng đã hai mươi bảy, không muốn tìm bạn gái sao?"

Lục Triều Thanh vừa muốn cầm miếng xoài lên, nghe thấy chủ đề này thì tức khắc hết muốn ăn.

Anh bất đắc dĩ mà nhìn về phía bà nội: "Không gặp được người thích hợp."

Nhà người khác đều là cha mẹ giục kết hôn, Lục Triều Thanh lại không phải chịu áp lực từ cha mẹ, tất cả áp lực đều đến từ bà nội. Cái cớ "bận công tác"đã dùng quá nhiều lần không còn tác dụng, đành phải nghĩ cái lý do mới.

Bà nội Lục bĩu môi, nâng cằm về phía cửa, vừa quan sát kỹ cháu trai vừa tỏ vẻ tùy ý nói: "Đó là do hai mắt cháu mỗi ngày đều nhìn báo cáo chằm chằm, bà thấy Vãn Vãn khá tốt, tuổi trẻ xinh đẹp còn hiểu chuyện."

Lục Triều Thanh hơi giật mình.

Mạnh Vãn là người bạn gái được chọn?

Điều đầu tiên Lục Triều Thanh nghĩ tới là đêm mộng xuân đó, tiếp theo nghĩ đến dáng vẻ cuồng loạn lúc Mạnh Vãn khiêu chiến "Dù chết cũng muốn yêu" ở KTV, rồi lại nghĩ đến việc cô hấp con cua. Lục Triều Thanh không nghĩ tới chuyện yêu đương, nhưng mà đối với bạn gái tương lai anh có hai điều mong đợi, thứ nhất tính cách an tĩnh không quấy rầy anh nghiên cứu vật lý, thứ hai chính là biết nấu cơm.

Mạnh Vãn tính cách tuyệt đối không thể coi là an tĩnh, trù nghệ, anh mới chỉ ăn cua hấp của cô, cua hấp lại cũng chẳng phải là khó khăn.

Chẳng qua, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ Mạnh Vãn cười ngây thơ dưới cánh ô.

Lục Triều Thanh ngoài ý muốn phát hiện, anh cũng không quá kháng cự suy nghĩ yêu đương với Mạnh Vãn.

Thời gian anh thất thần càng dài, nụ cười của bà nội Lục lại càng lớn, từ ái vỗ vỗ cánh tay cháu trai: "Cháu cũng cảm thấy Vãn Vãn tốt đúng không? Có muốn bà nội giúp cháu tác hợp?"

Lục Triều Thanh chỉ là không kháng cự suy nghĩ yêu đương với Mạnh Vãn, nhưng đó cũng không có nghĩa là anh nhất định phải theo đuổi Mạnh Vãn, là một gã trai trẻ, anh càng không hi vọng bà nội can thiệp cuộc sống tình cảm của anh.

"Không cần đâu ạ, gần đây công việc bận rộn, tạm thời cháu không muốn yêu đương." Theo bản năng, Lục Triều Thanh lại lôi cái cớ cũ ra.

Bà nội Lục chỉ hừ một tiếng, cũng không tiếp tục dây dưa, chờ Lục Triều Thanh ăn xoài xong quay lại thư phòng, bà nội Lục cười tủm tỉm phát tin nhắn giọng nói cho mẹ Mạnh: "Triều Thanh bên này có ý!"

Sau khi mẹ Mạnh kích động mà dò hỏi xong, lại nghe xong bà nội Lục phân tích chi tiết, mẹ Mạnh cũng thấy được một tia hy vọng! Lúc trước bà vừa lòng nhất là luật sư Ngô, Lục Triều Thanh so với luật sư Ngô thì điều kiện kinh tế trong nhà kém hơn một chút, nhưng gia cảnh nhà họ Lục cũng tuyệt đối nằm ở nửa trên mức bình thường ở Giang Thành, hơn nữa luật sư Ngô nhìn có vẻ dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt, Lục Triều Thanh thì sao, cách làm người và nghề nghiệp đều vô cùng đáng tin cậy!

Bà mới vừa buôn chuyện với bà nội Lục xong thì Mạnh Vãn từ tiệm mì trở về, vào nhà liền lên tiếng hô gọi, muốn tắm rửa trước đã.

Mẹ Mạnh kiên nhẫn mà chờ.

Mạnh Vãn tắm rửa sạch sẽ hết nửa giờ, đi ra làm nũng, tựa người trên sô pha để mẹ già giúp cô sấy tóc.

Mẹ Mạnh đặc biệt ôn nhu giúp con gái sấy tóc.

Bận rộn xong cũng sắp 10 giờ, mẹ Mạnh nhìn con gái chia sẻ bát quái: "Hôm nay bà nội Lục nhờ mẹ giúp đỡ, để mẹ giới thiệu bạn gái cho Triều Thanh đấy."

Bà cũng mịt mờ mà quan sát con gái, nếu con gái có biểu hiện ra một chút ghen tuông, chứng tỏ có ý!

Mạnh Vãn vẻ mặt không sao cả, ngược lại trêu ghẹo mẹ: "Bà nội Lục thật là tìm đúng người, mẹ chẳng phải là rất thích làm bà mối sao?"

Mẹ Mạnh tức giận đến mức dùng gối ôm ném con gái.

Mạnh Vãn cười hì hì tóm được gối ôm.

Mẹ Mạnh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục thử con gái: "Con cảm thấy Triều Thanh thích hợp với cô gái như thế nào?"

Mạnh Vãn đầu tiên nghĩ tới Lưu Niệm bạn gái giáo sư Cao, căn cứ vào biểu hiện của Lưu Niệm ở KTV, Mạnh Vãn phỏng đoán phân tích: "Lục Triều Thanh à, hoặc là mẹ giới thiệu cho hắn một nữ giáo sư bằng cấp cao khô khan không thú vị giống hắn, hoặc là giới thiệu một người hoạt bát lớn mật dám chủ động theo đuổi."

Nói xong, Mạnh Vãn còn lấy cha mẹ Lục Triều Thanh với giáo sư Cao Lưu Niệm làm ví dụ cho hai tình huống.

Mẹ Mạnh thật là ưu sầu, con gái mình chắc chẳn không phải loại khô khan không thú vị, nhưng cũng tuyệt không phải loại chủ động theo đuổi đàn ông, hơn nữa, con gái dường như là thật sự không có ý với Lục Triều Thanh!

Nhưng, có lẽ là Lục Triều Thanh không có phát tín hiệu với con gái mình, cho nên con bé chưa từng nghĩ tới Lục Triều Thanh thì sao? Nếu con gái biết Lục Triều Thanh nguyện ý cùng nó qua lại xem mặt, có lẽ con bé sẽ từ từ động tâm, suy cho cùng thì Lục Triều Thanh đẹp trai như vậy!

Sáng ngày hôm sau, mẹ Mạnh liền đi mưu đồ đại kế hoạch Xem Mắt Bí Mật với bà nội Lục.

Tối thứ sáu, bà nội Lục làm vẻ mặt nghiêm túc tìm cháu trai nói chuyện: "Bà nhìn trúng một cô bé, đêm mai cháu đưa con bé đi ăn bữa cơm, nhìn xem có vừa ý hay không."

Tin tức quá mức khiếp sợ, Lục Triều Thanh nhất thời không hiểu nổi, mờ mịt mà nhìn bà nội.

Bà nội Lục trực tiếp đưa tờ giấy viết tay có ghi thông tin nhà hàng với số bàn đưa cho cháu trai.

Lục Triều Thanh rốt cuộc hiểu ra, nhíu mày: "Cháu không có thời gian yêu đương."

Bà nội Lục ôm cánh tay ngồi xuống sô pha, uy hiếp cháu trai: "Cháu ngoan ngoãn đi xem mắt thì cuối tuần này bà liền đưa Chu Dương trở về, cháu không đi, bà ở đây luôn, đến khi nào cháu tìm được bạn gái mới thôi."

Lục Triều Thanh:......

Giáo sư Lục quen một mình sinh hoạt, dưới sự uy hiếp của lão thái thái uy hiếp không thể không đáp ứng cái kế hoạch xem mắt này, anh không có bất kỳ kinh nghiệm xem mắt nào, chỉ nghĩ là đêm mai đúng giờ đến nhà hàng gặp bên nữ rồi tìm cớ cự tuyệt là được, cho nên anh thậm chí cũng không có hỏi thăm tên họ, nghề nghiệp các thứ từ bà nội.

Cùng lúc đó, mẹ Mạnh cũng công bố cái kế hoạch xem mắt lâm thời an bài này cho con gái.

Mạnh Vãn đã suýt chết lặng, vừa xem phim vừa thất thần hỏi: "Lần này lại là ai? Có ảnh chụp thì cho con xem đi."

Mẹ Mạnh thần bí cười: "Không cần xem, là một người bạn học cấp ba của con, gặp mặt khẳng định con có thể nhận ra."

Bạn học cấp ba?

Bạn học cấp ba, phạm vi quá lớn, Mạnh Vãn nhảy ra một chút hứng thú, tạm dừng TV, tò mò hỏi mẹ: "Tên là gì ạ?"

Mẹ Mạnh lắc đầu, không chịu nói: "Tối mai khắc biết!"

Mạnh Vãn không có cách, lại hỏi: "Vậy hiện tại anh ta đang làm công việc gì chắc có thể nói cho con chứ?"

Mẹ Mạnh vẫn không nói: "Đến lúc đó chính con hỏi nó, đúng rồi, tối mai trang điểm xinh đẹp vào, cậu bạn kia của con rất đẹp trai, đừng để người ta chèp ép khí thế."

Mạnh Vãn không khỏi suy nghĩ, bạn học cấp ba của cô có ai rất đẹp trai sao?

Cô đi lấy ảnh chụp ba năm cấp ba, không xem còn tốt, vừa xem mới phát hiện ra khi đó bản thân và các bạn học đều thật ngây ngô, có mấy bạn nam tương đối đẹp mắt, nhưng cũng chưa đẹp trai tới mức có thể chèn ép được cô. Có lẽ con trai mười tám sẽ trưởng thành?

.

Bởi vì đối tượng xem mắt là bạn học cấp ba, cho dù không hợp làm người yêu thì ngồi ôn chuyện cũng rất vui vẻ, đối với lần xem mắt này Mạnh Vãn không có mâu thuẫn nhiều, trước khi xuất phát thì trang điểm nhẹ, tóc xoăn dài buông xuống, thiếu đi dáng vẻ lão bản giỏi giang của tiệm mì sợi, lại thêm hương vị cô gái nhỏ quyến rũ.

Địa điểm xem mắt ở ven hồ khu phong cảnh Giang Thành, cách hơi xa, Mạnh Vãn tự mình lái xe đi, tới trước giờ chừng mười lăm phút.

Là một nhà hàng Trung Quốc cổ kính, Mạnh Vãn đậu xe xong, đi vào tìm người phục vụ đưa tới bàn đặt, người phục vụ liền dẫn cô đi vào trong.

Ghế sát cửa sổ, ngoài cửa sổ chính là cảnh sắc đêm hồ duyên dáng, đối tượng xem mắt còn chưa tới, Mạnh Vãn ngồi xong, nhìn di động, tới giờ hẹn còn thừa mười phút. Không thể không nói, Mạnh Vãn đã đi xem mắt nhiều như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô chờ phía nam.

Cô chụp mấy tấm cảnh đêm, sau đó cúi đầu lướt vòng bạn bè.

Lối vào nhà hàng, người phục vụ báo vị trí bàn cho Lục Triều Thanh.

Lục Triều Thanh liếc mắt một cái liền thấy đối tượng xem mắt của mình, là cô gái tóc dài hơi quăn, cô ta đang cúi đầu chơi di động, tóc dài rơi xuống, che phía trước mặt. Cô mặc một chiếc áo trắng ngắn tay phối hợp với váy dài màu lam nhạt, phía dưới chiếc váy dài lộ ra một đoạn mắt cá chân tinh xảo, nhìn lối phục sức này giống một cô thục nữ an tĩnh.

Lục Triều Thanh lại nghĩ tới Mạnh Vãn thích mặc váy ngắn, lại còn cái tóc đuôi gà cô thường xuyên buộc, lúc cười rộ lên thì đôi mắt long lanh.

Do dự vài giây, Lục Triều Thanh đi tới.

Cách càng gần Lục Triều Thanh bỗng nhiên cảm thấy, người này sao lại càng nhìn càng quen mắt?

Trong tầm mắt có một thân ảnh cao lớn đang tới gần, Mạnh Vãn tùy ý ngước mắt, sau đó, cô nhìn thấy Lục Triều Thanh mặc tây trang màu đen.

Cô hơi hơi hé miệng, Lục Triều Thanh sao lại ở đây?

Mà cô vừa nhấc đầu, Lục Triều Thanh cũng chứng thực suy đoán của mình, đối tượng xem mắt đêm nay xác thật chính là Mạnh Vãn.

Ánh mắt chỉ một giây, tâm tựa như gió đêm rơi xuống mặt hồ, làm nổi lên một tia gợn sóng.

Lục Triều Thanh dừng ở trước bàn ăn.

Mạnh Vãn hoàn hồn, giật mình nhìn anh: "Anh tới đây dùng bữa sao?" Cô vẫn không hề nghĩ Lục Triều Thanh với đối tượng xem mắt bạn học cấp ba có liên hệ với nhau.

"Tôi tới xem mắt." Lục Triều Thanh kéo ghế đối diện ra, thần sắc như thường mà ngồi xuống.

Mạnh Vãn trừng đôi mắt: "Anh xem mắt với ai?"

Lục Triều Thanh: "Không biết, bà nội sắp xếp tôi tới, tôi chỉ biết số bàn nhà hàng." Nói xong, anh đưa tờ giấy bà nội Lục tự tay viết cho Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn vừa thấy, trong đầu nhảy ra một suy nghĩ, bên này không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Lục Triều Thanh, bên kia gọi điện thoại cho mẹ.

Mẹ Mạnh nhanh chóng nhận điện.

Ngữ khí Mạnh Vãn hơi kích động: "Mẹ nói bạn cấp ba, chính là giáo, giáo sư Lục?"

Mẹ Mạnh cười: "Đúng vậy đúng vậy, hai đứa gặp rồi hả? Vậy nói chuyện đi, mẹ đi khiêu vũ!"

Mạnh Vãn còn muốn tính sổ với mẹ già, mẹ Mạnh lại nhanh chóng treo điện thoại.

Nhìn màn hình di động, Mạnh Vãn vô cùng vô ngữ!

Đây là chuyện gì?

Cô nổi giận đùng đùng, vừa nhấc đầu, lại thấy Lục Triều Thanh thập phần bình tĩnh.

"Hai người hồ nháo, anh không tức giận sao?" Mạnh Vãn nhịn không được hỏi.

Lục Triều Thanh thần sắc bình tĩnh: "Vì sao phải tức giận?"

Mạnh Vãn đột nhiên không biết nên nói cái gì, nhưng vào lúc này, người phục vụ tới mời bọn họ gọi món.

Lục Triều Thanh dù không rành cách đối nhân xử thế thì cũng biết ưu tiên phụ nữ, ý bảo Mạnh Vãn gọi trước.

Mạnh Vãn mở to hai mắt nhìn: "Anh thật sự muốn cùng tôi ăn cơm hả?"

Lục Triều Thanh trả về một ánh mắt "sao lại không".

Mạnh Vãn nghĩ đến một đoạn đường dài tự mình lái xe tới, cứ thế này mà về quả thực cũng lãng phí thời gian, xoa xoa cái trán, cô tùy tiện chọn hai món chiêu bài, lúc đưa thực đơn cho Lục Triều Thanh, giọng nói của cô mỏi mệt: "Lần này, tôi về sẽ tính sổ với mẹ."

Lục Triều Thanh kỳ quái hỏi: "Tính sổ gì kia?"

Mạnh Vãn vừa muốn mở miệng, lại thoáng nhìn bên cạnh người phục vụ, cô ngậm miệng, để anh gọi món ăn trước.

Người phục vụ đi rồi, Mạnh Vãn nhìn người máy đối diện, khụ khụ, trước tiên bày tỏ thái độ: "Bà nội Lục có lẽ là thích tôi, mẹ tôi lại thích anh, mới phá rối sắp xếp chúng ta đi xem mắt, nhưng chúng ta căn bản không thích hợp, cho nên bữa cơm này coi như bạn bè bình thường ăn cơm là được, anh đừng hiểu lầm."

Lục Triều Thanh rốt cuộc nghe ra ý Mạnh Vãn, nhíu mày hỏi: "Cô không muốn xem mắt tôi?"

Anh có khuyết điểm gì sao? Ngay cả cùng anh đi xem mắt cũng đều khó có thể chấp nhận?

Mạnh Vãn lại bị Lục Triều Thanh làm cho hồ đồ: "Ý anh là gì?"

Lục Triều Thanh nhìn đôi mắt mỹ lệ của cô ngược ánh đèn, đúng sự thật trả lời: "Tôi cũng không phản đối việc cùng cô đi xem mắt."

Mạnh Vãn:......

Mãi một lúc lâu sau, cô mới rối rắm hỏi: "Anh, ý của anh là, anh thích tôi?" Không thể nào đi?

Lục Triều Thanh lắc đầu.

Mạnh Vãn nhẹ nhàng thở ra.

Lục Triều Thanh lại bổ sung: "Xem mắt chỉ là một cơ hội để giới thiệu nam nữ quen nhau, thường phát sinh giữa hai người nam nữ không quen biết thậm chí chưa từng gặp mặt. Thông thường mọi người sẽ không xác định cảm tình ngay trong lần đầu tiên xem mắt, nếu ấn tượng ban đầu không tồi, hai bên nam nữ có thể tiếp tục lui tới, đến khi xác định quan hệ yêu đương hoặc xảy ra các loại mâu thuẫn dẫn đến kết thúc quan hệ. Hiện tại tôi không thích cô, không có nghĩa nếm thử xong sẽ không thích."

Mạnh Vãn:......

Ông trời a, nhất định là cô đang nằm mơ đi!

Tác giả có lời muốn nói: Giáo sư Lục kiêu ngạo không cho phép bản thân bị đối tượng xem mắt cự tuyệt! Hahahaha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro