Chương 11: Sắc lang không đáng sợ, chỉ sợ sắc lang giỏi võ công
Một ngày đêm khuya.
Bóng tối đang chiếu xuống mặt hồ lăn tăn gợn sóng, cá đã lặn sâu dưới đáy nước, một nhánh liễu duy nhất còn sót lại trên cây đang buông thân xuống đất phơi nhè nhẹ trên mặt hồ.
Hơn mười một giờ khuya, vườn trường không một bóng người, Taeyeon lê tấm thân rét lạnh mệt mỏi trở về nhà trọ, trong lòng cô lúc này đang thầm nghĩ đến hương vị của một ly sữa nóng, tưởng tượng bản thân đang nằm trên chiếc giường, ôm chiếc chăn mềm mại hưởng thụ không khí mát mẻ của máy điều hòa... Rồi đánh một giấc ngon lành. Nhưng cô không ngờ là, tìm mãi trong túi cũng không có chìa khóa phòng, cô trút ngược túi xuống đổ hết đồ dùng ra bên ngoài nhưng vẫn hoàn toàn không thấy bóng dáng chiếc chìa khóa đâu cả.
Taeyeon cẩn thận nhớ lại, đúng là buổi sáng cô đi quá vội, nên đã bỏ quên chiếc chìa khóa phòng trọ lại trên giường rồi.
Thật là chán nản quá đi!
Giờ này, văn phòng quản lí nhà trọ đã đóng cửa rồi, hầu hết các phòng trọ đều đã tắt đèn.
Đứng im lặng trước cửa phòng trọ, Taeyeon tự nhiên cảm thấy nhớ nhà, nhớ người bố nghiêm khắc, nhớ người mẹ hay la rầy, cô muốn bay về căn phòng công chúa đáng yêu của mình rồi lên giường khóc lớn một trận.
Taeyeon chà chà hai bàn tay đang đông cứng vì lạnh vào nhau, không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn về cánh cửa phòng bên cạnh.
"Byun Baekhyun"... Cái tên trên cửa phòng cùng với ánh đèn trong phòng vẫn còn sáng, đôi phần khiến đêm tối lạnh lẽo trở nên ấm áp hơn.
Taeyeon nhẹ nhàng ấn chuông cửa hai cái, cô nghe thấy tiếng bước chân đang tiến tới, cửa mở ra...
Đập vào mắt cô là một vẻ mặt ấm áp, cùng với hỗn hợp hương trà Quan Âm.
Khi nhìn thấy cô, anh tỏ vẻ kinh ngạc.
"Có chuyện gì sao?"
Đương nhiên là có rồi! Không có chuyện gì nửa đêm cô gõ cửa phòng anh làm gì, với lại đối với anh, cô hoàn toàn không có ý đồ gì nha!
"Sư huynh..." Taeyeon âm thầm liếc mắt vào phòng anh, cô muốn xác định chính xác là lúc này không có phụ nữ ở trong phòng, mới tiếp tục nói: "Em để quên chìa khóa ở trong phòng."
Anh nhanh chóng hiểu ra vấn đề, sau đó lập tức nép thân người đang chắn trước cửa phòng sang một bên: "Em vào đi."
Phòng của anh vẫn sạch sẽ như vậy, chiếc khăn chỉnh tề đang trải rộng trên giường, máy vi tính đặt ở góc bàn, ở giữa bàn học có rất nhiều tư liệu đang chất chồng lên nhau, Taeyeon xem qua đề mục, toàn là đề tài về vi khuẩn...
"Em ngồi đi!" Anh dẹp dọn các sắp tư liệu, đưa cho cô một tách trà nóng: "Uống trà đi, nó sẽ làm em ấm áp một chút."
"Cảm ơn!" Taeyeon đón nhận tách trà nóng đang lan tỏa hơi ấm trong lòng bàn tay, cảm giác ấm áp lan chảy khắp người cô. Taeyeon thử tìm đề tài để nói chuyện, làm tăng thêm chút tình cảm đồng hương.
"Khuya như vậy mà anh vẫn xem tư liệu sao?"
"Uhm."
Thấy anh không muốn nói nhiều, Taeyeon cũng không hỏi thêm gì nữa, cô thẳng thắn đi vào vấn đề chính: "Em... Em có thể dùng ban công phòng anh để đi qua phòng em. Được không?"
Ban công lộ thiên phòng của Taeyeon và Baekhyun cùng một khu, ở giữa được ngăn cách bởi một bức vách ngăn được tập hợp lại từ vài tấm ván gỗ cao chừng hai mét, Taeyeon nghĩ cách duy nhất để vào phòng mình là nhảy qua bức vách đó.
"Ban công? Em có thể đi qua được không?" Anh nhìn cô đánh giá tổng thể, dường như anh đang nghi ngờ khả năng của cô.
"Chắc là không thành vấn đề!" Taeyeon đặt tách trà xuống, đi đến ban công, đứng trước vách ngăn cao hai mét.
Cao như vậy à!
Taeyeon cố gắng lấy dũng khí, xoắn xoắn tay áo lên, cố gắng nhảy thật cao, cô muốn dùng hai tay với lên tấm ván gỗ, nhưng thử vài lần kết quả đều thất bại, khó khăn lắm cô mới bắt được một lần, nhưng treo mình lủng lẳng ở không trung một lúc thì người đổ mồ hôi lạnh, căn bản không thể tiến xa hơn.
Taeyeon nản lòng nhảy xuống đất, cô muốn nhờ Baekhyun đỡ giúp cô lên, vừa quay đầu lại, thì thấy anh đang dùng tay che miệng, ánh mắt nhìn xuống hẳn là đang cười trộm cô.
Taeyeon trừng mắt nhìn anh.
Cô xấu hổ vuốt vuốt mái tóc: "Có gì mà cười?"
"Không nên cười!" Anh lắc đầu, trong giọng điệu nói chuyện anh mang đậm ý cười.
"Em muốn anh giúp em không?"
"Anh làm được không? Rất cao đó."
"Chắc là không thành vấn đề đâu." Anh thật là đáng ghét, lặp lại lời nói lúc nãy của cô.
Taeyeon đứng một bên chờ xem kịch vui! Hừ! Cao như vậy, cô không tin là anh có thể bay qua nha.
Baekhyun đi đến ban công, anh lui về sau vài bước chạy lấy đà, nhảy lên, hai tay anh giữ chặt tấm chắn đầu tiên, chân đạp lên tay vịn ban công mượn lực, sau đó tiện thể bay qua, gọn gàng linh hoạt.
Taeyeon trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, ngây ngốc tại chỗ.
Không phải chứ, anh ấy có võ công sao? Chẳng lẽ anh ấy chính là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết.
Taeyeon vẫn chưa khôi phục trạng thái đờ đẫn, Baekhyun đã từ ngoài cửa bước vào.
"Cửa phòng của em đã được mở rồi kìa."
"Anh, anh...?" Taeyeon chỉ về tấm chắn ở ban công, cô nuốt nước bọt: "Anh đi qua dễ dàng như vậy sao?"
Bỗng nhiên, trong đầu Taeyeon nảy sinh một ý niệm, không biết kiến trúc sư nào ngu ngốc lại thiết kế một loại ban công như thế, một người con trai chỉ mất có ba giây đã có thể nhảy qua phòng cô. Nhỡ trong lúc cô ngủ, anh ta có mưu đồ xấu xa gì thì sao, rất nguy hiểm nha!
Sắc lang không đáng sợ, chỉ sợ sắc lang giỏi võ công!
Lúc này, ý nghĩ nhỏ bé của cô không thể giấu được cặp mắt sắc sảo giỏi đọc tâm trạng phụ nữ của Baekhyun, ngay lập tức, anh đã đọc được suy nghĩ của cô.
"Em yên tâm, ngoại trừ trường hợp đặc biệt, nếu không anh sẽ chọn đi cửa chính."
"Á..." Gương mặt Taeyeon ửng đỏ, biết rõ là không thể, nhưng cô vẫn cố gắng che giấu.
"Ý của em là... Tài nghệ của anh tốt như vậy, có phải anh từng học võ hay Teakwondo không?"
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, vẫn là nụ cười xấu xa: "Không có! Anh chỉ luyện qua trò bắt..."
"Bắt?!"
"Phương thức như thế có thể dễ dàng chế ngự được phụ nữ, khiến cho cô ấy không thể phản kháng, thậm chí không thể cử động..." Âm thanh của anh dừng lại ngay đúng chỗ mơ hồ...
"Á..." Taeyeon cúi đầu che giấu gương mặt đang nóng bừng của cô, nói: "Đã khuya rồi, em không làm phiền anh nghỉ ngơi. Chào anh!"
Cô đỏ mặt chạy ra khỏi phòng anh.
Đêm lạnh, không hiểu vì sao bỗng trở nên khô nóng?!
***
Năm đầu tiên Taeyeon ở Nhật Bản, khí hậu ở Osaka có chút khác thường, vào tháng mười một lá phong đỏ rộ khắp núi đồi.
Cô nghe nói, khi đến Nhật Bản mà không được thấy lá phong ở Arashiyama là một tổn thất rất lớn. Gặp dịp thế này, Taeyeon liền hẹn Soyeon đi ngắm lá phong nhưng cô ấy lại nói đã đi ngắm rồi. Cô lại không có bạn bè nào khác ở đây, xem ra đành phải một mình đi Arashiyama mà ngắm lá phong thôi.
Trong không gian tĩnh lặng, dòng nước chậm chạp chảy đi một cách nhẹ nhàng, chúng như quyến luyến ôm lấy chân cầu không biết xuôi về hướng nào.
Taeyeon đứng trên cầu, mắt cô ngắm nhìn thành phố xa lạ, cô không hề quen biết phong cảnh này. Xung quanh cô, đều là một thứ ngôn ngữ mà cô không thể hiểu được. Bỗng nhiên cô nhớ về quê nhà, nhớ đến bố mẹ già tóc đã bạc màu. Cô đơn, nhớ nhung, thêm vào đó là những ngày gần đây cô luôn cảm thấy ấm ức, sự tủi thân cũng theo đó mà nhân lên, ngay cả một con người vô tâm như cô cũng không thể kìm được nước mắt.
Trong quang cảnh đẹp rực rỡ thế này, nước mắt cô bất giác cứ như vậy mà tuôn rơi.
***
Đọc truyện vui vẻ nhé! Nhớ vote cho truyện nhé các reader của tớ =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro