Chương 5
Tôi gần đây hình như trở nên có chút kỳ quái, Vương Nhất Bác cũng vậy.
Một ngày nọ tôi đang nói chuyện với người khác, cậu ấy đột nhiên chạy ra đem tay đưa trước mặt tôi: "Tay em bị thương." Tôi không quá để ý, liếc nhìn sang. Còn tốt, vết thương không lớn lắm.
Kết quả không biết vì sao lại không vui, nói tôi không quan tâm đến cậu ấy. Tôi phải cầm tay cậu ấy nghiêm túc nhìn thật lâu rồi bảo cậu cẩn thận một chút.
Tôi nhìn dáng vẻ hài lòng của Vương Nhất Bác, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.
Cậu ấy rất ngây thơ. Giống như đứa trẻ sơ ý đụng đầu vào chỗ nào đó liền tìm người lớn muốn được quan tâm.
Không quan hệ, tôi nguyện ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro